Chương 4: Đột Phá
Sau khi dễ dàng hạ gục Trương Thiên, Dương Bình nằm dài dưới gốc cây, không khỏi cảm thấy cuộc sống trong thế giới này quá dễ dàng. Hắn chỉ cần ngủ cũng mạnh lên, thậm chí không cần đứng dậy để đánh bại bất kỳ ai. Hắn đã đạt đến Tầng Ngưng Khí mà chỉ cần... ngáp.
Khi hắn đang mơ màng tận hưởng giấc ngủ dưới ánh nắng nhẹ, một nhóm người khác lại tiến đến. Dẫn đầu là Mộ Dung Diễm, trưởng lão của Tông môn Hắc Vân. Người phụ nữ này nổi tiếng tàn bạo và quyền lực, với biệt danh Huyết Hoa Yêu. Cô ta không dễ dàng bỏ qua sau thất bại nhục nhã của Trương Thiên.
"Ngươi là kẻ đã đánh bại trưởng lão của ta sao?" Mộ Dung Diễm lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén như muốn nuốt chửng Dương Bình. Bà bước tới, đôi mắt sáng rực đầy nguy hiểm.
Dương Bình nhướng mày, lười nhác quay đầu lại, vẫn nằm yên dưới gốc cây. "Lại là mấy người Tông môn Hắc Vân sao? Sao các ngươi không học cách bỏ qua đi nhỉ? Ta thật sự đang rất buồn ngủ đấy."
Mộ Dung Diễm cười lạnh, không thèm để ý đến lời khiêu khích của hắn. Cô vung tay, hàng loạt cánh hoa đỏ rực bay ra từ tay áo, bao phủ lấy không gian xung quanh Dương Bình, tạo thành một trận pháp nguy hiểm.
"Ngươi nghĩ mình là ai? Trận pháp này sẽ tiêu hao nội lực của ngươi cho đến khi ngươi kiệt sức." Mộ Dung Diễm nói, giọng đầy chắc chắn.
Dương Bình ngáp dài, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Phiền quá... lại phải dùng đến chiêu cũ thôi."
Hắn hít sâu một hơi, và trong phút chốc, một luồng khí mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể hắn. Những cánh hoa đỏ rực lập tức bị phá vỡ, tan thành bụi trước khi chạm tới Dương Bình. Từng đòn tấn công của trận pháp bị đẩy lùi dễ dàng như gió thổi qua cánh đồng.
Mộ Dung Diễm sững người, không tin nổi vào mắt mình. "Ngươi... ngươi làm gì vậy? Chỉ nằm yên mà cũng có thể phá hủy trận pháp của ta sao?"
Dương Bình mở mắt, nở nụ cười nhếch mép đầy vô sỉ: "Ta đã bảo rồi, đánh đấm với ta chỉ là mất thời gian. Ta chỉ muốn ngủ thôi, nhưng nếu cô cứ thích gây sự... thì ta sẽ phải làm điều này."
Nói rồi, hắn bất ngờ đứng dậy, bước tới chỗ Mộ Dung Diễm. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Dương Bình vươn tay ra, không phải để tấn công, mà để... ôm lấy Mộ Dung Diễm!
Cả nhóm đệ tử Hắc Vân đều sốc nặng. "Hắn... hắn đang làm gì vậy?!"
Mộ Dung Diễm hoàn toàn bị bất ngờ, cả cơ thể cứng đờ trong vòng tay của Dương Bình. Trước khi cô kịp phản ứng, hắn nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống đất cùng mình, rồi thản nhiên ôm chặt cô vào lòng.
"Cô phiền phức quá, để ta ôm ngủ cho yên chuyện. Như thế, sáng mai cô sẽ thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn," Dương Bình nói, giọng lười biếng nhưng lại đầy tự tin.
Mộ Dung Diễm tức điên người, nhưng không hiểu sao khi bị hắn ôm, cô lại không thể vùng vẫy. Một luồng khí ấm áp từ cơ thể Dương Bình lan tỏa, khiến cô dần dần mất đi cảm giác kháng cự. Gương mặt cô đỏ bừng vì tức giận... và một chút bối rối. "Tên vô sỉ này! Hắn nghĩ mình là ai mà dám ôm ta như vậy?"
Nhưng kỳ lạ thay, dù muốn phản kháng, cơ thể cô lại mềm nhũn và dần dần chìm vào cảm giác yên bình khó tả. "Cái cảm giác này là gì? Sao mình không thể chống lại hắn?"
Trong khi đó, Dương Bình đã ngả lưng xuống, tay ôm chặt Mộ Dung Diễm, nhắm mắt ngủ ngon lành. "Cô cứ ngủ đi, mai tỉnh dậy sẽ thấy mọi thứ ổn thôi. Tin ta, ta có hệ thống đảm bảo mà," hắn thì thầm, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Mộ Dung Diễm nằm trong vòng tay của hắn, không biết phải làm gì ngoài việc nằm im, gương mặt càng lúc càng đỏ rực. Cô tức đến nghẹn lời nhưng không hiểu sao cảm giác bình yên trong lòng lại dâng lên.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời len lỏi qua kẽ lá, Dương Bình tỉnh dậy với một tâm trạng thoải mái, còn Mộ Dung Diễm thì nằm gọn trong vòng tay hắn, gương mặt vẫn đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
Cô giật mình, cố đẩy Dương Bình ra. "Ngươi... Ngươi đúng là vô sỉ! Dám... dám ôm ta ngủ suốt cả đêm!"
Dương Bình cười cợt, thản nhiên đứng dậy, phủi bụi trên áo: "Đừng giận thế. Cô thấy đấy, chúng ta đều ngủ rất ngon mà, không phải sao? Giờ thì cô có thể về mà không còn cay cú nữa rồi."
Mộ Dung Diễm nghiến răng, ánh mắt đầy phẫn nộ nhưng lại không thể phủ nhận rằng, đêm qua cô đã ngủ rất ngon trong vòng tay của hắn. "Ngươi... Ngươi sẽ phải trả giá cho sự vô sỉ này!" Cô hét lên, rồi quay người bỏ đi, trong lòng ngập tràn sự lẫn lộn giữa tức giận và... bối rối.
Dương Bình nhún vai, lười biếng nằm lại xuống gốc cây, cười khẩy: "Trả giá ư? Ta chỉ muốn ngủ thôi. Mọi thứ khác... ta không quan tâm."
"Cứ thế này, chắc mình sẽ là người duy nhất chinh phục thế giới bằng cách ngủ mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro