Chương 11 - Chương 20
Chương 11
Lâm Duẫn Nhi bị sốt cao,không biết nằm mơ thấy gì,nước mắt không tự giác rơi xuống,đột nhiên nàng bật người dậy,vẻ mặt đầy thống khỗ,lấy tay sờ lên hoa tai,nếu là hôm nay nàng chết đi,liệu Tào Tích Chi sẽ khóc vì nàng sao ?,có lẽ sẽ không,ngược lại còn cảm thấy vui mừng nữa là khác, Lâm Duẫn Nhi nghĩ vậy cười lạnh một tiếng,từ trên giường ngồi dậy,muốn đi ra ngoài uống nước,mở cửa ra liền bị dọa cho sợ muốn nhảy dựng lên, Lâm Duẫn Nhi còn tưởng mình gặp quỷ,nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên nữa đêm mặc y phục màu trắng,còn xõa tóc cúi đầu ôm đầu gối,đang ngồi ở trước cửa phòng.
“Ngươi tại sao không đi ngủ ?”
“Ta ngủ không được…cho nên…muốn đi xem ngươi thế nào,lại sợ đánh thức ngươi…”
Lâm Duẫn Nhi tay ôm trán,cũng không biết Trịnh Tú Nghiên gần đây bị gì,hành động càng ngày càng trở nên kỳ quái.
“Có phải đang nghĩ đến chuyện của Tuấn Kiệt hay không,thật ra thì hắn cũng là vì yêu ngươi cho nên mới như vậy….”
Tuy Tuấn Kiệt hắn hành động như vậy là không đúng,nhưng ít ra Tuấn Kiệt hắn còn có dũng khí đi tranh đấu vì tình yêu,còn nàng khi biết Tào Tích Chi lừa gạt mình,nàng cũng chỉ biết trốn tránh,không dám đối diện sự thật…cảm thấy bản thân thật quá nhu nhược….
Trịnh Tú Nghiên cũng không biết mình có thể lấy lý do gì đi giải thích với Lâm Duẫn Nhi ,cho nên chỉ đành im lặng, Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên vẫn trầm mặt không nói gì,cho nên đi đến vỗ nhẹ bả vai nàng,coi như là an ủi đi,dù sao đây cũng là chuyện của hai người bọn họ,nàng cũng không tiện nói,hơn nữa ngay cả bản thân còn như vậy thì có tư cách gì đi bình luận chuyện của người khác.
“Nghỉ ngơi sớm đi”
Lâm Duẫn Nhi nói xong liền đi xuống lầu,bị mất máu quá nhiều,bây giờ lại đói bụng,cả người trở nên yếu hơn,đi không vững nữa,cố gắng vịn tay cầm đi xuống cầu thang,vào đến trong bếp đầu đã đầy mồ hôi lạnh,mở ra tủ lạnh lấy đồ hộp,lại nghĩ đến bây giờ mình trở thành độc thủ đại hiệp,đồ hộp cũng không thể khui,mặt buồn bực muốn đem nó bỏ trở vào tủ lạnh,lại nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên như âm hồn không tiêu tan,đang đứng phía sau nhìn mình, Lâm Duẫn Nhi lần nữa bị dọa giật mình,cắn răng nghiến lợi nhìn Trịnh Tú Nghiên.
“Ngươi làm gì nhìn chằm chằm ta,tại sao còn không đi ngủ”
“Ngươi đói bụng có phải hay không,ta nấu cho ngươi,đi ra ngoài đợi ta đi”
Trịnh Tú Nghiên nói xong đẩy Lâm Duẫn Nhi đi ra ngoài, Lâm Duẫn Nhi mặt không dám tin tưởng nhìn nàng,cũng không biết sẽ nấu cái gì cho mình ăn,dù sao bây giờ rất đói bụng,chỉ đành phải đi ra ngoài ngồi đợi,lát sau bên trong phòng bếp truyền đến âm thanh chén đĩa bị bễ, Lâm Duẫn Nhi cũng sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, đứng dậy đi vào bên trong,nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên mang tạp dề ,đang khom người nhặt mãnh vỡ chén đĩa, Lâm Duẫn Nhi đi lấy cây chỗi đến đã thấy tay Trịnh Tú Nghiên chảy máu,nàng vội kéo Trịnh Tú Nghiên đứng dậy.
“Không sao chứ ?,mau đi rửa tay đi,ở đây để ta làm là được”
Đột nhiên trên bàn tay rơi xuống một giọt nước, Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu lên đã thấy Trịnh Tú Nghiên lệ rơi đầy mặt.
“Ngươi tại sao khóc,còn bị thương chỗ nào nữa sao ?”
Trịnh Tú Nghiên mỉm cười lắc đầu,cầm lên cây chỗi quét dọn,nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng,ngay cả nấu ăn cũng biến thành như vậy,tự lo cho bản thân còn không xong,lại muốn đi chăm sóc cho người khác, Lâm Duẫn Nhi cũng nhìn ra được nguyên nhân,lòng tốt trỗi dậy,nàng đi lấy băng cá nhân đưa cho Trịnh Tú Nghiên băng lại ngón tay,sau đó cầm lên đồ khui đưa cho Trịnh Tú Nghiên.
“Để ta chỉ ngươi…đầu tiên khui nó ra,sau đó đặt chão lên bếp,lửa không cần quá lớn…”
Trịnh Tú Nghiên nhận lấy đồ khui,làm theo hướng dẫn của Lâm Duẫn Nhi,nàng cầm lên cây xào thức ăn đứng ở phía sau quan sát Trịnh Tú Nghiên,nàng đột nhiên cảm thấy mình thật giống đầu bếp trưởng,đang chỉ đạo thực tập sinh,nàng đưa ra cây xào thức ăn,nhướng mày nhìn Trịnh Tú Nghiên.
“Đặt thức ăn lên đây,bỏ vào chảo chiên mới không bị dầu văng trúng người”
“Phốc xích” Trịnh Tú Nghiên thật không nhịn được nữa rồi,lấy tay che miệng của mình lại,mặt khinh bỉ nhìn Lâm Duẫn Nhi.
“Ngươi cho là ta ngu ngốc sao,ngay cả việc này cũng không biết”
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy mình có chút thất bại,liền đứng sang một bên quan sát,thỉnh thoảng ở phía sau lên tiếng chỉ huy,lát sau Trịnh Tú Nghiên cầm đến đĩa thức ăn đặt ở trên bàn,nàng dùng nĩa gim một miếng thịt đưa đến bên miệng Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng liền há miệng ra nhận lấy,ánh mắt đột nhiên phát sáng,giơ lên ngón tay cái,mỉm cười nhìn Trịnh Tú Nghiên.
“Rất ngon,ngươi mau ăn thử đi”
Trịnh Tú Nghiên nhìn đến Lâm Duẫn Nhi mỉm cười ôn nhu như vậy,nhịp tim không tự giác nhảy loạn,cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Duẫn Nhi ,nàng cúi đầu xuống thử thức ăn.
“Thật không tệ,xem như ta thành công”
Trịnh Tú Nghiên vui mừng cũng liền quên đi tay của Lâm Duẫn Nhi đang bị thương, Lâm Duẫn Nhi bị nàng động trúng vết thương,đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh,ôm lấy cánh tay của mình,nữ nhân này thật là thô bạo…
“Thật xin lỗi ta không phải cố ý,ngươi không sao chứ”
“….Không có sao”
Lâm Duẫn Nhi vốn là muốn chửi nàng,lại nhìn đến vẻ mặt đáng thương của nàng sắp khóc đến nơi,cho nên cũng liền không muốn chửi nữa.Xem ra Lâm Duẫn Nhi cũng rất thương hương tiếc ngọc,Trịnh Tú Nghiên không biết từ ở đâu lấy ra tờ khăn giấy,giúp nàng lau mồ hôi trên trán, Lâm Duẫn Nhi đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút quen mắt,trên phim ảnh cũng thường chiếu qua,nữ nhân vật chính giúp nam nhân vật chính lau mồ hôi,sau đó ánh mắt hai người chạm vào nhau,kế tiếp tiến đến hôn nhau,Lâm Duẫn Nhi rùng mình ớn lạnh,cũng không biết tại sao mình nghĩ đến hình ảnh đó,đoạt lấy tờ khăn giấy tự mình lau.
“Ta tự lau là được”
Trịnh Tú Nghiên cũng biết mình có chút kích động,cho nên chỉ đành im lặng giả bộ dọn dẹp phòng bếp.
“Mau đến đây cùng ta ăn,ngươi nấu nhiều như vậy ,ta một mình ăn không hết”
Đói bụng quá cũng liền quên đi phép lịch sự tối thiểu,ăn đến một nửa mới nhớ đến Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi mặt áy náy cầm cây nĩa đưa cho nàng,ăn xong hai người ai về phòng của người đó. Lâm Duẫn Nhi leo lên giường nằm liền ngủ thiếp đi,bên kia Trịnh Tú Nghiên đang ôm con thỏ mập mạp không biết đang nghĩ gì, cười thầm một mình.
Chương 12
Lâm Duẫn Nhi bị thương không cần làm việc,buổi trưa thức dậy đã thấy trên bàn có đặt mấy bộ y phục mới,ngay cả quần lót cũng có,trong lòng thầm nghĩ không lẻ Lý thẩm mua giúp nàng,ngay cả size quần lót cũng biết,rất may nàng là nữ nhân,nếu là nam nhân còn tưởng Lý thẩm có tình ý với mình.Dù sao từ lúc rời nhà ra đi,trên người cũng chỉ có một bộ y phục,nàng cũng có mua qua mấy bộ,cũng là dùng tiền Trịnh Thành đưa,nàng cũng không muốn dùng thẻ tín dụng của mình thanh toán, tuy là nói công ty hai người đều có phần,nhưng dù sao người đi làm cũng là ca ca của nàng,cho nên nàng cũng không muốn động đến.
“Có thích mấy bộ y phục ta mua hay không”
Lâm Duẫn Nhi đang suy nghĩ lại bị âm thanh của Trịnh Tú Nghiên kéo về,mặt có chút kinh ngạc liếc nhìn Trịnh Tú Nghiên.
“Thì ra là ngươi mua,thanh toán vào tiền lương của ta đi”
“Không cần,là ta mua tặng ngươi….hôm trước làm rách áo sơ mi của ngươi….” …còn hại ngươi bị thương thành như vậy…
Trịnh Tú Nghiên có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, Lâm Duẫn Nhi mỉm cười,vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh.
“Xem ra ta lời to rồi,rách một cái áo mà thôi,bây giờ còn được khuyến mãi cả quần,cám ơn ngươi”
Lâm Duẫn Nhi cũng không biết tại sao Trịnh Tú Nghiên gần đây thường hay xuất hiện trước mặt của nàng,còn là đột nhiên xuất hiện,trước đây đều là Trịnh Tú Nghiên sai người đi gọi nàng,hơn nữa còn đối xử tốt với nàng như vậy,mấy chuyện như mua nội y trước đây đều là Tào Tích Chi mua cho nàng,bây giờ Trịnh Tú Nghiên lại tự đi mua,dù sao Trịnh Tú Nghiên cũng là con gái của “Boss”, làm cho nàng cảm thấy không có thói quen.
Bị thương thật là bất tiện,ngay cả muốn tắm cũng khó khăn,không thể dính nước, Lâm Duẫn Nhi rửa mặt thay xong y phục đi ra ngoài vẫn còn thấy Trịnh Tú Nghiên ngồi ở đó.
“Hôm nay ta đi ra ngoài một lát,ngươi có việc gì gọi Tiểu Nam cùng Hoàng Việt”
Hai người bọn họ cũng là vệ sĩ,dù sao cũng hơn nàng bây giờ,bảo vệ Trịnh Tú Nghiên liền giao cho bọn họ đi.
“Ngươi đi đâu,ta cùng ngươi đi,dù sao ở nhà cũng rất buồn chán”
Trịnh Tú Nghiên mỉm cười đi đến bên cạnh, Lâm Duẫn Nhi híp mắt nhìn nàng,cũng không biết có nên cho nàng theo hay không,nhưng là cho dù không cho nàng cũng sẽ đi theo,cho nên miễng cưỡng gật đầu,chạy xe nửa tiếng dừng lại ở một tiệm làm tóc ở trung tâm thành phố,Trịnh Tú Nghiên đi theo Lâm Duẫn Nhi ở phía sau,quan sát mấy nữ nhân ăn mặt gợi cảm đi ra đi vào,Trịnh Tú Nghiên trong lòng có chút không vui, có một nữ nhân mị lực mười phần đang mỉm cười đi đến bên cạnh Lâm Duẫn Nhi.
“Duẫn Nhi,mấy tháng nay tại sao không đến thăm người ta,ngươi chết đi đâu a”
“Mỹ nhân,ta rất bận,ngươi mau cắt tóc cho ta đi”
Lâm Duẫn Nhi nói xong đi đến bên ghế ngồi,trước đây một tháng nàng đến một lần,thỉnh thoảng còn dẫn theo Tào Tích Chi.Mỹ nhân kia liếc nhìn Trịnh Tú Nghiên một cái,mỉm cười nói nhỏ bên tai Lâm Duẫn Nhi.
“Khẩu vị thay đổi ?,chán ngự tỷ bây giờ quay sang nữ vương”
+ Ngự tỷ tính cách thành thục,rất có mùi vị nữ nhân,nữ vương tính cách lạnh lùng,uy nghiêm,thường rất khó bị thuần phục,chỉ có thể sai khiến người khác chứ không có chuyện ngược lại.Loli tính cách đáng yêu,lúc nào cũng vui cười,nói tóm lại rất hồn nhiên.
Lâm Duẫn Nhi lúc đầu cũng nghĩ Trịnh Tú Nghiên là nữ vương,nhưng thật chất lại là một loli chính hiệu, Lâm Duẫn Nhi vội lắc đầu.
“Nàng là bằng hữu của ta”
Mỹ nhân kia cũng không nói thêm gì,tập trung giúp nàng cắt tóc,nói cắt tóc cũng không đúng,chỉ là tỉa một chút mái,cùng đuôi tóc,lát sau Lâm Duẫn Nhi đi đến ghế dài nằm xuống,để cho mỹ nhân giúp nàng gội đầu.Nhắm mắt dưỡng thần,cảm nhận được người khác phục vụ thật là thoải mái.
“Mỹ nhân ,ngươi càng ngày càng trở nên ôn nhu”
Lâm Duẫn Nhi cảm nhận được mỹ nhân hôm nay động tác tuy chậm nhưng lại rất ôn nhu,nhưng Lâm Duẫn Nhi có nằm mơ cũng không nghĩ đến người gội đầu cho nàng là Trịnh Tú Nghiên chứ không phải mỹ nhân,lúc nãy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi lại bị mỹ nhân này kéo đến đây,nàng cũng hiểu vị mỹ nhân này có ý gì,cho nên mỉm cười gật đầu.
“Phải không,trước đây ta không ôn nhu sao”
Mỹ nhân vừa nói vừa mạnh bạo ngắt nhéo mặt của Lâm Duẫn Nhi,nàng đang bị người rửa mặt giúp mở mắt không được,chỉ đành cắn răng chịu đựng.
“Rất ôn nhu ,rất ôn nhu”
Mỹ nhân kia tất nhiên nhìn ra được Trịnh Tú Nghiên thích Lâm Duẫn Nhi,chỉ có khúc gỗ như Lâm Duẫn Nhi mới không nhìn ra được,dù sao người trong cuộc sẽ không nhìn rõ như người ngoài cuộc. Lâm Duẫn Nhi lần nữa mở mắt ra đã thấy mỹ nhân đang giúp mình lau tóc, Lâm Duẫn Nhi nhìn đến Trịnh Tú Nghiên đang ngồi buồn chán xem báo,cho nên dẫn nàng đến khu chợ ở ngoài đường phố đi dạo.
Chương 13
Khu chợ cũng không tính là lớn,nhưng có bán rất nhiều món ăn cùng những thứ khác,Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy đồ ăn vặt hai mắt liền phát sáng,lôi kéo Lâm Duẫn Nhi chạy khắp nơi,mua chỗ này một ít,chỗ kia một ít, Lâm Duẫn Nhi cũng không nghĩ đến Trịnh Tú Nghiên thích ăn quà vặt như vậy,còn mua rất nhiều, Lâm Duẫn Nhi còn nhớ trước đây lúc còn đi học nàng cũng thường cùng mấy bằng hữu đến đây,bây giờ thật muốn quay về thời học sinh,không lo nghĩ,không có quá nhiều buồn phiền như bây giờ.Đang suy nghĩ đột nhiên nhìn đến Trịnh Tú Nghiên cầm lên viên kẹo mềm cắn một nữa,còn một nữa bỏ vào trong miệng của nàng. Lâm Duẫn Nhi hóa đá nửa giây,trợn to mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên,nữ nhân này…ngươi không hiềm khí ta,nhưng ta còn là hiềm khí ngươi a,một viên kẹo cũng có thể chia hai được sao,ngay cả bạn gái cũ cũng không có thân mật như vậy,hơn nữa bây giờ đang ở ngoài đường phố còn làm như vậy,người khác sẽ rất dễ hiểu lầm.
Có mấy tiểu hài tử đang đi dạo,nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cùng Trịnh Tú Nghiên,liền kéo tay nhau chỉ về phía hai người.
“Ngươi xem hai người kia,ở ngoài đường phố còn thân mật như vậy,nhất định là quan hệ mờ ám”
Trịnh Tú Nghiên mặt vô tội nhìn Lâm Duẫn Nhi,nàng còn không biết hành động của mình rất mập mờ,không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên hai má đỏ ửng,quay đầu đi chỗ khác. Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy cũng bật cười,lắc đầu thở dài.Ngay lúc này lại phát hiện bị người chụp ảnh, Lâm Duẫn Nhi nhíu mày đi đến bên cạnh nam nhân kia.
“Ngươi làm gì chụp lén sao?”
“Ta là nhiếp ảnh gia đến đây lấy cảm hướng,lại nhìn đến hai người cho nên mới chụp lại,thật xin lỗi đã làm phiền”
Nam nhân kia nói xong còn muốn bỏ đi, Lâm Duẫn Nhi liền kéo hắn lại,lạnh lùng lên tiếng.
“Xóa đi”
Nam nhân kia tuy là trong lòng rất không muốn,nhưng cũng đành xóa đi,nàng không thích chụp ảnh,còn bị người khác chụp lén càng không thích, Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy hắn đã xóa mới buông tha cho hắn.
Qua ngày hôm sau vô tình trên mạng nhìn thấy hình ảnh quen thuộc,còn có tiêu đề “Trong mắt ta có ngươi”
Rất nhiều cặp tình nhân,đều là yêu nhau,hai người đang nhìn vào mắt đối phương,trong đó còn có cả nàng cùng Trịnh Tú Nghiên,Trịnh Tú Nghiên đang uy kẹo cho nàng ăn,tấm kế tiếp Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt nhìn nàng,kế tiếp nàng đang cười còn Trịnh Tú Nghiên thì ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, Lâm Duẫn Nhi nổi máu điên,âm thầm nguyền rủa tên nam nhân chết tiệt kia,dám lừa nàng,còn tung ảnh lên mạng. Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đang trên lầu đi xuống,liền đóng laptop lại giả bộ coi tivi,nàng cũng không biết tại sao đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên,nhưng Lâm Duẫn Nhi có nằm mơ cũng không ngờ được,Trịnh Tú Nghiên sáng sớm đã nhìn thấy,còn save làm hình nền điện thoại đây.
“Chào buổi sáng”
Trịnh Tú Nghiên cười tươi như hoa,để cho nàng càng không được tự nhiên,cũng không biết Trịnh Tú Nghiên hôm nay bị trúng tà hay sao,còn vui vẻ như vậy,nàng cũng tùy tiện chào hỏi lại.
“Nga chào buổi sáng”
Trịnh Tú Nghiên ánh mắt đầy tinh quái liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi,để cho nàng có chút căng thẳng cảm giác có chuyện không ổn sắp xảy ra,từ trong túi lấy ra hộp thuốc,bỏ một điếu lên miệng,vừa định bật lửa liền bị Trịnh Tú Nghiên đoạt lấy.
“Không phải ta nói qua rồi sao,bắt đầu từ hôm nay liền cai thuốc đi”
Lâm Duẫn Nhi cũng không biết nói gì cho phải,dù sao ta cũng chỉ là vệ sĩ của ngươi,cũng không phải cái gì ta đều nghe theo ngươi,ngươi không thích ta đi chỗ khác hút là được chứ gì,đang muốn đứng lên lại bị Trịnh Tú Nghiên kéo lại.
“Ta cho ngươi xem cái này”
“Không cần ta xem rồi”
Lâm Duẫn Nhi nghe vậy cũng đoán được phần nào,cho nên lên tiếng cự tuyệt,Trịnh Tú Nghiên chớp mắt mấy cái,tà cười kéo lấy tay Lâm Duẫn Nhi.
“Ngươi biết ta muốn cho ngươi xem gì sao ?,có phải cảm thấy chúng ta rất xứng đôi hay không,ta xem trên mạng bọn họ cũng là nói như vậy”
Lâm Duẫn Nhi lại nhớ đến lúc trước Trịnh Tú Nghiên từng nói qua muốn quen nàng,không lẽ bây giờ thật vẫn còn chưa từ bỏ ý định này,không thể nào,nhìn bộ dáng của Trịnh Tú Nghiên giống đang đùa giỡn nhiều hơn là nghiêm túc, Lâm Duẫn Nhi thỡ phào nhẹ nhõm.
“Nói giỡn sao,ngươi tha cho ta đi”
“Ta là nói nghiêm túc…ngươi có thích ta hay không ?”
Chương 14
Lâm Duẫn Nhi trầm mặt không biết nghĩ gì,sau đó vội lắc đầu,Trịnh Tú Nghiên còn chưa có từ bỏ ý định,nắm lấy cằm của Lâm Duẫn Nhi để cho Lâm Duẫn Nhi nhìn thẳng vào mắt của nàng, Lâm Duẫn Nhi vội hất tay nàng ra.
“Ngươi làm gì”
“Ngươi có dám nhìn thẳng vào mắt của ta trả lời hay không ?,ngươi thật không thích ta,ngay cả một chút cũng không có sao”
“Không thích” Lâm Duẫn Nhi nói xong liền quay đầu bỏ đi
“Vậy tại sao lại đối xử tốt với ta”
Lâm Duẫn Nhi dừng bước,xoay người lại ,ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng “Bởi vì ta là vệ sĩ của ngươi”
“Ngươi có nhận ra vật này hay không ?”
Lâm Duẫn Nhi ánh mắt kinh ngạc nhìn chiếc khăn tay Trịnh Tú Nghiên đang cầm,đây không phải khăn tay trước đây mẹ của nàng mua cho nàng hay sao,còn có thêu một ngôi sao nhỏ ở gốc khăn,để tránh nhầm lẫn,nàng làm sao không nhận ra được,nhưng là Trịnh Tú Nghiên làm sao có nó,lại nhớ đến hình như mình có đưa cho một tiểu hài tử mập mạp một cái,không lẽ…
“Là ta”
Trịnh Tú Nghiên mỉm cười đi đến bên cạnh, Lâm Duẫn Nhi thật không nghĩ đến thế giới này nhỏ bé như vậy,ngay cả một tiểu nha đầu học chung trường,tình cờ gặp mà thôi,bây giờ lại còn làm vệ sĩ cho nàng,đến bây giờ Trịnh Tú Nghiên vẫn còn giữ khăn tay,không phải là thật thích nàng từ lúc đó đi,khả năng này không cao,tuyệt đối không thể nào.
“Ngươi biết ta từ sớm ,tại sao không nói ?”
“Ta nói ra ngươi nhất định cho là ta cố tình tiếp cận ngươi,ngươi còn không bỏ chạy ?”
Lần đầu gặp nàng còn tưởng Lâm Duẫn Nhi là một nam sinh,sau này mới phát hiện Lâm Duẫn Nhi là nữ,Trịnh Tú Nghiên cũng không muốn nói ra là vị sợ Lâm Duẫn Nhi cho là nàng bị bệnh thần kinh,thích một người lâu như vậy,còn để cho nàng vô tình gặp lại,đánh chết Lâm Duẫn Nhi cũng không tin,bây giờ nàng nói ra là vì muốn Lâm Duẫn Nhi hiểu nàng không phải là nhất thời thích Lâm Duẫn Nhi,hay là đang đùa giỡn,nàng chỉ muốn Lâm Duẫn Nhi biết nàng rất nghiêm túc. Lâm Duẫn Nhi đầu óc muốn hôn mê,đột nhiên có một tiểu nha đầu chạy đến đưa cho ngươi chiếc khăn tay,còn ám chỉ thích ngươi từ rất lâu,tình huống này làm sao giải quyết đây, Lâm Duẫn Nhi tay ôm trán,có chút không biết làm sao.
“Còn nhớ ngươi nợ ta một điều ước sao….ta chính là ước …ngươi để cho ta làm bạn gái của ngươi…”
“Khoan đã…chuyện lúc nhỏ cũng chỉ là tiện tay giúp mà thôi,ngươi chẳng qua là cảm kích ta,ngươi không thể nhầm lẫn nó là tình yêu được”
“Nếu là cảm kích ,ngươi buồn vì nữ nhân khác ta sẽ đau lòng sao ?,nếu là cảm kích ngươi bị thương ta sẽ đau lòng sao ?,ta chỉ muốn hỏi ngươi có thích ta hay không,nếu là thích ,ta sẽ ở bên cạnh của ngươi,nếu là không…ta sẽ không làm phiền đến ngươi,xem như chưa có gì xảy ra….ta có thể đợi…”…..đợi một ngày ngươi nói yêu ta…..
Trịnh Tú Nghiên cũng không biết lấy đâu ra dũng khí cùng Lâm Duẫn Nhi giải thích nhiều như vậy,ánh mắt của nàng đỏ ửng,mỉm cười nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái,liền đi lên lầu. Lâm Duẫn Nhi đứng yên bất động ,nàng không biết nên thế nào giải thích cho Trịnh Tú Nghiên hiểu,trong lòng của Lâm Duẫn Nhi có một vết thương rất sâu,vẫn còn chưa lành,hơn nữa nàng cũng đã không dám tin tưởng cái gì gọi là yêu nữa rồi,nàng cũng đã tính toán,kiếm được một ít tiền nàng sẽ rời đi nơi đau khỗ này, Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên là một cô gái đáng yêu,nàng thừa nhận nàng có một chút thích tính cách của Trịnh Tú Nghiên,nhưng không vì vậy nàng có thể tiếp nhận Trịnh Tú Nghiên được,nàng vẫn còn chưa quên được Tào Tích Chi,nếu tiếp nhận quen Trịnh Tú Nghiên,đối với Trịnh Tú Nghiên mà nói là không công bằng,nàng không thể làm được,nàng cũng không muốn Trịnh Tú Nghiên tốn thời gian trên người của mình.
Lâm Duẫn Nhi đứng trước cửa phòng của Trịnh Tú Nghiên,cũng không biết có nên gõ cửa hay không,còn chưa quyết định xong đã thấy Trịnh Tú Nghiên mở cửa, Lâm Duẫn Nhi trong lòng căng thẳng.
“Sớm như vậy đã quyết định xong rồi sao…”
Nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đôi mắt đỏ ửng,còn đang mỉm cười nhìn mình, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy có chút đau lòng,không biết là vì cảm thấy Trịnh Tú Nghiên có mấy phần đáng thương,hay là vì nguyên nhân khác,bây giờ ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng bị giảm đi rất nhiều, Lâm Duẫn Nhi hạ thấp mi mắt.
“Ta biết ngươi là một cô gái tốt…”
Lâm Duẫn Nhi còn chưa nói xong đã bị Trịnh Tú Nghiên dùng ngón tay che miệng của mình,nghe câu đầu Trịnh Tú Nghiên cũng đã đoán được Lâm Duẫn Nhi muốn nói gì,thông thường khi muốn từ chối ngươi,câu đầu tiên người ta sẽ khen ngươi.
“Ngươi có thể cho ta là một cô gái không biết xấu hỗ cũng được,hoặc là người cố chấp cũng được,ta chỉ muốn ngươi biết…ta yêu ngươi sẽ không kém so với bạn gái cũ của ngươi,mặc dù ta không biết nàng làm tổn thương ngươi nghiêm trọng thế nào,nhưng …ta hy vọng,ta có thể dùng tình cảm của mình,làm giảm đi nỗi đau trong lòng ngươi…”
Lâm Duẫn Nhi đứng yên bất động,mặc cho Trịnh Tú Nghiên ôm chặt lấy mình,nàng không biết tại sao khi nghe Trịnh Tú Nghiên nói như vậy,nàng có chút cảm động,hơn nữa còn cảm thấy trong lòng có chút ấm áp,nhất định là bị trúng tà rồi, Lâm Duẫn Nhi vội lắc đầu xua tan đi suy nghĩ kia.Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi không có phản ứng,còn để cho nàng ôm,cũng đoán được Lâm Duẫn Nhi có chút siêu lòng,mài sắt khi còn nóng,nàng vội bổ sung thêm một câu.
“Duẫn Nhi,ta yêu ngươi”
Xem ra Trịnh Tú Nghiên cũng chính là một tiểu hồ ly,rất xảo quyệt,trước đây ở hồ bơi nàng dùng chiến thuật mỹ nhân kế thất bại,bây giờ quay sang dùng tâm lý,may mắn cho Lâm Duẫn Nhi là Trịnh Tú Nghiên thật lòng yêu nàng,nếu không nhất định bị người đùa giỡn xong,không chút thương tiếc vứt sang một bên.
Chương 15
Mấy ngày sau Trịnh Thành trở về,ba người trầm mặt ngồi ăn cơm,Trịnh Thành cảm thấy có cái gì không đúng,đặt đũa xuống lên tiếng hỏi.
“Gần đây phát sinh chuyện gì sao ?”
“Không có” hai miệng đồng thanh hô,ánh mắt vô tình chạm vào nhau,cúi thấp đầu tiếp tục ăn cơm.
Lâm Duẫn Nhi cũng không thể nói với hắn,con rể tương lai của ngươi muốn bắt cóc nữ nhi của ngươi,ta cùng hắn đánh nhau,ngươi chết ta sống,sau đó nữ nhi của ngươi còn thú tội với ta,nhưng bị ta cự tuyệt…
“Cha,ta muốn đi du lịch”
Trịnh Tú Nghiên mỉm cười ôm lấy cánh tay của Trịnh Thành làm nũng,hắn thấy vậy liền ha ha cười to,vỗ đầu của nàng.
“Đợi vài hôm nữa thu xếp xong công việc ta cùng ngươi đi”
“Không cần,công việc của ngươi quan trọng hơn,ta đi cùng với Duẫn Nhi là được”
Trịnh Tú Nghiên vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi,đột nhiên tay cầm chén run lên, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy có chuyện không ổn sắp xảy ra,Trịnh Thành hắn còn không nhận ra nữ nhi của mình không có hứng thú đi cùng hắn, còn tưởng nàng biết thông cảm cho hắn,cho nên mỉm cười gật đầu, Lâm Duẫn Nhi âm thầm thở dài,Trịnh Thành may mắn thuê nàng làm vệ sĩ,nếu là người khác ,thật sự là tự đưa dê vào miệng cọp,lúc đó ân hận đã quá muộn,xem ra Lâm Duẫn Nhi quá tự tin,bây giờ cũng không biết Trịnh Tú Nghiên cùng nàng,ai là dê ai là cọp,ai ăn ai vẫn còn chưa đoán được.
Lâm Duẫn Nhi trầm mặt ngồi ở trên giường,cũng không biết có nên về nhà lấy giấy tờ không,nhưng có lẽ ca ca của nàng cũng đã đi làm, Lâm Duẫn Nhi đứng dậy đi xuống lầu,nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi xem tivi, Lâm Duẫn Nhi lén lúc muốn đi ra ngoài,lại bị nàng nhìn thấy bộ dáng lén lúc của Lâm Duẫn Nhi phản chiếu trong tivi,Trịnh Tú Nghiên quay đầu lại ,híp mắt nhìn nàng.
“Ngươi muốn đi đâu ?”
“Ta đi tìm tiểu Nam căn dặn một chút việc”
Lâm Duẫn Nhi mặt vô biểu tình,hiên ngang bước ra ngoài,quanh co mấy vòng cuối cùng đi ra đến bãi đậu xe,đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi trên xe đợi nàng,nàng thở dài lên xe ngồi,chỉ đường cho Trịnh Tú Nghiên chỡ nàng về nhà,chạy xe bốn mươi phút đến nơi, Lâm Duẫn Nhi dẫn Trịnh Tú Nghiên vào nhà,để Trịnh Tú Nghiên ngồi ở phòng khách,nàng tự lên lầu nhanh chống thu dọn y phục cùng giấy tờ,đột nhiên cảm giác được có người nhìn mình, Lâm Duẫn Nhi xoay người lại đã thấy Tào Tích Chi đang đứng ở phía sau,ánh mắt đỏ ửng nhìn mình,trong lòng có một tia nhói đau, Lâm Duẫn Nhi giả bộ như không quan tâm,tiếp tục thu dọn đồ.
“Duẫn Nhi ngươi lại muốn đi đâu…”
Lâm Duẫn Nhi không có trả lời nàng,thu dọn xong nàng liền đi xuống lầu,Tào Tích Chi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi ở đó liền đi đến bên cạnh Lâm Duẫn Nhi hỏi.
“Nàng là ai”
Lâm Duẫn Nhi cũng không có ý muốn trả lời,đi đến bên cạnh nắm tay Trịnh Tú Nghiên lôi đi,lại bị Tào Tích Chi ngăn ở trước mặt, Lâm Duẫn Nhi hít một hơi lãnh khí,cười lạnh một tiếng.
“Nàng là bạn gái của ta,ngươi hài lòng rồi chứ ….”
“Vậy còn ta là gì của ngươi…ta biết là mình có lỗi…có thể cho ta một cơ hội sao ?”
Tào Tích Chi ôm lấy cánh tay của nàng, Lâm Duẫn Nhi vội hất tay của nàng ra.
“Chị dâu,mong ngươi hãy tự trọng một chút”
Lâm Duẫn Nhi cũng biết ca ca của nàng là thật sự yêu Tào Tích Chi,nàng cũng không muốn lần nữa làm cho mọi chuyện rối tung lên,nàng gọi một tiếng chị dâu là muốn nhắc nhỡ Tào Tích Chi không nên lần nữa phạm cùng một sai lầm,bây giờ lòng của nàng cũng đã tan nát,có quay lại với nhau thì cũng như gương vỡ,có ghép lại cũng vẫn còn một vết nứt, Lâm Duẫn Nhi lôi kéo Trịnh Tú Nghiên đi ra ngoài,lần này đến phiên Lâm Duẫn Nhi tự mình cầm lái,nhấn ga liền chạy ào đi,Trịnh Tú Nghiên chỉ im lặng nhìn lén Lâm Duẫn Nhi,bây giờ nàng biết nguyên nhân tại sao Lâm Duẫn Nhi có nhà lại không thể về…. cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đau khỗ lại giả bộ như không có gì.Trịnh Tú Nghiên xích lại gần,dựa vào bả vai của Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng nhún bả vai một cái,mặt khinh bỉ nhìn Trịnh Tú Nghiên.
“Ngươi làm gì,không thấy ta đang lái xe hay sao ?”
Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy nàng như vậy,cũng biết nàng không có sao,liền mỉm cười câu lấy cánh tay của Lâm Duẫn Nhi.
“Dựa một chút cũng không có mất miếng thịt nào,huống chi lúc nãy ngươi cũng đã thừa nhận ta là bạn gái của ngươi” vừa nói nàng lại tiếp tục tựa đầu vào vai Lâm Duẫn Nhi.
“Ta nói ngươi liền tin ?,ta kêu ngươi đi chết ngươi có đi hay không,thật ngây thơ…mau buông ra,ta đang lái xe”
“Ta mặc kệ,cả đời này ngươi cũng đừng mong chạy thoát khỏi ta”
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy có chút buồn cười,cũng không biết nên nói gì,nàng lại không nhận ra,bản thân đã bắt đầu tiếp nhận Trịnh Tú Nghiên.
Chương 16
Mấy ngày sau lên máy bay,Trịnh Tú Nghiên được voi đòi tiên,tiếp tục dựa vào người Lâm Duẫn Nhi ngủ thiếp đi,khoảng cách gần như vậy,lại nhìn thấy đôi môi đỏ ửng kia, Lâm Duẫn Nhi trong lòng có tà tâm,không biết tại sao lại muốn chạm lên nó,nhưng là có sắc tâm không có sắc đảm,vội rút tay về,đưa tay lên vút cằm,giả bộ như không có chuyện gì xảy ra,tiếp tục đọc sách của mình.Trịnh Tú Nghiên đột nhiên đưa ra bàn tay,đang cầm cây bút ,nàng viết mấy chữ lên quyển sách của Lâm Duẫn Nhi.
“Ngươi là …muốn hôn ta sao ?,vậy liền hôn đi…”
Lâm Duẫn Nhi nhịp tim nhảy loạn,mạnh bạo giật lấy cây bút ghi lên mấy chữ.
“Ngươi đi tìm chết đi”
Trịnh Tú Nghiên thấy vậy bĩu môi,cầm cây bút đâm vào đùi Lâm Duẫn Nhi mấy cái,tự mình nói chuyện với không khí.
“Quỷ nhát gan”
Lâm Duẫn Nhi cắn răng nghiến lợi,giật lấy cây bút bỏ vào túi,buổi tối đến nơi, Lâm Duẫn Nhi đặt hai phòng kế nhau,tắm xong nàng mặc bộ kimono màu đen,đang quỳ ngồi ở dưới đất uống trà xem tivi,dù sao bây giờ đi nhật bản,cho nên cũng liền thay đổi tập tục,hơn nữa mặc kimono cũng không thể ngồi kiểu khác được….,đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra,Trịnh Tú Nghiên mặc một bộ kimono màu hồng,còn là cái loại bông hoa chói mắt,tóc cũng được cột cao thành một chùm,thật là giống gái nhật bản… Lâm Duẫn Nhi nhíu mày nhìn nàng.
“Ngươi tại sao còn không ngủ”
Trịnh Tú Nghiên cũng không nói gì,tự mình chui vào trong mền nằm xuống,mỉm cười quay đầu lại nhìn Lâm Duẫn Nhi.
“Bây giờ liền ngủ”
Lâm Duẫn Nhi cũng biết nàng giở trò,cho nên kéo nàng đứng dậy,Trịnh Tú Nghiên có chết cũng không chịu,nằm yên bất động ,vẻ mặt đầy ủy khuất .
“Ta không có thỏ để ôm,ta ngủ không được”
“Ta cũng không phải là thú nhồi bông để cho ngươi ôm,mau về phòng của mình đi”
Lâm Duẫn Nhi vừa nói xong,phòng kế bên liền truyền đến âm thanh của một nữ nhân,đang kêu la…Trịnh Tú Nghiên vội bật người dậy,nàng nhíu mày, nghiên đầu lắng nghe xem chuyện gì xảy ra,lát sau nàng tà cười,híp mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi.
“Duẫn Nhi,tại sao nữ nhân kia lại kêu la thãm thiết như vậy đây”
Lâm Duẫn Nhi nuốt một ngụm nước miếng,giả bộ như mình không có nghe thấy gì,liên tục lắc đầu.
“Tai của ngươi nhất định là bị ảo giác,ta không nghe thấy gì hết”
Thật không biết khách sạn cách âm thế nào lại kém như vậy đây,hay là bởi vì nữ nhân kia quá nhập tâm cho nên kêu la thảm thiết như vậy… Lâm Duẫn Nhi không nhịn được nữa rồi,đứng dậy đi đến bên cạnh Trịnh Tú Nghiên.
“Bây giờ còn sớm ,hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi”
Trịnh Tú Nghiên mỉm cười ôm lấy cánh tay Lâm Duẫn Nhi lôi đi ra ngoài,đi ngang phòng kế bên còn nghe nữ nhân kia kêu lên.
“A…nhanh lên một chút…ahh…”
Trịnh Tú Nghiên mặt không tự giác đỏ ửng, Lâm Duẫn Nhi bây giờ mặt đã đỏ như trái cà chua,vội lôi kéo Trịnh Tú Nghiên đi ra ngoài,hai người đi dạo ở khu phố đêm, Lâm Duẫn Nhi trầm mặt đưa mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên đang giơ tay lên đón lấy những cánh hoa anh đào đang rơi xuống,nàng mỉm cười đầy ngọt ngào,để cho Lâm Duẫn Nhi có chút si mê,đột nhiên Trịnh Tú Nghiên kéo nàng đến bên cạnh,một tay ôm cổ của nàng,một tay cầm lên điện thoại,bắt đầu chụp hình, Lâm Duẫn Nhi nhíu mày không muốn chụp,lại bị nàng kéo lại gần hơn,tựa đầu vào nhau.Chụp xong tấm ảnh liền nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt rất nghiêm túc,đang nhíu mày,còn Trịnh Tú Nghiên thì cười híp mắt.
“Thêm một tấm nữa,mau cười lên”
Trịnh Tú Nghiên dùng tay nhỏ bé,kéo gò má của Lâm Duẫn Nhi sang hai bên, để cho Lâm Duẫn Nhi cười, Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt cứng đờ nhìn vào màn hình điện thoại,Trịnh Tú Nghiên nhón chân lên hôn nhẹ vào má của nàng một cái, Lâm Duẫn Nhi hóa đá nửa giây,ho nhẹ một tiếng.
“Mau đưa điện thoại cho ta”
Lâm Duẫn Nhi cũng không biết nàng muốn gì,từ trong túi áo lấy ra điện thoại.Trịnh Tú Nghiên nhận lấy điện thoại,cài tấm hình nàng hôn Lâm Duẫn Nhi làm hình nền,mỉm cười lấy điện thoại quơ quơ trước mặt Lâm Duẫn Nhi.
“Không cho phép đổi,nếu không đừng trách ta”
Chương 17
Lâm Duẫn Nhi cũng không nói gì,cầm điện thoại bỏ vào túi,nàng cảm thấy Trịnh Tú Nghiên thật là ngốc,biết nàng vẫn còn chưa quên được Tào Tích Chi,lại không ngại còn tìm cách làm cho nàng vui, Lâm Duẫn Nhi có chút đau lòng nhìn Trịnh Tú Nghiên đang mỉm cười xem lại hình nàng cùng Trịnh Tú Nghiên chụp. Lâm Duẫn Nhi thật không muốn nhìn nàng như vậy,cũng không biết tại sao cảm thấy khó chịu,có lẽ nàng nên trân trọng người trước mắt,và buông tha cho quá khứ không thể quay lại kia.Trịnh Tú Nghiên đột nhiên bị Lâm Duẫn Nhi ôm chặt lấy,trong lòng run lên,nhịp tim tăng nhanh,ngay cả điện thoại cũng quên cầm,liền tựa đầu vào lòng ngực của Lâm Duẫn Nhi,cuối cùng Lâm Duẫn Nhi cũng đã tiếp nhận nàng,trong lòng vui mừng,nước mắt không tự giác rơi xuống, Lâm Duẫn Nhi vội buông ra nàng,lấy tay nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt,mặt khinh bỉ liếc Trịnh Tú Nghiên. “Ngươi ngu a,khóc cái gì mà khóc,ta còn chưa có chết” Trịnh Tú Nghiên đột nhiên nhớ ra cái gì la lên “Điện thoại của ta đâu” “Ta làm sao biết được” Trịnh Tú Nghiên liếc Lâm Duẫn Nhi,vừa đánh vừa mắng chửi “Còn không phải tại ngươi,mau đền cho ta” Lâm Duẫn Nhi có chút buồn cười,dẫn nàng đến cửa hàng bán điện thoại,mua cho nàng một cái giống y như cũ,Trịnh Tú Nghiên lại không chịu,mặt làm nũng nói. “Mua cái này đi” Lâm Duẫn Nhi nhìn đến nàng chỉ chiếc điện thoại mới nhất,còn đòi mua hai cái, Lâm Duẫn Nhi liền hối hận,lúc nãy mình nhất thời xúc động đi ôm nàng làm cái gì không biết,nếu không bây giờ cũng không cần tốn nhiều tiền như vậy, Trịnh Tú Nghiên đưa cho nàng một chiếc điện thoại,híp mắt nhìn nàng. “Điện thoại này chỉ được lưu số của ta,nếu là có số của nữ nhân khác đừng trách ta” Xem ra nàng đụng phải một nữ nhân mù quáng vì tình,còn là cái loại không nói lý lẽ,lại nhớ đến lần trước chỉ là giả bộ yêu nhau,nữ nhân kia hôn nàng có một cái,Trịnh Tú Nghiên đã tát cho người ta một bạt tay,Lâm Duẫn Nhi rùng mình ớn lạnh,vội vàng gật đầu,Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn như vậy,mỉm cười lôi kéo nàng trở về khách sạn. Lâm Duẫn Nhi nằm yên bất động để cho Trịnh Tú Nghiên ôm,lát sau đột nhiên Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu lên,vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn nàng. “Duẫn Nhi,ta muốn…” Nghe đến đây Lâm Duẫn Nhi mặt cảnh giác nhìn nàng,không phải chứ,chỉ mới bắt đầu tìm hiểu đối phương…nhanh như vậy liền muốn,Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy nàng như vậy cũng hiểu nàng đang nghĩ gì,lấy tay ngắt nhéo mặt của nàng mấy cái,mặt khinh bỉ nhìn nàng. “Tên sắc lang này,ngươi đang nghĩ bậy bạ cái gì đó,ta chính là muốn uống nước,ngươi mau đi lấy cho ta” Lâm Duẫn Nhi như mũi tên bay ra khỏi cung,vội bật người dậy chạy ra ngoài lấy nước nóng giúp Trịnh Tú Nghiên,xem ra nàng suy nghĩ quá nhiều,đầu óc đen tối còn là nàng.Lát sau Lâm Duẫn Nhi cầm bình nước đi vào,còn mang theo một gói bánh.Ăn cũng ăn xong rồi,uống cũng uống xong rồi,lại ngũ không được,Trịnh Tú Nghiên tựa đầu vào lòng ngực của Lâm Duẫn Nhi,lấy tay nhẹ nhàng sờ lên môi của Lâm Duẫn Nhi. “Môi lạnh bạc tình” “Vậy sao” Lâm Duẫn Nhi mắt đã mở không nỗi nữa rồi,tuy tiện trả lời,nàng không biết Trịnh Tú Nghiên có phải là người hay không,ngồi máy bay cả ngày,còn đi dạo không biết bao lâu,bây giờ đã nữa đêm còn không chịu ngủ,thật không biết mệt mõi sao,ở đâu ra nhiều năng lượng như vậy đây. “Sau này mỗi ngày ngươi đều phải nói yêu ta,mỗi ngày đều phải ôn nhu với ta,mỗi ngày phải nghĩ đến ta,cách một tiếng lấy điện thoại ra nhìn hình của ta,nếu là quên nhìn,cách một phút phải nhìn một lần,ra đường không cho phép nhìn nữ nhân khác,luôn nhìn vào ưu điễm của ta,khuyết điễm liền mang nó làm thành ưu điễm để nhìn,nếu trong lòng cảm thấy không hài lòng về ta cái gì,liền nói cho ta biết,ta sẽ sửa đổi,ngươi phải biết,ta không giống bất kỳ nữ nhân nào khác,nếu có giống ta cũng sẽ để cho ngươi nhớ đến ta cả đời,ngươi còn phải tự nói với bản thân Trịnh Tú Nghiên chính là người ngọt ngào nhất mà ngươi từng gặp,tất nhiên sau này cũng phải như vậy,tạm thời như vậy đi,sau này ta….” Còn chưa có nói xong đã bị Lâm Duẫn Nhi dùng môi cắt đứt lời nói của nàng,Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt lại,tay ôm lấy cổ của Lâm Duẫn Nhi,cảm nhận hương vị ngọt ngào trên môi của Lâm Duẫn Nhi,lát sau Lâm Duẫn Nhi buông nàng ra. “Bổ sung thêm,sau này mỗi ngày trước khi đi ngủ ta sẽ hôn ngươi,bây giờ ngủ đi,ta thật sự mệt mõi” Lâm Duẫn Nhi nói xong liền lăn ra ngủ như chết,Trịnh Tú Nghiên cắn môi,hai má đỏ ửng,đây là lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi hôn nàng,lại là bất ngờ,để cho nàng không kịp chuẩn bị,còn chưa có cảm nhận xong,tên kia đã lăn ra ngủ như chết,thật là giống heo,nàng mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Duẫn Nhi,nàng cảm thấy bây giờ nàng chính là người hạnh phúc nhất. Chương 18 Sáng sớm Lâm Duẫn Nhi cảm giác được mũi của mình ngứa ngáy khó chịu,mở mắt ra đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang ở sát bên cạnh,còn dùng đuôi tóc trêu trọc nàng,Lâm Duẫn Nhi lấy tay sờ lên sống mũi cao thẳng của Trịnh Tú Nghiên. “Mau đi ra ngoài chơi đi,để yên ta ngủ một chút nữa” Lâm Duẫn Nhi nói xong lấy mền trùm kín đầu,Trịnh Tú Nghiên vội kéo ra chiếc mền,lấy gối đánh nhẹ vào bụng của Lâm Duẫn Nhi mấy cái. “Ngươi cho ta là đứa trẻ sao,kêu đi liền đi,còn không mau dậy” Trịnh Tú Nghiên lôi kéo Lâm Duẫn Nhi đi vào nhà vệ sinh,lại lấy bàn chải bỏ vào một ít kem,sau đó mỉm cười nhìn Lâm Duẫn Nhi. “Bảo bối,mau nhe răng ra,ta giúp ngươi đánh” Lâm Duẫn Nhi nghe vậy vội đoạt lấy cây bàn chải,phất tay đuổi Trịnh Tú Nghiên đi ra ngoài. “Ngươi đi ra ngoài đi,ta tự đánh là được…” Bây giờ đánh răng giúp,sau này có tắm giúp hay không,mặc dù là đang quen nhau,cũng không cần phải nhiệt tình như vậy đi,đánh răng xong chuẩn bị cởi đồ đi tắm,Trịnh Tú Nghiên đột nhiên tông cửa đi vào,nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đang mặt chiếc quần lót có in hình superman ở trên mông, Trịnh Tú Nghiên đứng yên bất động,hai má ửng hồng,Lâm Duẫn Nhi giật mình, vội vàng kéo quần lên ,cắn răng nghiến lợi trừng mắt nàng. “Còn không mau đi ra ngoài” Trịnh Tú Nghiên lấy tay che miệng của mình lại,liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi. “Ngươi cũng đã từng nhìn qua ta,bây giờ ta nhìn lại coi như huề” Trước khi đi còn bổ sung thêm một câu “Ta cảm thấy Doreamon thích hợp với ngươi hơn” “Ngươi đi tìm chết đi” Lâm Duẫn Nhi thẹn quá hóa giận,cầm lấy cục xà bông chọi vào cánh cửa,thật là hết thuốc chữa,loại chuyện nham nhở như vậy cũng có thể nói ra được,Trịnh Tú Nghiên ngồi ở ngoài chăm chú nhìn quyển tạp chí giới thiệu phong cảnh nhật bản,từ nhỏ ngoài đi học cũng chính là đi học,nàng cũng không có đi đâu,đây cũng là lần đầu tiên nàng đi du lịch,bây giờ cũng không biết nên đi đâu, Lâm Duẫn Nhi tắm xong đi ra đã thấy nàng ngồi đó cúi đầu chăm chú nhìn tạp chí. “Duẫn Nhi,trước đây ngươi có từng đi qua nhật bản hay không” Lâm Duẫn Nhi vội lắc đầu,nếu nàng gật đầu,nàng cũng biết Trịnh Tú Nghiên chắc chắn câu kế tiếp sẽ hỏi nàng : chúng ta nên đi đâu chơi bây giờ,sau đó hỏi tiếp: ngươi từng đi với ai,nàng cũng không thể nói: ta đi với Tào Tích Chi… Hai người cùng nhau đến một ngôi đền, Lâm Duẫn Nhi đứng bên ngoài chờ Trịnh Tú Nghiên,nàng nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên không biết ở bên trong cầu nguyện cái gì,lát sau Trịnh Tú Nghiên mỉm cười chạy đến bên cạnh,còn chưa có đến nơi đã thấy một nam nhân đi đến bên cạnh Trịnh Tú Nghiên,không biết nói cái gì, Lâm Duẫn Nhi vội đi đến bên cạnh,nghe được hắn nói tiếng nhật,còn khen Trịnh Tú Nghiên xinh đẹp,hỏi nàng có bạn trai hay không,Lâm Duẫn Nhi liếc mắt nhìn hắn,nói vài câu tiếng nhật với hắn,tên nam nhân kia liền cúi chào sau đó xoay người bỏ đi,Trịnh Tú Nghiên không có biết nghe tiếng nhật,cho nên mặt khó hiểu nhìn nàng. “Duẫn Nhi hắn nói cái gì ?” “Hắn nói ngươi quá xấu,lại còn hung dữ,nói xong liền bỏ đi” “Ngươi đi chết đi” Trịnh Tú Nghiên đá vào chân của Lâm Duẫn Nhi một cái,tức giận quay đầu bỏ đi, Lâm Duẫn Nhi mỉm cười đuổi theo,lúc nãy nàng chính là nói “Nàng là bạn gái của ta,ngươi nói xem nàng có bạn trai hay không ?” nam nhân kia liền ngượng ngùng cúi chào,quay đầu bỏ đi. “Tức giận thật sao ?” “Ngươi không phải chê ta quá xấu hay sao,tại sao không cùng hắn bỏ chạy đi” Nữ nhân thích nhất người ta khen mình xinh đẹp,sợ nhất cũng chính là bị người ta nói mình xấu ,Trịnh Tú Nghiên tuy là đại mỹ nữ,nhưng nàng lại không có tự tin,có lẽ là bởi vì ám ảnh tuổi thơ,lại bị Lâm Duẫn Nhi đụng chạm đến nỗi đau,cho nên trong lòng có chút buồn bực. “Yên tâm nếu là bị người chê,không có ai cưới ngươi,ta liền chịu thiệt thòi một chút cưới ngươi” “Chính là ngươi tự nói nga,vậy bây giờ chúng ta liền đi đăng ký kết hôn đi” Trịnh Tú Nghiên nhảy lên lưng của Lâm Duẫn Nhi,cũng may lần này có chuẩn bị không có té, Lâm Duẫn Nhi cõng nàng đi ra ngoài,lại cảm giác Trịnh Tú Nghiên quá nhẹ, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy đau lòng vì nàng. “Ngươi nên ăn nhiều một chút,quá ốm” “Không muốn,nếu là mập mạp như trước kia,thì làm sao bây giờ” “Nếu vậy thì càng tốt,sau này cũng không cần phải cõng ngươi,chỉ cần đá nhẹ một cái,ngươi có thể tự mình lăn đi” Lâm Duẫn Nhi trên bả vai truyền đến cơn đau,cũng đoán được là bị Trịnh Tú Nghiên cắn,lại sợ cử động mạnh làm Trịnh Tú Nghiên té,chỉ đành chịu đựng để yên cho nàng cắn,Trịnh Tú Nghiên cắn xong cũng liền đau lòng,hôn nhẹ lên cổ của Lâm Duẫn Nhi. “Làm gì,vừa cắn vừa xoa ?” Lâm Duẫn Nhi mỉm cười,quay đầu lại nhìn nàng, trong lòng lại nghĩ không biết mình có nên đi chích ngừa hay không…. Chương 19 Lên núi ngắm hoàng hôn,trượt tuyết,tắm suối nước nóng,đi dạo phố mua sắm….cái gì cũng đi qua,bây giờ cũng nên trở về nhà,Trịnh Tú Nghiên lại không muốn còn đòi đi nơi khác du lịch, Lâm Duẫn Nhi phải năn nỉ nửa ngày nàng mới chịu trở về,bây giờ có thể biết tại sao trước đây,Lâm Duẫn Nhi thích mẫu người như ngự tỷ mà không thích loli,bởi vì loli rất trẻ con,thường phải tốn nhiều công sức để đi dỗ ngọt,nếu là quá cứng rắn,loli liền nước mắt ương ương,vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn mình…. Nếu là Lâm Duẫn Nhi tiếp tục làm vệ sĩ,có lẽ đến già cũng không đủ tiền cho Trịnh Tú Nghiên tiêu sài… Lâm Duẫn Nhi âm thầm tiếc thương cho Trịnh Thành,xem ra nàng phải tiến hành đặc huấn cho Trịnh Tú Nghiên một thời gian. “Duẫn Nhi ta có nên giới thiệu “con rể tương lai” cho cha của ta biết hay không ?” Lâm Duẫn Nhi nghe vậy đầu đầy mồ hôi lạnh,dù sao hắn tin tưởng mới giao nữ nhi bảo bối của hắn cho nàng,nếu hắn biết nữ nhi của hắn cùng nàng đang quen nhau,hắn không chém nàng ra thành tám khúc sau đó quăng cho cá ăn mới là lạ. “Bây giờ còn chưa phải lúc,ngươi cũng không muốn ta bị cha ngươi tống cổ ra khỏi nhà đi…” Trịnh Tú Nghiên nghe vậy một chút lo sợ cũng không có,thật đúng là loli có khác,nàng mỉm cười ôm lấy cánh tay Lâm Duẫn Nhi. “Đến lúc đó ta đi theo ngươi,sau này ngươi phụ trách nuôi ta” Lâm Duẫn Nhi lắc đầu thở dài,xem ra nàng phải đi tìm việc làm thêm giờ,để dành tiền từ từ là vừa. Trưa hôm sau hai người về đến sân bay,Trịnh Thành lại tự đích thân ra đón,còn mang theo mấy chục tên vệ sĩ, Lâm Duẫn Nhi đột nhiên cảm thấy Trịnh Tú Nghiên mới chính là “Boss” chứ không phải Trịnh Thành,nàng trầm mặt đi theo phía sau hai cha con bọn họ,giả bộ như không có chuyện gì xảy ra,Trịnh Tú Nghiên thỉnh thoảng quay đầu lại làm mặt quỷ trêu trọc nàng, Lâm Duẫn Nhi bề ngoài mặt vô biểu tình,trong lòng lại đang âm thầm nguyền rủa Trịnh Tú Nghiên. Về đến nhà nàng tự đi lên lầu,để cho hai cha con bọn họ tâm sự sau bao nhiêu ngày xa cách,Trịnh Tú Nghiên đưa cho hắn một lá bùa bình an,còn nói là do nàng “đặc biệt” lặn lội lên một ngôi đền xin về cho hắn,hắn liền mặt vui vẻ ha ha cười to,cưng chiều vỗ đầu của nàng,hắn lại không nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi cũng có một cái,còn là nữ nhi của hắn đưa cho. Lâm Duẫn Nhi bị thương cũng đã lành,nàng đang cùng mấy tên vệ sĩ tập Aikiken[đấu kiếm gỗ của nhật bản],lại phát hiện Trịnh Tú Nghiên đang ngồi cách đó không xa quan sát, Lâm Duẫn Nhi bị phân tâm,liền bị Hoàng Việt dùng kiếm gỗ đánh vào đầu một cái,Trịnh Tú Nghiên ánh mắt đầy lửa hận nhìn về phía Hoàng Việt,hắn đột nhiên rùng mình ớn lạnh,quay đầu lại đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang nhìn mình,hắn vội cúi đầu chào nàng. “Đại tiểu thư” Trịnh Tú Nghiên trầm mặt đi đến bên cạnh Lâm Duẫn Nhi. “Duẫn Nhi theo ta ra ngoài” Lâm Duẫn Nhi cũng không biết chuyện gì xảy ra,vội vàng đi theo phía sau nàng,đi ra đến vườn hoa vắng vẻ,Trịnh Tú Nghiên lôi kéo Lâm Duẫn Nhi núp sau một bụi cây, Lâm Duẫn Nhi không có chuẩn bị ,đột nhiên bị người “tập kích” liền cùng Trịnh Tú Nghiên té ngã ở trên bãi cỏ. “Ngươi làm gì” “Ta hỏi ngươi làm gì mới đúng,tay của ngươi đang đặt ở đâu vậy” Trịnh Tú Nghiên hai má đỏ ửng,mặt khinh bỉ nhìn Lâm Duẫn Nhi,nghe vậy Lâm Duẫn Nhi nhìn xuống,thấy hai tay của mình đang đặt ở trên ngực của Trịnh Tú Nghiên,vội vàng rút tay về,đứng lên ho nhẹ một tiếng,giả bộ như không có gì xảy ra. “Ngươi gọi ta đến đây làm gì ?” “Chính là vì muốn gặp ngươi” Trịnh Tú Nghiên mỉm cười ôm lấy Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi đột nhiên trong lòng căng thẳng,cảm thấy mình giống như là đang vụng trộm,sợ bị người phát hiện…cảm giác vừa lo sợ vừa kích thích này thật là khó diễn tã,khó trách lại có nhiều người thích đi vụng trộm như vậy…muốn đẩy ra Trịnh Tú Nghiên,lại thấy cả người của mình mới tập luyện xong đều là mồ hôi,Trịnh Tú Nghiên cũng không hiềm khí,cho nên cũng không đành lòng đẩy nàng ra, Lâm Duẫn Nhi hôn nhẹ lên trán nàng một cái. “Ngoan, đi vào trong đi,ở đây rất nắng” Trịnh Tú Nghiên tuy là trong lòng rất không muốn,nhưng cũng đành luyến tiếc đưa mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái mới chịu đi vào bên trong,chỉ mới ở bên cạnh Lâm Duẫn Nhi có mấy ngày,không gặp một chút nàng phát hiện nàng đã không chịu nỗi,còn chạy khắp nơi đi tìm Lâm Duẫn Nhi,xem ra nàng cũng sắp phát điên rồi. Buổi tối Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ,Trịnh Tú Nghiên lại ôm cái gối đi vào, Lâm Duẫn Nhi bật người dậy,chạy ra ngoài quan sát xem có ai hay không. “Không cần nhìn,ta đã xem kỹ mới dám vào đây” Trịnh Tú Nghiên nằm ở trên giường,hai tay chống cằm mỉm cười nhìn Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi cũng không biết nhà này có camera hay không,nếu đặt ở trong phòng của nàng liền xong đời,vội tắt đèn leo lên giường nằm. “Chỉ được phép hôm nay thôi,có biết không ?” “Chuyện ngày mai để ngày mai tính,ngủ đi” Trịnh Tú Nghiên giống như khỉ đu cây,ôm chặt lấy Lâm Duẫn Nhi có chết cũng không buông. Chương 20 Sáng sáu giờ Lâm Duẫn Nhi tĩnh dậy,vội đánh thức Trịnh Tú Nghiên,nàng làm nũng không muốn dậy,tối hôm qua nàng không để yên cho Lâm Duẫn Nhi ngủ,thức đến gần sáng mới ngủ,bây giờ làm thế nào chịu dậy đây. “Tiểu Nghiên,mau lên thức dậy đi,nếu là cha của ngươi không thấy ngươi,án mạng xảy ra bây giờ” “Không muốn…” Trịnh Tú Nghiên tiếp tục ôm lấy Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi thật là hết cách với nàng,tự mình đi vào nhà vệ sinh tắm thay y phục,ra ngoài đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi ở trên giường,vẻ mặt còn chưa có tỉnh ngủ,tóc tai bù xù,áo ngủ một bên vai bị rớt xuống,để lộ vai trần trắng nõn,đầy hấp dẫn, mị lực bắn ra bốn phía,người ngoài nhìn vào còn tưởng tối qua vừa mới xảy ra một trận tranh phong huyết vũ rất là kịch liệt. Lâm Duẫn Nhi cảm thấy bộ dáng của nàng thật đáng thương,đi đến kéo vai áo của nàng lên,chỉnh sửa lại tóc giúp nàng. “Về phòng ngủ tiếp đi” “Ngươi đi đâu” “Ta đi tập thể dục,mau về phòng ngủ đi” Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa mang giày,chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ.Trịnh Tú Nghiên nghe vậy hai mắt phát sáng,chạy đến kéo tay Lâm Duẫn Nhi . “Ta đi cùng ngươi” Lâm Duẫn Nhi cũng không có ngẩng đầu lên,âm thầm thở dài,sau đó gật đầu một cái,Trịnh Tú Nghiên vội vàng chạy về phòng ,lát sau trở lại,mặt một bộ đồ thể thao,còn là cùng kiểu dáng với Lâm Duẫn Nhi,cũng không cần phải như vậy đi,sợ người ta không biết chúng ta đang lén lút quen nhau hay sao.Hai người cũng không có đi đâu xa,chỉ là chạy ở bên ngoài sân cỏ,ở đây cũng rất rộng chạy nửa ngày cũng không xong, Lâm Duẫn Nhi chạy ở phía trước,quay đầu lại đã thấy Trịnh Tú Nghiên ngồi ở bên bãi cỏ thở dốc,trong lòng có chút buồn cười,chạy đến bên cạnh nàng. “Thế nào,mới chạy được một chút đã không chịu nỗi ?” “Mệt chết ta a” Trịnh Tú Nghiên cũng không biết Lâm Duẫn Nhi có phải là người hay không,nhìn bộ dáng ốm yếu tại sao lại khỏe như vậy đây,còn chạy lẹ như vậy nàng đuổi theo không kịp,chỉ đành phải ngồi lỳ một chổ. “Vậy chúng ta vào nhà thôi” Trịnh Tú Nghiên quay đầu lại nhìn nhà cách đây xa như vậy,liền không muốn đi vào nữa,vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn Lâm Duẫn Nhi,không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra,nàng chính là muốn Lâm Duẫn Nhi cõng mình trở về,nhưng là Lâm Duẫn Nhi không cho nàng toại nguyện,dù sao ở đây nhiều người như vậy,không nên gây sự chú ý thì tốt hơn. Hai người trở về nhà đã thấy Trịnh Thành đang ngồi cùng mấy vị bằng hữu của hắn,bọn họ đang trò chuyện vui vẻ với nhau,Trịnh Tú Nghiên bị cha nàng gọi đến cùng nhau trò chuyện,Lâm Duẫn Nhi tự mình lên lầu, lát sáu Trịnh Thành sai người cho gọi, Lâm Duẫn Nhi liền đi đến bên cạnh của hắn. “Trịnh tổng ta đến” “Ngày mai ở nhà có tiệc,ngươi đi giám sát bọn họ chuẩn bị đi” “Ta biết” Lâm Duẫn Nhi đi ra ngoài giao phó cho bọn họ lắp đặt camera an ninh,cùng chỉ dẫn vị trí để hôm sau bọn họ đứng giám sát, Lâm Duẫn Nhi đi đến một căn phòng trên lầu hai kiểm tra lại camera có hoạt động tốt hay không,đột nhiên trên màn hình máy tính của một chiếc camera,nàng nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đang đứng ở đó,còn làm mặt quỷ trêu chọc, Lâm Duẫn Nhi lắc đầu thở dài,nàng lấy ra điện thoại nhắn tin gửi cho Trịnh Tú Nghiên,lát sau Trịnh Tú Nghiên nhận được,mở ra xem chỉ thấy bốn chữ. “Đi chỗ khác chơi” Trịnh Tú Nghiên mặt không vui hừ lạnh một tiếng,quay đầu bỏ đi,lát sau nàng mang lên cho Lâm Duẫn Nhi ly cafe,nói mang cafe chỉ là viện cớ,muốn gặp Lâm Duẫn Nhi mới là mục đích chính, Lâm Duẫn Nhi cầm ly cafe uống một ngụm,lại chú ý vào màn hình,đột nhiên Trịnh Tú Nghiên đi đến ngồi ở trên đùi của nàng,hai tay câu cổ của nàng mặt cười tinh quái, Lâm Duẫn Nhi bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc. “Ngươi lại muốn làm gì ?” “Lâm tổng,chúng ta chơi trò “văn phòng tình yêu” có được hay không” Lâm Duẫn Nhi ho khan một tiếng ,cũng không biết Trịnh Tú Nghiên học ở đâu ra “văn phòng tình yêu” ,cái loại chuyện kích tình này không phải ám chỉ thư ký cùng giám đốc cái gì gì đó hay sao ?, Lâm Duẫn Nhi ngắt nhéo mặt của nàng mấy cái. “Ngươi học ở đâu ra trò quái quỷ này đây” “Ta chính là xem ở trên tivi,thế nào có phải rất thú vị hay không ?” “Ngươi một đứa trẻ biết cái gì ,mau đi ra ngoài chơi cho ta làm việc” Lâm Duẫn Nhi không cần đoán cũng biết,Trịnh Tú Nghiên ngu ngốc như vậy thế nào hiểu được câu ẩn ý này,cũng không muốn cùng nàng giải thích,càng không muốn đầu độc thiếu nhi, Lâm Duẫn Nhi vội đuổi Trịnh Tú Nghiên ra ngoài,nàng tiếp tục làm việc,đến tối về phòng đã thấy Trịnh Tú Nghiên mặc một bộ áo ngủ rất gợi cảm đang nằm ở trên giường,trên giường còn trải đầy cánh hoa hồng,xung quanh giường cũng được thắp rất nhiều cây nến,không biết chuyện gì xảy ra, Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ nàng uống lộn thuốc rồi có phải hay không,hôm nay thế nào toàn làm chuyện kỳ quái. “Ngươi lại bày trò gì đây” “Ngươi không cảm thấy như vậy rất lãng mạn hay sao” Trịnh Tú Nghiên mỉm cười đầy quyến rũ,để cho Lâm Duẫn Nhi rùng mình ớn lạnh,bình thường quen nhìn nàng cười ngây thơ,bây giờ thật sự không có thói quen, Lâm Duẫn Nhi có linh cảm xấu,đi tắm xong vội tắt đèn lên giường nằm,lại bị Trịnh Tú Nghiên leo lên ngồi ở trên bụng của mình. “Duẫn Nhi ngươi có yêu ta hay không” Lâm Duẫn Nhi kéo nàng nằm xuống,ôm vào lòng ,hôn nhẹ lên mặt nàng một cái. “Yêu,ngủ đi ta buồn ngủ” Trịnh Tú Nghiên còn chưa có từ bỏ ý định,lấy tay vuốt ve mặt của Lâm Duẫn Nhi,lát sau nàng cúi xuống hôn lên môi của Lâm Duẫn Nhi,lúc này thì Lâm Duẫn Nhi thật không ngủ được nữa rồi,mở mắt ra mặt vô biểu tình nhìn Trịnh Tú Nghiên. “Bây giờ còn không ngủ,ta để cho ngươi trở về phòng của mình ôm thỏ” “Ngu ngốc,ta không thèm để ý đến ngươi nữa”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro