chương 4 (H)
Trần Lập Ba sửng sốt đến nỗi miệng y há hốc không đóng lại nổi
-" gì , gì chứ ?"
Trương Trạch Nghị cau mày tên này điếc thật hay giả điếc
-" Ta nói đến lượt ta ăn ,ngươi điếc sao ?"
Hắn như hổ vớ được con mồi lao tới người y , tay Lập Ba lúc này đã cuộn thành nắm đấm gân xanh nổi đầy , nếu là y của trước kia đã lao đến mà đấm cho tên đê tiện này một trận . Nhưng giờ y không thể hành sự lỗ mãng được
Đành để mặc hắn làm gì thì làm vậy. Có điều y không nghờ chỉ mới lần đầu gặp mà tên chó Trương Vương này đã đòi " hành" y rồi .
Trong đầu y đang không ngừng than vãn thở dài , thì Trương Trạch Nghị đã cở quần y ra tiếp đến là cởi nốt lớp y phục dày vướng víu
" ngươi thơm quá , lần đầu ta thấy một mùi hương từ 1 nam nhân như ngươi lại có thể cuốn hút được bổn vương đến thế " - hắn vừa nói vừa hít hà hõm cổ của y
Hắn đặt y lên đùi hắn , chiếc lưỡi không người liếm yết hầu của y
Không dừng ở đó hắn chuyển chiếc lưỡi của mình xuống hai đầu ti của y , đây là phần nhạy cảm của y khiến y không khỏi rùng mình mà rên nhẹ một tiếng
" Ưm "
Tay hắn cũng không yên mà luồng xuống dưới không ngừng xoa bóp mông y , hậu huyệt của y bắt đầu phản ứng nước dâm từ đó mà chảy ra . Thuận thời cơ hắn cho hai ngón tay vào bên trong y
Y lúc này chưa quen được với cảm giác lạ lẫm ấy
" dừ...ng...đau....ưm.."
" trông ngươi cũng có vẻ cường tráng mới có vậy mà đã kêu đau rồi , đúng là yếu đuối vô dụng "
Nội tâm y : tên chó nhà ngươi , mối thù này Lập Ba ta nhất định sẽ bắt ngươi trả bằng máu
Cuối cùng hắn cũng chịu cỡi đồ của chính mình , hắn lật người y.
Không nói không rằng đâm thẳng con quái vật nóng hổi căng cứng
Của hắn vào bên trong y .
" sướng thật đấy "
Hắn như phát điên không ngừng ra vào bên trong y
Y chỉ có thể nằm dưới hắn không ngừng rên rỉ
" Ưm ....a...ch.ậm ...lại....a...ưm "
Y đau đến tê dại đầu óc , phòng của Trương Vương buổi tối hôm ấy không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ khiến những thị vệ đứng gác bên ngoài phải đỏ mặt nhưng phải coi như không nghe thấy gì
Trương vương đêm đó , đã bắn vào trong y không biết bao nhiêu lần
Trần Lập Ba bị Trương Trạch Nghị thao cho ngất lịm đi lúc nào không hay
Khi tỉnh dậy cũng đã là trưa ngày hôm sau, mi mắt y nặng trĩu
Khắp người toàn là dấu vết hôm qua để lại , y lúc này hơn cả chữ tả tơi
Ngươi hôm qua khiến y ra nông nỗi này đã đi tự lúc nào , để lại y với nỗi khó chịu cả về thể xác lẫn tâm hồn
____________end chap_______________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro