
Chương 2: - Bao Lì Xì Công Pháp, Chư Thiên Đồng Tu**
Biển ý thức bao trùm năm người dần ổn định sau biến cố đầu tiên. Mỗi người vẫn chưa quen với cảm giác "ngồi tại thế giới của mình nhưng tinh thần lại tụ hội tại một nơi khác", song sự lạ lẫm nhanh chóng nhường chỗ cho một niềm chờ đợi âm ỉ. Trong không gian vô sắc vô tướng ấy, từng luồng chữ sáng lơ lửng như rồng bay phượng múa, giao thoa với cảm xúc của họ.
Từ Trầm Chu là người mở lời đầu tiên, giọng nói không phải âm thanh thật, mà giống như ý nghĩ được hệ thống chuyển hoá thành văn tự, hiện lên trong tâm thức của tất cả:
"Nếu đã là nhóm liên kết vận mệnh... vậy chúng ta nên chia công pháp. Đường tu mỗi người đều khác, nhưng nền tảng ban đầu phải cùng nhau dựng lên."
Văn tự vừa chạm vào biển ý thức, toàn bộ khoảng không khẽ rung, như thể một tiếng chuông từ hư vô vang lên. Bốn người còn lại im lặng, nhưng khí tức truyền ra đều mang theo ý tán thành.
Ngay sau đó, ánh sáng lam tụ lại trước mặt bọn họ, hóa thành một bao lì xì đang phát sáng, bên ngoài có ký hiệu của hệ thống — nhu hòa nhưng lại ẩn chứa sức mạnh trật tự.
Đó là bao lì xì công pháp đầu tiên của Từ Trầm Chu.
Bao lì xì mở ra, hai dòng chữ bay lên:
"Tinh Vực Rèn Thể Công."
"Viêm Ma Quyền."
Hàn Lập cảm nhận thân thể mình hơi nóng lên, luồng khí trấn áp tuôn tới từ nội dung vừa hiện ra. Trương Quân Bảo thì trợn mắt, nhìn tên công pháp thôi đã nghe như kim thiết va chạm, quyền phong tung hỏa hổ. Còn Hồng Dịch đứng yên, âm thầm đánh giá tính phù hợp của quyền pháp với căn cơ của mỗi người.
Ánh sáng lam của Từ Trầm Chu dần tan, nhưng uy lực của hai công pháp vẫn âm ỉ chảy dưới đáy biển ý thức.
Kế tiếp là Hàn Lập. Một chiếc bao lì xì màu xanh sương sớm xuất hiện, giản dị nhưng có khí chất như mạch suối chảy ngầm.
Bao mở.
Một dòng chữ trôi ra chậm rãi:
"Trường Xuân Công."
Công pháp không thâm ảo khó dò, nhưng khi văn tự rơi vào biển ý thức, mọi người đều cảm giác được luồng sinh cơ ẩn tàng, giống như cành non vươn ra từ mặt đất sau mùa đông. Diệp Thiên khẽ gật đầu trong tâm niệm; hắn biết rõ loại công pháp này không mạnh mẽ bộc phát nhưng lại đặt nền cực kỳ vững.
"Nền móng càng ổn, về sau càng khó đánh ngã."
Ý niệm của hắn thoáng qua, không cần nói thành lời nhưng vẫn được hệ thống truyền cho cả nhóm.
Hồng Dịch là người thứ ba. Bao lì xì của hắn không lộng lẫy, nhưng khi xuất hiện lại khiến cả không gian đột ngột căng lên, như có một tiếng chuông cổ gõ vào thần hồn từng người.
Bao mở ra với hai dòng sáng:
"Quá Khứ Di Đà Kinh."
"Ngưu Ma Đại Lực Quyền."
Khoảnh khắc chữ "Quá Khứ" vừa xuất hiện, biển ý thức dao động dữ dội. Một luồng lực thần hồn mơ hồ lan ra khiến cả Trầm Chu lẫn Hàn Lập đều khựng lại. Công pháp thần hồn... vốn là thứ vượt xa tầm cơ sở của họ.
Hàn Lập không giấu nổi thán phục. Trương Quân Bảo thì giật mình: "Ngưu Ma Đại Lực Quyền"... chỉ nghe tên đã nghĩ đến sức mạnh phá núi lở đất. Hồng Dịch đứng trong làn sáng vàng nhạt, thần thái bình thản như chuyện này vốn là điều hiển nhiên — loại bình thản đến từ dòng máu cao quý bị vùi giấu sâu trong thân thể hắn.
Tiếp đến là Trương Quân Bảo. Bao lì xì của hắn mang sắc trắng ấm như nhật quang, vừa xuất hiện đã tỏa ra hơi thở thuần dương.
Một dòng chữ bùng sáng:
"Cửu Dương Chân Kinh."
Cả biển ý thức sáng bừng như mặt trời đang mọc. Hàn Lập hít sâu. Hồng Dịch im lặng. Diệp Thiên thì ánh mắt hơi nheo lại, cảm nhận rõ ràng:
— Đây là một công pháp đặt ra cho người có tư chất mạnh mẽ và thân thể kiên định.
Từ Trầm Chu há miệng... nói không ra lời.
Trong năm người, Quân Bảo tưởng bình thường nhất lại tung ra thứ kinh người như vậy.
Ánh sáng trắng chậm rãi tan đi, để lại một tia nhiệt lượng quanh quẩn dưới da thịt từng người.
Cuối cùng là Diệp Thiên.
Khi bao lì xì của hắn xuất hiện, biển ý thức chấn động như long ngâm. Ánh sáng đỏ như máu rồng bắn ra, cuộn thành từng vòng như đang bao phủ toàn bộ khoảng không.
Không ai lên tiếng.
Không ai dám thở mạnh.
Chỉ có sự áp bức vô hình khiến tâm hồn cả năm đều căng như dây cung.
Bao lì xì nứt ra ánh sáng.
"Chân Long Luyện Thể Thuật."
"Bôn Lôi Kiếm Pháp."
"Truy Ảnh Bộ."
Ba dòng chữ vừa xuất hiện, gió lớn cuộn lên trong biển ý thức như có sinh linh cổ đại thức giấc. Từng người cảm thấy trước ngực có chút nặng, tựa như đối mặt với núi cao che trời.
Hàn Lập trợn mắt:
— "Đây là công pháp của thần long sao...?"
Hồng Dịch nhìn chữ "Chân Long", trong lòng sinh ra cảm giác kính sợ bản năng.
Quân Bảo hít mạnh, tim đập thình thịch như trống trận.
Từ Trầm Chu là người bình tĩnh nhất, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết:
Diệp Thiên mạnh nhất trong cả nhóm, và vượt xa họ một bậc.
Ba công pháp hắn chia ra... bất kỳ cái nào cũng đủ khiến người ta thay đổi vận mệnh.
Ánh sáng đỏ của bao lì xì tan dần, để lại khí tức áp bức vẫn dao động âm ỉ thật lâu.
Biển ý thức sau đó rơi vào tĩnh lặng.
Không ai nói gì.
Không ai thốt ra được gì.
Từng người đang cảm nhận công pháp vừa nhập vào thần thức — như từng dòng nước chảy vào lòng đất, thấm xuống gân cốt, hòa vào bản chất của chính họ.
Rồi hệ thống chợt sáng lên.
[Chư thiên thú con chat group]:
Tất cả thành viên đã nhận công pháp.
Thiết lập cơ sở tu luyện hoàn tất.
Tặng chung: "Ưu hoá 1 môn công pháp ".
Khởi động con đường biến mệnh."
Dòng chữ vừa tan, mỗi người đều cảm nhận được một luồng ấm nóng lan từ tâm thần xuống thân thể bản thân đang ở xa xôi tại thế giới của mình. Giống như xương cốt bừng dậy, mạch máu thêm trong, hơi thở thêm dài.
Nền tảng của họ... đã khác xưa.
Ánh sáng trong biển ý thức dần tắt.
Năm người lặng yên trong cảm giác bừng cháy nơi tâm hồn —
rồi ánh sáng tan hẳn, trả từng người về thế giới của chính mình.
Nhưng từ hôm nay trở đi...
Họ không còn là họ của ngày hôm qua nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro