Chương 1: Hôi phi yên diệt (hồn phi phách tán)
#Cover lại đôi từ không hiểu để nguyên nguyên tác. :<
Thiên Lăng Đại Lục
Cực Bắc Băng nguyên
Hoàng Nguyệt Ly cả người đều tắm trong máu, linh lực hao hết, không còn sót một chút chi lực dư thừa.
Kia khuôn mặt tuyệt mĩ nhưng lại không có biểu tình gì, không hề biến sắc, chỉ có đáy mắt vô tận lạnh lẽo, tiết lộ đáy lòng nàng đang rất phẫn nộ sát ý vô tận bao quanh.
" Thập Phương Dạ trận! dấu ấn cũng thật lớn a, Thiên Hoàng quyết chỉ là một kiện tàn khuyết của Thần Khí, chỉ sợ các ngươi đã uổng phí tâm cơ, haha.. !"
Mỗ bạch y nam tử cười lạnh nói:
" ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi lần này đi vào cực bắc băng nguyên, nguyên do cũng là đi tìm huyền băng hàn ngọc để chữa trị thượng cổ Thần Khí sao?"
Hoàng Nguyệt Ly trong lòng chấn động.
Nàng lần này tiến đến cực bắc băng nguyên, người biết hành tung của nàng chỉ có một, người đó là đại tiểu thư Lăng tiên môn Lăng Thanh Vũ. Chẳng lẽ nàng bán đứng mình? Nhưng hai người các nàng chính là bạn vào sinh tử đã rất nhiều năm, không hề giấu nhau chuyện khuê phòng đại sự, sao có thể như thế được??
Nàng tầm mắt đảo qua đám người vậy quanh , khóe môi nhẹ cong.
"Thiên Ma Môn , Hải Vân Tông, Thất Tinh Điện.... Thiên Lăng Đại lục bao gồm bảy thế lực nhưng một lúc lại đến tận ba cái. Thiên Hoàng quyết thực có sức hấp dẫn thật lớn a! Chính là , bắt ta đem Thiên Hoàng quyết giao ra nhưng Thần Khí cũng chỉ có một, tam gia các ngươi.... Muốn như thế nào phân chia ?"
Bạch y nam tử biểu tình khuôn mặt có điểm mất tự nhiên, lại lạnh giọng đánh gãy lời của nàng.
"Không cần kéo dài thời gian, Thập Phương Dạ trận hạ, trừ bỏ Thần Khí, đều sẽ hôi phi yên diệt (hay còn gọi hồn phi phách tán)! Hiện tại giao ra đây, xem xét ngươi là đệ nhất đại lục luyện khí sư đang trên đỉnh cao, nếu như ngươi trung thành với ta, ta còn có thể lưu ngươi một mạng!"
Hoàng Nguyệt Ly hừ nhẹ một tiếng: "Nguyện trung thành với ngươi? Đừng có mơ mộng hão huyền! ta Hoàng Nguyệt Ly mệnh---- chưa bao giờ cần người khác cấp"
Vừa dứt lời, lửa cháy ngập trời, chỉ trong nháy mắt thiên địa biến sắc.
Bạch y nam tử hoảng sợ , cả kinh kêu lên:
" Không tốt nàng muốn tự bạo!"
"không tốt"
"Mau ngăn cản nàng !"
Mọi người tranh thủ ra tay, nhưng đã không còn kịp nữa rồi......
Hoàng Nguyệt Ly thân là cao thủ Thánh Huyền Cảnh, kết quả của tự bạo là uy lực đủ để duyệt một tòa thành trì, mấy người đứng cách nàng gần nhất đều bị thiêu đốt thành tro tàn.
Đang ở lúc này, phía trên của băng nguyên bỗng nhiên truyền đến một trận vang lớn, thiên địa u ám, mặt đất cũng kịch liệt bị trấn động.
Phía ngoài cách đó tầm trục trượng ( tức 33.33m) , huyền y nam tử lăng không mà đứng, thân thẳng tựa trúc, tuấn dật phi phàm, mặt mày đẹp không sao tả xiết, giống như tác phẩm được điêu khắc một cách hoàn mĩ vậy. Nhưng cặp mắt kia sắc sảo thanh lãnh, bễ nghễ chi gian, lại vừa thể hiện ra uy nghiêm cường thế.
Mọi người đều nghệt mặt ra, bắt đầu biến sắc thành màu gan heo.
"Là...... Là Mộ tông chủ...... Hắn.... thế như là người công kích đại trận!"
"Đáng chết sao có thể? Hắn không phải đang bế quan chuẩn bị cho việc đột phá đỉnh Huyền Cảnh sao? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này!"
Ở Thiên Lăng Đại Lục, Mộ Thừa Ảnh được công nhận là đệ nhất cao thủ, kiếm mang sở chỉ, không có đối thủ, mọi người đều biết hắn theo đuổi Hoàng Nguyệt Ly đã được mấy năm. Nếu không phải biết rằng Mộ Thừa Ảnh đang còn bế quan tu luyện, thì bọn họ đã không dám xuống tay với Hoàng Nguyệt Ly rồi !
Ai có thể nghĩ đến, Nam nhân này thế nhưng phá quan mà ra, không tiếc tổn hại tu vi, ngàn dặm bôn ba chạy tới để cứu nàng!
Thập phương dạ trận ở trước mặt hắn mạnh mẽ không chịu nổi một kích, phất tay ngang qua, đại trận theo thế mà bị phá.
"Chạy mau, bằng không tất cả mọi người đến đều mất mạng"
Những người vậy conng Hoàng Nguyệt Ly cùng mọi người xung quanh sôi nổi chạy trốn toán loạn.
Hắn không rảnh bận tâm bọn họ, không màng tất cả hướng Hoàng Nguyệt Ly mà đi tới.
Chỉ là, đã muộn rồi.....!
Mộ Thừa Ảnh từ trước đến nay khuôn mặt đều lạnh băng, cao ngạo, nhưng lần đầu tiên khuôn mặt xuất hiện biểu tình kinh hãi tột độ.
Hắn không thể tin được, vẫn là mình đến chậm một bước, thế nhưng trơ mắt nhìn Hoàng nguyệt Ly ở trước mặt mình hồn phi phách tán!
"Nguyệt Ly -----!!!"
"Ngươi ....... Vì cái gì mà xúc động như vậy, tại sao không đợi ta đến cứu ngươi. Tại sao---???"
Bên trong ánh lửa ấy, đôi mắt dần dần tiêu tán của Hoàng Nguyệt Ly mở ra, lưu lại hình ảnh cuối cùng còn sót lại chính là gương mặt tuấn mĩ của Mộ Thừa Ảnh
"Ta không nghĩ tới, Ngươi thật sẽ đến ....... Cảm ơn ngươi.."
Cảm ơn ngươi, nguyện ý đối với ta như vậy.
Nếu có kiếp sau, ta nguyện ý trả mọi giá, tới hồi báo thâm tình của ngươi..
Chỉ là, tự bạo nguyên thần đac chỉ định sẵn là hồn phi phách tán, Nàng là... Sẽ không lại có kiếp sau.
------ end (^-^)....................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro