Chương 1 - Một giấc mơ kỳ lạ
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng người từ từ đứng dậy từ đống xương tàn.
Nhìn xuống cơ thể gần như thối rữa và cánh tay lộ ra cả khớp xương màu xám trắng, Phong Kỳ hoàn toàn sững sờ.
Hắn nhớ rõ mình đang tham gia tiết học lịch sử của Lão Vương. Sau đó cơn buồn ngủ ập đến như lũ quét, hắn không chống đỡ nổi, trực tiếp gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi mở mắt ra lần nữa, chính là cảnh tượng trước mắt lúc này.
Mây đen u ám, xương khô trên mặt đất chất thành núi, mà hắn chính là vừa mới đứng dậy từ trong đống xương khô.
Càng làm cho hắn cảm thấy rùng mình hơn chính là, thân thể của mình chẳng biết tại sao mà thối rữa, thông qua lồng ngực, hắn có thể nhìn thấy rõ nội tạng xám ngoét, teo tóp bên trong, cũng như xương sườn chằng chịt những vết xước.
Không đúng, hẳn chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Bốp!
Không đau, ừ, đúng chỉ là một giấc mơ mà thôi!
Nhưng vấn đề là... hắn con mẹ nó phải làm sao để thoát ra ngoài đây chứ!
Ngay vào thời khắc Phong Kỳ đang trầm tư suy nghĩ, một tiếng gầm nhẹ truyền đến từ phía bên phải, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện ra một thi thể hư thối vốn nằm ở trong đống xương khô, đang chậm rãi đứng lên từ dưới đất.
Bởi vì xương bắp chân phải của con Zombie này không trọn vẹn, cho nên còn chưa đứng vững được, liền nghe được một tiếng trật khớp xương giòn giã vang lên, Zombie này liền biểu diễn cho hắn động tác xoạc thẳng xuống tại chỗ.
Phong Kỳ rất muốn vỗ tay tán thưởng đối phương, lúc này cái xác khô lại gào thét vươn cánh tay phải gầy còm chụp vào hắn.
Phong Kỳ giật nảy, lui lại hai bước, tránh né cánh tay của Zombie.
Nhưng Zombie cũng không có buông bỏ, tiếp tục trườn tới gần, cái miệng không ngừng đóng mở dường như vô cùng muốn cắn hắn.
"Nếu là mơ, chi tiết cũng quá chân thật."
Tiếp tục lui về phía sau hai bước, trong lúc quay đầu nhìn thấy bộ xương treo trên cây phía sau, Phong Kỳ thuận tay nắm chặt xương chân phải của bộ xương này trong tay.
"Cho mượn chân phải để phòng thân nhé!"
Nói xong hắn dùng sức kéo một cái, xương đùi phải của bộ xương treo trên cây lập tức bị hắn giật xuống.
Một lần nữa quay đầu nhìn về phía Zombie, phát hiện ra nó đã áp sát đến gần, thế là Phong Kỳ không chút do dự tiến lên trước một bước, cầm xương đùi trong tay hung hăng đập vào trên đầu Zombie.
"Cạch!" Sau một tiếng vang giòn giã, xương đùi trong tay đứt gãy.
"Bệnh loãng xương trước khi chết có chút nghiêm trọng rồi."
Nhìn nửa khúc xương khô héo trong tay, Phong Kỳ không nhịn được phàn nàn.
Cũng may trong nghĩa địa này không thiếu xương cốt, sau khi thay đổi một khúc xương khô khác, hắn lại đập vào đầu Zombie một lần nữa.
Lần đập này có hiệu quả.
Zombie bắt đầu run rẩy dữ dội.
Thông qua ánh trăng hắn có thể thấy rõ, Zombie bị "vỡ sọ", trong đầu có một quả cầu nhỏ giống như trái tim đang thong thả đập.
Ngay sau khi xương đùi cọ xát với quả bóng nhỏ, toàn thân Zombie liền bắt đầu run rẩy.
Phong Kỳ suy đoán, nhược điểm của Zombie có lẽ ở ngay chỗ này, thế là hắn giơ cao xương đùi, nhắm chuẩn quả cầu trong đầu Zombie, đập một cách dữ dội.
"Rắc!"
Quả cầu nhỏ vỡ vụn, Zombie lập tức không còn động tĩnh, đồng thời một cỗ mùi hôi thối nồng nặc ập tới, khiến cho Phong Kỳ bị sặc suýt nữa ngay cả nội tạng cũng đều phun ra.
Chờ một chút? Vì sao hắn có thể ngửi được mùi, đây không phải là giấc mơ sao?
Ngay vào thời khắc Phong Kỳ nghi hoặc không hiểu, một đốm sáng màu máu nổi lên từ trên người Zombie, chui vào trong thân thể của hắn.
Ngay sau đó, hàng loạt tin tức lóe lên trong đầu hắn.
[Zombie suy nhược: Phong Kỳ]
Cấp bậc thực lực: Không được xếp hạng
Danh xưng tiền tố: Suy nhược (cường độ thân thể giảm 30%)
Huyết thống: Nhân loại (sơ cấp)
Điểm huyết mạch tiến hóa: 1 ∕ 1000 điểm
Các mốc danh xưng tiền tố:
- Suy nhược (có thể thăng cấp): Giai đoạn thứ nhất (3%)
- Mốc đầu tiên của danh xưng tiền tố: Giết chết Zombie, có thể đạt được điểm nâng cấp danh xưng.
Kiểm tra xong tin tức trong đầu, lại có một dòng chữ khác hiện ra.
[Vừa mới mở ra quá trình tiến hóa huyết mạch, ngươi cảm thấy rất nghi hoặc, trong lòng như có mười vạn câu hỏi vì sao, thế là ngươi quyết định nhanh chóng trở nên mạnh lên, thử đi khám phá những bí mật của thế giới này!]
Cái quái gì đây?
Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, khiến cho Phong Kỳ vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nhưng hắn cũng không muốn trở nên mạnh lên giống như lời nói trong đầu, hiện tại hắn chỉ muốn trở lại hiện thực, kết thúc "giấc mơ" tồi tệ này.
[Ngươi quay đầu nhìn về phía đông, phát hiện ra nơi đó dường như có thân ảnh của rất nhiều Zombie đang lắc lư, thế là ngươi vì thu thập năng lượng huyết mạch, mở ra quá trình tiến hóa, chuẩn bị giết chết chúng nó một cách tàn nhẫn!]
Phong Kỳ: "..."
Không, ta không có muốn.
Phong Kỳ vứt bỏ xương đùi trong tay, xoay người đi về hướng ngược lại.
Nhưng sau khi đi vài bước, Phong Kỳ phát hiện ra khu vực phía tây bị sương mù dày đặc bao phủ, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số bóng dáng quỷ mị lướt qua trong sương mù. Nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nghe thấy những tiếng thì thầm xen kẽ, vô cùng quỷ dị khủng bố.
Phong Kỳ xưa nay không phải là một người sợ ma, nhưng vì làm rõ ràng bí mật trong giấc mơ, hắn quyết định tạm thời không mạo hiểm, thế là quay người đi về phía đông - khu vực có Zombie.
Cho tới bây giờ, Phong Kỳ vẫn không muốn thừa nhận sự thật rằng mình đã xuyên không.
Ngay vào mấy phút trước, hắn còn là một thanh niên đẹp trai sắp ra trường, hướng tới một tương lai tốt đẹp...hoặc là bị cuộc đời chà đạp.
Nhưng vô luận như thế nào, cũng đều tốt hơn tình huống hiện tại, hiện tại bản thân vậy mà biến thành Zombie có được năng lực suy tính, vô cùng xấu xí và hôi hám, Phong Kỳ có chút khó mà tiếp nhận.
Hắn không cầu sau khi xuyên không có thể ngự kiếm phi tiên, vĩnh sinh bất tử, cũng không cầu được mỹ nữ ưu ái, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, hoặc là xuyên qua trở thành phế vật nhưng có bàn tay vàng.
Nhưng ít nhất khởi đầu cũng phải để cho ta giống người chứ!
Cúi đầu nhìn cơ thể tàn tạ của mình, Phong Kỳ không đành lòng nhìn thẳng, lộ ra vẻ ghét bỏ.
Thử ngửi ngửi mùi hôi thối trên người, hắn suýt chút nữa ngất đi.
Quả thực là một khởi đầu địa ngục.
Xuyên không thành cái dạng này, Phong Kỳ không có chút động lực để khiến mình mạnh lên một chút nào, cảm thấy còn không bằng chết đi coi như xong.
Nhưng ý nghĩ chỉ là ý nghĩ, thật sự bảo Phong Kỳ tự tử, hắn không làm được.
Hiện tại hắn cấp thiết phải hiểu rõ nơi này rốt cuộc là đâu, bản thân tại sao lại xuất hiện ở đây.
Ở trên đường đi, ven đường trải đầy xương khô, khi giẫm phải liên tục phát ra tiếng "cạch", thỉnh thoảng chân của Phong Kỳ sẽ lún vào đống xương, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể tiếp tục tiến lên.
Cách đó không xa, mấy chục con Zombie đứng tại chỗ, thân thể nhẹ nhàng lay động theo gió.
Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, cũng may tố chất nội tâm của hắn cực mạnh, cũng chỉ khẩn trương một chút xíu.
Hắn quyết định dựa theo sự chỉ dẫn trong đầu, trước tiên thử giết mấy con Zombie, sau đó nhìn thử bản thân sau khi tiến hóa sẽ phát sinh biến hóa như thế nào.
Đến gần khu vực Zombie, Phong Kỳ dừng bước.
Vì khoảng cách giữa những Zombie cách đó không xa rất gần nhau, vì lý do an toàn, Phong Kỳ ném khúc xương khô trên tay của mình vào con Zombie ở gần mình, cố gắng thu hút sự chú ý của nó.
Xương khô xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, rơi xuống chính xác phía sau lưng một con Zombie ở gần Phong Kỳ, phát ra tiếng vang.
Nhưng Zombie vẫn đứng đó, dường như không phát giác được động tĩnh phía sau.
Thấy cảnh này, Phong Kỳ nhận ra rằng những Zombie này dường như không thể nhận thức được xung quanh, lập tức to gan hơn.
Tiện tay lượm một khúc xương, sau khi đập xuống đất hai lần để xác định độ cứng, hắn đánh bạo tiến lên vài bước.
Đúng lúc này, hơn mười Zombie cách đó không xa đồng loạt quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Phong Kỳ.
Tiếng gào thét trầm thấp vang lên liên tiếp, bọn chúng cất bước, vặn người lảo đảo đi về hướng Phong Kỳ.
Mả mẹ nó!
Phong Kỳ đang chuẩn bị giết long trời lở đất thấy cảnh này, quả quyết quay người, cất bước bỏ chạy.
Còn chưa chạy được hai bước, chỉ nghe dưới chân vang lên tiếng xương gãy giòn giã, thân thể của Phong Kỳ bỗng nhiên ngã xuống.
Hỏng bét!
Phong Kỳ không có chú ý tình huống dưới chân, chân trái giẫm vỡ một khúc xương, lún sâu vào trong, trong lúc nhất thời không có cách nào rút ra.
Hơn mười Zombie cách đó không xa đã tới gần, trong lòng Phong Kỳ lo lắng, không ngừng rút mạnh chân trái, cố gắng đứng lên.
Nhưng Zombie sẽ không cho Phong Kỳ cơ hội, bọn chúng nhào về phía Phong Kỳ, bắt đầu điên cuồng ăn tươi nuốt sống cơ thể của hắn.
Mặc dù không cảm giác được đau đớn, nhưng tâm hồn non nớt của Phong Kỳ bị trọng thương!
Ta nhổ vào, đồng loại cũng ăn, đúng là hành vi của vương bát đản!
Có bản lĩnh thì solo, đánh hội đồng thì có gì tài ba.
Lão tử vừa xuyên không lại phải chết sao? Lần sau đầu thai chuyển thế, làm phiền gửi một gói quà tân thủ.
Ý thức dần dần mơ hồ, hắn mơ hồ có thể nghe được tiếng nhai nuốt vang lên bên tai, cuối cùng hai mắt tối sầm lại.
...
"Vèo!"
Một cây phấn vẽ một vòng cung duyên dáng trong không trung, đáp xuống chính xác giữa đầu Phong Kỳ.
"Phong Kỳ, tôi gọi em đứng dậy trả lời câu hỏi, có nghe thấy không!"
Phong Kỳ đang nằm trên bàn học lập tức mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu, mọi thứ trước mắt đều vô cùng quen thuộc.
Trước bục giảng, lão Vương dạy lịch sử trông có vẻ tức giận, Mạc Phi - bạn cùng phòng và là bạn thân nhất của hắn, đang véo đùi phải của hắn, cùng với những người bạn cùng lớp đang quay ra xem trò hề của hắn.
Ngay cả không khí lúc này cũng có vẻ rất ngọt ngào.
Bố mày đã về rồi!
"Bụp!" Đúng lúc này, một miếng lau bảng đã đập trúng má phải của hắn, để lại vết trắng sau khi trượt xuống.
"Phong Kỳ! Tôi nói lần cuối với em, đứng dậy trả lời câu hỏi đi!!!"
Nhìn lão Vương dạy lịch sử đưa tay nắm một góc bàn bục giảng, chậm rãi nâng bàn bục giảng lên, Phong Kỳ không hề nghi ngờ nếu mình không có trả lời, lão Vương sẽ ném bàn bục giảng tới.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn phất tay hất cánh tay vẫn đang nhéo đùi của Mạc Phi, đứng dậy: "Thầy Vương, có em đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro