Chương 12: Tiểu Linh
Một buổi sáng đẹp trời, Dương Bình đang nằm phè phỡn trong động phủ mới của mình, tay gối đầu, mắt lim dim chờ cơn buồn ngủ tiếp theo ập đến. Tất cả đều hoàn hảo cho một cuộc đời không phải làm gì... cho đến khi hệ thống lại vang lên trong đầu hắn:
[Nhắc nhở: Nhiệm vụ chưa hoàn thành. Bạn cần tuyển chọn đệ tử.]
Dương Bình khịt mũi. "Đệ tử? Ta cần đệ tử để làm gì chứ? Ngủ là đủ rồi." Nhưng hệ thống không buông tha:
[Phần thưởng: Tăng khả năng tự động tu luyện, giảm công sức trong việc quản lý.]
Đôi mắt Dương Bình sáng lên. "Giảm công sức à? Nghe có vẻ ổn đó. Nếu có đệ tử mà mình chẳng cần dạy gì, lại còn được hệ thống giúp... thôi được, ta chọn một đứa lười biếng như mình để đỡ phiền phức."
Tại sân lớn của tông môn, một nhóm đông đảo các đệ tử đã tụ tập, mong chờ được tuyển làm đệ tử của Dương Bình – người vừa đánh bại Thiên Ma Cổ Long mà không cần nhấc tay nhấc chân. Họ không chỉ tò mò, mà còn mong muốn học hỏi "bí thuật thượng thừa" của hắn.
Tuy nhiên, không khí lại trở nên căng thẳng khi Dương Bình xuất hiện với gương mặt buồn ngủ, tóc tai bù xù và ánh mắt mờ mờ vì ngái ngủ. Hắn ngáp dài, đưa tay che miệng, rồi lười biếng nói:
"Nghe đây! Ta không muốn làm việc nặng, và càng không muốn phải dạy nhiều. Thế nên... ai lười biếng nhất ở đây sẽ được chọn làm đệ tử. Ai nghĩ mình đủ lười, bước lên."
Cả sân tập im lặng như tờ. Các đệ tử nhìn nhau ngơ ngác, không ai hiểu nổi điều kiện kỳ quái của Dương Bình. Một đệ tử phía sau rụt rè lên tiếng:
"Lười biếng... mà cũng được làm đệ tử sao?"
Một đệ tử khác thì thầm: "Chắc chắn có bí ẩn gì đó, kiểu này không đơn giản đâu. Có thể đây là một bài kiểm tra tâm lý thâm sâu!"
Nhưng khi mọi người vẫn còn băn khoăn, từ góc sân vang lên tiếng ngáp dài thườn thượt. Một cô bé khoảng 7 tuổi, dáng vẻ lười nhác và đôi mắt lờ đờ, từ từ bò ra khỏi một đống cỏ khô gần đó. Cô bé trông như chẳng hề có hứng thú với bất kỳ thứ gì đang diễn ra.
Cô bé ngồi bệt xuống đất, ngáp thêm lần nữa, rồi lẩm bẩm: "Người lười nhất ở đây chắc là ta, nhưng ta không muốn làm đệ tử gì cả... mệt lắm."
Đó chính là Tiểu Linh, và biểu hiện lười biếng của cô bé ngay lập tức thu hút sự chú ý của Dương Bình. Hắn nhướng mày, nở nụ cười vô sỉ quen thuộc: "Ồ, một cô bé không những lười mà còn tự thừa nhận mình lười? Thú vị đấy."
Ngay lúc đó, hệ thống vang lên:
[Phát hiện đối tượng tiềm năng: Tiểu Linh – Độ lười biếng: 99%. Tiềm năng đặc biệt: Lười nhưng mạnh. Khả năng hấp thu linh khí tự động cực cao.]
Mắt Dương Bình lóe sáng. "Tuyệt! Đúng người ta cần." Hắn ngáp dài rồi vươn tay chỉ vào Tiểu Linh. "Ngươi, cô bé lười kia. Ngươi là đệ tử của ta từ giờ."
Tiểu Linh ngáp tiếp, không buồn đứng dậy, chỉ liếc mắt nhìn Dương Bình một cách thờ ơ: "Ta không muốn làm đệ tử của ai đâu. Tu luyện mệt lắm. Ngủ còn hơn."
Cả sân tập im lặng nhìn hai người đối thoại. Một đệ tử thì thầm với người bên cạnh: "Cô bé này lười đến mức không thèm đứng dậy để phản đối... chẳng lẽ đây là thử thách của trưởng lão?"
Một người khác lại nói: "Không chừng cô bé này mới chính là thiên tài ẩn mình! Chỉ có người như Dương Bình mới nhìn ra được tiềm năng!"
Dương Bình cười khoái chí, quay sang Tiểu Linh, giọng điệu vô sỉ không lẫn đi đâu được: "Ngươi đúng là đệ tử hoàn hảo của ta rồi. Không cần tu luyện nhiều, chỉ cần... ngủ!"
Ngay lập tức, hệ thống trong đầu hắn thông báo:
[Tiểu Linh có khả năng đặc biệt: Tự động hấp thu linh khí trong khi ngủ. Đào tạo dễ dàng, hiệu quả cao.]
Dương Bình mỉm cười tự mãn, gật gù: "Ngủ mà cũng mạnh lên, giống ta y như đúc. Thế thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử, và đừng lo, ngươi chỉ cần ngủ, việc khác để hệ thống lo."
Tại động phủ của Dương Bình, mọi thứ yên bình trở lại sau cuộc tuyển chọn kỳ quặc. Tiểu Linh đã theo Dương Bình về, và đúng như dự đoán, cô bé chẳng làm gì ngoài việc... ngủ.
Dương Bình ngồi trên chiếc ghế tựa, nhìn Tiểu Linh đang cuộn tròn trên giường mà cảm thấy vô cùng hài lòng. "Cứ thế này, ta sẽ chẳng phải động tay dạy dỗ gì mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ."
Nhưng hệ thống không để hắn yên quá lâu. Giọng nói máy móc lại vang lên:
[Nhiệm vụ tiếp theo: Đào tạo đệ tử thành công. Đệ tử cần đạt đến cảnh giới Luyện Khí trước khi nhiệm vụ hoàn thành.]
Dương Bình khịt mũi, ngáp thêm một cái: "Luyện Khí à? Chuyện nhỏ... mà khoan đã, làm sao để dạy nó tu luyện mà vẫn giữ được sự lười biếng đây?"
Ngay lúc đó, hệ thống đưa ra một giải pháp kỳ diệu:
[Kích hoạt kỹ năng: "Sư Phụ Lười Biếng". Đệ tử sẽ tự động tu luyện thông qua giấc ngủ. Sư phụ chỉ cần giám sát từ xa.]
Dương Bình cười lớn: "Đúng là hệ thống tuyệt vời. Chỉ cần giám sát từ xa... mà giám sát thì cũng chẳng cần làm gì, cứ để hệ thống lo là được."
Hắn ngả lưng xuống giường bên cạnh Tiểu Linh, nhắm mắt lại. "Ngủ là cách tốt nhất để mạnh lên. Đúng là sư phụ tốt phải dạy bằng hành động."
Cả động phủ nhanh chóng rơi vào yên lặng, hai thầy trò – sư phụ và đệ tử lười biếng – đều chìm vào giấc ngủ ngon lành. Trong khi đó, hệ thống vẫn hoạt động đều đặn, không ngừng hỗ trợ Tiểu Linh hấp thu linh khí tự động, từng chút một đạt đến cảnh giới Luyện Khí mà chẳng cần phải làm gì nhiều.
Ở ngoài động phủ, các đệ tử khác không khỏi tò mò và lo lắng.
Một đệ tử thắc mắc: "Họ... thực sự chỉ ngủ thôi sao?"
Người khác đáp lại: "Chắc chắn có bí thuật gì đằng sau. Có khi nào... ngủ là một hình thức tu luyện cao cấp mà chúng ta chưa hiểu?"
Dù không ai biết chắc chắn điều gì đang xảy ra, một điều đã rõ ràng: Dương Bình và Tiểu Linh – bộ đôi lười biếng – đang trở thành huyền thoại sống trong tông môn, với một phong cách tu luyện kỳ quặc và vô sỉ đến không tưởng.
Và thế là, sư phụ Dương Bình cùng đệ tử Tiểu Linh đã bắt đầu một hành trình mới, không cần phải cố gắng mà vẫn có thể đạt đến đỉnh cao tu luyện... chỉ bằng cách ngủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro