Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Năm giờ sáng Điền Cảnh Lâm đã thức dậy,ra ngoài chạy bộ,chạy khoản nữa tiếng nàng quay về nhà,cùng với mấy tên vệ sĩ xem như cũng có chút thân thiết,cùng nhau đấu karate.

Nàng mặt một bộ y phục màu trắng,đai lưng màu đen,quỳ ngồi ở trên sàn gỗ chờ đối thủ tiếp theo,lát sau hơn mười tên vệ sĩ khác cũng bước vào,nàng đứng dậy cúi chào bọn họ một cái,giơ ra cánh tay ý bảo bọn họ cùng nhau xông lên,bọn họ nhìn nhau không dám tin tưởng nàng sẽ đánh lại bọn họ,nhưng cũng liền lao về phía nàng.

Điền Cảnh Lâm nhanh chân tránh thoát đòn tấn công,nàng đạp lên đùi của hắn mượn lực bay lên đá vào cổ tên đối diện,đối phương liền ngã xuống đất,lát sau giải quyết xong mấy tên kia,cuối cùng còn lại một tên đang đứng mặt cảnh gác nhìn nàng, Điền Cảnh Lâm cười lạnh một tiếng,chụp lấy tay của hắn xoay người vật hắn ngã xuống đất.

“Tiểu Lâm không cần đánh nữa,ta đầu hàng”

Người mới vừa bị vật ngã chính là Tiểu Nam,hắn một tay ôm lưng của mình,một tay đập xuống sàn gỗ tỏ ý đầu hàng,mặt vô cùng thống khổ, Điền Cảnh Lâm thấy vậy cũng buông tha cho hắn,nàng đứng dậy cúi chào một cái,đi đến bên cạnh đở hắn lên.

“Thật là lợi hại a,mười mấy người chúng ta cũng không đánh lại ngươi”

Hoàng Việt vừa nói vừa lắc đầu,xem ra hắn đã quá xem thường nàng,còn tưởng nàng yếu đuối,muốn mượn dịp trổ tài,không nghĩ đến lại bị bại dưới tay của nàng.

“Là do các ngươi nhường ta mới phải,cơm trưa ta mời xem như cám ơn”

Điền Cảnh Lâm cũng biết bọn họ không phục,muốn cùng nàng thi đấu,tuy là không muốn đánh nhau với bọn họ,nhưng hôm nay không đánh,hôm khác cũng phải đánh,cho nên chỉ đành bất đắc dĩ ra tay,đánh xong mời ăn cơm đây gọi là vừa đánh vừa xoa,như vậy cũng không làm mất lòng người nào,sau này bọn họ cũng không tìm nàng thi đấu cái gì nữa, Điền Cảnh Lâm đi trở về phòng của mình,tắm xong xuống lầu ăn sáng,gần đây Nhậm Thành không có ở nhà,nàng cũng không có gì làm,đột nhiên cảm thấy một ngày trôi qua thật quá dài,xuống đến nơi đã thấy Nhậm Dĩnh đang ngồi ở đó .

“Cảnh Lâm mau đến đây,thử món ta mới làm”

Điền Cảnh Lâm cũng biết nàng không có tốt bụng như vậy,còn tự tay xuống bếp nấu ăn,nhất định là có âm mưu, Điền Cảnh Lâm mặt vô biểu tình,đi đến bên bếp pha cafe.

“Không cần,ta ăn no rồi,ngươi tự mình ăn đi”

Nhậm Dĩnh híp mắt đi đến bên cạnh “Thật sự ăn xong rồi ?”

“Ừ” vừa nói dứt lời bụng liền “cô lỗ” kêu lên, Điền Cảnh Lâm theo phản xạ lấy tay ôm bụng của mình lại.

Nhậm Dĩnh không chú ý hình tượng ha ha cười to,nàng đem đĩa thức ăn đặt trước mặt của Điền Cảnh Lâm, Điền Cảnh Lâm thấy vậy cũng liền hít một hơi lãnh khí,cầm lên đôi đũa gấp một miếng mì ý bỏ vào trong miệng,một trận trầm mặt…Nhậm Dĩnh thấy vậy cũng có chút tò mò.

“Thế nào có ngon không ?”

“Ngon…ngươi thử một chút đi” 

Điền Cảnh Lâm gấp lên một ít mì đưa đến bên miệng của nàng,Nhậm Dĩnh há miệng nhận lấy,sắc mặt vô cùng khó coi chạy vào nhà vệ sinh, Điền Cảnh Lâm thấy vậy liền đứng lên đem mì bỏ vào thùng rác,nhanh chống đi đến tủ lạnh khui ra đồ hộp,bật bếp lên bắt đầu nấu thức ăn.

“Thật là khó ăn,ta xem trên mạng rõ ràng hướng dẫn như vậy mà,tại sao ăn vào lại thành như vậy”

Điền Cảnh Lâm coi như không nghe thấy gì,tiếp tục nấu ăn,tắt bếp bỏ thức ăn ra đĩa,ngồi xuống bắt đầu ăn.

“Ngươi có nghe ta nói hay không ?”

“Nếu ngươi có thể nấu ăn,thì ai cũng có thể trở thành thần bếp,nếu không có gì làm thì đi học cái gì đó đi,đừng đem ta ra làm chuột bạch thí nghiệm món ăn nữa”

Xem ra không phải chỉ có mình nàng cảm thấy thời gian quá dài,không có gì để làm,Điền Cảnh Lâm không biết tại sao Nhậm Dĩnh đột nhiên im lặng,nàng cũng không hỏi,ăn xong nàng cầm đĩa đi vào bếp rửa,Lý thẫm lại giành giúp nàng rửa,còn lôi kéo nàng đến một gốc,nói nhỏ.

“Tiểu thư dậy từ lúc bảy giờ sáng,nàng chuẩn bị món ăn cho ngươi a,ngươi không nên hiểu lầm nàng”

Điền Cảnh Lâm nghe vậy có chút giật mình,tại sao đột nhiên tốt bụng với ta như vậy,thật làm cho người ta thụ sủng nhược kinh[được đối xử tốt mà lo sợ], Điền Cảnh Lâm lắc đầu thở dài,không biết Nhậm Dĩnh lại muốn giở trò gì,cũng không biết tại sao thấy Nhậm Dĩnh có chút đáng thương,lòng tốt lại trỗi dậy,nàng đi đến bên cạnh Nhậm Dĩnh.

“Cám ơn bữa ăn sáng của ngươi….”

Nhậm Dĩnh nghe vậy ánh mắt trở nên phát sáng,khôi phục lại bộ dáng bình thường,mỉm cười nhìn Điền Cảnh Lâm,để cho Điền Cảnh Lâm có chút rùng mình ớn lạnh,không biết chuyện gì lại sắp xảy ra.

“Cám ơn ngươi giữ lại đi,ta cần một điều ước”

“Ngươi tưởng ta là thần đèn sao,có thể cho ngươi điều ước,ngươi cũng không phải tiểu hài tử,tại sao lại ngây thơ như vậy”

Điền Cảnh Lâm mặt khinh bỉ nhìn nàng,Nhậm Dĩnh bỉu môi,đứng dậy rời đi,nàng đột nhiên dừng bước,chậm rãi nói.

“Ta mặc kệ,bây giờ ta còn chưa có nghĩ ra,khi nào nghĩ ra ta sẽ nói với ngươi”

“……”

Thật là ngang ngược,chuyện hoang đường như vậy cũng có thể nói ra,nếu điều ước của ngươi là muốn ta đi chết,không lẽ ta thật đi chết sao,thật không biết Nhậm Dĩnh ngây thơ hay là ngu ngốc,Nhậm Dĩnh đi trở về phòng của mình,từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp,bên trong có chiếc khăn tay,nàng hạ thấp mi mắt ngắm nhìn nó xuất thần,cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nàng vẫn còn nhớ lúc nhỏ nàng rất mập mạp,lại đeo kính cận,bộ dạng rất xấu xí,bước vào trường mới,nàng giống như người vô hình,bị mọi người lãng quên,có đôi lúc còn bị bọn họ trêu chọc,lấy thùng nước tạt vào người của nàng,có một người xuất hiện,còn ra tay trừng phạt nam sinh kia giúp nàng,sau đó đi đến bên cạnh của nàng,từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay đưa cho nàng.

“Còn ngươi nữa,khóc cái gì mà khóc,ngươi khóc sẽ có người quan tâm đến ngươi sao ?, thật là ngu ngốc,trên đời này không ai có thể bảo vệ ngươi mãi được,chỉ có bản thân ngươi mới có thể tự bảo vệ mình thôi”

Chửi cũng chửi xong rồi liền quay đầu bỏ đi,Nhậm Dĩnh nước mặt nước mũi tùm lum,đưa mắt nhìn theo “hắn”,kể từ ngày đó trở đi nàng đã không còn khóc nữa,mỗi ngày đi học niềm vui của nàng chính là được nhìn thấy “hắn”.

Gần cuối năm học nàng đem một bức thư bỏ vào tủ đồ của hắn,nhưng là khi hắn mở tủ ra thấy được một xấp “thư tình” không biết của ai gửi,không chút do dự quăng vào thùng rác.Dù sao trong trường người yêu thích hắn rất nhiều,nam nữ đều có,hắn cũng không thể trả lời cho từng người được,cho nên chọn phương pháp âm thầm cự tuyệt,không nhận được thư hồi âm,bọn họ sẽ không hy vọng nữa,cũng sẽ không gửi thư đến nữa.

Nhưng là nhìn đến bức thư mình thức trắng đêm viết bị hắn không chút do dự quăng vào thùng rác,để cho tâm linh nhỏ bé của Nhậm Dĩnh bị tổn thương nghiêm trọng.

Nàng hạ quyết tâm từ bỏ thân thể mập mạp đi theo mình suốt mấy năm nay,nàng bắt đầu giảm cân,thay đổi kiểu tóc,thay đổi cách ăn mặc,khi năm học mới bắt đầu,Nhậm Dĩnh bước vào trường đã là một đại mỹ nữ,đi đến đâu cũng có một đám nam sinh đi theo phía sau,còn dùng mọi cách để tiếp cận nàng.Nhưng là hắn cũng đã chuyển trường,từ đó trở đi nàng không còn gặp lại nữa.Kết thúc trung học nàng bị đưa sang pháp du học,lần nữa để cho nàng gặp được một người giống như hắn,chính là Tuấn Kiệt,còn rất tốt với nàng,luôn chiều theo ý của nàng,Nhậm Dĩnh cũng không biết bản thân yêu Tuấn Kiệt hay là bởi vì hắn giống người trước đây từng bảo vệ nàng.Bốn năm quen nhau lại để cho nàng nhận ra,trong lòng của mình thì ra luôn nhớ đến người đó,nhưng có lẽ sau này cũng không còn gặp lại nữa,học xong đại học nàng quyết định trở về nước,Tuấn Kiệt lại phản đối,hắn nói muốn cùng nàng kết hôn,nhưng nàng không thể lừa gạt Tuấn Kiệt,càng không thể tự lừa gạt bản thân,cho nên nàng quyết định chia tay với hắn.

Về nước lại để cho nàng nhìn thấy người trước đây nàng từng tìm kiếm nhưng không có tin tức,đây liệu có phải ông trời cho nàng thêm một lần cơ hội hay không,nàng không biết ,nàng chỉ biết một điều là…người ở trước mắt sẽ chạy không thoát….nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: