Kỳ Mặc
Ngô Tương Nam nghe thấy câu trả lời của Lâm Thất Dạ, lông mày nhíu lại chặt hơn.
Đương lúc hắn còn muốn hỏi thêm gì nữa, Hồng Anh đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt đỏ trừng lên, giận dữ nói:
"Ngô Tương Nam! Anh có ý gì!
Triệu Không Thành đã chết! Đồng đội của chúng ta chết rồi! Anh vẫn còn muốn níu lấy chuyện của anh ấy không thả!
Trong lòng anh không có chút cảm giác đau xót nào sao? !"
Ngô Tương Nam há to miệng một hồi, sau đó mới bình tĩnh đáp: "Lão Triệu chết tôi cũng rất đau lòng, nhưng sự thật lại quan trọng không kém."
Hồng Anh nhìn hắn chằm chằm, tức muốn nổ phổi. Cô cười lạnh hai tiếng, quăng mạnh cái hộp nàu đen trong tay xuống đất, quay người rời khỏi tầng hầm.
Ôn Kỳ Mặc đứng cạnh đang định đi khuyên hai câu, nào ngờ ống tay áo lại bị giật giật vài cái, khó hiểu quay đầu.
Tư Tiểu Nam nhìn anh ta, khẽ lắc đầu.
"Cho nên, những dấu vết ở hiện trường. . ."
"Tương Nam, đủ rồi!"
Khi Ngô Tương Nam còn đang muốn hỏi tới, thì Trần Mục Dã vốn vẫn im lặng đứng một góc nãy giờ lại đột nhiên ngắt lời.
"Lâm Thất Dạ đã nói rất rõ ràng, về phần chi tiết. . . Không cần phải hỏi thêm nữa. Chuyện này dừng lại ở đây thôi." Trần Mục Dã hai tay đút túi, đi đến vỗ vỗ bờ vai hắn.
Ngô Tương Nam kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của anh ta, do dự hồi lâu mới bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Trần Mục Dã đi đến ngồi ở phía đối diện với Lâm Thất Dạ:
"Chuyện của Triệu Không Thành kết thúc, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nói về chuyện của cậu đi, Lâm Thất Dạ."
"Nói cái gì?"
"Theo như tôi được biết, Triệu Không Thành từng mời cậu gia nhập Người Gác Đêm, thế nhưng cậu đã từ chối, sau đó anh ta còn nói dối là đã mất dấu cậu. Nếu hôm nay cậu không khiêng xác Triệu Không Thành đi ra, có lẽ cả đời này chưa chắc chúng tôi đã tìm ra cậu. . .
Đã như vậy, vì sao hiện tại cậu lại muốn trở thành Người Gác Đêm?"
Trần Mục Dã chăm chú nhìn vào đôi mắt Lâm Thất Dạ, hai con ngươi cực kỳ sắc bén.
"Vì trả ân tình cho người."Lâm Thất Dạ bình tĩnh nói.
Trần Mục Dã sững sờ, "Ân tình?"
"Tôi và anh ta từng có ước định, tôi sẽ gia nhập Người Gác Đêm."Lâm Thất Dạ dừng một chút, "Nhưng tôi có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Tôi sẽ chỉ làm Người Gác Đêm mười năm. Mười năm sau, tôi sẽ rời đi."
Nghe thấy câu này của cậu, tất cả mọi người ở đây đều khẽ giật mình, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ lạ.
"Người Gác Đêm không phải tổ chức thiện nguyện. Một khi đã gia nhập thì không thể rời đi, cho nên mười năm mà cậu nói. . . Tôi không thể đáp ứng, toàn bộ tổ chức Người Gác Đêm cũng sẽ không có ai cho cậu cái hứa hẹn này."
Lâm Thất Dạ đang muốn nói cái gì, Trần Mục Dã lại tiếp tục cất lời:
"Tuy nhiên, nếu như mười năm sau cậu có bản lĩnh có thể tự mình rời khỏi Người Gác Đêm, hơn nữa khiến cho ban lãnh đạo của chúng tôi phải bó tay bó chân, vậy thì đó sẽ là câu chuyện khác.
Tóm lại, muốn đường đường chính chính rời khỏi Người Gác Đêm. . . Không có cửa đâu!"
"Được." Ngoài ý muốn là Lâm Thất Dạ rất thẳng thắn gật đầu, "Mười năm sau, nếu tôi không đi được thì đó là vấn đề ở tôi."
Nghe được câu trả lời như coi trời bằng vung của Lâm Thất Dạ, cả Tư Tiểu Nam và Ôn Kỳ Mặc đều ngạc nhiên đến mức cằm muốn rơi xuống đất. Ngay cả cái người lạnh lùng hơn cả núi tuyết như Lãnh Hiên, cơ mặt cũng giật giật, nhìn cậu nhiều hơn vài lần.
"Đã như vậy, tôi sẽ lập tức trình đơn xin gia nhập của cậu lên cấp trên. Tuy nhiên trước khi trải qua tập huấn, cậu cũng không được xem là đội viên chính thức."
"Tập huấn?"
"Người Gác Đêm là tổ chức được quản lý theo kiểu nửa quân sự hóa, trước khi lính mới được chính thức gia nhập Người Gác Đêm, đều phải tham gia đợt huấn luyện tập trung kéo dài một năm để học cách chiến đấu, sử dụng súng ống, bố trí chiến lực, vận dụng các loại kỹ năng Cấm Khư."
"Chừng nào thì bắt đầu?"
"Tháng chính hàng năm, cũng chính là một tháng sau. Cho nên trước khi hoàn thành đợt huấn luyện kia, cậu chỉ có thể coi là đội viên tạm thời của tiểu đội chúng tôi." Nói đến đây, Trần Mục Dã dường như nhớ ra gì đó, trịnh trọng nhắc nhở.
"Mà chúng tôi, không có chế độ bao ăn ở dành cho đội viên tạm thời."
Lâm Thất Dạ: . . .
Không bao ăn ngủ?
Không phải nói chế độ phúc lợi của Người Gác Đêm rất tốt à? Sao có thể keo kiệt đến nước này? ! !
"Kia, vậy một tháng này tôi nên ở đâu bây giờ?"Lâm Thất Dạ luống cuống.
Về nhà? Không, không không không, một khi trở về thì sẽ có đến 99,99% khả năng cậu sẽ không muốn rời đi nữa, nói không chừng còn trực tiếp mang theo cả nhà chạy trốn. . .
Nhưng là cậu nhất định phải thông báo cho dì, ít nhất cũng phải báo một tiếng bình an. Cho nên cậu chuẩn bị viết một phong thư gửi về, nói mình đi nhập ngũ, như vậy cũng khiến bà ấy yên tâm hơn một chút.
Nhưng bây giờ vấn đề là, Người Gác Đêm không cho ngủ lại, chẳng lẽ cậu chỉ có thể đi ngủ đầu đường?
"Không sao, em có thể tới nhà chị ở."
Đúng lúc này, người nãy giờ vẫn một mực lén lút trốn sau cánh cửa, Hồng Anh, thò đầu ra, nói nhỏ: "Nhà của chị rất lớn, cho em mượn một phòng không thành vấn đề."
"Hồng Anh, chẳng phải em tức giận bỏ đi rồi à?"Ôn Kỳ Mặc tròn mắt nhìn.
"Em, em. . . Em nhớ ra mình để quên một thứ nên quay lại lấy không được hả? !"Hồng Anh trừng hắn một cái, bước vào trong nhà nhặt chiếc hộp đen ở dưới đất lên rồi lại quay đầu lườm Ngô Tương Nam cháy mắt.
Ngô Tương Nam: . . .
Dưới cái nhìn cạn lời của Ngô Tương Nam, Hồng Anh đi đến trước mặt Lâm Thất Dạ, ôn hòa nói: "Em trai, em cứ yên tâm. Nếu đã là đội viên của tiểu đội này, chị nhất định sẽ bảo kê em!"
"Tạm thời, hắn chỉ là đội viên tạm thời." Trần Mục Dã rất nghiêm túc sửa lời cô, "Vả lại, hai người ai lớn hơn ai còn chưa biết đâu, em không thể tuỳ tiện gọi người ta là em trai như thế."
"Đội trưởng, anh quá cứng nhắc!" Hồng Anh lè lưỡi tinh nghịch với Trần Mục Dã. Cô với tay lên bàn lấy tờ giấy, ghi một hàng địa chỉ lên trên rồi nhét vào tay Lâm Thất Dạ.
"Thất Dạ, chị phải đi luyện thương đây. Nếu lát nữa làm xong thủ tục mà không thấy mọi người thì cứ tự mình về nhà trước nhé."
Hồng Anh ghé sát mặt đến gần Lâm Thất Dạ, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy hàng mi cong đang rung động, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô một cách rõ ràng.. . .
Đôi con ngươi trong suốt kia đang mỉm cười, chăm chú nhìn Lâm Thất Dạ, giống như một hồ nước trong vắt tĩnh lặng giữa khu rừng già, mang theo một vẻ ấm áp.
Không thể không nói, vẻ ngoài của Hồng Anh thật sự rất đẹp.
Da thịt trắng nõn, mũi cao dọc dừa, đôi môi đỏ thắm, ngũ quan xinh xắn, đầy đặn. . .
Lâm Thất Dạ bối rối nhìn qua chỗ khác.
Hai gò má nổi lên một màu đỏ ửng đáng nghi.
Dù đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một cô gái ở khoảng cách gần như vậy, đã thế lại còn là người tự nhiên, sinh động như Hồng Anh.
"Cám. . . cám ơn chị Hồng Anh."
"A ha ha ha ――!"Hồng Anh đột nhiên đứng thẳng người, kích động bật cười, làm Ngô Tương Nam ở sau lưng giật mình đánh thót.
"Con người cô sao lại vui buồn thất thường như vậy!" Ngô Tương Nam tức giận nói.
"Kệ tôi!"Hồng Anh dẩu môi, "Ai bảo em trai mới của chúng ta nói chuyện dễ nghe như thế. . ."
Khoé miệng Lâm Thất Dạ run rẩy, theo bản năng nghiêng đầu trốn tránh.
Đúng lúc này, Ôn Kỳ Mặc cười cười đi tới, "Hồng Anh, em đừng bắt nạt người mới nữa. Thất Dạ, đi thôi, anh mang cậu đi tham quan, thuận tiện giới thiệu cho em tình huống về Người Gác Đêm."
Lâm Thất Dạ như được đại xá, nhanh chóng theo sau Ôn Kỳ Mặc ra ngoài, thuận theo cầu thang đi lên mặt đất.
"Thất Dạ." Trong hành lang, Ôn Kỳ Mặc đột nhiên mở miệng.
"Sao vậy, Ôn Kỳ Mặc tiền bối."
"Khụ khụ khụ. . . Đừng gọi anh là tiền bối, nghe quá xa lạ. Hơn nữa anh cũng chỉ lớn hơn cậu hai ba tuổi."Ôn Kỳ Mặc có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Cậu cứ gọi tên anh đi, hoặc gọi anh là Kỳ Mặc giống như bọn họ."
"Được ạ."
"Kỳ thật, anh có một yêu cầu quá đáng."Ôn Kỳ Mặc dừng chân, nhìn thẳng vào Lâm Thất Dạ.
"Cái gì?"
"Đêm nay. . . Anh có thể đến nhà Hồng Anh với cậu được không? Anh đã muốn đến đó từ lâu rồi."
Lâm Thất Dạ: . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro