Ca kĩ
"Ngươi đã nghe về Lạc Hoa Lâu chưa?"
"Hay là nói, ngươi đã từng nghe về Mẫu Đơn chưa?"
Kinh thành năm ấy có bao nhiêu phồn thịnh?
Kinh thành năm ấy có bao nhiêu ồn ào?
Kinh thành năm ấy có bao nhiêu tình si?
Kinh thành năm ấy có bao nhiêu biệt ly?
Nghe kể rằng...
Kinh thành năm ấy có cái Lạc Hoa Lâu.
Nữ tử tại Lạc Hoa Lâu mỗi người một vẻ.
Nữ tử Lạc Hoa Lâu bán nghệ không bán thân.
Nữ tử Lạc Hoa Lâu đa tài đa nghệ.
Lạc Hoa Lâu có cái hoa khôi.
Nàng đẹp tựa thiên tiên.
Da nàng mịn như ngọc.
Mắt nàng tựa trăng sáng.
Môi nàng tựa hoa đào.
Cầm nghệ của nàng mê hoặc nhân tâm.
Khí chất của nàng lãnh đạm tựa băng sơn.
Không ai biết lão bản của Lạc Hoa Lâu là ai.
Không ai biết nữ tử Lạc Hoa Lâu võ công cái thế.
Không ai biết nữ tử Lạc Hoa Lâu vô tình độc ác.
Không ai biết nữ tử Lạc Hoa Lâu là phản quân.
Không ai biết mỗi đêm trăng rằm Mẫu Đơn cùng ai dâng lên một khúc tuyết vũ.
Không ai biết trong tâm nàng có tình.
Hắn nói sẽ chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ đưa nàng theo.
Hắn hứa trọn đời trọn kiếp.
Hắn nói đó là chân tâm.
Nàng tin hắn.
Nàng nguyện ý tin hắn.
Cho dù hắn dâng nàng lên cho hoàng đế.
Cho dù hắn biết đó là một vị vương già hoang dâm vô độ.
Một đêm, hai đêm, ba đêm, rồi hằng đêm, hình ảnh trong mắt nàng đều là hắn.
Nếu thật là hắn thì tốt rồi.
"Mẫu Đơn, không lâu nữa, ta sẽ đón nàng về."
"Mẫu Đơn đợi ta."
Nàng đợi.
"Mẫu Đơn, chỉ lần này nữa thôi, ta sẽ không để nàng chịu khổ nữa."
"Mẫu Đơn, nàng có yêu ta không?"
Nàng yêu.
"Mẫu Đơn, đã đến lúc rồi, chỉ cần nhiệm vụ lần này hoàn thành, hai chúng ta sẽ được ở bên nhau."
"Mẫu Đơn, nàng phải kiên nhẫn."
Hành thích bất thành, vị mỹ nhân hoàng thượng sủng ái nhất bị đày vào tử lao.
"Mẫu Đơn, đừng sợ, ta sẽ đưa nàng đi."
"Nàng đợi được không?"
Nàng im lặng.
"Mẫu Đơn? Phụ hoàng hiểu lầm, nhi thần nào biết tâm tư nàng ta nanh độc như thế."
"Phụ hoàng, nàng ta có một hài tử, hẳn là có âm mưu soán vị."
"Chỉ là một Mỹ nhân nho nhỏ lại có dã tâm đến thế, đày đi biên ải."
"Phụ hoàng, sao người lại không nhẫn tâm?"
Lẽ nào người đối với nàng cũng có tình?
Mẫu Đơn nàng còn đợi không?
Nàng đợi không nỗi nữa.
Mẫu Đơn tự sát rồi.
Nơi nàng sinh ra là hầm tối.
Nơi nàng chết đi là lao tù.
___________________________
"Vương gia, người còn nhớ đến Mẫu Đơn không?"
"Ngươi nói đến sát thủ hành thích phụ hoàng?"
"Vương gia, không phải, ta đang nói đến Mẫu Đơn."
"Vương gia, người thật sự nghĩ mưu toan của người nàng không biết sao?"
"Vương gia, người thật sự nghĩ nàng ngu ngốc đến thế sao?"
"Vương gia, nàng sinh vì ngài, chết cũng vì ngài."
"Ngươi nói điều này với ta làm gì?"
"Vương gia hài tử kia là con của ngài."
"Vương gia, hài tử kia bị lao phổi, đáng tiếc không qua nổi."
"Không sao, an táng hắn cạnh mẫu thân của mình đi."
"Vương gia, ngài quên rồi sao, chình ngài đem xác nàng vứt vào rừng."
"Vương gia, sao ngài phải nhẫn tâm đến thế, rõ ràng trong lòng ngài có nàng."
"Vương gia, sao ngài phải tự làm khổ mình như thế?"
"Vương gia, ngài sao phải tự lừa người dối mình đến vậy, ngài quên được nàng sao?"
"Xàm ngôn, đừng để ta nghe được ngươi nói những lời này một lần nào nữa!"
"Vương gia, người quá cố chấp rồi."
Quân sư lắc đầu bỏ đi.
Bổn phận của y tới đây là đủ rồi.
Ít ra cũng giải bày được phần nào nỗi lòng của nàng.
Thái tử qua đời, nhị hoàng tử có bệnh nan y, tứ hoàng tử không màng thế sự,ngũ công chúa bị tứ hôn đến Tây Vực.
Tam hoàng tử dấy quân tạo phản.
Hoàng đế bị chính nhi tử của mình chặt đầu.
Tân hoàng lên ngôi.
Phân nửa quan lại triều đình bị tàn sát.
Kinh thành bạo loạn ba năm.
Cuối cùng tân hoàng bị bạo quân lật đổ.
Tân hoàng đem theo quân sư cùng hai mươi quân lính nửa đếm chạy trốn.
"Vương, đây là kết cục người muốn ư?"
"Vương, thứ lỗi cho ta."
Quân sư chặt đứt cánh tay của vị vua trẻ.
"Vương, người đi về phía tây đi, chúng ta từ nay không gặp lại."
"Tại sao ngươi phản bội ta?"
"Vì nàng, vì Mẫu Đơn."
"Ta muốn tâm nàng, nàng lại đem trao nó cho ngươi."
"Kết quả ngươi lại bóp chết nàng."
"Lẽ ra ta phải giết ngươi, chặt đầu ngươi xuống tế nàng."
"Nhưng ta biết, nàng không muốn."
"Ngươi đi đi."
Ha ha ha ha.
Vị vua trẻ ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng mắt hắn lại nhòe đi.
Một mạng này của hắn vẫn là do nàng cứu.
Mẫu Đơn a Mẫu Đơn.
Hắn muốn cái gì đây?
Ngai vàng, quyền lực.
Bây giờ hắn có cái gì đây?
Không có gì cả.
Hắn nhẫn tâm hi sinh nàng.
Hắn nhẫn tâm đem xác nàng cho thú dữ.
Hắn đã làm cái gì đây.
Miệng hắn ngâm nga.
Mẫu Đơn hoàng hậu.
Mẫu Đơn là nương tử.
Mẫu Đơn cười.
Mẫu Đơn đàn hát.
Mẫu Đơn xoay người dâng tuyết vũ.
Mẫu Đơn là nương tử.
Mẫu Đơn ở đâu?
Hôm đó, có một kẻ điên vừa khóc vừa cười ôm bả vai trơ trọi rướm máu, hắn đi mãi về phía tây.
Mẫu Đơn là nương tử.
Mẫu Đơn là hoàng hậu.
Mẫu Đơn ở đâu?
Mẫu Đơn ở đâu?
Mẫu Đơn đi phía trước.
Mẫu Đơn có đến nhà ngươi không.
Mẫu Đơn ở đâu.
Ngươi đã nghe về Lạc Tiên Lâu chưa?
Ngươi đã nghe về Mẫu Đơn chưa.
Ta kể ngươi nghe.
Mẫu Đơn là hoàng hậu.
Mẫu Đơn là nương tử...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro