Chương 1-3
Chương 1: Nhà ma sắp đóng cửa
"Lần đầu tiên đi phải cái loại nhà ma gì không kinh dị xíu nào."
"Đạo cụ gì mà dả trân, đi một vòng đách thấy mẹ gì đáng sợ, ngược lại còn thấy buồn cười."
"Tao nói tụi bay rồi, đi cái này thà ngồi ký túc cắm game còn sướng hơn, acc tao 80 rồi nè."
Vùng ngoại ô phía tây thành phố Cửu Giang, trước cửa ngôi nhà ma, mấy học sinh đạp chung xe về, rời đi không lưu luyến.
Thấy cảnh này, Trần Ca đang cầm tờ rơi tuyên tuyền nhà ma cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Hù doạ người khác là một việc đòi hỏi kỹ thuật, nhưng người hiện đại từng được rất nhiều thể loại phim kinh dị thanh tẩy, tố chất tâm lý cực mạnh, đi vào nhà ma y chang như đi vào sân sau nhà mình.
"Ông chủ!"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng, Trần Ca quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, vòng 1 khá khủng, mặc đồng phục y tá cương thi nổi giận đùng đùng từ trong nhà ma chạy ra:
"Sao thế, Tiểu Uyển", thiếu nữ tên Từ Uyển, là một diễn viên tạm thời của nhà ma.
"Mấy đứa nhỏ vừa nãy thật khốn nạn, lại có ý đồ với em!". Cô cắn chặt răng nanh, siết chặt nắm đấm.
Hoá ra là tới méc hả....
"Mất dạy, bọn này cả cương thi cũng không tha", làm ông chủ, Trần Ca đương nhiên sẽ giận thay Tiểu Uyển: "Anh đi tìm nhân viên quản lý công viên báo cáo tình huống, điều vài giám sát lại đây."
"Không cần phiền anh đâu, lúc em biết nó có ý đồ với em, em đánh dằn mặt nó rồi, đánh cho nó bỏ tật.". Tiểu Uyển giũ ra một vết máu trên góc đồng phục y tá " Đây không phải hoá trang đâu."
"Haizz, đừng phiền lòng, con gái nên biết cách bảo vệ mình". Trần Ca quẹt mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thoáng qua trời chiều: "Hôm nay đến đây thôi, chắc cũng không còn mấy khách tham quan, báo cho mấy người khác, nay tan làm sớm."
Sau khi hắn nói xong, thiếu nữ mặc đồ cương thi trước mặt không hề xê dịch bước chân.
"Còn chuyện gì sao?"
"Ông chủ..." Từ Uyển muốn nói lại thôi, chậm rãi rút trong túi ra một lá thư: "Đây là thư thôi việc của Đào Minh và Tiểu Nguỵ, anh đối xử với bọn họ không tệ, họ không dám nói trước mặt anh, liền nhờ em chuyển cho anh cái này."
"Họ muốn đi sao?" Trần Ca sửng sốt một chút, nhận lấy lá thư: "Người có chí riêng, em cũng tan làm sớm đi."
"Vâng vâng, em đi tháo trang sức."
Đưa mắt nhìn cương thi nhỏ ngốc moe đáng yêu rời đi, Trần Ca yên lặng châm thuốc.
Nửa năm trước, cha mẹ hắn mất tích một cách li kì, chỉ để lại ngôi nhà ma này.
Do không ngừng nhớ nhung cha mẹ, Trần Ca nghỉ việc, dồn hết tâm sức vào việc kinh doanh nhà ma, muốn làm càng được càng tốt.
Đáng tiếc thời đại biến hoá quá nhanh, loại hình nhà ma cạnh tranh áp lực cũng lớn, bản thân Trần Ca tương đối ít chú ý, vẫn tồn tại rất nhiều hạn chế.
Cùng một cảnh tượng kinh dị, sau khi xem qua một lần, xem tới lần thứ hai đương nhiên thấy nhàm, mà muốn đổi mới liên tục, phải có tiền.
Bắt đầu từ mấy tuần trước, việc kinh doanh của nhà ma sớm đã thành thu không đủ chi, tiền vé vào cửa một ngày còn chưa bằng số lẻ của tiền điện nước.
"Không biết mình còn có thể chống đỡ đến lúc nào."
Dập thuốc, lúc Trần Ca đang quay về nhà ma, một người đàn ông trung niên mặc đồ nhân viên công viên Tân Thế Kỷ đi đến.
Nhìn thấy người đó, Trần Ca giống như chuột gặp mèo, tranh thủ thời gian bước đi thật nhanh.
"Lại còn vờ như không thấy à?" Người trung niên nắm được bả vai của Trần Ca, "Hôm nay chúng ta phải nói chuyện ra ngô ra khoai, tiền điện nước với tiền mặt bằng chú mày đã thiếu hai tháng nay rồi. Cấp trên thì suốt ngày hối, biết chú áp lực tới mức nào không?"
"Chú Từ, không phải cháu không muốn đưa, nhưng mà mấy nay cháu cũng chẳng dư đồng nào, cho cháu thêm một tháng nữa đi."
"Tháng trước chú mày cũng thề thốt y vậy."
"Cháu thề luôn, lần này là lần cuối cùng!" Trần Ca vỗ ngực, vẻ mặt vô cùng chân thành.
"Cái nghề kinh doanh nhà ma này giờ khó kiếm cơm lắm, không hấp dẫn được khách tham quan nữa, thật lòng mà nói chú nghĩ mày cũng không kiên trì được nữa đâu." Người trung niên gọi là chú Từ nhìn lá thư trong tay Trần Ca, từ từ buông lỏng vai hắn ra: "Mày còn trẻ như vậy, thiếu gì việc để làm, cần gì sống mệt mỏi như thế?"
"Chú Từ, cháu biết chú muốn tốt cho cháu nên mới nói vậy, nhưng nhà ma này đối với cháu còn ý nghĩa khác, đây là kỷ niệm mà cha mẹ cháu để lại." Tiếng của Trần Ca trầm thấp, giống như không muốn nhiều người nghe được.
Chuyện của cha mẹ Trần Ca, người trung niên là nhân viên quản lý công viên cũng biết được một hai, ông không đáp lại, vài giây sau, ông khẽ thở dài, cảm thấy mềm lòng: "Ý mày chú cũng hiểu ít nhiều, thôi được, để chú giúp mày nhây thêm vài tuần nữa."
"Cảm ơn chú!"
"Khỏi cảm ơn, về ăn uống gì đi, tranh thủ bán nhiều vé một chút."
Tiễn quản lý công viên đi, Trần Ca quay về bên trong nhà ma, bắt đầu lặp lại công việc hàng ngày, kiểm tra thiết bị hư hỏng, giữ gìn đạo cụ, quét dọn làm vệ sinh.
"Máu giả sắp hết, sửa xong đống này phải chạy đi mua, cái đường đi này phải nghiêng một chút, có thể kẹp thành điểm mù thị giác của khách tham quan, con rối này bị cào nát mất rồi, khâu lại xíu; ĐM cái đèn chỗ này đâu? Thằng nào chôm!?"
Trong mắt người ngoài, hắn là ông chủ của căn nhà ma, tạm coi là thanh niên startup có triển vọng, trên thực tế những chua xót phía sau chỉ mỗi mình hắn biết.
Nhà ma thực sự tiêu tốn rất nhiều tiền, ở trong cảnh tượng kinh dị, cơ bắp của con người sẽ bị gồng lên cực độ, một khi giãn ra được sẽ giống như vừa được xoa bóp, phương pháp này trong thời gian ngắn có thể khiến người ta có cảm giác thoả mãn.
Đồng thời người ta cũng chỉ mua vé tham quan nhà ma một lần, các nhà ma khác trên thị trường đều là loại hình lưu động tại các thành phố khác nhau, liên tục hấp dẫn khách mới. Dạng nhà ma cố định này của Trần Ca, trừ phi cực kì nổi tiếng, đặc biệt hấp dẫn khách tham quan, còn không thì cũng chẳng duy trì được bao lâu.
Hắn có thể chèo chống căn nhà ma này một mình lâu như vậy, cũng là rất khó khăn.
Kéo con rối bị cào nát, Trần Ca đi vào phòng sửa chữa, ở đại học hắn học khoa Thiết kế đồ chơi chuyên nghiệp, con rối và nhiều cơ quan bên trong nhà ma đều là một mình hắn thiết kế.
Quá trình tu bổ vừa phức tạp lại đơn điệu, phải đem da của con rối vá lại, tô lại màu, làm cũ đi.
"Thiếu tí huyết tương, chắc trên kia còn ít hàng tồn." Nhà ma có ba tầng, tầng 1 và 2 dùng để bố trí cảnh kinh dị, lầu 3 là kho.
Đẩy cái cửa gỗ bám đầy bụi, trên lầu chất đống thiết bị hư hỏng, đa số đều là lúc cha mẹ hắn còn điều hành nhà ma để lại.
Nhìn vật nhớ người, nên Trần Ca rất ít lên đây.
Khi đó họ kinh doanh loại hình nhà ma lưu động, cha mẹ cùng hắn đi khắp các thành phố, có đôi khi hai vợ chồng đều bận rộn, liền để Trần Ca chơi một mình trong hậu trường, làm bạn với cả núi đạo cụ quỷ quái, bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ, dẫn đến sau này gan Trần Ca đặc biệt to.
Dù sao, trong lúc trẻ con đồng lứa đang chơi ghép chữ xếp hình, Trần Ca đã xách mô hình đầu người chạy lăng quăng khắp nơi.
"Đều là ký ức đẹp."
Bất tri bất giác Trần Ca lại bước tới chỗ hòm gỗ để di vật của cha mẹ, bên trong đặt một con thú bông thô ráp cùng một cái điện thoại màu đen.
Thú bông là đồ chơi đầu tiên của Trần Ca khi bé, điện thoại thì hắn chưa từng thấy bao giờ.
Hai thứ đồ này được cảnh sát tìm thấy trong một bệnh viện bỏ hoang ở ngoại thành, còn về nguyên nhân vì sao cha mẹ Trần Ca lại tới đó giữa đêm, không ai biết cả.
"Đã lâu như vậy rồi, hai người rốt cuộc đang ở đâu?" Trần Ca ôm thú bông, nhéo mặt nó, thở dài khe khẽ: "Vẫn nên tranh thủ thời gian kiếm một người làm ít huyết tương, nếu như không thể vượt qua được mùa ế khách này, chắc phải chuyển nhượng kinh doanh mất."
Trần Ca chỉ đang lẩm bẩm, nhưng ngay lúc hắn nhắc đến chuyển nhượng kinh doanh, điện thoại màu đen vốn không có tín hiệu trong hòm gỗ bỗng nhiên loé màn hình,phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Cái gì vậy? Khoa học đen? Hiện tượng kì bí?"
Nếu là người khác, tim sẽ đập nhanh, nhìn trái ngó phải, đổ mồ hôi tay, phản ứng của Trần Ca trực tiếp hơn, hắn cầm điện thoại lên, để trước mặt, bắt đầu xác nhận.
"Cái điện thoại này hồi đó thử cả trăm lần mở cũng không ra, sao tự nhiên hôm nay lại khởi động? Cái này tìm được ở chỗ cha mẹ mất tích, phải chăng họ biết mình bây giờ rất khó khăn nên chủ động gọi cho mình?"
Kiềm chế kích động trong lòng, Trần Ca mở màn hình, điện thoại màu đen trên bàn chỉ có đúng một cái app, hơn nữa biểu tượng ứng dụng là hình nhà ma.
"Không giống mình tưởng tượng lắm, nhưng mà cái biểu tượng này rất quen, y như cửa chính nhà ma của mình!"
Trần Ca cau mày ấn mở ứng dụng, một dòng chữ bằng máu hiện lên trên màn hình ——— ngươi tin thế giới này có quỷ không?
Trên thế giới có quỷ hay không, đây là một vấn đề thuộc phạm trù triết học siêu hiện thực, đối với loại người như Trần Ca, độ khó rất cao.
"Chắc là có ha....."
Trần Ca chọn xong, mấy giây sau, trên màn hình điện thoại hiện ra vài dòng chữ.
"Đáp án chính là suy nghĩ trong lòng ngươi. Từ giờ khắc này, ngươi chính thức trở thành chủ nhân mới của nhà ma này. Đương nhiên đó không phải chuyện đáng ăn mừng gì, sau giáo trình người mới, ta muốn cho ngươi một lời khuyên: tự sát là hành vi hèn yếu nhất, phải cố gắng sống sót."
"Lượng tin tức hơi nhiều đó. Mà sao cái giọng khùng khùng này, nghe có vẻ giống giọng ông già mình thế nhờ?"
Trần Ca ấn vào ứng dụng nhà ma lần nữa, xuất hiện một giao diện hoàn toàn mới:
Nhà ma vùng ngoại ô phía tây thành phố Cửu Giang.
Trạng thái: sắp đóng cửa
Mức khen ngợi: 0
Số khách trong ngày: 4
Số khách trong tháng: 10
Nhân viên quỷ quái: 0
Kho đạo cụ: 0
Thành tựu mở rộng: 0
Cảnh tượng đang có:
- Đêm cương thi phục sinh (đạo cụ hỏng, diễn viên tồi, chuyện xưa không có tính logic, chỉ số tiếng thét: 0)
- Minh hôn (sinh thời không thể kết hôn, khi chết cùng huyệt mà táng, vợ quỷ truy bắt tàn hồn, chỉ số tiếng thét nửa sao)
Cảnh tượng có thể mở rộng:
- Truy sát nửa đêm (một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm tiến vào nhà trọ cũ nát, tay hắn cầm kéo cùng chuỳ sắt, đứng bồi hồi trước cửa phòng ngươi, chỉ số tiếng thét một sao)
- Bệnh viện thứ ba (toà bệnh viện bị bỏ hoang cứ đến nửa đêm sẽ phát ra âm thanh kỳ quái, ngươi sẽ đóng vai một phóng viên toà soạn vào tìm hiểu thực hư vấn đề này, chỉ số tiếng thét ba sao)
- Linh Xa (xe chở quan tài) tuyệt mệnh (Linh Xa, chuyến xe chở người chết đã lên đường, nếu trong vòng một giờ không thể ra khỏi xe, ngươi sẽ ở lại trên xe mãi mãi, chỉ số tiếng thét hai sao)
Nhiệm vụ hàng ngày: hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày tương ứng của nhà ma, sẽ nhận được thưởng nhiệm vụ tương đương, cũng mở rộng thêm nhiều cảnh tượng kinh dị khác.
Điều kiện xây dựng thêm: trong tháng có hơn một trăm khách tham quan, đạt được hơn 60% khen ngợi (sau 3 lần xây dựng, nhà ma sẽ thăng cấp thành Mê cung run sợ)
Vòng quay kinh dị (sử dụng năng lượng tiếng thét của khách tham quan nhà ma để quay bàn quay): Sống chết có số, giàu có nhờ trời, ở đây có linh quả tăng tuổi thọ, cũng có lệ quỷ oán hận ngút trời!
Chức năng khác: chưa mở
——————————
Chương 2: Các loại nhiệm vụ hàng ngày
Cái app biểu tượng hình nhà ma trên điện thoại này hệt như mấy cái app game kinh doanh thị trường hiện nay đang lưu hành, tuy nhiên kinh doanh của người ta là quán cơm, thuỷ cung, pet cafe, của mình là nhà ma.
Trần Ca nhìn chằm chằm màn hình, hắn không tài nào nghĩ ra, vì sao điện thoại cha mẹ để lại lại chỉ có mỗi trò chơi kỳ quái này.
Hắn cẩn thận xem qua giao diện ứng dụng, tất cả thông tin bên trong đều trùng khớp với hiện trạng nhà ma, bao gồm khách tham quan hàng ngày và các cảnh tượng trong đó, trò chơi này khiến Trần Ca cảm thấy rất kỳ lạ, giống như nhà ma trong trò chơi chính là nhà ma của hắn trong hiện thực.
Cùng là tình trạng hư hỏng, cùng là sắp đóng cửa như nhau, giữa hai bên có quá nhiều điểm chung.
"Không lẽ cái trò chơi này lấy nhà ma mình làm nguyên mẫu chế tác? Vậy nếu cải tiến nhà ma trong game, có phải trong hiện thực cũng sẽ được lợi không?"
Trần Ca tiếp tục nhìn xuống, nhà ma hiện tại có cảnh tượng Đêm cương thi phục sinh bị giáng đến không còn sao nào, mà ngay cả Minh hôn đã từng được lên báo, thậm chí tạo thành một cú hích lớn, ở trong bảng đánh giá cũng chỉ vỏn vẹn nửa sao.
"Tới cả Minh hôn cũng chỉ đáng nửa sao, thật không dám tưởng tượng mấy cảnh chưa mở khoá kia sẽ kinh khủng đến mức nào." Hắn ấn thử vào chỗ Mở rộng cảnh tượng, sau đó một hàng chữ hiện ra, nhắc nhở hắn phải hoàn thành đủ số lượng nhiệm vụ ngày mới có thể mở rộng.
"Lấy kinh doanh lâu dài làm căn cơ, chỉ có liên tục hoàn thành nhiệm vụ ngày mới có thể mở rộng thêm cảnh tượng kinh dị khác. Cảnh tượng càng nhiều thì khả năng hấp dẫn khách càng lớn, lượng khách tăng lên lại có thể mở rộng nhà ma thêm, tăng thêm diện tích, từ đó bắt đầu một vòng tuần hoàn."
Trần Ca từng chơi qua rất nhiều game điện thoại, hắn hiểu quy tắc trò chơi rất nhanh —— độ hoàn thành nhiệm vụ ngày sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ phát triển của nhà ma.
Ấn mở nhiệm vụ ngày, trên màn hình hiện lên 3 tab:
Độ khó đơn giản: thiết kế nhà ma cần ba yếu tố lớn —— chuyện xưa, cảnh tượng, cảm xúc, không có chuyện xưa nhà ma coi như không có linh hồn, mời ngươi mau chóng hoàn thiện chuyện xưa của hai cảnh tượng Đêm cương thi phục sinh và Minh hôn.
Độ khó bình thường: trước khi trời sáng, sửa lại tất cả các hình nộm trong nhà ma.
Độ khó ác mộng: ta biết ngươi vẫn còn tò mò trên thế gian rốt cục có quỷ hay không, cùng chơi một trò chơi nhỏ đi, chân tướng sẽ hiện ra ngay lúc ngươi mở mắt.
Nhiệm vụ hàng ngày reset vào rạng sáng, mỗi ngày chỉ có thể chọn một nhiệm vụ, độ khó khác nhau thưởng nhiệm vụ cũng khác nhau.
(Chú ý, nhiệm vụ ác mộng cực kì nguy hiểm, mời lựa chọn cẩn thận!)
Xem hết nhiệm vụ hàng ngày, Trần Ca hơi kinh ngạc: "Nhiệm vụ trong trò chơi lại cần người ở hiện thực hoàn thành, đây có lẽ đang gián tiếp nói rõ, trò chơi này có ảnh hưởng tới hiện thực?"
Để xác nhận suy đoán trong lòng, hắn quyết định nhận thử một nhiệm vụ.
Nhiệm vụ hàng ngày phân theo độ khó, mỗi ngày chỉ nhận một lần, nếu muốn được thưởng nhiều phải lựa chọn độ khó cao nhất, chỉ là phía sau nhiệm vụ ác mộng còn có một dòng cảnh báo nguy hiểm, khiến Trần Ca hơi chùn bước.
"Bỏ hay lấy đều không ổn, phần miêu tả độ khó khá mơ hồ, lỡ đâu mình lại bị hố to. Không thì bắt đầu từ độ khó bình thường trước đi, trước mười hai giờ rạng sáng sửa lại toàn bộ hình nộm tuy khá khẩn trương nhưng cũng không phải không có khả năng."
Trần Ca là người vô cùng quyết đoán, đã quyết sẽ làm liền, không hề lãng phí thời gian, cầm theo thình dụng cụ cùng một thùng máu giả mới, bắt đầu đi kiểm tra toàn bộ hình nhân trong nhà ma.
Đêm xuống, Trần Ca một mình đi quanh nhà ma to lớn, vì tiết kiệm điện, ngay cả đèn hành lang hắn cũng không bật, kẹp đèn pin trong cánh tay, hắn kéo mấy con rối cần sửa chữa cứ thế chạy tới chạy lui.
Cảnh tượng này ai không biết mà lỡ nhìn thấy kiểu gì cũng sợ tới mức chạy đi báo công an....
"Mệt chết được, không nghĩ đến lại có nhiều hình nộm có vấn đề như vậy, xem ra đó giờ giữ gìn không có cẩn thận."
11 giờ 45 tối, Trần Ca nhận được nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành —— "Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ có độ khó bình thường, chuyên chú vào từng chi tiết mới có thể tạo ra bầu không khí càng kinh dị hơn, chúc mừng ngươi nhận được phần thưởng: nhạc background <Black Friday>"
"Black Friday không phải là bài hát bị cấm ở nước ngoài sao? Nghe đồn nếu nghe nhiều sẽ khiến người khác sinh ra suy nghĩ muốn tự sát, bản gốc đã thất lạc từ lâu." Trần Ca tìm thấy trong kho đạo cụ trên app một biểu tượng CD: "Ai lại đi thưởng cái này bao giờ, hay là có ai đang chơi mình?"
Hắn tiện tay ấn vào biểu tượng CD, một giai điệu hắn chưa từng nghe cất lên bên tai.
Thanh âm này tựa như sinh ra từ nơi hắc ám, cô độc nhất, cực kì buồn đau, Trần Ca cảm thấy mọi thứ đều muốn xa rời mình, giống như chìm vào đáy đại dương, lại hình như đang cố đi vào một đường hầm sâu hun hút không có điểm ra.
Nhạc dừng, sau lưng Trần Ca đã chảy mồ hôi ướt đẫm, may mắn hắn không chọn replay nhiều lần, nếu không hắn không biết mình có thể thoát khỏi sự âm u trong bài hát này hay không.
"Đùa à, đây chắc chắn là bản gốc không sai!"
Hoàn thành nhiệm vụ trong trò chơi, có thể nhận được phần thưởng trong hiện thực, Trần Ca đã thấy được đường tắt để cải tiến nhà ma của mình.
Tắt nhạc, lưu file, sau khi xử lí ổn thoả, Trần Ca đi vào phòng nghỉ nhân viên.
Nằm trên giường, tuy thân thể rất mệt mỏi, nhưng hắn không hề có cảm giác buồn ngủ.
Tất cả mọi thứ hắn trải qua hôm nay, đổi thành bất kỳ ai khác tới cảm thụ, đều cần một quãng thời gian giảm xóc.
Vô thức đã qua 12 giờ đêm, Trần Ca vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà như cũ.
"Không ngủ được chút nào cả!" Buồn bực lại ngán ngẩm, hắn lại lấy điện thoại ra: "Nửa đêm đã qua, nhiệm vụ ngày chắc là reset rồi?"
Bấm vào app, nhiệm vụ ngày quả nhiên đã thay đổi.
Độ khó đơn giản: nếu như muốn cho khách tham quan một trải nghiệm kinh dị khó quên, như vậy phải chú ý cả tiết tấu dạo chơi, diễn viên hay cơ quan xuất hiện quá sớm hoặc quá muộn đều sẽ khiến cho khách tham quan mất hứng, ta đề nghị ngươi lắp đặt trong nhà ma một bộ ghi âm cùng camera giám sát, khống chế tiến độ tham quan của khách hàng.
Độ khó bình thường: một cây làm chẳng nên non, nhà ma muốn vận hành tốt phải cần nhiều nhân viên công tác, thông báo tuyển dụng thêm nhân tài, họ sẽ giúp ngươi vượt qua gian khó.
Độ khó ác mộng: ta biết ngươi vẫn còn tò mò trên thế gian rốt cục có quỷ hay không, cùng chơi một trò chơi nhỏ đi, chân tướng sẽ hiện ra ngay lúc ngươi mở mắt.
Nhiệm vụ hàng ngày reset vào rạng sáng, mỗi ngày chỉ có thể chọn một nhiệm vụ, độ khó khác nhau thưởng nhiệm vụ cũng khác nhau.
(Chú ý, nhiệm vụ ác mộng cực kì nguy hiểm, mời lựa chọn cẩn thận!)
Ba cái nhiệm vụ mới đều khiến Trần Ca xoắn hết cả lên.
Nhiệm vụ đơn giản là lắp thêm máy ghi âm cùng camera giám sát trong nhà ma, có tiền là xong, nhưng khổ thay ví tiền của Trần Ca có hạn, không chi nổi nhiều tiền như vậy.
Nhiệm vụ bình thường cũng không tốt hơn tí nào, hai nhân viên cũ đi qua giông bão cùng hắn hôm qua mới đưa thư thôi việc, hôm nay lại đi tuyển người mới, chưa nói đến có tuyển được hay không, cho dù có người muốn làm, trainning lại từ đầu cũng tốn thời gian kha khá, đợi tới khi người mới có thể một mình trụ vững, nhà ma cũng hết thời.
Loại bỏ hai nhiệm vụ bình thường cùng đơn giản, Trần Ca liếc mắt lên nhìn nhiệm vụ ngày cuối cùng.
"Độ khó càng cao thưởng càng phong phú, có nên thử nhiệm vụ ác mộng một chút không?"
——————————
Chương 3: Nhiệm vụ cấp ác mộng
"Ta biết ngươi vẫn còn tò mò trên thế gian rốt cục có quỷ hay không, cùng chơi một trò chơi nhỏ đi, chân tướng sẽ hiện ra ngay lúc ngươi mở mắt."
Tóm tắt về nhiệm vụ ác mộng vô cùng mơ hồ, căn bản không nói rõ nên làm gì, khiến người ta cảm thấy bí ẩn quỷ dị.
"Xem trên giới thiệu nhiệm vụ, hẳn là muốn mình chơi trò chơi, nhưng chỉ chơi một cái trò chơi mà bị liệt vào độ khó ác mộng sao?" Vì phải hoàn thành nhiệm vụ bình thường, liên tục mấy giờ hắn chưa được nghỉ ngơi mới miễn cưỡng sửa chữa xong toàn bộ con rối.
Lật qua lật lại điện thoại, Trần Ca càng xem càng tò mò: "Không thì thử một lần?"
Ý nghĩ vừa xuất hiện tựa như dây leo không thể kiềm chế, từ từ lan tràn khắp đầu óc.
"Phần thưởng của nhiệm vụ ác mộng là cao nhất, huống hồ lần reset hôm nay chỉ ra ba nhiệm vụ này, mình không tin mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ đơn giản với bình thường, chi bằng thử cược một lần."
Không sống nổi qua mùa ế khách, nhà ma chỉ có thể đóng cửa chuyển nhượng, trong lòng Trần Ca biết rõ tình cảnh hiện tại, vất vả lắm mới tìm ra con đường cải tiến, hắn sẽ không lãng phí bất kỳ cơ hội nào.
"Quyết định vậy đi, dù sao sớm muộn cũng phải xem nhiệm vụ ác mộng là cái gì."
Ngồi dậy trên giường, Trần Ca chạm vào nhiệm vụ cuối cùng.
"Chắn chắn nhận nhiệm vụ hàng ngày độ khó ác mộng? Sau khi nhận nhiệm vụ, có khả năng xảy ra tình huống bất ngờ."
"Chắc chắn."
Màn hình điện thoại loé sáng, chi tiết về nhiệm vụ nổi lên.
"Muốn nhìn thấy một thế giới khác, cần có dũng khí hơn người, vận khí khác người, cùng một xíu trợ giúp. Trò chơi sau đây tên là Trong gương có ngươi: rạng sáng 2 giờ 4 phút một mình vào phòng tắm, khoá cửa, tắt đèn, mặt nhìn gương, ở giữa ngươi và gương đốt một ngọn nến. Sau đó nhắm mắt, tập trung tinh thần, chậm rãi nhẩm tên của mình."
"Trong bóng tối chuyện gì cũng có thể xảy ra, có lẽ trong gương ngươi sẽ thấy được gương mặt của người xa lạ nào đó, hoặc ở góc khuất nào sẽ xuất hiện một cặp mắt đỏ tươi tình mò, có lẽ từ vách tường cùng khe cửa sẽ chảy ra máu tươi, việc ngươi cần làm là đứng yên tại chỗ, không cử động phía trước gương."
"Nửa giờ sau nhiệm vụ phán định thành công, điều kiện trên hết là, không cần biết trong khi thực hiện phát sinh sự cố gì, tuyệt đối không được mở mắt."
Xem hết phần giới thiệu nhiệm vụ, Trần Ca phát run: "Chẳng lẽ có một thế giới người thường không thấy được thật sao?"
Còn lâu mới đến 2 giờ 4 phút, hắn cũng không vội đi thực hiện, lên mạng tra cứu thông tin liên quan tới loại trò chơi này.
Không lâu sau Trần Ca tìm được một chút thông tin, có người sau khi chơi trò này bị vận rủi quấn thân, diễn tả không quá chi tiết, có mấy người bị huỷ mặt, thậm chí mất tích ngay trong nhà mình, nghi ngờ là do bị kéo vào thế giới bên kia.
"Mỗi chuyện đều nói rất thật, rất kỹ càng giống chuyện ma." Trần Ca càng xem càng thấy tò mò, bản thân hắn là ông chủ nhà ma, mỗi ngày chỉ nghĩ xem làm sao doạ người khác sợ, làm sao làm cho khách tham quan sợ hãi trong phạm vi an toàn của nhà ma. Nhìn qua giới thiệu trò chơi, hắn cảm thấy cánh cửa thế giới khác đang mở ra.
"Nửa đêm một mình trong nhà ma chơi gọi hồn, công nhận là vô cùng kích thích!"
Hắn kiểm tra pin điện thoại, cảm thấy thời khắc lịch sử này nên được quay video lại.
"Chút nữa mình muốn thu lại toàn bộ quá trình, nếu quả thật kinh dị đến mức đó, có lẽ nhà ma nên mở thêm hạng mục kinh doanh mới." Hắn lục tìm nến cùng bật lửa, chờ đến rạng sáng hai giờ, cầm đồ vật mới chuẩn bị xong đến nhà vệ sinh ở tầng một nhà ma.
Sở dĩ vì sao lại chọn nhà vệ sinh lầu một để chơi, Trần Ca đã nghĩ rất kỹ, lỡ đâu trong lúc chơi thực sự có cái gì kinh khủng xuất hiện, hắn cũng có thể leo cửa sổ trốn đi.
Nhà ma vào đêm khuya đặc biệt tĩnh mịch, người trẻ tuổi vì tiết kiệm điện mà cả mạng cũng không cần nào đó, cầm nến cùng đèn pin, tiến vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp chật chội khoá lại không chút do dự.
"Không gian tối và kín có thể dẫn phát nỗi sợ trong nội tâm con người, nhà vệ sinh lại là nơi nhiều âm khí nhất trong toà nhà, gương, cửa, bồn nước mấy thứ này thoạt nhìn bình thường nhưng lại là thứ dễ gây cho người khác tâm lý ám chỉ nhất trong số các vật dụng sinh hoạt. Người thiết kế trò chơi này rất thông minh, hắn nắm chắc nỗi sợ sâu trong nội tâm con người, lợi dụng hoàn cảnh đơn giản nhất, tạo ra sự kinh dị ấn tượng sâu nhất." Trần Ca đối với mấy thứ kinh dị có loại nhận thức khác biệt với người thường, vừa phân tích vừa học tập.
"Chân chính sợ hãi không cần dùng đạo cụ đắt đỏ để kích thích, chỉ cần phóng đại nỗi bất an sâu trong nội tâm con người, họ sẽ bị ta đánh bại." Trần Ca hít sâu, mở chức năng quay video trên điện thoại, nói với màn hình: "Tôi không biết trò chơi này sẽ gây ra hậu quả gì, nếu như xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, xin người nhặt được chiếc di động này chú ý, hãy giữ gìn tốt đoạn video này, nó chính là một chiếc chìa khoá, chìa khoá mở ra thế giới khác.
Nói xong, Trần Ca dựa điện thoại bên bồn rửa tay, từ góc độ này có thể vừa vặn quay được Trần Ca cùng tấm gương đối diện hắn.
"2 giờ 03, còn 1 phút."
Chờ đợi cái chết so với trực tiếp chết đi càng đáng sợ hơn, nhà vệ sinh vô cùng yên tĩnh, bất kì âm thanh gió thổi cỏ lay nào đều bị phóng đại, theo thời gian dần trôi, nhịp tim của Trần Ca cũng ngày càng nhanh.
Nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, ngay khi điểm bốn phút, hắn tắt đèn pin, thắp nến, đặt nến ngăn giữa người và gương.
Ánh lửa chập chờn trở thành nguồn sáng duy nhất trong đêm, đứng giữa tấm gương và hiện thực, giống như ngọn đèn dẫn hồn, muốn dẫn thứ gì đó trong gương ra ngoài.
Trần Ca nhìn thoáng qua bản thân trong gương, cảm thấy hơi quái dị: "Bắt đầu trò chơi rồi sao?"
Hắn từ từ cúi đầu xuống, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nhẩm tên của mình:
"Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca......"
Tự nhẩm tên của mình không ngừng, sẽ từ từ xuất hiện một cảm giác xa lạ đối với hai chữ đó, giống như viết đi viết lại mấy chữ Hán, viết đến cuối cùng, ngay cả mình còn không nhận ra các chữ này đều giống nhau.
Để tránh trường hợp này xuất hiện, Trần Ca mỗi lần nhẩm xong tên mình đều sẽ đếm thầm ba giây, hắn làm như thế cũng là để tính toán thời gian.
Dù sao, để nhiệm vụ thành công thì điều kiện tiên quyết chính là trong vòng nửa giờ bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được mở mắt.
"Hơn hai giờ sáng, một mình ở trong nhà ma nhắm hai mắt đứng trước gương chơi trò chơi. Nếu không phải mình tự thân trải nghiệm, mình nhất định sẽ không bao giờ tin có người rảnh như vậy." Trần Ca yên lặng nhẩm tên mình, cố gắng kiềm chế không nghĩ linh tinh.
"Cái trò chơi này toàn dùng tâm lý ám chỉ, chỗ khó nhất không phải là những câu chuyện ma quái, mà phải kiềm chế chính mình. Chỉ cần không mở mắt thì sẽ không gặp nguy hiểm."
Nói thì dễ mà làm mới khó, sau mười phút đầu tiên, sự cố ngoài ý muốn, xuất hiện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro