Chương 19: Tà Vụ quy tâm
Nghe được Tà Băng trả lời, Lăng Tiêu cùng thiếu niên cao ngạo, người trước người sau đi vào phòng Tà Băng...
-"Tà Băng, ngươi đã khá hơn chút nào chưa? Nhìn thấy ngươi người đầy máu tươi trở về, chúng ta đều lo lắng gần chết!"
Vừa mới vào cửa Lăng Tiêu liền lao nhanh tới bên giường của Tà Băng, vẻ mặt lo lắng. Mà đôi mắt thiếu niên cao ngạo kia lúc này cũng hiện lên một tia lo lắng, nhưng rất nhanh bị che giấu đi.
-"Ta không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được"
Biết Lăng Tiêu thực tình lo lắng, Tà Băng khẽ cười một chút, lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia.
-"Tên của ngươi?"
Tên? Thiếu niên kia trong mắt hiện lên một tia mê man, một tia thương cảm, một tia giễu cợt, cuối cùng hướng Tà Băng thản nhiên lắc đầu.
-"Tà Vụ, về sau sẽ gọi ngươi là Tà Vụ được không?"
Không có tên sao? Tà Băng không khỏi vì thiếu niên cảm thấy đau lòng.
-"Được" Thiếu niên vẫn thản nhiên, khốc khốc. Nhưng Tà Băng lại nhìn thấy nắm tay của hắn run nhẹ biểu hiện tâm tình của hắn lúc này.
-"Vụ, các ngươi đã theo ta huấn luyện mấy ngày, ta nghĩ hẳn là ngươi đã biết, Quân Tà Băng ta tuyệt đối nắm chắc có thể khiến các ngươi ở trên đỉnh cao của địa lục quan sát thế giới này!"
Tà Băng ngữ khí đạm mạc, lộ ra một cỗ hồn nhiên thành khí phách.
Tà Vụ có chút kinh ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt trước mắt, bị thương nghiêm trọng như vậy, mà Tà Băng cả người tản ra khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Hắn Tà Vụ là một nô lệ, nhưng kiêu ngạo của hắn so với người thường càng cao, cho dù bị người đánh tới chết, cho dù phải chịu hình phạt gì, hắn cũng không phát ra một tiếng kêu rên. Hắn kiêu ngạo, hắn đạm mạc. Hắn không có thực lực nên bị người ta khi dễ. Nhưng nếu hắn có được thực lực, thì sẽ có thể hủy diệt tất cả những người đã từng khi dễ hắn.
-"Tà Vụ tham kiến chủ tử!"
Sau một hồi suy nghĩ, Tà Vụ quỳ gối xuống bên dưới giường Tà Băng, biểu đạt sự thần phục của hắn.
-"Tà Vụ, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được, trên thế giới không có ai cho không ai thứ gì, ta có thể cho ngươi tất cả, có thể cho ngươi có được cường đại thực lực.."
-"Mà Quân Tà Băng ta cần chỉ là một thứ trên người các ngươi"
Tà Băng nhìn Tà Vụ đang quỳ gối trước mặt, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Một thứ? Tà Vụ trong nháy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, trên người chúng ta có cái gì sao? Bỗng dưng nghĩ tới cái gì? Tà Vụ ánh mắt trở nên kiên định, hắn biết nữ đồng trước mắt có thể cho hắn sống lị, có thể cho hắn trở nên cường đại vô cùng, mà nàng cần...
-"Ta Tà Vụ, lúc này xin thề với trời, cả đời nguyện trung thành với chủ tử Tà Băng, nếu phản bội, thiên địa bất dung!"
Tà Vụ hướng Tà Băng quỳ hai đầu gối xuống đất, hắn làm sao có thể không rõ Tà Băng cần là cái gì. Trung Thành! Bọn họ duy nhất có thể hiến cho Tà Băng là cả đời trung thành.
Tà Vụ quy tâm, Tà Băng đã đoán trước trong lòng, nhìn quy tắc thiên địa được thành lập, Tà Băng lộ ra một tia cười khổ, nàng cũng không hy vọng bất luận kẻ nào thề nguyện trung thành, về phần phản bội? Tà Băng không tin có người dám phản bội nàng, đó là phương thức dùng người mà nàng mãnh liệt tự tin.
-"Tà Vụ, về sau giống Lăng Tiêu gọi ta là Tà Băng"
Tà Băng tay nhỏ bé khẽ nâng, Tà Vụ đang quỳ chỉ cảm thấy một luồng lực lượng đem mình hai gối đầu nâng lên, không thể không đứng lên.
Vừa đứng dậy Tà Vụ chưa kịp suy nghĩ cỗ lực lượng này từ đâu tới, liền bị lời nói của Tà Băng dọa sợ, nâng lên khuôn mặt tuấn dật, đôi mắt hiện lên không thể tin được. Tà Băng? Ta cũng có thể giống Lăng Tiêu sao? Tà Vụ đảo mắt nhìn Lăng Tiêu bên cạnh, mà Lăng Tiêu chỉ là cười dài đứng sừng sững một bên, đối với Tà Vụ cỗ vũ nháy mắt mấy cái.
-"Tà... Tà Băng..."
Tà Vụ này làm việc gì cũng không thay đổi sắc mặt, mà giờ phút này vì hai chữ kia mà sắc mặt đỏ ửng.
Lăng Tiêu nhìn Tà Vụ đỏ mặt, cố nén ý cười, bởi vì Tà Băng đặc biệt rất công bằng. Lăng Tiêu từ ngày Tà Băng mang Tà Vụ về luôn ở cạnh hắn, nhưng Tà Vụ từ đầu tới cuối đều thản nhiên, lãnh khốc, chưa bao giờ thấy hắn từng xuất hiện biểu hiện nào khác, mà bây giờ lại đỏ mặt, bộ dáng thật đáng yêu!
Tà Băng vuốt ve chiếc cằm nhỏ của mình, nhìn Tà Vụ bộ dạng thẹn thùng, trong mắt chợt lóe lên ý cười.
-"Lăng Tiêu, ta càn một tháng để khôi phục, việc huấn luyện bọn họ liền giao cho hai người các ngươi, một tháng sau, ta muốn kiểm tra kết quả huấn luyện của các ngươi"
Hai người song song đứng chung một chỗ, gật đầu thật mạnh. Chúng ta nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.
-"Được rồi. Mặt khác, Lăng Tiêu ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ!"
Tà Băng nhìn hai người trước mắt có chút kinh ngạc, cười dài nói.
-"Ừm, nhiệm vụ là... Huấn luyện cho Tà Vụ cười. Một tháng sau nếu không cười, ta sẽ cho hai người các ngươi đến Ngọc Lâu bán rẻ tiếng cười!"
A? Cái gì? Để ta huấn luyện đại khối băng cười? Kia là cái gì vậy, hình như năm xưa có từng làm qua, nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, đây là cười sao?
Lăng Tiêu nhìn Tà Vụ khóe miệng giật giật, một trận đau đầu, tiểu tử này xem ra thật là không biết cười a!
Mà Tà Băng giờ phút này trong mắt thoáng hiện lên gian trá, ai biểu tiểu tử nà vừa mới tới đã có chút khinh thường mình, hừ hừ, Quân Tà Băng ta có thù tất báo nha! Nếu để cho Tà Vụ biết được suy nghĩ này, khẳng định hắn sẽ kêu to oan uổng, hắn nào dám khinh thường nàng!
-"Được rồi, ta muốn dưỡng thương, một tháng sau chúng ta gặp lại"
Tà Băng không đợi hai người đáp lời, liền ngồi dậy chữa trị đan điền.
Lăng Tiêu bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, kéo Tà Vụ đang buồn bực ra khỏi phòng Tà Băng... Ai, có thể tưởng tượng được những ngày kế tiếp của Tà Vụ xác định sẽ không yên ổn bao nhiêu.
Tà Băng nhìn hai người rời đi mở đôi mắt ra, thở dài một hơi, vốn biết thương thế của mình nghiêm trọng nhưng không ngờ lại đến mức này, xem ra muốn khôi phục hoàn toàn là điều không dễ dàng gì. Tà Băng thực buồn bực, Thiên Thành vì sao đến đuổi giết mình? Lại còn thiếu thành chủ Thiên thành tự mình tới lấy mạng của mình.
Quên đi, nếu nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, mười hai năm,? Hừ! Thiên thành, các ngươi sẽ nhanh mở cửa nghênh đón Quân Tà Băng ta thôi!
Thu hồi tâm tư , Tà Băng tiến vào trong Ngọc giới, ăn một viên đan dược chữa thương, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trị liệu thương thế của mình.
Một tháng thời gian nhanh chóng trôi qua, một tháng này Tà Băng đều an tâm chữa thương, lúc này Tà Băng đã muốn trị liệu xong đan điền khô cạn, nhưng thực lực còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Về phần huấn luyện các tiểu hài tử, Tà Băng một chút cũng không tham gia. Hôm nay, chính là ngày cùng Lăng Têu hai người ước định.
Tà Băng sáng sớm liền thức dậy, đi ra cửa phòng, liền thấy Lăng Tiêu cùng Tà vụ hai người đứng ở ngoài cửa.
-"Tà Băng, chúng ta đã chuẩn bị tốt!"
Nhìn thấy Tà Băng đi ra, Lăng Tiêu tự tin nói.
Mà biểu tình của Tà Vụ, làm cho Tà Băng có chút dở khóc dở cười, khuôn mặt tuấn dật vẫn lãnh khốc, bộ dáng giờ phút này đúng là nói không nên lời, cười? So với khóc còn khó coi hơn. Khốc? Khí chất vẫn lãnh khốc, biểu tình kia... Khụ khụ, bỏ qua, bỏ qua...
-"Nga? Chuẩn bị tốt? Lăng Tiêu ngươi là nói việc nào a?"
Tà Băng tựa phi tiếu nhìn hai người trước mắt, hướng Lăng Tiêu mở miệng hỏi.
-"A?"
Lăng Tiêu nhất thời hiểu được, xoay mặt nhìn bộ dáng Tà Vụ, khuôn mặt tự tin nháy mắt suy suoj, có chút ai oán mở miệng.
-"Tà Băng, ta đã cố hết sức, thật sự hết sức!"
Tà Vụ cũng chú ý tới biểu tình quái dị của hai người, thu hồi biểu tình của mình, lại là bộ mặt lãnh khốc như quan tài.
-"Khanh khách.... Tà Vụ, xem ra lần sau ta muốn tự mình huấn luyện. Hiện tại đi xem hiệu quả huấn luyện của các ngươi đi!"
Tà Băng hướng Tà Vụ cười một tiếng, liền lập tức hướng tới sân huấn luyện mà đi đến.
Không biết này các thiếu niên cô gái giờ phút này bộ dạng thế nào?
------------------------
Kiếp sau nguyện làm đóa sen
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro