JiYeon x Pinky (I.O.I): Tôi chết cho cậu xem! (Edit)
Tác giả: Tả Tả Khán
Editor: Bạch Bạch
"Chuyển ver-er": Hạ Thiên
Chuyển ver khi chưa có sự đồng ý của tác giả (Sorry a!)
----------------------------------------------------
Mọi người hỏi tôi thường xuyên phải nghe câu hăm dọa nào nhất à? Chậc, vấn đề này rất đơn giản, không cần phải nghĩ nhiều vì tôi hầu như ngày nào cũng nghe được, đó là " Phác Trí Nghiên, cậu nếu dám làm cái gì, ăn cái gì v..v, tôi sẽ chết cho cậu xem !!!".
Thế nào, rất có khí thế, rất có uy lực phải không?. Chính xác - thực -ngu - ngốc đi. Người bình thường đều nói: "Sẽ làm cho cậu chết thật khó coi" chứ có mấy ai lại sợ nhìn thấy người khác chết đâu?.
Tôi từ hồi nhỏ nghe thấy thì run, hiện tại đã muốn không có cảm giác. Ai, cách nói này chưa thật chính xác, phải nói là, nếu có một ngày không nghe đến câu nói kia, trong người ta sẽ cảm thấy là lạ. Mỗi lần nghe được tôi đều nghĩ, nói được những lời này thì Chu Khiết Quỳnh cậu ấy thật đúng không phải kẻ ngốc bình thường nữa, mà là siêu cấp ngốc. Hồi còn học mẫu giáo, cậu ta luôn quát "Phác Trí Nghiên, nếu cậu dám mang con búp bê này cho người khác mượn, tớ sẽ chết cho cậu xem !!!". Đó là Khiết Quỳnh đem một con búp bê thật xinh đẹp, biết chớp mắt, lại biết đi đường mà cha cậu ấy đã mua cho từ bên Pháp làm quà Giáng sinh cố sức ấn vào tay tôi, bắt tôi phải chơi. Làm cái gì chứ, ai thèm, tôi lại không thích búp bê Tây.
Lúc học tiểu học, cậu ấy luôn quát " Phác Trí Nghiên, nếu cậu không giúp tớ chép hết chỗ giấy này, tớ sẽ chết cho cậu xem !!!". Đó là do Khiết Quỳnhđi học muộn nên bị cô giáo bắt chép phạt 5 trang vở, nhưng theo cách cậu ấy nói, cậu ấy đến muộn là vì phải gọi tôi dậy đi học cùng, mà tôi thì vốn rất khó rời giường. Thật sự là vô lý, sao tôi lại cứ phải đến lớp cùng với cậu ấy chứ. Bây giờ thì tốt rồi, cả hai cùng đi muộn, Chu Khiết Quỳnh thảnh thơi ngồi ăn mứt quả, tôi lại một mình phải chép 10 trang vở, thật xui xẻo quá đi.
Lúc học trung học, cậu ấy luôn quát " Phác Trí Nghiên, nếu lần này thi Tiếng Anh mà cậu dám dưới 8 điểm, tớ sẽ chết cho cậu xem !!!". Ai chả biết Chu Khiết Quỳnh là lớp phó phụ trách học tập, nhưng có cần mỗi lần trước khi thi đều nói một câu như thế không?. Học Lý, Hóa đối với tôi thật đơn giản, không cần động não nhiều cũng có thể lấy điểm cao nhưng không hiểu sao đối với tiếng Anh liền dốt đặc. Khi cậu ấy giúp tôi học luôn mang vẻ mặt như ác ma muốn ăn thịt người vậy. Ghê gớm chưa, lúc tôi giúp cậu ta học vật lý, cậu ấy cũng một chữ không hiểu còn gì?. Tôi thật kiên nhẫn, nào có đối với cậu ấy nặng mặt bao giờ. Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận, bởi vì ta không dám làm dữ với Tiểu Khiết a.
Vào đại học rồi, cậu ấy vẫn quát ta "Phác Trí Nghiên, nếu cậu dám không tham gia hội diễn, tớ sẽ chết cho cậu xem !!!". Không biết cậu ta có phải nhàm chán quá không mà một mực dùng quyền Hội trưởng Hội văn nghệ bắt trói tôi mang ra giữa sân khấu, vừa đàn vừa hát ca dao như con ngố. Hội diễn kết thúc tôi bỗng nhận được rất nhiều thư hâm mộ, ai dè lại làm nữ vương độc tài cực kỳ không thích, Chu Khiết Quỳnh lại nói tôi ra sân khấu đánh mắt đưa tình lung tung nên mới có thể "chiêu phong dẫn điệp", ầm ĩ muốn gọi điện thoại mách tội với mẹ tôi.
Oan uổng quá, tôi cận thị 500 độ (bốc phét), trước khi ra diễn còn bị Tiểu Khiết cất kính đi, ngay cả microphone cũng là mò mẫm nửa ngày mới xác định vị trí, làm sao mà thấy được khán giả bên dưới có bộ dáng gì nữa. Đạo lý là không thể nói suông. Cuối cùng tôi phải mang toàn bộ tiền biểu diễn phí mua chocolate, còn đưa tất cả thư tình cho cậu ấy. Lúc này mới làm cái miệng nheo nhéo nói không mệt mỏi bên tai tạm dừng.
Thật vất vả mới đến lúc tốt nghiệp đi làm. Tôi nghĩ tôi rốt cục có thể được một mình an an tĩnh tĩnh qua ngày, ai ngờ Chu Khiết Quỳnh lại đến quát "Phác Trí Nghiên, nếu cậu dám không đến nhà tớ ở, tớ sẽ chết cho cậu xem !!!".
Đó là một căn hộ nhỏ cậu ấy mới mua. Tiểu Khiết thành chủ nhà, tôi thành khách trọ, mỗi tháng còn phải đưa tiền nhà. Tôi đây mắc cái tội gì vậy?. Rõ ràng tôi có thể ở nhà mình, hưởng thụ cuộc sống thần tiên áo mặc tận tay, cơm đưa tận miệng, vì cái gì phải chạy đến đây ở, phải nấu cơm giặt quần áo như bảo mẫu thực thụ? Bảo mẫu là kiếm được tiền, nhưng tôi lại phải nộp tiền mới hay chứ !. Được rồi, thành thực nói căn hộ này thật gần công ty tôi, trang trí cũng hợp sở thích, lại không có lão cha lão mẹ nói nhiều bên tai, đến ở cùng thật ra cũng rất tiện lợi. Chính là nơi này lại cách tòa soạn báo của Tiểu Khiết rất xa, cậu ấynghĩ thế nào mà lại muốn mua nhà ở đây chứ??
Nếu tất cả mọi người đều đã trưởng thành, chúng ta cũng không thể tránh khỏi phải chuẩn bị đối mặt với vấn đề trọng đại của cuộc sống: Hôn nhân. Từ nhỏ đều cùng Tiểu Khiết nháo qua nháo lại, tôi còn chưa kịp có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt vắt vai, hiện giờ đã bị đưa thẳng vào đội ngũ "tìm đối tượng kết hôn". Lão mẹ đã lên kế hoạch sẵn cho cuộc gặp gỡ của tôi vào cuối tuần rồi. Thời đại bây giờ còn mấy ai lấy chồng sớm đâu, không biết mẹ tôi sao phải gấp gáp vậy, tuy nhiên vừa vặn có bữa ăn ngon vào cuối tuần, tôi cũng vui vẻ mà đi thôi. Chính là bà cô trẻ lại bắt đầu rống lên "Phác Trí Nghiên, nếu cậu dám không cho tớ đi theo, tớ sẽ chết cho cậu xem!!!.
Vâng, vâng, nếu tôi đi bên ngoài ăn, cậu ta sẽ không tự nấu cơm, nhịn đói ăn kẹo chờ tôi về. Dù sao Tiểu Khiết cũng là khuê nữ chưa gả, không bằng cùng nhau đi, nếu có thanh niên tuấn tú nào xem thượng cậu ấy, nguyện ý hầu hạ, thì cũng là giúp tôi mang đi gánh nặng. Chính là, vì cái gì mới nghĩ như vậy trong lòng tôi đã buồn buồn nao nao?.
Sự thật chứng minh, ý tưởng của tôi quá ngây thơ rồi. Có cậu ấy, cuộc hẹn gặp thân mật đầu tiên liền biến thành ác mộng. Này yêu ma quỉ quái ám quẻ hay con người cố ý tạo thành, trong lúc tôi bẽn lẽn nhẹ nhàng thể hiện hình tượng thiếu nữ thanh tú, Chu Khiết Quỳnh ngồi một bên lại không ngừng ngoác mồm nói hươu nói vượn, đem chuyện xấu từ nhỏ đến lớn của tôi kể rành mạch, tôi thật hận không thể đem cậu ta đánh hôn mê, nhét xuống ghế ngồi. Tất nhiên tôi không có lớn gan như thế, chỉ có thể lôi con người đó chạy chối chết ra ngoài.
Chu Khiết Quỳnh đủng đỉnh buông từng câu giải thích, đây là tớ đang giúp người khác nhanh chóng hiểu biết về cậu nga !!!. - Tôi ngất !.
Vừa không nghĩ tiếp tục dọa người, lại không dám đắc tội bà cô trẻ, tôi đành bỏ hẹn 3 cuộc gặp gỡ tiếp theo. Kết quả bị lão mẹ mắng cho thối đầu, Chu Khiết Quỳnh lại một bên hoan hỉ gặm đùi gà, một bên cười meo meo nhìn tôi co quắp rút gân trước điện thoại. Ta giận, ta giận, tất cả đều là nàng hãm hại !.
Ai có thể ngờ cuộc hẹn gặp duy nhất khiến tôi mất mặt kia lại có kết quả. Đối tượng cùng tôi gặp gỡ hôm đó - tôi chịu không nhớ nổi mặt mũi - lại đối với tôi có hứng thú, hỏi số điện thoại di động của tôi rồi bắt đầu gửi email, nhắn tin trò chuyện. Kỳ thật tôi có chút khó xử, đáp ứng gặp gỡ là vì để lão mẹ ngừng ca cẩm, tôi còn không muốn chui vào phần mộ hôn nhân sớm đâu.
Chưa cần tôi lo lắng suy nghĩ xem nên cự tuyệt người ta thế nào, Tiểu Khiết đột nhiên phát thần kinh, lấy danh nghĩa tiết kiệm chi tiêu, mạnh mẽ cướp lấy 2 cái di động 3G của tôi, bắt đổi thành điện thoại đen trắng. Là điện thoại đen trắng đó, mọi người có hiểu không a !. Đổi liền đổi, cũng đỡ tôi phải dùng võ mồm. Điện thoại tuy đời cũ nhưng tín hiệu rất tốt, mỗi tháng tiết kiệm chi phí đủ để mua mấy con cá chép ngon. Chu Khiết Quỳnh thích nhất chính là món cá chép rán sốt tương mà tôi làm đó.
Một đứa trì độn như tôi cũng bắt đầu cảm thấy "tình hữu nghị" giữa hai bên có chút gì đó không đúng, nhưng còn chưa kịp làm rõ xem tôi đối với cậu ấy, đến tột cùng là dạng gì tình cảm thì cái đứa ngốc kia lại bị xe đụng. Mỗi ngày cậu ta đều kêu phải chết cho tôi xem nhưng thật sự có cần chứng minh mãnh liệt thế không ???.
Được rồi, được rồi, dù cậu ấy có vì mua quà sinh nhật cho tôi mới gặp rủi ro, tôi ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy là đương nhiên. Chính là Tiểu Khiết cũng không nên dùng cái loại u oán ánh mắt này nhìn tôi đi.
"Phác Trí Nghiên, nếu về sau cậu bỏ rơi tớ, tớ liền chết cho cậu xem". Tôi ngất. Thầy thuốc rõ ràng nói cậu ta chỉ bị tổn thương phần mềm, xương cốt đều không có vấn đề, như thế nào lại thành một bộ ăn vạ áp bức tôi như thế?.
Thôi thì cũng được, tôi trở thành 24 giờ bảo mẫu kiêm gậy chống cho Chu Khiết Quỳnh. Không thành vấn đề, dù sao cũng có thói quen bị cậu ta bắt nạt, chính là Tiểu Khiết không có gãy tay, gãy chân, như thế nào ngay cả tắm rửa cũng bắt tôi hỗ trợ?
Khụ khụ khụ, nói thực ra, dáng người của Chu Khiết Quỳnh cũng không tồi. Đại khái vì quá nhiều năm ở cùng một chỗ khiến tôi không phát hiện ra, con nhóc béo béo tròn tròn ngày xưa đã trở thành một mỹ nhân như vậy. Không biết có phải bị hơi nước dày đặc quá bốc lên mà mặt tôi nóng đến độ có thể chiên cái trứng chim.
"Phác Trí Nghiên, không cần đem máu mũi hòa vào nước !". Tôi cuống quít thò tay lau, làm gì có máu!. Còn không chờ tôi kịp phản ứng, cánh tay của cậu ta đã bò lên cổ tôi, kéo mạnh một cái, cả người rơi vào bồn tắm, ngáp lên ngáp xuống trong nước, thiếu chút nữa thì chết sặc. Chật vật không chịu nổi ngồi dậy, lại thấy Chu Khiết Quỳnh vẻ mặt cười đầy ái muội, tôi chưa kịp tức giận, thậm chí chưa kịp tự hỏi thì đôi môi của cảhai đã gắn chặt lại với nhau. Kỳ quái a, đây chính là nụ hôn đầu tiên của tôi, sao lại tự nhiên như đã được vô số lần luyện tập vậy ?!
"Tiểu Nghiên Nhi, xem cũng bị cậu xem xong rồi, sờ cũng bị cậu sờ luôn rồi, hôn cũng bị cậu hôn mất . Nếu cậu dám bội tình bạc nghĩa, tớ liền chết cho cậu xem !!!". Chu Khiết Quỳnh nhéo tai của tôi, một bộ dáng chua ngoa nói lớn. Nếu không phải còn chưa mặc quần áo, nói không chừng còn muốn nhảy dựng lên. Tôi trộm liếc mắt xem thường một cái, đúng là đồ trẻ con.
Thật sự, vì cái gì Chu Khiết Quỳnh luôn uy hiếp tôi, phải chết cho tôi xem nhỉ?. Chẳng lẽ cậu ấy từ nhỏ đã biết rõ, Phác Trí Nghiên tôi, thà tự mình đi tìm cái chết, cũng không nhẫn tâm thấy Tiểu Khiết cậu ấy bị một chút xíu tổn thương nào ?. Ay u, nói đi nói lại, kẻ thật sự ngu ngốc nhất - chính là tôi mà thôi !.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro