Chương 06
06.
Biện Bạch Hiền rất thích đến nhà của Xán liệt, hơn nữa đến rồi còn thích bật nhạc, nhiều lúc hát theo rồi lại nhảy theo. Biện Bạch Hiền từ nhỏ đã thích âm nhạc, cho nên ở cùng một chỗ lâu với cậu, Phác Xán Liệt cũng bị ảnh hưởng.
"Ngươi là cây táo của ta, yêu ngươi như vậy không ngại nhiều, hồng hồng đích khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp lòng oa, thắp sáng ta sinh mệnh đích hỏa! Hỏa! Hỏa! Hỏa! Hỏa!" Biện Bạch Hiền không có gì chơi bắt đầu động kinh, viết bài hát tẩy não người khác.
Phác Xán Liệt lấy quyển vở trên bàn phi thẳng vào mặt Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền nghẹn nghẹn miệng không hát nữa, bắt đầu sang tác tiếp, không muốn cùng Phác Xán Liệt đấu võ mồm.
Phác Xán Liệt nhíu nhíu mày, tự nhiên không sinh khí, tiểu hài tử này khẳng định là đang lừa hắn! Hắn quyết định làm xong bài tập rồi hỏi lại hắn.
Viết xong bài tập, Phác Xán Liệt ngồi trên sofa xem TV, hắn quyết định ngồi đợi chờ Biện Bạch Hiền tự nói.
Biện Bạch Hiền thấy Phác Xán Liệt đang xem TV, muốn ngồi xuống bên cạnh hắn mà không được tự nhiên, nhíu nhíu mày nói "Xán...Xán Liệt, ta có việc muốn nói với người"
"Ừ" Phác Xán Liệt ý bảo cậu mau nói, hắn đương nhiên biết Biện Bạch Hiền sẽ nói.
Biện Bạch Hiền lại do dự, cậu sợ Phác Xán Liệt sẽ tức giận, nhưng là, nếu như không nói, cậu cũng sẽ bứt rứt trong long.
"Chúng ta phải chuyển nhà !" Biện Bạch Hiền nói xong liếc mắt nhìn biểu tình trên mặt Phác Xán Liệt, quả nhiên, sắc mặt Phác Xán Liệt trong chốc lát đã đông cứng lại rồi.
Biện Bạch Hiền ngồi bên cạnh hắn, trong mắt đã hơi hơi ướt "Xán Liệt, ta rất nhớ ngươi, bở ivì mẹ cần trị liệu tốt nhất nên ba ba mới bảo cả gia đình chuyển sang Mĩ sống cho thuận tiện ! " Nói xong, Bịên Bạch Hiền bắt đầu khóc, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Phác Xán Liệt vì thấy cậu khóc, hắn chưa từng gặp qua người này khóc, nếu không phải bởi vì tin tức chấn động này, Phác Xán Liệt hiển nhiên sẽ lấy camera ra ghi lại tòan bộ.
Phác Xán Liệt dùng ngữ điệu ôn nhu đối với cậu "Không, đừng khóc, tuy rằng không thể thường xuyên gặp mặt, chúng ta vẫn có thể gọi điện nói chuyện, hơn nữa bao giờ nghỉ học ta sẽ đi thăm ngươi ! "
Nghe xong Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền không khóc nữa "Xán Liệt, hôm sau ta đi rồi "
Phác Xán Liệt xoa tóc cậu, rầu rĩ ừ một tiếng. Hắn không biết Biện Bạch Hiền đi rồi hắn sẽ sống như thế nào, sợ cậu đi Mĩ không quen, bị bắt nạt, sợ cậu ở nơi đó không được người khác yêu mến.
Ánh trăng phản chiếu xa xăm, tối nay, Phác Xán Lịêt đã có một quyết định rất lớn ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro