Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 178: Hồi kết 2

Lúc này, ở nơi nào trong núi Tây Nam.

Lão nhân bán ốc biển cầm tàn hồn trong tay, ngồi trong sơn động nhìn làn mưa to bên ngoài, nói: “Đúng là ông trời đang trừng phạt con người mà.”

Từ Khanh bị Chung Ly đánh chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn, nằm trong lòng bàn tay ông ta, nhờ có chỗ linh khí dày đặc xung quanh mà hồn phách đã được chữa trị kha khá.

“…Cứu ta…” Tàn hồn phát ra tiếng kêu bé nhỏ.

“Cứu ngươi ấy hả?” Lão nhân bán ốc biển cúi đầu nhìn nàng ta: “Không được, đây là sự trừng phạt của ngươi.”

“…Ta biết sai rồi… cứu ta…”

“Không, ngươi chỉ đang gạt ta mà thôi, giống như trước kia vậy.”

Lần này, một lúc lâu sau tàn hồn cũng không lên tiếng.

Đến tối, lão nhân bán ốc biển đặt tàn hồn lên đầu giường, ông ta nằm dựa bên cạnh tàn hồn. Trong không gian đen đặc, dường như có người nào đó nhẹ nhàng chạm vào mặt ông ta, vừa khóc lóc vừa xin lỗi: “Ta sai rồi… ta không thể bắt đầu lại lần nữa với ngươi sao?”

Bắt đầu lại lần nữa.

Đúng là những từ ngữ tốt đẹp.

Lão nhân bán ốc biển thầm nghĩ, trong lòng lại biết bọn họ không thể trở về như trước kia được nữa.

Ông ta nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng khóc nhỏ bé của nữ nhân. Âm thanh này làm ông ta nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp được nàng ta, khi đó nàng mặc y phục màu đỏ đứng giữa gió biển, đúng là một con quỷ xinh đẹp quyến rũ.

Xinh đẹp tới mức cho dù tới tận hôm nay, ông ta vẫn thấy trái tim mình đập mạnh.

“Từ Khanh, ta sẽ không cho ngươi sống lại lần nữa. Có điều, ta có thể giúp ngươi khôi phục hồn phách.” Lão nhân thở dài, chỉ cần khôi phục hồn phách là nàng ta sẽ có thể đầu thai chuyển thế: “Ngươi không thể làm chuyện ác nữa, nếu không bọn họ nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Từ Khanh nghe ông ta đồng ý giúp mình, vội vàng bảo đảm: “Yên tâm, về sau ta sẽ luôn ở cạnh ngươi.”

Lão nhân bán ốc biển nghe nàng ta hứa hẹn, tuy trong lòng biết đây chỉ là giả dối nhưng ông ta vẫn thấy rất vui vẻ.

Muốn khôi phục hồn phách cho Từ Khanh cũng không phải chuyện gì khó khăn, chỉ cần để nàng ta nuốt máu thịt của ông là đủ.

Lão nhân bán ốc biển nghĩ như thế, cho nên ngày nào cũng đút cho nàng ta một ít, đợi đến lúc Từ Khanh khôi phục thì đưa nàng ta đi đầu thai. Nhưng sau vài ngày, tốc độ Từ Khanh khôi phục chậm hơn tưởng tượng của ông ta rất nhiều.

Ông ta đành phải đút nàng ta ăn nhiều hơn một chút, nhưng dáng vẻ Từ Khanh vẫn cứ suy yếu như cũ.

Mãi tới đầu tháng ba, khi ông ta muốn tiếp tục đút nàng ta thì vừa mở mắt đã nhìn thấy Từ Khanh đứng bên cạnh giường.

“Ngươi đã khôi phục từ lâu rồi?” Dáng vẻ này của Từ Khanh không giống kẻ mới khôi phục linh hồn một chút nào.

“Nếu không giả vờ thì sao ta có thể lừa được ngươi cơ chứ?” Trong mắt Từ Khanh hiện lên sự hung ác: “Hơn nữa ta cũng nên cảm ơn máu thịt của ngươi, có vẻ như ta đã tìm ra được một cách không cần phải sợ ngươi nữa rồi.” Chính vì cả hai hợp mệnh với nhau cho nên nàng ta luôn phải để ý rất nhiều thứ.

Trong lòng lão nhân bán ốc biển giật nảy: “Ngươi muốn làm gì?”

Từ Khanh chỉ đáp lại ông ta bằng một tiếng cười lạnh lùng và một miệng máu thật to.

Một lúc lâu say, Từ Khanh vuốt ve bụng mình. Nếu cả hai đã hợp mệnh thì nên hợp thành một luôn mới phải.

Từ Khanh ra khỏi sơn động, nhìn linh khí tràn ngập nơi núi đồi, nàng ta vốn định quay về tiểu Ngọc Sơn. Đúng lúc này, Từ Khanh đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn từ phía Tây Nam truyền tới, nàng ta xoay người nhìn lại, nơi đó đang có một luồng linh lực tràn ra.

Đây là…

Linh mạch hiện thế?

Từ Khanh vui vẻ, trong lòng dâng lên sự kiêu ngạo: Ông trời cuối cùng vẫn giúp nàng ta.

Nàng ta vội vàng bay về phía Tây Nam, ai ngờ còn chưa tới gần đã nhận ra hai hơi thở quen thuộc. Nàng ta lập tức dừng lại, lợi dụng hơi thở của lão nhân bán ốc biển để che chắn cho mình.

Không ngờ lại là bọn họ.

Từ Khanh nhìn Phó Yểu và Chung Ly đứng ở phía xa, trong mắt hiện lên sự hận thù, nhưng cuối cùng nàng ta cũng không dám lại gần. Có điều muốn nàng ta bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này thì nàng ta lại không cam lòng.

Núi non ở Tây Nam nối dài tới Côn Luân, bên Côn Luân kia có dấu vết của tiên nhân, nếu nàng ta có thể chiếm lấy khối linh mạch này thì chắc chắn có thể phi thăng thành tiên.

Từ Khanh suy nghĩ một lúc, quyết định đi tới nơi khác xem thử. Nàng ta không tin nơi linh mạch xuất hiện chỉ có mỗi chỗ này.

Trước sự xuất hiện của Từ Khanh, cả Phó Yểu và Chung Ly đều nhận ra. Nhưng việc quan trọng trước mắt là phải che giấu linh mạch lại, cho nên bọn họ chỉ có thể đặt chuyện này sang một bên.

Có hai cách chôn vùi linh mạch, một là dùng một ngọn núi che đi, hai là dùng trận pháp để giấu, ngăn không cho tinh quái tới làm loạn.

Sau khi Phó Yểu và Chung Ly thương lượng, quyết định dùng cách thứ hai.

Linh mạch giấu dưới nền đất hư vô mờ mịt, rất khó tìm kiếm. Lần này có thể ngăn được nó, cũng không biết lần sau nó còn xuất hiện ở nơi nào. Thay vì chờ đợi một kết quả không dám chắc, vậy thì không bằng nương theo quỹ đạo ở kiếp trước, thế lại càng dễ tìm được nơi bày trận vào ngay lúc núi lở.

“Còn một ngày nữa.” Phó Yểu nói. Hôm nay là mùng sáu tháng ba, thời điểm núi lở đúng là vào trời tối ngày mai.

Cùng lúc đó, Phó Thị Lang cũng đã truyền lệnh dự phòng núi lở đi khắp các nơi, toàn bộ quan binh trong huyện phủ đều nhận được mệnh lệnh, phối hợp với quân đội dựng lều trại trên đất trống, dẫn các bá tánh tới nơi đó tị nạn.

Trong cái thời tiết mưa dầm liên miên không dứt này, mọi hành động của ông đều bị dân chúng oán than không thôi, ngay cả các quan huyện bên dưới cũng thấy ông đang chuyện bé xé ra to.

“Mưa to như thế thì sao núi lại lở được chứ? Ta thấy phải lũ lụt mới đúng.” Một người oán hận: “Sống ở ngoài làm y phục đều ướt hết cả. Ta thấy núi lở còn chưa tới thì mấy người chúng ta có lẽ đã lạnh chết hết rồi.”

“Lưu lão nhị, nếu ngươi nói như thế thì cứ về nhà mà ngủ đi.”

“Núi lở hay không thì đợi tới mùng bảy rồi sẽ biết. Dù sao cũng chỉ ở lại một ngày chứ nhiêu.”

Mọi người bàn luận không ngớt, cuối cùng đa số mọi người đều quyết định ở lại trong lều trại.

Buổi chiều mùng bảy, bầu trời đột ngột hết mưa, thậm chí mặt trời còn ló ra một nửa, tuy rằng đã nhanh chóng lặn lại xuống núi nhưng vẫn làm tâm trạng mọi người tốt hơn một chút.

Nhưng Phó Yểu luôn canh giữ ở Tây Nam lại không vui vẻ gì khi thấy ánh mặt trời này. Đời trước nàng cũng từng nhìn thấy mặt trời như vậy, chuyện xảy ra sau đó chẳng khác nào như cơn ác mộng quấn quanh nàng cả đời.

“Bảy nơi linh mạch lộ ra ngoài đều đã biến mất.” Chung Ly nói, linh mạch tiêu tan, tới lượt núi lở xuất hiện.

“Ừ.” Phó Yểu cầm kiếm: “Đợi núi lở xuất hiện thì ta mới có thể tìm được vị trí chính xác cần sửa chữa. Ta sẽ chuẩn bị Định Thiên Trận, chuyện bảo vệ giao cho chàng.”

Cần người đứng ra bảo vệ là để ngăn cản khi có tinh quái mò tới làm phiền.

Dưới chân bọn họ là núi non trùng điệp của Côn Luân, trước mắt lại là một nơi linh mạch ngàn năm khó gặp, đối với các tinh quái mà nói, đây chính là cơ duyên có nằm mơ cũng không thấy.

“Ừm, nàng chỉ cần tập trung bày trận là được.”

Khi bầu trời dần tối, các bá tánh ngồi trên đất trống tụ tập với nhau nói chuyện phiếm, đa số đề tài của bọn họ đều là đang đoán xem liệu núi lở có xảy ra thật không.

Bầu trời ngày càng trở nên tối hơn, xung quanh vẫn không có chút động tĩnh gì xảy ra. Có người đã dần mất kiên nhẫn, hơn nữa thời tiết tháng ba vẫn còn hơi lạnh lẽo, không ít người bắt đầu oán trách, muốn lén lút bỏ chạy mà về nhà đi ngủ, nhưng bị hộ vệ cản lại, khu đất trống nhanh chóng trở nên ồn ào ầm ĩ.

Có vài người biết chuyện cũng nhân cơ hội gây sự, câu trên câu dưới đều đang chỉ trích quan lớn phía trên lại tin vào những lời bừa bãi. Tóm lại, nếu tối nay không có núi lở xảy ra, Phó Lệnh Ngôn người ban bố mệnh lệnh này sẽ phải chịu trách nhiệm.

Những lời này tất nhiên được kẻ dưới bẩm báo tới chỗ Phó Thị Lang. Thậm chí cả phụ tá cũng lên tiếng: “Đại nhân, tình huống này thật sự không có lợi.”

Trong bóng tối, bọn họ vẫn luôn cảm thấy đại nhân thật sự quá hồ đồ, vị đại quan chốn biên cương như ông mà lại tin vào lời nói của một thuật sĩ giang hồ. Nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là phụ tá, lúc này chỉ biết cầu nguyện trong lòng rằng núi lở thật sự xảy ra, như vậy tất thảy nguy cơ trước mắt mới có thể dễ dàng giải quyết.

Bầu trời ngày một tối hơn, người bất mãn cũng càng lúc càng nhiều. Ngay khi bọn họ định đứng lên phản kháng, đột nhiên núi rừng rung chuyển, ngọn núi trước mặt bọn họ… sụp xuống.

Một tiếng “Ầm” vang lên, ngọn núi trước mặt bọn họ sụp xuống như một tín hiệu bắt đầu, lập tức những ngọn núi bên cạnh cũng liên tục sụp xuống, trận pháp mà Phó Yểu bày ra không cách nào che giấu hơi thở của linh mạch được nữa.

May mà nàng và Chung Ly đã phân công nhau, Chung Ly cầm kiếm đứng trên không, Phó Yểu nhanh chóng bay dọc theo hướng núi sụp để tìm vị trí bày trận.

Vào giờ khắc này, mỗi một nhịp thở đều liên quan tới vô số tính mạng con người.

Giống với những gì Phó Yểu đã dự đoán, núi lở vừa xảy ra đã thu hút không ít tinh quái lao tới. Những tinh quái đó thấy Chung Ly ở đây thì mới đầu còn chỉ dám lảng vảng xung quanh, nhưng khi tinh quái kéo tới nhiều hơn, người đông thế mạnh, sự do dự của chúng nó cũng giảm bớt, trong lòng trong mắt chỉ còn có ý định tiến lên.

“Các ngươi còn chờ gì nữa, mau tiến lên đi!” Không biết ai vừa mở miệng kêu lên một câu, sau đó đã có một bóng hình lao về phía linh mạch đang lộ ra ngoài. Có người tiên phong thì đám tinh quái phía sau cũng bắt đầu bất chấp tất cả mà nhào về phía trước.

Với đám tinh quái này, Chung Ly không chút nương tay. Bàn tay y nâng thanh kiếm dài lên, chỉ dùng sức một người, ép tất cả tinh quái không thể bước nửa bước tới gần linh mạch.

Từ Khanh ở đằng sau đám tinh quái nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi vẫn không dám làm gì thiếu suy nghĩ.

Đợi tới khi đám tinh quái phía trước bị Chung Ly giết sạch, sự kích động của đám tinh quái đã bị máu tươi giảm bớt. Lúc này mới có một lão yêu quái đứng ra khuyên can: “Chung Ly đại nhân, lần núi lở này là cơ duyên của chúng ta, ý trời đã vậy, ngươi cần gì phải can thiệp vào?”

“Chẳng lẽ Chung Ly đại nhân lại muốn làm địch với cả Thiên Đạo sao?”

“Nghịch thiên mà đi, ba ngàn nhân quả thêm thân, tới khi đó chỉ sợ các ngươi không thể nào thiện lương nổi. Chung Ly đại nhân, xin ngươi hãy nghĩ kỹ.”

Chung Ly dùng tay lau máu trên thân kiếm, hơi cúi đầu xuống. Y không nói gì, nhưng tư thế này đã thể hiện rõ thái độ.

Đám lão yêu thấy không khuyên được y, chỉ đành cắn răng nói: “Nếu đã vậy, chúng ta chỉ có thể hợp sức lại thôi.”

Bọn họ đều là tinh quái đã tu luyện cả ngàn năm, một khi hợp sức thì người thường đều phải tránh né ba phần. Nhưng Chung Ly không có ý định làm thế, đằng sau y là Phó Yểu đang bày trận.

Hiện giờ tại Phó Yểu cũng không rảnh rang gì. Trận núi lở này vốn là ý trời, nàng lại cố ý nghịch thiên, nghĩa là muốn phản kháng lại Thiên Đạo. Ngay khi nàng tìm được nơi thích hợp nhất để bày Định Thiên Trận, cắm cây thần binh đầu tiên xuống thì trên bầu trời Tây Nam đã bắt đầu tụ tập đầy mây đen.

Mây đen lần này khác với lần tụ tập đánh nàng trước đó, trong mây đen ẩn giấu áp lực khiến nàng gần như không thể thở nổi.

Nàng biết mình không còn thời gian mà do dự thêm nữa, cắn chặt răng, thúc giục toàn bộ linh lực trong người tăng tốc độ bày trận.

Thần binh thứ hai, thứ ba… mỗi khi một thanh thần binh được khảm vào sơn mạch, rung động dưới chân sẽ yếu hơn một phần, mây đen trên đầu cũng dày đặc thêm một chút.

Ngay khi thanh thần binh thứ chín chui xuống đất, trong đám mây đen hiện lên ánh sét màu tím, dường như có thể ngay lập tức đánh thẳng xuống người Phó Yểu.

Phó Yểu nhìn mây đen trên đỉnh đầu, biết nếu cứ đặt từng thanh thần binh xuống sẽ không kịp nữa, nàng dứt khoát cắm ba thanh thần binh còn lại xuống thẳng núi non bên dưới, chỉ cần nó chui sâu xuống đất, Định Thiên Trận sẽ hoàn thành.

Ngay khi mũi kiếm chạm vào mặt đất, tốc độ của chúng dần chậm lại, dường như bên dưới chúng là tường đồng vách sắt, không cách nào nhích thêm được nữa.

Phó Yểu cảm nhận được sức cản này, tàn nhẫn cắn lưỡi mình, phun ba giọt máu đầu tim lên ba thanh thần binh: “Thiên địa vô cực, mau!”

Tổn thất máu đầu tim khiến toàn thân Phó Yểu đều trở nên uể oải, May mà thần binh đã cử động trở lại, nháy mắt đã chui hơn một nửa vào mặt đất.

Ngay khi Phó Yểu gian nan đẩy mạnh thần binh vào trong núi, mây đen trên đầu nàng đã tụ tập đủ. Sấm sét vang lên ầm ầm, như thể bất cứ lúc nào cũng đánh thiên lôi xuống được.

Phó Yểu nhìn đám mây đen trên đầu, trong lòng hiểu rõ, một khi sấm sét đánh xuống, cho dù nàng có thể chịu được thì chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng. Nàng bị thương thì không sao, chỉ lo rằng Định Thiên Trận không thể hoàn thành, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nàng liếc nhìn ba thanh thần binh, trong đó có một thanh cổ kiếm được tàn hồn mượn sấm sét để đúc lại  Phó Yểu quyết định thử mạo hiểm một phen.

“Chung Ly, trận sắp thành rồi.” Phó Yểu cố ý nói một câu như vậy với Chung Ly đang trấn giữ nơi xa, nhanh chóng thay đổi kế sách trước đó là cùng lúc điều khiển ba thanh thần binh, nàng giữ lại cổ kiếm, trước tiên dùng sức đẩy hai thanh thần binh vào sâu trong núi.

Đợi hai thanh thần binh kia thành công nhập trận, ánh sáng tím sáng rực khắp không trung Tây Nam, Chung Ly dường như bị thứ này quấy rầy, bước chân hơi loạn, lớp phòng ngự kiên cố lập tức để lộ sơ hở. Nhóm tinh quái nhìn thấy trận pháp sắp hoàn thành, vốn còn đang lo mình không thể tiếp xúc với linh mạch, giờ thấy cơ hội vừa tới thì vội vàng nhào lên, không màng nguy hiểm nhắm vào vị trí cuối cùng có cổ kiếm.

Ngay khi đám tinh quái nhào về phía cổ kiếm, sấm sét màu tím vừa lúc vang ầm lên, đánh thẳng xuống thanh cổ kiếm đó. Vô số tiếng kêu la thảm thiết vang lên, một số ít tinh quái may mắn vẫn còn hơi thở, số còn lại không may thì bị sấm sét đánh thành tro bụi.

Đợi thiên lôi tắt hết, mọi người tập trung nhìn vào thì thấy vị trí đặt cổ kiếm đã bị nứt ra. Nhóm tinh quái chết như ngả rạ, nhưng cổ kiếm thì biến mất không còn bóng dáng.

“Thành!” Phó Yểu ngã ngồi dưới mặt đất.

Tốc độ núi lở dần chậm lại, linh khí trên đỉnh các ngọn núi bị sụp đổ tiếp tục di chuyển trở lại, điều này có nghĩa là Định Thiên Trận đã hoàn thành.

Trận pháp này sẽ giúp củng cố núi non ở phía Tây Nam, cho dù linh mạch có hiện thế một lần nữa thì linh khí cũng sẽ không tán loạn, khiến những ngọn núi xuất hiện tình trạng không ổn định. Nói cách khác, sự kiện vừa rồi sẽ không xảy ra lần nữa.

Đám tinh quái kia không ngờ sấm sét lại mạnh tới vậy, chúng sợ hãi, mắt thấy đại trận đã thành công, trong lòng cũng dần có ý rút lui. Trước không nói tới việc bọn họ muốn tiến vào linh mạch thì cần phải phá trận, chỉ riêng việc linh mạch bên dưới vốn rất hư vô mờ mịt, có thể tìm được hay không hoàn toàn là dựa vào cơ duyên là chúng đã muốn thoái lui. Lần này linh mạch tán loạn, bọn họ có tìm ở vị trí cũ cũng chưa chắc đã thấy được.

Tóm lại, cơ duyên đã hết, có cưỡng cầu nữa cũng vô dụng.

“Đi thôi.” Không được lợi ích gì thì đám tinh quái đều dần tản hết đi, chỉ có vài tên nán lại xem thử còn có cơ duyên nào nữa không.

Khi đám tinh quái dần rút lui, Từ Khanh chỉ có thể không cam lòng đi theo. Nhưng nàng ta vừa mới di chuyển, đã phát hiện cơ thể bị một cành liễu quấn lấy, ngay sau đó, nàng ta đã xuất hiện trước mặt Chung Ly.

“Quả nhiên là ngươi.” Hôm qua bọn họ đã cảm nhận được hơi thở của Từ Khanh, tiếng kêu xúi giục hôm nay hẳn cũng do Từ Khanh lên tiếng. Bây giờ rủi ro đã không còn, Chung Ly không định tha cho nàng ta nữa.

Phó Yểu cũng đi tới, nàng cảm nhận được hơi thở của lão nhân bán ốc biển trên người Từ Khanh: “Chung Ly, đợi chút đã.” Nàng nói xong, vươn tay chạm vào trán của Từ Khanh, tiếp đến, gương mặt Từ Khanh dần biến thành lão nhân bán ốc biển. Phó Yểu nhìn thấy cảnh này, dạ dày đột nhiên sôi trào: “Thậm chí ngươi còn dám nuốt sống ông ta?”

Lão nhân bán ốc biển dường như vẫn còn sót lại chút ý thức.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Phó Yểu đầy vẻ áy náy.

Phó Yểu thấy sự áy náy này, trong lòng đã hiểu. Sợ là ông ta muốn cứu Từ Khanh cho nên mới bị Từ Khanh cắn ngược lại, rơi vào kết cục như thế này.

“Ngươi biết rõ nữ nhân này rất độc ác, ích kỷ, vậy mà không những không dạy dỗ nàng ta lại còn cố cứu sống.” Phó Yểu bây giờ không thể nào đồng tình nổi với một kẻ hồ đồ như ông ta nữa, thậm chí còn tức giận tới bật cười: “Cuối cùng ta đã hiểu tại sao phủ quân trên Thái Sơn lại muốn lấy tiên cốt của ngươi về, biến thành phàm nhân.” Với tính tình không phân rõ nặng nhẹ của ông ta, càng mạnh thì chỉ càng gây nhiều tai họa.

Nghe nàng nhắc tới chủ nhân, lão nhân bán ốc biển lập tức giãy giụa, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói được. Gương mặt của ông ta dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn bị Từ Khanh thay thế.

Từ Khanh vừa mới hồi phục tinh thần, chẳng nói tiếng nào đã vội tấn công về phía Phó Yểu. Nàng ta biết hôm nay mình khó mà sống nổi, cho dù có chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng.

Ngay khi Phó Yểu còn chưa kịp đánh trả, Chung Ly đã ôm nàng lùi lại, thanh kiếm trong tay vung lên, đang định chém tới cổ của Từ Khanh thì không ngờ nàng ta chỉ ra hư chiêu, nhân cơ hội bỏ chạy.

“Không thể tha cho nàng ta!” Phó Yểu không thích để lại hậu hoạ, hơn nữa với tính cách của Từ Khanh, nếu hôm nay bọn họ để nàng ta chạy thoát, sau này chắc chắn nàng ta sẽ quay lại báo thù. So với việc phải ngày đêm lo lắng, nàng muốn loại bỏ tai họa này ngay bây giờ.

Hiển nhiên Chung Ly cũng nghĩ như thế. Tuy rằng hiện giờ y còn đang bị thương, nhưng Từ Khanh muốn chạy thoát khỏi tay y thật sự vẫn rất khó.

Ngay khi Từ Khanh chạy được tới Kỳ Sơn, Chung Ly đã đuổi tới. Hai người đánh nhau mấy hiệp, Từ Khanh đã bị trọng thương, lúc không còn sức đánh trả, nàng ta cũng trở nên điên cuồng: “Chung Ly Chỉ, ngươi đừng có mà ép ta!”

Chung Ly hoàn toàn không buồn để ý tới, chớp mắt đã đánh hai chưởng về phía nàng ta.

Từ Khanh cảm nhận được cái chết đang cận kề, không còn nơi nào để trốn nữa, nàng ta lập tức chạy vào trong thành trì, hơn nữa gương mặt nàng ta cũng trở nên dữ tợn, gân xanh nổi lên, đó là dấu hiệu của việc sắp tự bạo.

“Cho dù ta có phải chết thì các ngươi cũng đừng hòng được sống yên ổn!” Nàng ta nở nụ cười điên cuồng, bay nhanh như một lưỡi đao sắc bén vào trong thành trì.

Trong thành Kỳ Sơn có ít nhất mấy chục vạn bá tánh. Bây giờ lại là lúc đêm khuya, nếu nàng ta tự bạo trong thành, cho dù thành trì không bị hủy hoại thì cũng có đến mấy ngàn bá tánh phải bỏ mạng oan uổng.

“Súc sinh!” Phó Yểu đuổi theo phía sau đã nhận ra ý đồ của nàng ta, trong lúc tức giận, xấp giấy trong tay nàng bay tán loạn, tờ nào cũng dính chặt lên người Từ Khanh, lúc này Chung Ly cũng đuổi tới, hai người hợp lực, dứt khoát sửa lại quỹ đạo di chuyển của Từ Khanh, ném nàng ta về phía núi tuyết trắng xóa.

Một tiếng “Ầm!” vang lên, phía xa vang lên tiếng va chạm trầm đục làm rung động cả mặt đất.

Ngay khi Phó Yểu đang muốn kiểm tra xem Từ Khanh đã chết hẳn hay chưa, mây đen lại tụ tập thêm lần nữa, chỉ trong chớp mắt, hai đạo sấm sét màu tím đã mạnh mẽ đánh thẳng xuống Kỳ Sơn.

Sấm sét đánh xuống, mây đen dần tiêu tan nhưng mặt đất lại bắt đầu rung chuyển.

Cảnh tượng này thật sự khiến người khác bất ngờ, bây giờ Phó Yểu mới hiểu, hóa ra mây đen trên bầu trời cất giấu những ba đạo sấm sét. Hai đạo sấm sét này đánh xuống, mượn hành động tự bạo của Từ Khanh để phá hủy linh mạch của Kỳ Sơn. Một khi Kỳ Sơn sụp đổ, toàn bộ Côn Luân cũng bị liên lụy theo.

Dãy núi Côn Luân kéo dài tới tận Tây Bắc, chia ra vô số nhánh nhỏ khác nhau, có lẽ vị trí trung tâm sẽ không sao, nhưng các nhánh khác chắc chắn không thể chịu nổi. Mà vị trí đó lại vào đúng nơi có con người sinh sống.

“Núi lở!” Các bá tánh đang ngủ ngon đều bị đánh thức.

Đó quả thật là núi lở, hơn nữa phạm vi còn lớn hơn cả trước, bắt đầu từ hành lang Hà Tây kéo dài tới tận vùng Vân Quý, tất thảy những nơi nối liền với sơn mạch đều rung chuyển liên hồi.

Hết chương 178.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro