liebling
và người gọi em là raison...
nếu em là raison d'être của người thì tiêu tiên nhân có ngại trở thành liebling của em không?
thoạt cái ngày giao năm đánh một dấu trọng đại, khép năm cũ sang một năm mới với thật nhiều ước muốn. tiêu, người đã thấy sự chuyển giao ấy bao nhiêu lần rồi, chắc người cũng chẳng nhớ vì người đã trải qua hơn ba bốn kiếp người được ngắm pháo hoa giữa giây phút trùng phùng muôn thuở. có lẽ thời khắc giao thoa này người cũng chẳng còn để bận tâm nữa, lẽ nào vì người đã chán ngấy những vệt màu loang lổ trên bầu trời đen, những hội hoa đăng rực sáng chảy về mọi nguồn của ly nguyệt...
không, hàng ma đại thánh chẳng bao giờ ruồng bỏ cái cảnh sắc mà người đã hàng ngày hàng giờ góp công để gìn giữ. giữa hàng ngàn hàng trăm lần người đời dừng lại đôi ba phút để ngắm lên bầu trời, người ơi lúc ấy em mong người cũng gác lại ngọn giáo uy nghiêm dành lấy một khắc để trông sự nỗ lực của người suốt hàng biên niên sử được đền đáp, là tiếng người con của nham vương đế quân cười nói, là tiếng trống tiếng khua tiếng kèn tiếng sáo được rộ lên, tiếng chúc phúc là tiếng của thịnh vượng, của ấm êm, của một đời mãi mãi thái bình.
thế nên, thứ tình cảm hèn mọn này của em dành cho người chẳng đáng là bao, chẳng thể dời núi lấp biển cũng chẳng thể thay mây đổi gió. tình yêu này chỉ là một con chiên ngây dại cho giáo điều vĩnh hằng là người. tận cõi lòng tâm can của em muốn đến bên người, muốn tận hưởng từng thời khắc cho dù có là chia cách, đơn phôi hay tương phùng, hoan lạc...
cõi lòng em rầm rộ áng tên người mùi tình chớm, thâu lấy người thương mến tháng ngày mãi không phai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro