Chương 13
Âm thanh đọc thơ khá nhỏ ko rõ chữ nhưng lại khiến tâm hồn thơ văn của một vị vua nổi đậy."tiếng đọc đó phát ra từ lãnh cung à!"Minh Ngọc quay sang hỏi thái giám.
_"khởi bẩm hoàng thượng âm thanh phát ra ở Lục cung của Vương đáp ứng ạ"
Minh Ngọc bỗng cười"Vương Lai sao? Ta qua đó chút các ngươi ko được đi theo"
Vương Nguyên lúc này tay cằm kiếm miệng đọc bài thơ"Bầu trời chờ đợi cơn mưa rào, còn ta chờ người.
Kìa khói bếp nhà ai vấn vương ngàn dặm bên sông.Coi như ta đặt phục bút để được gặp người."
Lần theo âm thanh ngày càng rõ,Minh Ngọc rùng mình khi nghĩ đến dung mạo xấu xí mà hắn gặp lần đầu.Nhưng những câu thơ kia thôi thúc hắn phải bước tới .
VÀ RỒI.
Đặt vào mắt hắn lúc này cô nương xinh đẹp đẹp hơn bất cứ ai hắn từng gặp.Với làn da trắng, gương mặt trái xoan chiếc cằm nhọn.đôi mắt màu xanh ngọc,như sâu lắng đọng nổi niềm riêng.đôi mi cong rũ ,chiếc mũi cao cùng đôi môi mọng màu cánh sen.Thật sự là một vẻ đẹp động lòng người.
Minh Ngọc bước tới gần"nàng có thói quen thật kì lạ"
Vương Nguyên quay lại nhìn người đang đứng trước mặt bất động trong tâm liền ùa về phân tích'người này nhìn trẻ khí chất cao tướng tá cao ráo mạnh khỏe trang phục đơn bạc 3 nghi vấn,hoàng thượng?Vương gia?thị vệ?'
"Ngươi là ai? Thái giám,thị vệ hay ..Hoàng thượng?"
Thuần Kì lúc nghe giọng hoàng thượng bên ngoài thì đã bán sống bán chết chạy ra ,bắt gặp câu hỏi của Vương Nguyên ông ở sau lưng Ngọc Minh ra ám hiệu "Hoàng Thượng,Hoàng Thượng."
Vương Nguyên nhìn thấy những ko hiểu nổi liền lên tiếng"Thuần thúc à có gì thì nói lun đi con ko hiểu"
Minh Ngọc quay phắc ra sau ánh mắt nhìn Thuần Kì ngươi dám nói ta chặt đầu ngươi. Thuần Kì trong phút chốc thay đổi thái độ" Hoàng thị vệ người tới chơi à."
Vương Nguyên phì cười"à hóa ra là Hoàng thị vệ bên cạnh hoàng thượng à ! Hân hạnh."
Minh Ngọc cười theo.
Vương Nguyên tiếp tục nói" ta từng nghe qua trình độ võ nghệ của ngài cao cường,văn thơ suất chúng chẳng hay có thể cùng ta chơi một ván cờ."
Minh Ngọc cười" được thôi,nhưng mà trước đây ta chưa từng thua ai mong nàng đừng thất vọng"
Vương Nguyên cười ngượng"nàng gì chứ cứ kêu tôi là Vương Ng...Áa"
đang định nói thì bị Thuần Kì một cóc lên đầu"Ta nói với con sao hả?tiểu tử ngốc!a nhằm Nha Đầu ngốc" Thuần Kì lỡ miệng sau khi thấy ánh mắt của Minh Ngọc lập tức đổi.
Vương Nguyên phàn nàn" con biết rồi,con quên,à không phải Thuần thúc nói đói bụng sao ,vào bếp ăn đi"
Thuần Kì lo lắng bước vào bếp.Vương Nguyên quay lại tiếp tục đánh cờ nói" Huynh cứ gọi ta là Vương Lai là được rồi,hì hì"
Minh Ngọc trước mặt hai người che miệng cười'tại sao có thể tự nhiên thế cơ chứ' sau đó tập trung vào ván cờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro