Vô đề
Mỗi người trong lòng tự khắc ôm một chấp niệm.
Chấp niệm lâu dần hóa thành quỷ, bám lấy không buông.
Chung qui một chữ ái tình.
Người đứng đợi ở cầu Ô Thước
Chờ Ngưu Lang chờ Chức Nữ
Người đứng đợi bên cầu Nại Hà
Ghé qua đây
Kể ta nghe chuyện của người
Ta viết thành trích đoạn sầu bi.
Đá tam sinh lẳng lặng một góc
Chờ ai...
Ta làm sao biết được
Nhưng hình như ta cũng đang chờ...
Nhân sinh vô thường.
Đi qua bao nhiêu khổ ải mới được viên mãn.
Có người cả đời không giữ được một chút chân tâm.
Bỏ đi bỏ đi
Cứ để thời gian vùi lấp
Hay nếu không nỡ, hãy nói với ta
Ta sẽ viết thành tích cổ
Lưu lại một đoạn tình duyên
Thế gian này, điều gì là trường tồn.
Hỉ nộ ái ố rồi sẽ phai nhạt theo thời gian.
Ái tình nào vững chắc, duyên phận nào bền lâu.
Tơ hồng mỏng manh như thế.
Yêu, hận, đau thương, khổ ải, rồi cũng như mây bay.
Chia ly, nghi hoặc, nuối tiếc, ân hận, đến cuối cùng cũng chỉ còn là những dòng chữ.
Vui buồn ly hợp đã từng có, cuối cùng chẳng qua đều sẽ nhường lời cho người kể chuyện...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro