Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Hôn Nhân

Chương 1


 -Tại thành phố B 


Một nhà hàng sang trọng nào đó trong thành phố , được bố trí hết sức sang trọng và quý phái .Vào được nơi đây , có thể họ là một người giàu có tiếng trong thành phố . 


Trên một chiếc bàn được bày những món ăn thơm ngon và hấp dẫn nhưng trông nó có vẻ chưa được động đũa , đây là một bàn ăn đầy tính xã giao.


 - Cô con gái của ông quả là đẹp tuyệt trần , quả là tiểu thư nhà họ Diệp a - Lâm Quốc Tuấn cười khà khà , nhưng nhìn vào trông có vẻ giả tạo , miệng ông tuy cười nhưng trong ánh mắt đầy sắc bén .


 - Ông khen như vậy làm tôi ngượng rồi , con trai ông xuất sắc như vậy, con tôi nào sánh bằng .- Diệp Thành Luân ánh mắt hiền từ , trong lời nói không có ý gì , chỉ đơn giản là khen ngợi .


 Mặc cho hai người đàn ông ấy nói chuyện , Diệp Hà Mộc và Lâm Chính vẫn trước sau như một , không ai nói một lời , bốn mắt nhìn nhau. Nhưng có vẻ ánh mắt của Lâm Chính quá giống ba anh , sắc bén và vô cảm làm cho Hà Mộc có phần sợ hãi cho nên đã né tránh trước .


Được một lúc sau , Hà Mộc mới dám lén lút nhìn Lâm Chính .Qủa là người thừa kế tập đoàn Lâm thị , khí chất hơn người , không khí xung quanh cũng có thể làm người khác rét run .


Như nhận thấy được ánh mắt nhìn trộm của Hà Mộc , Lâm Chính khẽ nâng khóe môi lên .


- Con muốn cùng cô ấy đến nơi khác được không thưa bác ? - Anh đứng dậy , nắm chặt tay Hà Mộc làm cho ba ngượi họ có phần ngạc nhiên .


Anh ta đang làm gì vậy ? Muốn đưa cô đi đâu chứ ?


  - À .. Hai đứa cứ đi chơi đi .- Diệp Thành Luân có chút sửng sốt nhưng rồi cười hiền từ chấp nhận .


Song , anh kéo cô đi ra khỏi nhà hàng , làm cho Diệp Thành Luân và Lâm Quốc Tuấn một trận cười hả hê.


- Đừng kéo nữa , anh dẫn tôi đi đâu ? - Hà Mộc hất tay anh ra , khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận


- Cô có yêu tôi không ? - Anh hỏi một câu làm cho cô hết sức bất ngờ . Sao anh lại hỏi vậy ?


- Đương nhiên là không .- Cô nghênh mặt nói , cô mà yêu anh ư ? Họ mới gặp nhau lần đầu , chỉ mới được vài phút trước mà lại hỏi cô một câu ngớ ngẩn như vậy . Đúng là điên mà !


- Vậy tại sao đồng ý cuộc hôn nhân này ?.


Lâm Chính cười khinh bỉ . Đúng là nhà cô cũng chỉ nhìn vào khối tài sản kết xù nhà anh thôi


- Cha đặt đâu thì con ngồi đó . Đơn giản là vậy đấy !


Hà Mộc nói câu này có chút xót xa . Anh nghĩ cô muốn cưới anh lắm sao ? Nực cười ! Cô chỉ là không thể cãi lại thôi 


- Hừ , lý do đơn giản quá vậy ! Tôi cho cô suy nghĩ lại đấy , cưới tôi hay không cưới tôi . Nhưng nói trước , cô về nhà tôi cũng chỉ khổ cho cô thêm thôi .


- Anh đi mà nói với ba tôi 


Nói xong , Hà Mộc định quay người bỏ đi thì bị cánh tay rắn chắc của Lâm Chính lại , kéo cô vào lòng sau đó dùng môi anh khóa chặt môi cô , lưỡi anh điên cuồng thăm dò nơi khoang miệng cô


' Ummmm ... - Hà Mộc thở gấp , cố đẩy anh ra nhưng lực anh quá mạnh , anh cứ thế mà điên cuồng hôn cô .


Đến khi đã không còn thở được , Lâm Chính mới thả người con gái yếu ớt trong lòng ra , làm cô thở đến không còn sức lực . Mặt cô giờ đây đỏ bừng , trong ánh mắt cô sự tức giận hiện rất rõ ràng.


Chát ...


Cái tát này nghe thật chói tai , làm cho mọi người xung quanh cũng có thể nghe thấy . Ai nhìn vào cũng  nghĩ một đoi tình nhân đang cãi nhau .


- Hừ , mạnh tay quá nhỉ ?


Ở khóe miệng anh đã phun ra những giọt máu li ti . Cô gái nhỏ này đúng là quá mạnh tay với anh a .


Lâm Chính khẽ nhếch mép


- Trông có vẻ yếu đuối mà như con rắn độc vậy , bây giờ mới lộ rõ bản chất à ?


Mặt Hà Mộc đỏ bừng bừng . Tại sao hắn ta lại làm như vậy với cô ? Đây là nụ hôn đầu tiên của cô , cô đã giữ nó biết bao lâu . Mong sẽ có yêu mình thật lòng , hai người sẽ trao nhau nụ hôn ở một nơi lãng mạn . Vậy mà ở một nơi nhiều người như vậy cô lại bị cưỡng hôn , mà lại còn dành cho một kẻ tồi tệ như hắn .


Hà Mộc xót xa cắn chặt môi , ngăn cho nước mắt không được chảy ra nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô có vẻ không nghe lời . Hai dòng nước mắc như hai dòng suối nhỏ xinh đẹp chảy xuống.


Lâm Chính thoáng ngạc nhiên . Cô ta khóc vì điều gì chứ ? Người bị đánh là anh cơ mà .


- Cô làm như vậy , cô nghĩ là tôi sẽ thương hại mà an ủi cô ư ? Không hề ! Cô đóng kịch thật giỏi


Nói xong , Lâm Chính quay người bỏ đi , bỏ cô lại chốn đông người , bơ vơ một mình


Cô đi từng bước nặng nề trở về ngôi nhà của mình . Nặng nề quá vậy ? Sao bây giờ cô cảm thấy cô đơn quá ?! Vừa bị cưỡng hôn lại bị nghĩ là đóng kịch , chưa bao giờ cô rơi vào tình huống như lúc nãy . Chưa bao giờ ... !


' Em yêu anh , em nhớ anh , em muốn được bên anh . Hai ta hãy mãi hạnh phúc nhé anh ? ' Tiếng chuông điện thoại vui nhộn và dễ thương cô bỗng reo lên .


Cô lau đi nước mắt , nặng nề nhấn nút trả lời .


- Con đang đâu đấy ? Về nhà chưa ? - Bên kia điện thoại là người cha yêu quý của cô , giọng ông lúc nào cũng dịu dàng và ấm áp như vậy .


- Dạ con về rồi - Hà Mộc cố gắng nói chuyện , cô không muốn ba cô biết cô chịu uất ức .


- Ừ , ngủ sớm đi nhé ? Không cần đợi ba về , ba đang cùng bác Tuấn bàn bạc về chuyện hôn nhân hai đứa - Trong lời nói của ông  có chút phấn khởi , cũng có chút nuông chiều 


- Dạ


Ba cô như vậy làm cho cô càng đau lòng , cô không thể nào mà phản đối cuộc hôn nhân này !


Rốt cục ông trời muốn hành hạ cô thêm điều gì nữa đây ?


Vừa về tới căn biệt thứ , cô lại phải đối mặt với căn phòng lạnh lẽo ấy , là nơi cô chỉ có bốn bức tường là bạn .


Hà Mộc thả mình xuống chiếc nệm ấm áp . Đúng ! Dù phòng cô có lạnh lẽo đến đâu thì nệm , chăn vẫn là chỗ ấm áp nhất .


Vừa nằm xuống cô đã chợp mắp , thả hồn vào những giác mơ tuyệt đẹp , tạm quên đi những chuyện làm cô phải mệt mỏi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: