Chương 1
Hai ngàn năm trước , Dạ Nguyệt đạp trên hoa từ xa mang theo ánh sáng chậm rãi đi tới, y phục đỏ rực như lửa bàn thiêu đốt tới tận nơi sâu thẳm nhất linh sơn, ta thống khổ nằm trên đóa hoa, thật đáng giận, đan dược biến hóa này làm cho ta suy yếu vô cùng, ta cúi đầu, kêu to cầu xin hắn.
Ánh mắt hắn chứa đầy sự thương tiếc làm cho lòng ta hơi hơi động, hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta đang nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, cái ôm của hắn thật ấm áp lại bình thản, chỉ nghe thấy hắn nhẹ giọng trấn an, tiểu tử, an tâm ngủ, ta sẽ chiếu cố ngươi. Lúc này ta mới dám nhắm mắt tiến vào giấc ngủ say.
Lại một lần nữa tỉnh lại, đó là thời điểm ta đã hóa thành hình người, khi ta mở đôi mắt đã giống như con người trên thế gian, phản chiếu trong tầm nhìn chính một dung mạo đẹp tựa thanh sơn thủy mặc đứng giữa một rừng hoa rực đỏ.
Hắn lẳng lặng nhìn ta, nhẹ nhàng khoác lên thân thể trắng noãn không tỳ vết của ta một kiện y bào màu đỏ, trong nháy mắt, ta liền đỏ mặt.
Hắn lại như cố ý không nhìn thấy, mỉm cười nói, ta là Dạ Nguyệt, chủ nhân Tam Nguyệt Cư này.
Ta lặng yên nhìn hắn, cũng không dự tính đáp lại lời.
Dạ Nguyệt cười cười nói, ngươi vừa mới ba trăm tuổi sao đã có thể hóa thành hình người? Là ăn trộm đan dược biến hóa của Lão quân?
Lòng ta cả kinh, Dạ Nguyệt này rốt cục có thân phận gì?
Hắn thở dài, lại nói, ngươi đã ăn đan dược, thành công biến hóa, chuyện này cũng coi như là thiên ý đi.
Ta có chút bình tĩnh, nhẹ giọng nói cảm tạ với hắn.
Dạ Nguyệt đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ta, nói, ngươi có nơi nào để đi không?
Ta nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.
Dạ Nguyệt lại bất đắc dĩ thở dài, vậy ngươi lưu lại đây làm tiểu đồng trồng hoa cho ta đi, yên tâm, không có ai dám đến linh sơn Tam Nguyệt bắt nạt ngươi đâu.
Ta gật gật đầu không một chút nghi ngờ lời hắn nói.
Hắn mỉm cười, nụ cười hắn đẹp tựa tiên hoa thật muốn làm đui mù con mắt, hắn nói, từ nay về sau ngươi gọi là Tử Huyên
Sau đó ta biết được, ngọn núi linh sơn này nơi nơi đều là hoa, cho dù là bên ngoài Tam Nguyệt sắc bao trùm nhưng vẫn là hoa , đặc biệt có một bông hoa Bỉ Ngạn ở giữa khóm
Dạ Nguyệt hắn cũng rất kỳ quái, hắn ở Tam Nguyệt thì chỉ mặc đồ màu trắng nhưng lại chỉ cho phép ta mặc đồ màu đỏ. Mà hắn mỗi tháng sẽ rời núi một ngày, lúc đó lại chỉ mặc y phục đỏ rực, y phục đỏ rực giữa một rừng hoa lê trắng trông hết sức chói mắt.
Ta một bên cảm thán hắn cũng thật xấu tính, một bên vẫn giúp hắn cắt tỉa những nhánh cây thừa, thời gian hai tháng nhanh chóng trôi đi sớm đã làm cho ta trở thành trợ thủ tốt của hắn.
Hoa lê ở Tam Nguyệt vĩnh viễn chỉ nở mà không tàn, những người thế tục dưới nhân gian cũng vĩnh viễn không thể đặt chân đến đây, thường xuyên đứng ở Tam Ngyệt này cho ta có một loại ảo tưởng vô tận.
Ta dựa vào một gốc lê ngủ gật, quần áo đỏ rực cùng sắc hoa dường như hợp lại làm một, ta nghĩ nếu như không phải ta có một mái tóc đen thì tuyệt đối không người nào phát hiện ra ta được. Đáng tiếc nơi này trừ ta và Dạ Nguyệt ra thì cũng chỉ có hoa , ta còn chưa từng được nhìn qua những sinh vật khác .
"Huyên Nhi"
Thanh âm huyền ảo từ đâu truyền đến, ta giương đôi mắt nhìn về phía Tam nguyệt Cư.
"Huyên Nhi , ta phải ra ngoài, ngươi phải chăm sóc tốt cho đám hoa lê trong Tam Nguyệt đấy, nghe chưa?"
Sao? Kỳ quái, hôm nay không phải ngày rời núi sao hắn lại đi ra ngoài? Ta nghi hoặc hỏi hắn ngươi muốn đi đâu? Đi bao lâu?
Hắn không trả lời, ta sốt ruột chạy về , chưa được bao xa thì trông thấy hắn chậm rãi từ trong rừng hoa đi tới, hắn một thân hoa bào , vẫn như cũ làm cho người ta kích động trước dung nhan đẹp tựa thanh sơn thủy mặc này.
"Tạm thời ta cũng không rõ khi nào sẽ trở về, nhiều nhất là một tháng sau." Dạ Nguyệt cười, trên khuôn mặt vẫn là nét dịu dàng.
Aii, hắn nhất định đối với ai cũng mỉm cười nho nhã như thế. Ta bất đắc dĩ nói: "Nếu đã như vậy ngươi đi sớm về sớm."
"Được." Dạ Nguyệt gật đầu, lại dặn dò: "Nhất định phải chăm sóc tốt hoa ở nơi này đấy."
"Đi đi, ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm."
Ta nhìn theo bóng dáng Dạ Nguyệt dần dần đi xa, một cảm giác tịch liêu hoang vắng tràn vào lồng ngực, cảm giác như vậy thật không tốt chút nào.
Ở Tam Nguyệt Cư chăm coi hoa quả thực là một việc nhàm chán, bởi vì nơi này ngoài hoa bất cứ thứ gì khác cũng đều không có. Ta tính ngày, hôm nay đã là ngày thứ hai mươi chín, Dạ Nguyệt chắc ngày mai sẽ trở về. Nghĩ như vậy ta liền trở nên vui vẻ, nghiêng đầu nhìn một khoảng trời đỏ rực, đột nhiên ta nghĩ Dạ Nguyệt đã trông coi rừng hoa này bao nhiêu năm rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro