Chương 5
Qua mấy ngày sau Điền Cảnh Lâm cũng vẫn trầm mặt,Nhậm Dĩnh hỏi nàng tùy tiện trả lời cho có, không muốn dây dưa với nữ nhân này,nàng phát hiện lần đầu tiên trong đời,nàng cảm thấy có ác cảm với đại mỹ nữ,bây giờ nàng thật sự hối hận,nàng cảm thấy tính khí của Nhậm Dĩnh nếu là vẫn như lần đầu tiên gặp ở sân bay,có lẽ nàng sẽ cảm thấy tốt hơn bây giờ rất nhiều, Điền Cảnh Lâm cũng không biết Nhậm Dĩnh có bị trúng tà hay không,tại sao lại thay đổi đáng sợ như vậy.
“Cảnh Lâm lấy giúp ta ly nước”
Điền Cảnh Lâm đang ngồi trên ghế salon nghe được âm thanh của Nhậm Dĩnh,nàng cũng giả bộ như không nghe thấy gì,tiếp tục xem tivi.Nhậm Dĩnh vẻ mặt phẩn nộ đi đến bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi không nghe ta nói gì hay sao ?”
“Ta không phải người hầu của ngươi,khát nước tự mình đi lấy đi”
“Ngươi…”
Nhậm Dĩnh cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Điền Cảnh Lâm,thấy tình thế không ổn,Lý thẫm liền chạy đi rót nước mang đến cho Nhậm Dĩnh.
“Tiểu thư nước của ngươi”
Lý thẫm cũng có thể coi là bảo mẫu của Nhậm Dĩnh,từ nhỏ đã chăm sóc nàng,cho nên tính khí của nàng Lý thẫm còn là rất rõ ràng,cho nên không muốn Điền Cảnh Lâm bị nàng hành hạ.
“Cám ơn ngươi”
Nhậm Dĩnh mỉm cười nhận lấy ly nước,một hơi uống cạn, Điền Cảnh Lâm liếc nhìn không khỏi lắc đầu,đây cũng được coi là đại mỹ nữ sao,một chút hình tượng thục nữ cũng không có,nhìn thấy Nhậm Dĩnh đã đi lên lầu,nàng liền nằm xuống muốn ngủ trưa,chợp mắt không bao lâu lại bị người đánh thức.
“Ta muốn đi công viên giải trí,ngươi mau cùng ta đi”
Điền Cảnh Lâm đang nằm trên ghế salon,xém chút nữa té xuống đất,nhìn đến Nhậm Dĩnh ăn mặc gợi cảm như vậy,ở gốc độ này để cho nàng vô tình nhìn đến cái không nên nhìn,Điền Cảnh Lâm ho nhẹ một tiếng,bật người dậy đi ra ngoài.
Điền Cảnh Lâm đứng xếp hàng mua vé,lát sau đi vào Nhậm Dĩnh lại dừng bước trước khu tàu lượng, Điền Cảnh Lâm đột nhiên có cảm giác bất an,từ nhỏ nàng đã sợ độ cao,đứng trên lầu một nhìn xuống đã bũng rũng tay chân,thật không biết Nhậm Dĩnh vô tình hay cố ý,đi cái gì không đi lại chọn ngay tàu lượng.
“Trò này không có gì vui,hay là chúng ta qua bên kia đi”
Nói xong nàng liền rời đi,lại cảm giác được tay áo bị người kéo lại,quay đầu lại nhìn đã thấy Nhậm Dĩnh vẻ mặt bất mãn đang nhìn mình.
“Không muốn,ta phải đi cái này”
Nói xong Nhậm Dĩnh liền kéo nàng đi đến trước cửa tàu lượng,ngồi ở trên ghế để cho nhân viên giúp mình thắt dây an toàn,tàu lượng bắt đầu chuyển động, Điền Cảnh Lâm trong lòng hồi hộp,nhịp tim cũng trở nên nhảy loạn,nhìn sang thấy Nhậm Dĩnh cười tươi như hoa,không có chút gì là lo sợ,tàu lượng bắt đầu từ trên cao rơi xuống, Điền Cảnh Lâm sắc mặt tái nhợt không còn miếng máu,nhắm chặt đôi mắt,bây giờ nàng thật sự hối hận,tại sao mình lại ngu hết thuốc chữa như vậy,đi đáp ứng Nhậm Dĩnh ngồi cái gì tàu lượng,đột nhiên có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay của nàng, Điền Cảnh Lâm mở mắt ra đã thấy Nhậm Dĩnh đang mỉm cười đầy ngọt ngào nhìn mình,nàng mặt vô biểu tình tiếp tục nhắm mắt lại,trong lòng suy nghĩ,mặc dù ta biết ngươi cười rất xinh đẹp,nhưng cũng không cần mỗi lần nhìn ta đều cười như vậy,thật không có thói quen….
Xuống đến nơi, Điền Cảnh Lâm đầu óc muốn hôn mê,lảo đão đi đến bên ghế,Nhậm Dĩnh lấy tay che miệng cười trộm,sau đó chạy đến đở nàng ngồi xuống ghế,lấy tay vuốt mặt của Điền Cảnh Lâm,giả bộ quan tâm hỏi.
“Ngươi không sao chứ,nếu là sợ độ cao tại sao không nói sớm cho ta biết” Điền Cảnh Lâm hất tay của nàng ra,liếc nhìn nàng.
“Ai nói ta sợ độ cao,chẳng qua là bụng có chút khó chịu”
Nhậm Dĩnh chớp mắt mấy cái,mỉm cười đầy tinh quái nhìn Điền Cảnh Lâm
“Nếu là không sợ ,tại sao lúc nãy nắm chặt tay của ta như vậy đây”
Điền Cảnh Lâm bị người thọc rách bí mật,ho nhẹ một tiếng ,đứng lên giả bộ không có chuyện gì xảy ra,quan sát xung quanh.
“Ta đi mua nước,ngươi uống gì ta mua giúp ngươi”
“Ngươi cỗng ta cùng nhau đi”
Nói xong nàng liền nhảy lên lưng của Điền Cảnh Lâm,còn chưa kịp chuẩn bị xém chút nữa cả hai cùng ngã xuống đất, Điền Cảnh Lâm quay đầu lại quát lớn.
“Ngươi làm gì,không biết mình đang mặc váy ngắn sao,còn không mau xuống”
Nhậm Dĩnh có chút giật mình,vội nhảy xuống mặt không vui ,đạp giày cao gót đi thẳng phía trước,cũng không thèm để ý người xung quanh đang nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt quái dị, Điền Cảnh Lâm cũng biết mình có hơi lớn tiếng,cho nên đi đến bên cạnh.
“Nhưng là…màu hồng cũng rất hợp với ngươi”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro