Ở trong căn cứ, tuyết rơi ngày càng nhiều, Vũ Dương nhìn tuyết rơi, cậu nhớ lại ngày xưa, khi mình mới gặp A Phong, cậu khẽ mỉm cười, thật hoài niệm a~~~
Bây giờ cậu và y đã kết hôn, cũng có cho mình một căn cứ vững chắc trong thế giới này. Có y, mới có cậu ngày hôm nay a...
Tuy bây giờ mọi người đều gọi cậu là " nhị thủ lĩnh " nhưng cậu vẫn thích kiểu a Phong gọi cậu. Ừm, gì nhỉ....
A Dương nè,cừu nhỏ,bảo bối, ân, thích nhất được y gọi là phu nhân, cậu cũng muốn cùng y diễn trò kiêu ngạo một chút.
Mấy hôm nay a Phong vẫn chưa về, chờ khi y về, cậu phải bắt y trả đủ tính phúc cho cậu mới được!!!
Dù sao, ở nhà, bổn phu nhân là lớn nhất! Đại thủ lĩnh nhà các ngươi cũng phải nghe lời bổn phu nhân. Cậu gào thét trong lòng.
Hừ, bỏ mặc cậu mấy ngày, phải cho y " dục hỏa công tâm " mới được!
Nghĩ vậy, cậu trở về phòng, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo lụa mỏng, gần như trong suốt, cái áo chỉ dài qua mông một chút, nếu mặc vào hẳn sẽ tôn lên thân hình gợi cảm của cậu.
Vũ Dương cười hắc hắc, để lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. Nghĩ trêu đùa Trần Tinh Phong, cậu không ngần ngại mang chiếc áo vào phòng tắm.
Cùng lúc đó, đoàn người Trần Tinh Phong cũng đã trở lại, với chiến lợi phẩm là mười con cá ngừ biến dị răng nanh lớn bằng con cá voi ngày xưa. Lượng thịt đủ cho căn cứ sử dụng trong vòng vài tháng.
Trần Tinh Phong cũng có để ý những cái này. Y không có nhìn thấy a Dương, y chỉ có thể cười bất đắc dĩ, con cừu nhỏ này, lại định làm cái gì đây....
Y trở về phòng của mình, cởi ra chiếc áo khoác đã bám đầy tuyết, đang định đi vào nhà tắm thì bỗng nghe một tiếng " cạch".
Cửa phòng tắm mở ra.....
Đập vào mắt y là hình ảnh của tiểu yêu tinh nhà y trong sa lụa mỏng, trông thật mê hồn. Y chỉ thấy cổ họng mình khô khốc.
Nghĩ là làm, nhanh như ánh sáng khiến cho cậu không kịp tránh đã bị một vòng tay lớn ôm vào lòng. Một tay y ôm eo cậu, một tay khác thì giữ đầu của cậu mà hôn xuống.
Vũ Dương bị tập kích bất ngờ, cậu chưa kịp phản ứng thì môi đã bị ngậm lấy, đầu bị giữ chặt, áp vào một thân hình mạnh mẽ mà ấm áp.
Trần Tinh Phong tách mở cánh môi cậu, dường như không hề để cho cậu một khoảng trống nào để né tránh cả.
Vũ Dương giang tay ôm lấy thắt lưng y, cậu chủ động hôn sâu xuống như muốn hòa mình vào thân hình kia, người mà cậu yêu, người mà cậu luôn mong nhớ.....
Sau nụ hôn cậu bị Trần Tinh Phong ôm ngang lên, y cọ cọ vào cổ cậu, thì thầm:" Phu nhân hẳn nhớ ta lắm nhỉ? Hừm, nhìn xem, ngươi mặc thế này để câu dẫn ta sao?".
Vũ Dương bị hôn đến đỏ bừng mặt, nghe Trần Tinh Phong nói, cậu biết y lại bắt đầu dở trò lưu manh rồi, hít sâu một hơi, nói:" ngươi.... Ta mặc kệ ta, không nhớ không... Ưm.." .
Cậu chưa kịp nói xong,cánh môi lại lần nữa bị trà đạp, lần này, cậu thực sự bị hôn đến nỗi mềm nhũn thật rồi.
Dù biết cậu vừa tắm xong, thế nhưng, y lại một lần nữa ôm cậu vào phòng tắm.
-Phu nhân, tắm cùng với ta đi~~~
-Để ta đi ra, ta tắm rồi!
- Tắm rồi cũng không sao, tắm lại lần nữa a~
-Không muốn, kệ ngươi a!!!
Nói rồi đỏ mặt vụt chạy ra ngoài. Trần Tinh Phong từ trong phòng tắm nói vọng ra:" phu nhân, nằm trên giường chờ ta. Ha ha".
Vũ Dương ngồi trên giường, nghe tiếng cười của y làm cậu sởn da gà, cậu vội vàng ôm lấy cái chăn, quấn quanh người. Bây giờ cậu nào có tâm trạng đùa giỡn con sói đói kia nữa cơ chứ, cậu chỉ đang lo cho mình thôi, thật sự mà!
Vũ Dương khóc không ra nước mắt, cậu thực không phải muốn câu dẫn y như vậy mà. Không được, không được, cậu phải trốn ra ngoài thôi.
Trong lúc y còn đang nghĩ ngợi, cửa phòng tắm " cạnh" một tiếng mở ra, Vũ Dương ngoái cổ ra, thấy y đang cuốn chiếc khăn tắm đi ra ngoài.
Lúc này trông y thật giống như không nhuốm bụi trần vậy, òa, trông thật gợi cảm nữa cơ chứ!
Trong lúc cậu ngẩn người thì người kia đã lấy tay ôm lấy cậu, Vũ Dương chợt nhận ra thì đã muộn rồi, cậu nhất định không thể thoát khỏi móng vuốt xấu xa kia a!
Phu nhân, ta bảo này ~~~
Vũ Dương quay đầu :"Ân?"
Trần Tinh Phong cười cười, nói :" phu nhân, coi ta thấy cái gì này ~". Nói rồi lấy ra một cuốn sách.
Vũ Dương chợt cảm thấy không ổn, đến khi cậu nhìn thấy đó là thứ gì, thì thật sự cậu muốn tìm một chỗ để chui vào.
Phu nhân, ngươi coi sm? Hửm?
Chỉ thấy cậu ôm lấy y, nhỏ giọng nói : " A A Trần, ta ...ta, ngươi đừng làm như quyển sách ấy, ta sợ... " . Nói rồi còn ôm chặt lấy y hơn.
Trần Tinh Phong cười nhẹ, nói : " Ai bảo với ngươi sm là phải như trong cuốn sách này, ngươi là bảo bối của ta, làm sao ta nỡ làm ngươi đau đâu. Đừng sợ a. Muốn sao? Chúng ta làm thử a".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro