Mặt Quỷ Tướng
Trong tích tắc khi mặt quỷ này xuất hiện, Triệu Không Thành chỉ thấy toàn bộ đất trời đều bị đảo lộn, cảm giác choáng váng trước nay chưa từng có xông lên đầu.
Gã cau mày, cả người gồng cứng lại, mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Trong tầm mắt của gã, mọi thứ trước mắt tựa như Mangekyou Sharingan (trong Naruto) đang xoay tròn, rối loạn rải rác, lại không có dấu vết để tìm kiếm.
(Ảnh minh hoạ cho Cấm Khư Mặt Quỷ Tướng)
"Nguy rồi. . . Nó vẫn có thể sử dụng Cấm Khư, lần này mình chơi quá đà rồi. . ."Triệu Không Thành lẩm bẩm, trong đầu nhớ lại lần kế hoạch tác tác chiến mà Ngô Tương Nam đã nói trước đó.
". . . Cấm Khư xếp hạng 176, 【 Mặt Quỷ Tướng 】Trong phạm vi thi triển Cấm Khư, nó có thể lừa gạt cảm giác của các sinh vật có cảnh giới nhỏ hơn hoặc tương đương, làm điên đảo nhận thức về không gian.
Trong Mặt Quỷ Tướng, bốn phương tám hướng đều đều sẽ thay đổi tuỳ theo ý muốn của Mặt Quỷ Vương. Mặc dù có thể dựa vào ý thức mạnh mẽ và kinh nghiệm của bản thân để cứng rắn chống đỡ ở một mức độ nào đó, nhưng không thể phủ nhận là trong phạm vi của nó tất cả các thủ đoạn công kích của bản thân đều sẽ chịu ảnh hưởng, thực lực giảm đi đáng kể.
Cho nên, ngoại trừ đội trưởng cùng ở cảnh giới Xuyên, tất cả những thành viên còn lại đều không thể chiến đấu trực diện với Mặt Quỷ Vương, nếu không chỉ có một con đường chết. . ."
Quả nhiên là loại Cấm Khư làm cho người ta khó chịu vô cùng. . . Triệu Không Thành đang tự thân trải nghiệm nên cảm nhận chân thực sự biến thái của nó.
Thế mà đội trưởng lại có thể ở trong phạm vi Cấm Khư này chém Mặt Quỷ Vương trọng thương?
Quả nhiên anh ta cũng là một tên biến thái!
Triệu Không Thành hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Hống hống hống! ! !"
Tiếng gầm gừ từ bốn phương tám hướng truyền đến, cơ bản là không có cách nào xác định vị trí của Mặt Quỷ Vương. Mặt đất khẽ rung động, Triệu Không Thành có thể cảm giác được, Mặt Quỷ Vương nó đang nhanh chóng tới gần!
Nó, sẽ tới từ hướng nào đây?
Trong thực tế.
Trên đồ án hình mặt quỷ dữ tợn, Triệu Không Thành nhắm mắt lại, đứng im như một pho tượng, hai tay nắm chặt đao thẳng nhắm về phía trước, cau mày.
Gã không hề nhận ra Mặt Quỷ Vương đã lặng yên di động đến sau lưng.
Trong nhận thức của Triệu Không Thành, bất kể là thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác đều thay đổi một cách chóng mặt giống như bị nhét vào một chiếc máy giặt đang quay với công suất lớn. Tin tức sai lầm tràn ngập trong đầu, khiến gã không thể phân biệt thật giả.
Đôi mắt đỏ au của Mặt Quỷ Vương nhìn chằm chằm con mồi ngây thơ trước mặt, gương mặt trắng bệch hiện ra nụ cười khát máu.
Nó hơi chúi người về phía trước, sau đó lao đến như một viên đạn khổng lồ xé toạc màn mưa, nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh, móng vuốt sắc bén chém về phía cổ Triệu Không Thành!
Dường như nó đã thấy được viễn cảnh máu tươi nóng hổi phun ra, dính đầy lên thân thể mang đến cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhưng ngay lúc móng vuốt của nó sắp đụng đến Triệu Không Thành, thân thể gã bỗng thay đổi!
Phía sau lưng gã như có mắt, đột nhiên nhích người đi, tránh thoát nhát cào của Mặt Quỷ Vương một cách vô cùng nguy hiểm!
Ngay sau đó, đao thẳng trong tay gã vạch ra một đường vòng cung dài trong mưa, vung thẳng về phía đầu của Mặt Quỷ Vương!
Keng ――!
Tiếng va chạm gai người vang lên, Mặt Quỷ Vương đưa tay nắm chặt lưỡi đao, sau đó đá ra một đòn, khiến Triệu Không Thành bay thẳng ra ngoài như bao cát!
Nhưng dù thắng thế nó cũng không che giấu được sự ngạc nhiên trong lòng.
Nó nghĩ mãi không rõ, sao gã con người kia lại có thể phát hiện đòn tấn công của nó.
Triệu Không Thành nện thẳng xuống mặt đất, đau đớn kêu lên một tiếng, tuy bò dậy một cách khó khăn, nhưng khóe miệng lại không khống chế được mà giương lên.
"Ngạc nhiên không, bất ngờ không?"
Triệu Không Thành dùng đao thẳng đỡ lấy thân thể, nở một nụ cười mỉa mai khinh thường.
"Cấm Khư của mày quả thật rất biến thái, nếu là mọi khi, có thể tao sẽ chết trong tay mày thật. Đáng tiếc. . ."
Triệu Không Thành duỗi một ngón tay, chỉ chỉ bầu trời, "Hôm nay trời mưa."
"Mày có thể lừa gạt cảm giác của tao, nhưng không thể cản trở trọng lực tác động lên nước mưa. Những hạt mưa rơi vào làn da của tao sẽ khiến tao có cảm giác.
Mày có thể tạo cho tao cảm giác giả là nước mưa từ mọi phía rơi xuống. . . Mà tao, cũng có thể dựa vào đó suy ngược ra phương hướng chính xác! Chỉ cần biết được một phương hướng tiêu chuẩn thì mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều."
Triệu Không Thành cười hắc hắc, nhổ ra một ngụm máu, ngạo nghễ chỉ đao vào mặt Mặt Quỷ Vương.
"Không phải ông đây khoác lác, nếu ông đây mà cũng có Cấm Khư, thì mẹ nó, mày đã sớm chết tám trăm lần rồi!"
"Hống hống hống! !"
Mặt Quỷ Vương thành công bị Triệu Không Thành chọc giận, điên cuồng chạy về phía gã, Triệu Không Thành tiếp tục nhắm mắt, dự đoán hướng tiến công tiếp theo của nó.
Đinh đinh đinh đinh! !
Triệu Không Thành và Mặt Quỷ Vương hỗn chiến với nhau, nhờ vào trực giác nhạy bén và kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, gã quả thực có thể trao đổi ngang tay một vài hiệp với con quái vật kia!
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Dưới những đòn tấn công toàn lực của Mặt Quỷ Vương, thân thể phàm tục của Triệu Không Thành rất nhanh đã không chống đỡ nổi, bị nó nắm lấy cơ hội đấm mạnh vào ngực, vỡ nát hai cái xương sườn, bay ngược ra ngoài.
Lần này, Triệu Không Thành mất hẳn năm giây mới miễn cưỡng đứng lên.
Nếu không phải cây đao đã đỡ giúp phần lớn lực chấn, thì cú đánh đó cũng đủ khiến gã mất mạng.
"Khụ khụ khụ. . ."Gã liên tục ho ra máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Mặt Quỷ Vương đứng sừng sững trong mưa, ánh mắt nghiêm nghị, từng bước một đi về phía gã. . .
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Triệu Không Thành!
"Triệu Không Thành! Triệu Không Thành! !
―― Triệu Không Thành! ! !"
Triệu Không Thành sững sờ, gã mơ hồ cảm thấy. . . Giọng nói này có chút quen tai.
Chờ một chút, đây con mẹ nó không phải. . .
Hắn há hốc miệng, như muốn đáp lời, nhưng do dự một lát, vẫn lựa chọn im lặng.
Ánh mắt của gã vô cùng phức tạp.
. . .
Giờ phút này, bên ngoài【 Vô Giới Không Vực 】.
Lâm Thất Dạ đứng trước mảnh đất trống, mưa to khiến mái tóc ướt nhẹp nhưng cậu lại làm ngơ, chỉ tiếp tục gào thật to:
"Triệu Không Thành! Anh đừng trốn nữa! Tôi biết anh đang ở đây!"
Lâm Thất Dạ gọi xong, tĩnh tâm lắng nghe một hồi, ngoại trừ tiếng mưa ồn ào tiếng thì không có gì cả.
"Móa nó, con dơi kia rõ ràng nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng và con quái vật bất ngờ cùng biến mất, sao lại không thấy. . . Chẳng lẽ mình thật sự nhìn nhầm?"
Lâm Thất Dạ cau mày, lại nhìn ngó xung quanh.
Bỗng đôi mắt của cậu tập trung về một hướng.
Chỉ thấy phía trước cách mặt cậu mười mấy mét, ba tấm bảng thông báo kì quái được cắm lẻ loi trơ trọi trên đất.
Lâm Thất Dạ đi lên phía trước, dùng tay gạt đi nước mưa, nhẹ giọng đọc dòng chữ được ghi trên đó.
"Phía trước cấm đi? Ở đây có mấy tấm bảng này từ lúc nào? Mà. . . Cách bố trí này cũng kì lạ quá."
Lâm Thất Dạ cúi đầu trầm tư, đột nhiên, cậu nhớ ra gì đó, đôi mắt dần dần sáng lên.
"Anh ta từng nói, Cấm Khư mà anh ta sử dụng là loại phụ trợ che giấu chiến trường, hình như gọi là cái gì. . . 【 Vô Giới Không Vực 】?"
Lâm Thất Dạ cẩn thận ngắm nghía bảng thông báo trước mắt, trên môi nở nụ cười, lại gào to lần nữa:
"Triệu Không Thành! Tôi biết anh ở trong Vô Giới Không Vực! Anh nhanh mở cửa ra, cho tôi đi vào! !"
Một giây, hai giây. . .
Giọng nói của Triệu Không Thành yếu ớt truyền đến từ bên trong:
"Con mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt cậu không ở nhà ăn cơm, chạy đến đây làm cái chó gì! Cút ngay cho tôi! !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro