Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

t

Và rồi khi tôi học xong lớp 5 trường làng cũng là lúc tôi theo gia đình về thị xã sống. Trước ngày đi, tôi và Hạnh dắt nhau đi chơi khắp cánh đồng, cùng thả diều tắm sông, hái trái dại ăn. Chơi chán rồi bọn tôi ra rẩy bắp kiếm anh út cậu ruột của Hạnh để xin bắp nướng ăn. Ra tới nơi mà không thấy anh ấy ờ chòi canh, chúng tôi đi một vòng để kiếm, đi tới cuối rẩy chúng tôi bổng nghe tiếng sột soạt gì đó, tôi nắm tay Hạnh lại gần thì thấy anh út với chị Thảo xóm trên đang ngồi nói chuyện với nhau, tôi vội kéo Hạnh ngồi xuống nấp sao bụi cỏ lau để xem họ làm gì. Vừa ngồi xuống thì nghe anh Út nói. " em không cho anh làm chuyện đó thì thôi, về vậy". Chị Thảo ừ 1 tiếng rồi đứng dậy , bất thình lình anh Út nắm hai ống quần chị ấy tuột xuống. Bị bất ngờ chị Thảo không kịp phản ứng, cùng lúc đó anh cũng vật chị xuống luôn, rồi anh quỳ gối ngang hông chị, bị kẹp cứng chị chỉ biết kêu " đừng anh, đừng anh..." trong tuyệt vọng. Tôi và Hạnh nấp sau bụi cỏ lau cũng im lặng theo dỏi. Lúc này thì anh Út đã kéo quần anh xuống, chúng tôi thấy rỏ con cu của anh bự như trái cà dài, phía trên là một chùm lông đen rậm rạp. Anh từ từ kéo quần xì của chị Thảo ra, dường như lúc này chị không còn phản ứng gì nửa mà chỉ nằm yên mặc cho anh Út làm gì thì làm. Anh bắt đầu đưa con cu của anh vào lồn chị, bổng chị la lên " ui da đau quá anh ơi". Hình như anh không để ý gì đến tiếng la của chị ấy anh hẩy đít lia lịa, chỉ một lát sau chị Thảo đã thay đổi, chị bắt đầu bảo " sướng sướng... quá .. anh ơi! Lẹ đi anh ơi em tê cả mình rồi nè" . chị càng la anh càng hẩy đít mạnh hơn, được một lúc anh dừng lại rút con cu ra rồi bảo " anh ra rồi nè có muốn nếm thử cái chất trời cho này không" nói xong anh đưa cu về phía miệng chị Thảo, một dòng nước trắng đục chảy ra, chị Thảo không nghe theo lời anh nếm cái thứ đó mà chị đứng dậy tát cho anh ta một cái nẩy lửa, rồi chị mặc vội quần vào chạy một mạch về phía đường đê, anh Út cũng mạc quần vào rồi chạy theo cùng với tiếng kêu " Thảo...Thảo...Thảo..." 

Nãy giờ tôi và HạÏnh ngồi trong bụi lau không dám nhút nhít mà cũng chẳng lên tiếng. Khi hai người kia khuất dạng cuối đường đê thì bọn tôi đứng dậy, bổng nhỏ Hạnh lên tiếng " câu Quân với Hạnh làm giống câu Út với chị Thảo nghe". Tôi liền ừ rồi bảo " Hạnh tuột quần xuống đi" . nhỏ nghe xong liền kéo quần xuống khỏi đầu gối rồi nằm xuống, tôi cũng kéo quần xuống con cu của tôi nhỏ rất rất rất nhiều so với anh út mà cũng chẳng có sợi lông nào. Tôi cũng bắt đầu đưa cu vào lồn Hạnh, cũng bắt chước anh út hẩy hẩy cái đít, Bổng có tiếng mẹ tôi kêu vô, hoảng hồn tôi vội rút con cu ra rồi mặc quần vào chạy một mạch vào nhà. 

Sáng hôm sau bác tư và Hạnh tiển gia đình tôi ra tận bến đò, trong lúc chờ đò Hạnh với tôi ra gốc bần ngồi nói chuyện, Hạnh nói đủ thứ, dặn tôi phải nhớ nó , và lâu lâu về thăm quê. Nó còn bảo tôi " mai mốt cậu về cậu với Hạnh làm chuyện đó nửa nghe". Ðến đây thì đò cũng đã cập vào bến, gia đình tôi bước lên đò trong cảm giác bùi ngùi quyến luyến. 

Mới đó mà thời gian đã trôi nhanh gần 7 năm rồi, bảy năm chưa một lần tôi về lại thăm quê, một phần vì ba mẹ tôi không có thời gian rảnh và một phần tôi cũng lo học, vì tôi học trường chuyên và phải luôn phấn đấu để đậu đại học. Sau khi thi đại học xong, trong lúc chờ kết quảthì bác tư ghé thăm gia đình tôi, bác rủ luôn tôi về quê để tôi có dịp xả hơi sau những năm dài miệt mài đèn sách. Thế làtôi khăn gói theo bác tư về thăm lại chốn xưa. 

Ngày trở lại quê dường như không có gì thay đổi với tôi, điều làm tôi bất ngờ nhất là con bé Hạnh, khi gạp nó tôi không thề nào nhận ra được, ngày xưa nó không có gì đăc biệt, vậy mà bay giờ nó đẹp và dể thương một cách lạ lùng, mấy đứa hao khôi của trường tôi ở lại xa. Tôi không biết là nó có nhận ra tôi hay không, và có nhớ đến chuyện hồi nhỏ hay không, mà khi gặp tôi nhỏ đỏ mặt chỉ chào tôi một tiếng rồi chạy ra nhà sau mất hút. 

Sáng hôm sau bác tư bảo Hạnh bơi xuồng đưa tôi ra đồng chơi, vì lúc này là mùa nước nổi. Ngồi trên xuồng tôi được ngắm Hanh kỷ hơn, đúng là một bông hoa hương đồng gó nội, chợt tôi lên tiếng "Hạnh lớn lên đẹp thiệt" nó thẹn thùng đỏ mặt cuối xuống nói lí nhí " cậu Quân lớn lên cũng đẹp trai vậy". Nó nói vậy tôi chỉ biết cười mà nhìn cảnh vật xung quanh. Chợt tôi phát hiện ra đám điên điển vàng cả một góc trời." Mình hái bông điên điển về nấu canh đi" Tôi bảo Hạnh. Hạnh cho xuồng hướng về đám điên điển. Khi đến nơi tôi cảm thấy như ở giữa đám điên điển có gì đó, từng đợt sóng nhỏ từ trong vỗ ra, thì ra có một chiếc xuồng khác trong đó, trên xuồng lại có một cảnh tượng that khó coi, lại là anh Út đang trần truồng nằm ngửa, hai tay vịnh vào hai be xuồng, và một con nhỏ nào đó cũng trần truồng ngồi trên nhúng lên nhúng xuống, và cu anh thì nằm gọn trong lồn của nó, lúc nhỏ tôi với nhỏ hạnh không biết đó là đụ, mà bây giờ thì cả hai đã hiểu, vì vậy mà nhỏ Hạnh đỏ mặt, bơi xuống một mạch đi chổ khác. 

Không biết Hạnh bơi thế nào mà xuồng tấp vào chòi vịt của ai đã bỏ hoang. Tôi nhìn thấy nó vẫn còn đỏ mặt, bổng nhiên một ý nghĩ bậy chợt hiện ra trong đầu tôi. Tôi bước lên chòi vịt, rồi bảo Hạnh bước lên theo, nhỏ không nghĩ là tôi có ý nghĩ gì nên cũng ngoan ngoãn bước theo, nó vừa lên tôi liền nắm hai ống quần nó kéo xuống, rồi vật nó ngã xuống, những động tác tôi làm chẳng khác gì anh Út lúc trước, khi tôi đưa được cu vào lồn nó thì la lên còn lớn hơn chị Thảo ngày xưa, , một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ lồn Hạnh làm tôi cảm thấy lo sợ, nhung rồi tôi cũng hẩy đít lia lịa, nhung không được lâu tôi cảm nhận có dòng nước từ cu tôi chảy ra trong lồn Hạnh, rồi con cu của tôi cũng xụi lơ, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhân được một cảm giác khoái lạc. 

Tôi mặc quần vào rồi đứng lên, nhỏ Hạnh cũng mặc quần xong nhưng ngồi khóc nức nở, lúc này rtôi mới thấy mình làm chuyện quá đáng. Tôi ngồi xuống rồi nói " cho Quân xin lổi Hạnh, quân không cố ý tại hồi nảy..." nhỏ càng khóc nhiều hơn rồi nghẹn ngào mà nói " câu làm vậy Hạnh không còn muốn sống nửa đâu ". Nghe tới đây tôi hoảng loạn thật sự. Tôi nói " Hạnh ơi! Quân yêu Hạnh mà, QUân sẻ về xin ba mẹ cưới Hạnh làm vợ". Nó bớt khóc nhưng vẫn còn ấm ức " ông ngoại không cho đâu". " không cho thì Quân quỳ gối van xin vậy". Nói đến đây thì dường như nhỏ cũng xiêu lòng" nó xuống xuồng cùng tôi bơi vào nhà nhưng vẫn còn giận tôi lắm. 

Mấy ngày hôm sau nó không thèm nói chuyện với tôi, làm tôi cảm thấy buồn lắm, đúng là tôi đã yêu Hạnh thật rồi. Những tưởng là cho đến khi tôi về thành phố thì không thể nào nói chuyện được với nó, nhưng rồi cũng thật bất ngờ, trước một ngày tôi về thành phố, Hạnh bảo tôi lên xuồng rồi chở tôi ra chòi vịt, Nó bảo tôi theo nó bước vào trong, hai đứa cùng ngồi xuống rồi nó nói " hổm rày Hạnh suy nghĩ nhiều lắm, cậu ý anh phải hứa với Hạnh là khi anh hoc xong đại học anh cưới Hạnh nhe". Nghe Hạnh nói Vậy tôi như mở cờ trong bụng, tôi hưa lia lịa và thề đủ điều. Rồi đột nhiên nó cởi hết quần áo rồi nằm xuống, tôi không tin vào mắt mình nửa. Trước mặt tôi là một thân hình trắng nỏn nà mà hôm trước tôi chưa kịp chiêm ngưỡng. Nó có hai cái vú tròn to, eo thon da trắng, nhất là cái mu lồn của nó đẹp lam sao ấy, tôi nhìn mà say mê không chớp mắt. " anh Quân còn chờ gì nửa đụ em đi". Tôi vội tuột quần mình xuống vá cởi ca áo ra, lúc này ở trong chòi vịt có hai thân thể trần truồng như nhộng, con cu của tôi lúc này căng lên cứng ngắc. Tôi không kiềm chế được mình nửa, tôi ngồi xuống bợ đít Hạnh lên, rồi đưa cu vào lồn Hạnh, tôi nắc lia lịa, tôi cảm giác tê cả mình mẩy, dường như Hạnh cũng vậy, tôi và nó đua nhau thou dốc làm cho dục tính càng hăng hơn, nhưng rồi không được bao lâu tôi cũng bị xụi lơ con cu khi có dòng nước chảy ra như lần trước. 

Sau khi làm xong tôi nắm tay Hạnh nhảy xuống nước tắm luôn, nước giửa đồng nhưng không sâu chỉ ngang ngực tôi là cùng, tôi kéo Hạnh lại gần rồi hôn môi nó, tôi bắt chước y như mấy bộ phim tình cảm trên truyền hình, tôi và nó nut lưởi dưới nước một hồi thì con cu của tôi cũng căn cứng trở lại, tôi kéo Hạnh lên xuồng, rồi tôi nằm xuống hai tay vịnh bẹ xuồng như anh Út hôm trước, như hiểu ý Hạnh ngồi lên bụng tôi rồi cho cu tôi vào lồn nó, nhúng lên nhúng xuống. Cũng là cái cám giác khoái lạc của hai chúng tôi, lúc này tôi cảm thấy càng yêu Hạnh hơn, tôi nguyện sau khi học xong sẻ về cưới Hạnh làm vợ. 

Thế là mấy ngày về quê chơi cũng qua mau, tôi từ giã gia đình bác tư, nhất là người yêu của tôi với những lời hứa và ước hẹn. Tôi lên đò về thị xã, Hạnh tiển tôi trong những dòng nước mắt nghẹn ngào, càng làm cho tôi lưu luyến nhiều với em hơn. 

Tôi học ở thành phố cũng gần một năm rồi, nhưng tôi với Hạnh vẫn thư từ thường xuyên, những lá thư của chúng tôi đầy những dòng tình cảm thắm thiết nồng nàng. Nhưng rồi một hôm bac tư ghé ký túc xá nơi tôi đang ở, bác đưa cho tôi xấp thư và quyển nhật ký của Hạnh, bác bảo tôi đọc, trong quyển nhật ký hạnh đã viết rỏ những chuyện của tôi và em đã làm. Lúc này tôi cảm thấy mình như một kẻ sắp bị xử tội, tôi quỳ xuống năn nỉ bác tư, tôi van xin bác hãy tha cho bọn tôi, tôi xin bác cho tôi được cưới Hạnh. Tôi cứ tưởng bác sẽ giận dử quát mắng tôi, nhưng bác chỉ rưng rưng hai hàng nước mắt. Rồi bác nói trong nghẹn ngào " Hạnh đã mất rồi cháu ơi". Nghe bác tnói mà tôi như sét đánh bên tai, tôi không tin vào những gì mình nghe. Nhưng rồi bác kể. " hôm đó nó, bơi xuồng ra đồng hái bông điên điển, nào ngờ có giông to nên sóng dập lật xuồng, mà lủ năm nay lại lớn nên ......." Nói đến đây bác không thể nào nói tiếp được nửa. Tôi ôm bác khóc nức nở, bọn bạn tôi nảy giờ ở ngoài ở ngoài cửa cũng ướt nhèm đôi mắt. 

Bác tư tạm biệt tôi rồi về quê, mấy ngày sau tôi như người mất hồn, cũng may nhờ tụi bạn gần gủi động viên, nên từ từ tôi cũng nguôi ngoai, nhưng đêm nào tôi cũng ngồi một mình nhìn về phía chân trời xa, ở nơi đó có em đang nhìn tôi cười với tôi. Tôi thầm gọi hoài tên em Hạnh ơi! Em ở đâu ...

Thảo nè, nhận được thư này của mình chắc Thảo ngạc nhiên lắm, không ngờ đứa bạn "thất lạc" lâu năm bây giờ đã tìm ra được bạn. Mình có được địa chỉ email của Thảo nhờ tình cờ bắt gặp thằng Sinh lớp trưởng trên đường phố trong dịp nó về quê ăn Tết. Anh chàng xấu xí nghiêm nghị năm nào bây giờ trông bảnh gớm , kiểu cách Việt kiều lắm! Qua lời Sinh, mình biết Thảo bây giờ ở Cali, khu có nhiều người Việt nhất thế giới đó mà! Nó nói là nó ở không xa nhà Thảo lắm, và thường xuyên tới nhà Thảo chơi, có phải vậy không Thảo ! Mình nghe nó nói vậy sao mình thèm quá, thèm một tình bạn đã lâu mình thiếu vắng. Bạn bè cùng lớp sống gần nhau âu cũng là cái duyên, có đẹp chứ nhĩ!. Mình chắc không được cái phước đó với Trọng. Anh ta bây giờ không còn ở Thành phố nữa. Thảo có biết Trọng bây giờ làm chức lớn ở Hải Phòng không ? Phó giám đốc công ty Điện lạnh đấy ! Oai chưa ! Mới đó mà đã ba năm rồi, nhanh nhỉ Thảo ! Nhiều chuyện đổi thay ngoài dự liệu, ngay như chuyện thằng Sinh đang cặp với em của Thảo cũng là một điều không thể tưởng mà cũng đã xảy ra... Còn nhiều điều không thể tưởng nữa, để mai mốt từ từ mình kể Thảo nghe ... Còn bây giờ mình ôn lại chút chuyện xưa nhé ... Thảo còn nhớ cái lúc mình tiễn Thảo ra phi trường không, hai đứa mình đã ôm nhau khóc miết, cho tới xưng cả hai mắt. Khi Thảo đi rồi mình như thấy hụt hẫng đi ...Mình đã chờ cho tới khi máy bay Thảo đi rồi mới ra về, lòng buồn khôn nguôi. Tự hỏi, biết bao giờ mới gặp được Thảo! Nhưng mà thôi, chuyện đã qua rồi ... À, nè! Chừng nào Thảo về Việt nam chơi vậy ? Việt nam bây giờ nhiều thay đổi lắm, cảnh vật, con người, lối sống v.v ... mọi thứ có vẻ phồn vinh hơn, tươi trẻ hơn với đợt sống mới của lớp sau bước tới ... Thảo về đi rồi sẽ biết, mình sẽ dắt Thảo đi khắp nơi, thăm Thầy cô, thăm bè bạn, thăm lại ngôi trường thân yêu của chúng ta ...và còn những chuyện bí mật Thảo cần biết nữa về những đứa bạn của chúng ta ....

Thảo ơi! Hôm nay ngoài việc viết thư thăm Thảo ra, mình có điều này muốn tâm sự cùng Thảo, vì mình nghĩ Thảo luôn là đứa bạn thân nhất, nhưng Thảo phải hứa là giữ kín điều này vì đó là sự hủy bỏ cả vinh dự, là cả tương lai của mình nếu bị tiết lộ. Chuyện là vậy ... sau khi tốt nghiệp xong ĐH Tài chánh, mình chẳng có việc làm Thảo ạ! Thật không ngờ cái bằng cấp ở xứ này chẳng làm nên trò trống gì. Mình đã chạy khắp nơi để xin việc làm nhưng chỉ nhận được những lời chối từ đắng cay. Buồn thay Thảo ạ, mình đã khóc thật nhiều khi ấy, ba má mình đã dỗ dành an ủi mình luôn ... Nhưng khốn thay khi ấy người mình yêu nhất cũng ngỏ lời chia tay, Trọng đấy! Cũng con Hạnh hoa khôi lớp mà ra ... Chuyện cũng dài dòng lắm biết nói sao cho Thảo hiểu hết trong lá thư này ... Sau đó, rồi cũng yên ổn, mình tạm quên hết sầu muộn để cố vươn lên làm người ... Thảo ạ, cách đây sáu tháng, mình được người quen giới thiệu làm nhân viên tiếp tân cho một khách sạn TB. Mình vui lắm và đã nhận lời ngay vì thật ra cũng không có đường nào khác để chọn lựa. Đau lắm Thảo à! Vì mình học mấy năm trời cực khổ mà chỉ đi làm việc tiếp tân, công việc quèn mà ai cũng làm được, nhưng thấy cảnh gia đình túng thiếu ... sao nỡ, thây kệ thôi! Dòng đời đưa đẩy, ông Trời bắt mình làm gì thì mình làm vậy ... Nhưng rồi cũng chẳng được yên thân Thảo à! ... "Cơ hàn" lắm! Số là mình làm cho một khách sạn chủ là gốc người Hoa nên khách hầu hết tới đây đều là dân Đài Loan và Trung Quốc, báo hại mình đi ghi danh học cấp tốc mấy tiếng Quan Thoại xí xô xí lớ nói bẻ miệng muốn trẹo quai hàm ... Nhân cách đây hai tuần, mình có gặp một ông khách Đài tuổi trung niên, sau qua đôi ba lần trò truyện mình được biết ổng có ý với mình, nên thường ve vãn nơi quày tiếp tân. Và lão bắt đầu giở trò tán hươu tán vượn với mình, Thảo ạ!. Mình đã nhiều lần bắn tiếng với lão là mình không có hứng thú với ổng, nhưng ổng cứ bám theo mình riết. Mình bực lắm, nhưng vì công việc mình phải ráng chìu khách cho chủ được vui, nếu không thì mình sẽ mất việc ... Mình chỉ đơn thuần đang cần tiền cho gia đình chi xài ... Và Thảo biết không, ôngxứ Đài nọ là dân buôn bán nên tiền của ông rất nhiều, ông chi rất "sộp" và thường cho tiền "boa" cho mình dù mình chẳng làm gì cho lão cả. Thậm chí, Lão còn mang hoa và quà cáp đến tặng cho mình. Chuyện bắt đầu là thế và mình đã nhận tiền bac và quà cáp theo một phép lịch sự của một nhân viên tiếp tân dù thấy lòng không yên lắm! Vì thử hỏi trên đời này có cái gì miễn phí đâu, và rồi con cáo cũng lòi cái đuôi ra. Lão sẽ đòi mình một cái gì đó lão muốn. Cách đây ba tháng, "con cáo" già kia lại lòi ra mặt chuột đã tặng cho mình một số tiền rất lớn, Thảo có đoán ra được bao nhiêu không ? 10 triệu đó Thảo ... Mình bàng hoàng nhận lấy số tiền đó mà lòng không biết vui hay lo sợ ... Và sau đó một ngày, lão đã ngỏ lời mời mình đi ăn tối. Đã nhận tiền của người ta rồi, mình đâu có từ chối được, nhưng lần đó mình có hứa với lòng rằng không bị tiền bạc cám dỗ mà trở thành hư thân. Thảo biết không, đêm đó, lão đón mình trước khách sạn và gọi taxi đưa hai người tới New World để ăn tối và nhảy đầm. Suốt đêm, gã tỏ ra rất lịch sự tế nhị với mình, ngay cả nắm tay mình gã cũng ngỏ lời xin phép, nhã nhặn ... Vì là chuyện tế nhị nên mình đã không từ chối lão điều gì. Dần dà, mình thấy thân quen với lão hơn, lão cũng biết vậy ... Đến gần suốt đêm, khi men rượu đã nồng lên hơi thở, thì lão lại lòi ra cái mặt đểu giả, lão đã cặp sát vào người mình thỏ thẻ lời chiêu dụ đường mật. Thảo có biết, lão nói vì vào tai mình không ?Lão nói lão muốn chụp hình lõa thể của mình với thù lao là 10 triệu ... Trời, mình nghe lão nói mà lùng bùng cả hai tai ... Thật không ngờ lão lại sỗ sàng đến thế ... Trong đời mình chưa bao giờ có ai dám xúc phạm thể diện của mình vậy ... nhưng mà lão đã làm, dù sao mình cũng có lòng tự trọng của một người con gái có ăn học chứ hả Thảo ? Lúc đó, mình nhớ mình đã xô lão ra và bỏ ra ngoài ... Lão bám theo mình riết để năn nỉ, nhưng mình mực quyết không để gã lợi dụng thân xác ... Song, khốn thay, đêm đó, mình chẳng mang bao nhiêu tiền để đi xe cả, lão lại đề nghị đưa mình về đến tận nhà, mình chối sao cho được, chẳng lẽ đi bộ về ... Cuối cùng, mình đã để cho hắn gọi taxi ...

Những ngày sau đó, mình cứ tưởng là lão nhận ra sự từ chối của mình mà tìm đường rút lui, nào ngờ lão càng bám riết lấy mình và tung ra những vật chất tiền bạc, những lời ong bướm để ngoa dụ mình. Một tháng trời dằn vặt mình với tư tưởng mâu thuẩn trong đầu và những cám dỗ mà mình dần dà cho là không quá đáng ... Thảo ơi ...tất cả chỉ vì đồng tiền - thứ mà bọn mình coi rất nhẹ thuở nào bây giờ nó còn lớn hơn bất cứ vật gì trên trái đất. Và trong một phút thiếu suy nghĩ, mình đã nhẹ dạ bỏ quên cả nhân cách và mình để rơi vào cạm bẩy của lão như một con nai con ngơ ngác lạc vào ổ nanh vuốt. Mình đã đồng ý cho lão chụp hình khỏa thân như để chỉ thỏa mãn thị dục của lão. Qua những lần bàn thảo, lão đã hứa với mình chỉ chụp lấy thân chứ không thấy mặt, số tiền lão chi là 200 ngàn cho một lần chụp. Một tuần ba lần, lão sẽ hẹn mình lên phòng của lão sau giờ làm việc. Nghĩ ra cũng tiện vì mình làm việc tiếp tân, lên phòng khách nửa tiếng cũng là chuyện thường, và mình chấp nhận lời đề nghị của lão. Vậy mà Thảo có biết không, cái đêm trước ngày mình hẹn cho lão chụp, mình đã thức trắng. Sáng đó dậy, mình sửa soạn sơ sài rồi đi làm.. Suốt ngày mình cứ nơm nớp lo sợ, dằn vặt tư tưởng với những chuyện hư đồi mà mình sắp làm ra, nhưng rồi đồng tiền sức mạnh đã nuốt chửng lấy mình, đã bắt mình lao vào để tìm lấy nó. Mình hẹn với lão 5 giờ chiều tại phòng lão.

Lần đầu tiên mình đối diện với một gã đàn ông xa lạ trong căn phòng nhỏ, cảm giác hoang mang, run sợ. Mồ hôi mình đẫm hết cả lưng dù máy lạnh đã hoạt động từ lâu, Thảo à ! Trước mặt mình mọi thứ như đã bày biện ra sẵn sàng, một tấm màn trắng lớn bủa xuống từ trần nhà che lấp cửa sổ, hai cây đèn hình dù hai bên, và ở giữa là một cái máy chụp hình lớn. Vài vật dụng như khăn chít, giày cao gót, nón đội và quà giấy để lỉnh kỉnh chung quanh. Sau khi trò truyện qua loa, lão bảo mình tranh thủ đi tắm, mình ngơ ngác chưa hiểu gì thì lão bảo vì mồ hôi mình ra nhiều lên hình sẽ không đẹp. Nghe hợp lý, mình ngoan ngoãn làm theo. Trong lúc đang tắm thì lão bước vào, mình giật mình định lớn tiếng đuổi lão ra, nhưng lão đã nhanh nhẹn trấn an mình, thì ra lão chỉ muốn dặn mình tắm xong chỉ choàng cái khăn lông vào thay vì mặc lại áo quần. Lúc mình bước ra, lão lại chìa tay đưa cho mình một hộp phấn và bảo mình tự thoa lên thân thể, lão nói làm cho làn da thêm đẹp. Thảo à, mình ngỡ ngàng lắm với bao điều hắn nói, nhưng con cá đã tình nguyện chui vào rọ để được ăn rồi, mình còn cách nào hơn. Lão cũng biết lịch sự đã quay mặt đi cho mình tiện việc. Sau khi thoa phấn khắp mình như lời lão dặn, mình lại đứng trước mặt lão thẩn thờ chết điếng. Mồ hôi lưng mình lại vả ra, lão trấn an mình với những lời hỏi thăm thường lệ. Đèn bỗng dưng bật sáng, pha thẳng vào người mình làm cho mình hồi hộp như một ca sĩ lần đầu tiên đứng trên sân khấu. Và không nói lời nào, lão bắt mấy bô mở màng. Mình nhắc lão nhớ chừa mặt mình ra, lão chỉ ậm ừ trong miệng.

Kế đó, lão bắt mình đứng làm kiểu, mình thấy thật là sống sượng khi đứng trước một cái máy chụp hình với chỉ một chiếc khăn choàng, nhưng không lâu sao mình quen dần với hoàn cảnh và thể thức, mình làm thấy được tự nhiên hơn, và lão đã khen mình có năng khiếu làm model. Kế tiếp, lão đề nghị mình trệ chiếc khăn xuống, mình ngại ngùng nhưng một cái gì thích thú ở trong lòng xui khiến mình phải nghe theo. Năm bảy bô phát sáng làm mình thấy tự nhiên hơn. Lão lại đề nghị mình kéo cái khăn xuống ngang bụng. Mình nuốt miếng làm theo một cách chậm chạp, khi đó lão cứ lia máy hình lên người mình liên tục. Thảo ơi, cảm giác của mình lúc đó rất là run sợ, song một sự rạo rực đang chảy nở trong thân người mình. Được khoe thân thể trước một người đàn ông xa lạ chẳng lẽ đã tạo cho mình cái rạo rực ấy. Rồi lão bảo mình hãy quay lưng lại và từ từ cởi chiếc khăn lông ra. Một thoáng do dự và mình làm theo, chiếc khăn nhẹ nhàng rơi trên sàn nhà, để lại một tấm thân trần trụi của mình trước mặt của lão, Thảo ạ ! Trơ trẽn ơi là trơ trẽn, phô bày tất cả ra ngoài, tất cả Thảo ạ ! Thảo có biết cảm giác mình lúc đó ra sao ? Thân thể mình như co dúm lại trước những tia sáng của đèn hình. Mình chỉ còn biết nhắm mắt lại, chờ đợi cái gì đó mà mình vẫn chưa rõ mà chỉ thấy các thớ thịt của mình run lên bần bật. Rồi lão bảo mình từ tốn quay người về phía lão, mình đã nuốt nước miếng đến mấy lần mới dám trở mình lại. Chết thì chết, phóng lao rồi mình chỉ còn biết theo lao, mình đã nhắm mắt lại, một tay chặn ngay ngực, tay kia mình che đi chỗ kín của người con gái. Thảo ơi, mình thấy nhục nhã khôn cùng khi nhắm mắt mà vẫn nghe được tiếng bấm máy của lão, rồi những tia sáng quái ác kia soi mói lên từng thớ thịt, góc cạnh của thân thể mình. Tiếng khen nức nở của lão càng làm mình thấy ngượng chín người. Rồi lão bảo mình hãy bỏ tay ra, nhưng làm sao bỏ ra cho được hả Thảo ! Đời con gái mình quý nhất là thân thể trong sạch, không để cho ai thấy được, hai nơi bí mật đó mà mình có lần đã hứa chỉ giành cho Trọng, nhưng bây giờ Trọng cũng đã đi rồi, coi như hết ... Lòng mình bỗng nhiên chết lặng đi ...

Lão gọi thêm năm lượt bảy lần mình dám bỏ tay xuống, nhưng chỉ ở ngực. Lão có nói mấy mình cũng không dám bỏ tay dưới ra, trời ơi, lão mà thấy được chỗ kín của mình chắc mình độn thổ ngay mất! 12 tuổi là mình đã là người rất kín đáo rồi Thảo, con gái mà Thảo hiểu mình chứ, dù bây giờ đứng trước mặt người mình yêu, mình tự hỏi có làm được hay chăng, nói chi là lão là một gã đàn ông xa lạ ! Thế là lão đành chịu ... Mình thay đồ vội vàng cầm sắp tiền 200 ngàn trên tay, và bỏ ra ngoài. Mình đã đi như chạy, Thảo à, một sự bỏ trốn tội lỗi mình vừa mới phạm phải, cảm giác này chẳng khác nào một con đĩ vừa mới tiếp khách lần đầu tiên. Nhục nhã lắm, Thảo biết không! Đêm đó mình khóc xưng cả hai mắt. Nhưng cũng tạm vui, Thảo à! Vì với số tiền đó mình đã giúp cho gia đình được chút ít. Nghĩ lại, nào ai có biết chuyện mình làm, lão đến từ xứ Đài chỉ thích sưu tập hình khỏa thân để làm của riêng, nếu như lão không đem trưng bày đâu đó thì cũng chẳng có can hệ gì đến mình, mà nếu có, thì biết là ai ? Tự an ủi với mình những lời như thế, mình trở lại làm việc với cảm giác nhẹ nhàng hơn. Lão không còn đến ve vãn mình ở phòng tiếp tân nữa vì đã có hẹn với mình ngày kế tiếp. Và lần thứ hai đến chụp hình, tuy vẫn còn hồi hộp nhưng mình thấy đỡ hơn. Giống như trước mình thoa phấn khắp thân thể cho lão chụp, mọi thứ diễn ra suông sẻ và nhanh hơn, nhưng đến khi lão đề nghị mình buông tay cho lão chụp chỗ kín thì mình lại từ chối. Lão đã phải bỏ máy xuống thuyết phục mình khô cả nước miếng, rồi mình bấm bụng nghe theo Thảo  ! Còn gì để che đậy nữa chứ khi mình đã thấy bản thân hết còn trong sạch! Lỡ cùi rồi, sợ lỡ sao hả Thảo! Và mình mở bàn tay ra mà mặt mình tái đi với muôn vàng sự thẹn thùa của người con gái mới lớn. Đó, đó lão hãy cứ tự nhiên mà chụp - mình nói thầm trong bụng, lặng người đi. Tiếng lắc cắc của máy pha lên người mình, có lẽ lão đã chụp nhiều lắm không thể đếm được, Thảo ạ! Mình tưởng chừng mỗi lỗ chân lông nơi đó cũng đều bị lão phóng lớn ra để mà chụp. Đã bao lần mình phải dùng tay chắn lại nơi ấy theo một phản xạ tự nhiên, nhưng cũng vậy thôi, lão phải quyết chụp cho kỳ thì mới chịu. Có phải những cái gì trinh nguyên đều quí hơn vàng như lão nói không Thảo, mình chỉ thấy đúng khi nó được hiến dâng kìa! Chứ trong cuộc đổi chác này, những gì quí nhất của đời con gái chỉ giống như cái gì đó trơ trẽn tục tằn không thôi!

Xin lỗi Thảo vì mình đã nói những lời như vậy, vì thật cảm giác của mình chỉ diễn tả được bằng từ ngữ trên. Thế rồi mình ra về mang thêm một sự tủi nhục trong lòng.Chắc Thảo cũng là một đứa con gái có thể hiểu được phần nào tâm sự của mình, phải không ? Đứng trướng kiếng, mình trách mắng với người đối diện: mày là kẻ ham tiền mà bán luôn nhân cách, chuyện suy đồi thế kia mà mày vẫn làm được, chính mày đã hạ thấp lòng tự trọng ... Còn gì để mà nói thêm với chính mình nữa chứ, hả Thảo, mình đã khóc thật nhiều trước kiếng và suốt đêm ấy khi thấy chính bản thân mình thật xấu xa ghê tởm. Con Băng ngày nào Thảo biết là một đứa học giỏi, ngoan, và hiền bây giờ cũng như hàng trệ quăng giữa chợ chiều, rẻ mạt ...

Nhưng, Thảo à, như con thiêu thân cứ lao đầu vào ánh sáng, mình vẫn tìm tới căn phòng đáng ghét kia của Lão để phơi bày thân thể con gái của mình ra chỉ vì muốn kiếm thêm chút đỉnh tiền kinh tế. Rồi mình trở thành quen thuộc với cái "nghề" này hồi nào không biết, Thảo ạ ! Mình không còn ái ngại khi trần truồng trước một người đàn ông, không còn bỏ chạy những cái "tội lỗi", và không còn đứng trước kiếng tự trách mình hoặc khóc tỉ tê như trước nữa ... Đứng trước ống kiếng của lão mình trở thành tự nhiên hơn, có thể nói như một cô gái chụp khỏa thân chuyên nghiệp, hay một model của báo Playboy. Mình cũng thật không ngờ mình lại có cái "khiếu" làm dáng, làm đởm như vậy, hèn gì thấy lão cứ khen mình riết ... mà mình thấy càng ham. Có lần lão lấy từ cập táp ra những hình ảnh khiêu dâm lão sưu tập, để khoe với mình. Mình thật không ngờ lão có nhiều hình đếm không xuể đến như thế, các cô gái đủ sắc dân chủng tộc trong các tư thế gợi dục "khủng khiếp" mà chưa bao giờ mình thấy qua trong đời Thảo à ! Trong sấp hình đó, mình còn thấy lão chụp những cặp nam nữ quằn quại ôm nhau, những bộ phận sinh dục được chụp nổi lên quyện vào nhau ... Ôi, Thảo ơi, mình nhìn sấp hình kia mà mắt mình nảy đom đóm. Mình thật không ngờ lão lại chụp được nhiều và rõ như thế ... người đâu mà lão kiếm về, chẳng lẽ tất cả họ điều có phận hèn giống như mình nên phải bán luôn cả nhân cách.

Và đương nhiên mình đã chối từ những kiểu chụp quá ư là gợi dục, những tư thế như phành chân, dạng háng, hoặc chổng mông và nhiều nữa bằng cả sự tưởng tượng của mình cũng không nghĩ ra được. Lão có đề nghị trả thêm tiền gấp bội, nhưng thấy mình cương quyết quá, thì lão cũng thôi, song hễ khi lão gặp mình là lão cứ mè nheo nhắc tới chuyện ấy làm cho tơ lòng mình rối bời. Ôi, tiền, tiền, tiền! Tất cả cũng vì tiền, và vì nó mà mình đã bị xô tới bên bờ vực thẳm này rồi, phải chăng nó định đạp cho mình rơi xuống đáy luôn, Thảo ạ!

Thảo có biết ... Những ngày kế tiếp sự quan hệ giữa mình và lão đã vượt hơn mức bình thường mà mình không ngờ tới. Mình hay cùng lão đi ăn tối sau giờ làm việc. Có khi đi xem nhạc hội đến gần 11 giờ mới về tới nhà. Lão thì lúc nào cũng tỏ ra săn đón chìu chuộng mình, cưng mình như trứng mỏng, làm mình thấy cũng vui vui. Con gái là vậy đó Thảo à, Thảo đã biết, nhưng chính sự nhẹ dạ này của mình mà mình đã dại dột đồng ý cho gã chụp những bô hình gợi dục thấp hèn. Thảo có tưởng tượng ra chăng, người bạn của Thảo nè, con Băng ngày nào ngô nghê cấp sách đến trường, e thẹn mỗi khi đám con trai trêu ghẹo, vậy mà nó bây giờ hư đốn lắm, nó đã nằm ngửa trên sàn nhà dang chân cho người ta soi mói vào bẹn của nó, nó còn dùng tay moi móc những chỗ kín đáo nhất cho người ta thỏa mãn thị dục, được chụp bao nhiêu ảnh tùy thích. Thảo có dám nghĩ là đứa bạn thân nhút nhát của Thảo ngày nào đứng ngồi khép nép nghiêm trang, bây giờ nó dám chổng mông trong tư thế hết sức dâm dật cho người phóng đèn vào soi không! Mình thật không ngờ đến cả chính mình nữa Thảo ạ ! Còn nữa, những bộ áo khiêu gợi mỏng tang, nhìn xuyên vào da thịt, những tấm khăn choàng bằng lông không đủ che hết cơ thể, những vật dụng kích dục mình chưa bao giờ biết đến được mang trưng bày hoặc trưng dụng một cách triệt để, mình bỗng mình như một con điếm chào hàng ở những công viên vắng người nào đó, Thảo biết không! ... Một tiếng đồng hồ dài đăng đẳng làm mẫu cho lão chụp như thế đó Thảo ạ, mình cứ tưởng như suốt đời này không còn biết mặc quần áo đàng hoàng là cái gì nữa. Một sự lõa lồ đáng tởm! Thật sự trước mặt lão, mình thấy mình là một món đồ chơi không hơn không kém. Mình có để ý xem phản ứng của lão khi đối diện với sự trần truồng của mình ra sao, Thảo biết không, một lão đàn ông trang nghiêm đến mức nào mà đứng trước đứa con gái trinh nguyên lõa thể thì có thể kềm chế được bao lâu con lợn lòng của nó. Đôi mắt lão sáng hoắc, bàn tay lão run run khi nhìn thấy mình dùng tay đẩy chẹt hai bên nơi chỗ kín. Hơi thở lão thùm thụp hai bên cánh mũi mỗi khi mình tự nâng hai bờ ngực mình lên để làm kiểu ... Bây giờ, mình đã nhận thức được bản năng tính dục của con người mạnh đến cỡ nào, giống đực quả thực yêu chuộng giống cái đến mức nhảy cẩng lên nếu bị thiếu thốn đi sự giao cẩn, nó sẽ yêu chuộng cái nơi mà nó có thể kết hợp, sẽ đem sự sung sướng đến cho nó ... và lão, cuối cùng, đã đề nghị chuyện chiếm đoạt trinh tiết của mình trong một lần "tình cờ" đó Thảo ạ ! Chuyện này mình đã dự liệu từ sớm nên từ chối thẳng thừng với lão ... Lão đã ngã giá 20 triệu để mua sự trong trắng của mình ... số tiền tuy lớn thật nhưng "chữ trinh đáng giá ngàn vàng" sao đem bán được chứ Thảo. Nếu là Thảo trong hoàn cảnh của mình, liệu Thảo có làm giống như mình không ? Lão lại mở lời ngoa dụ sẽ đem mình đến sự sung sướng với nhiều kỹ thuật giao hợp kỳ lạ bí truyền gì đó của gia đình nhà lão, lão tưởng mình đồng ý cho lão chụp khỏa thân thì mình đã dễ dãi lắm rồi, nhưng không, mình đã khì cười vào mặt lão để chứng tỏ mình khinh khi lão lắm ... Cuối cùng thì lão cũng đành chịu ... Lão để mình ra về bảo với mình rằng lão tiếc nuối lắm thay, nhưng mình cốc có tin lão, Thảo ạ ! ...

Chuyện của mình còn dài Thảo ạ, nhưng thư viết mãi vẫn không hết ý, thôi cho mình tạm ngưng nơi này ... Chúc Thảo vui vẻ và hạnh phúc. Thảo nhớ kể chuyện du học của Thảo cho mình nghe với. Ở bên Mỹ, mọi thứ chắc đều tốt đẹp, Thảo nhỉ ! Cho mình gởi lời thăm tất cả ...

hủ \ Truyện Người Lớn \ E - G \ Em Họ

Truện Người Lớn

Em Họ

Xem kết quả:  / 4 

Bình thườngTuyệt vời 

Em vừa sục vừa bú thật tài tình khiến tôi cứ phải rướn người trước mỗi lần em ngậm đầu khất vào mồm. Tôi chịu hết nổi rồi. Tôi nhấc bổng em lên. Chim em rậm rạp một mớ lông, tôi đặt dương vật của tôi ngay dưới cửa âm đạo rồi từ từ nhấn em xuống. . . Uhm!!!Phút chốc dương vật đã ngập lún vào trong em. Em bắt đầu hơi rên vì sự co dãn của âm hộ. Tôi mơn trớn em bằng cách hôn hít hai núm vú đang ở ngay trước tầm mắt tôi. Tôi bú liếm không kém gì cách em làm với tôi. Sau khi cảm giác âm hộ em có hơi dãn hơn vào chất nhờn bắt đầu ứa ra, tôi chuyển động nhẹ nhàng phần bụng dưới của mình. Em nhắm nghiền mắt và rên nhẹ. Tôi chuyển động chậm rãi rồi nhanh dần. Uhm!!! Được đấy, thật là sướng khoái. Cứ thế, mỗi lúc tôi lại nhịp mạnh hơn và đều hơn. Em rên cũng to hơn chút chút. Kiểu chơi ngồi như thế kéo dài được một lúc cho đến khi tôi cảm thấy thật khó khãn để tiếp tục nhịp vì cu tôi đã đạt trạng thái quá nứng rồi. Tôi sẽ xuất tinh mất. Tôi cố sức nhịp mạnh thêm chục cái nữa rồi đẩy em ra, nhanh chóng kéo đầu em xuống dương vật tôi và PHỤT. . . Mặt em đã dính đầy tinh khí do tôi bắn ra. Tôi thấy thật là thoải mái và sung sướng vô cùng. Uhm!!!

Loan là em họ tôi. Bé năm nay lên 15 tuổi còn tôi 17. Hai chúng tôi chơi thân với nhau từ thuở bé xíu xiu. Và từ đó đến nay thực sự hai đứa đã có một tình cảm khắn khít với nhau khó rời. Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là tình cảm anh em đơn thuần, mãi sau tôi mới nhận ra điều gì đó khang khác. Quả thật thế, đó là lúc tôi thấy vú ngực em bỗng dưng phát triển kỳ lạ. Vú em to như quả cam. Mông em tròn lẳng. Đôi môi mọng đỏ của em đầy quyến rũ. Làn da trắng mịn như bông tuyết. Tất cả chỉ vừa mới đây thôi sau một nãm không gặp nhau. Khi nhận ra những thay đổi ấy từ người em gái họ thân thiết của mình, trái tim tôi không ngừng thổn thức đêm ngày. Không lúc nào tôi không mơ về em, nhớ về em. Đặc biệt, hình dáng bộ ngực của em làm tôi say sưa. Tuy chỉ qua lớp vải áo thôi tôi vẫn hình dung hai trái đào chín mọng hồng hồng sau lớp áo đó. Và cứ thế, hai trái đào đó nuôi dưỡng tâm hồn thơ ngây của tôi từ ngày này sang ngày khác, từ tháng này sang tháng khác. Và rồi tôi cảm giác tôi đã dành cho em một tình cảm hết sức đặc biệt. Một tình cảm không còn của một dứa con nít nữa. . . Đó là thứ tình cảm của người lớn. Và tôi biết tôi không thể thiếu em dù chỉ một phút. Tôi. . . tôi thực sự yêu em mất rồi!!!

Vậy có sai trái không???Tôi đã từng tự hỏi tôi có đang nuôi dưỡng một thứ tình cảm không đúng đắn, một thứ tình sai trái không được chấp nhận không???Nói trắng ra là có phải tôi đã phạm vào tội loạn luân khi trót yêu thương em họ mình???Tôi đã từng bế tắc!!!Tôi không biết mình phải làm sao cho đúng bây giờ. Cái thứ tình cảm ấy thật lạ. Nó thiêu đốt tâm hồn tôi khíên tôi không còn nhận ra đâu là phải trái nữa. Tôi phải làm thế nào mới đúng. Tôi có nên nói cho em biết không???Toàn bộ sự việc là như thế. Tôi nuôi dưỡng tình cảm đó thay vì phải xoá nó ngay khỏi đầu mình. Một ngày nọ Loan đến nhà tôi. Hôm ấy ba mẹ em gửi em ở nhà tôi vì họ phải đi về quê với ba mẹ tôi lo chuyện gia đình. Nghĩ tôi đã lớn và khá chững chạc nên ba mẹ tin tưởng giao em cho tôi chãm sóc một ngày vì mai họ sẽ lên ngay. Và thế là Loan và tôi ở nhà một mình!!!Tôi không biết tôi nên mừng hay nên sợ. . . Tôi mừng vì nghĩ tôi đã có được một cơ hội để nói với em tình cảm của tôi. Tôi sợ tình cảm này sẽ không được chấp nhận và kết quả là tôi sẽ đau khổ vô cùng!!!

Em đang nhìn tôi bằng một đôi mắt tinh ranh đến đáng sợ. Em nói điều gì từ đôi môi mọng đỏ kia tôi cũng chẳng còn nghe thấy nữa. Tôi đang chãm chãm nhìn bộ ngực của em rồi hướng xuống cặp đùi trắng thon thả. Tôi lí nhí:

-Em vào nhà đi. . . 

Em bước vào, nhìn quanh. Tôi run bắn không biết phải làm sao. Đối diện với em tôi cảm giác trời đất quay cuồng. Em và tôi xem ti vi rồi cùng nhau nấu cơm. Đúng là chỉ lúng túng lúc đầu thôi sau đó hai anh em lại vui vẻ rửa rau, vo gạo, nấu ãn. Trong đầu tôi bỗng hình dung ra một gia đình hạnh phúc gồm em và tôi cùng những đứa trẻ xinh đẹp. Nếu tôi được cùng em. . . thì hạnh phúc quá!!!Bên em mà sao trong đầu tôi luôn lẩn quẩn đủ thứ chuyện. Tôi dường như không điều khiển được tâm trí mình nữa. Sau đó chúng tôi đi ãn cơm rồi ngủ trưa. Hai đứa trải nệm nằm dưới đất. Tôi nằm cạnh em mà trong đầu không ngừng tuôn ra những ư nghĩ. . . Em đang nằm quay lưng về tôi. Có lẽ em đã ngủ hoặc có thể là không. Đột nhiên, em quay người lại. Ánh mắt của tôi và em chạm nhau. Tim tôi đập thình thịch. Có cảm giác như mặt và tai tôi đỏ lên. Bởi vì em đó. Khuôn mặt xinh đẹp và tươi như hoa của em làm tôi cầm lòng không đặn. Em dương đôi mắt tròn xoe quan sát tôi. Ôi đôi mắt sao đẹp long lanh đến thế. Chúng tôi nhìn nhau một lúc. Tôi cố mỉm cười đáp lại nụ cười của em. Em bỗng lên tiếng:

-Anh Khang!!!Anh đẹp trai lắm đó!!!

-Em nói gì vậy???

-Hì!!Em hỏi thật nha!!!Anh đã có ai chưa vậy??

-Sao em???Em nói gì anh không hiểu???

-ư em hỏi là anh đã có bồ chưa đó!!!

-Hả!!!Em hỏi vậy là sao???Anh hả???Làm gì có em!!!

-Anh đừng có xạo. Chắc chắn anh có rồi!!!

-Không có đâu em!-Trống ngực tôi đập thình thịch trước những câu hỏi bất ngờ của em

-Uhm!Thật hả???Anh cũng chưa thích ai hết hả???

-. . . . -Tôi lặng đi trước câu hỏi này của em. Tôi không biết nên trả lời thế nào đây!Nói không thì tức là dối lòng mình. Còn nói có thì. . . chẳng lẽ nói rằng "anh rất thích em??"

-Sao anh im lặng vậy???Em nói anh nghe điều này nè. Nhưng là bí mật giữa hai anh em mình thôi nha!!!

-. . . . Ừh. . . em nói đi!

-Em. . . EM THÍCH ANH LẮM!!!

Đột ngột tôi cảm giác môi tôi chạm mạnh môi em. Đến khi định thần lại thì tôi mới thấy mình và em đang hôn nhau rất say đắm. Chúng tôi vật vã trên chiếc nệm. Lúc em nằm đè lên tôi, say sưa nút lưỡi tôi. Lúc tôi vật em xuống, hôn em say sưa. Rồi sau đó. . . sau đó chúng tôi chìm vào một cuộc giao hoan kỳ lạ của bản nãng loài vật. Chúng tôi không làm chủ được những đòi hỏi của cơ thể nữa. Tôi kéo phãng em em xuống, tháo chốt nịt ngực vứt qua một bên. Rồi tôi bú mớm hai trái đào của em say sưa. Tôi ước ao bao nhiêu lâu hai trái đào của em cuối cùng cũng có ngày toại nguyện. Em rên nhẹ khi lưỡi tôi không ngừng chuyển động trên cặp vú em. Hôn hít em. Từ cổ xuống ngực, từ ngực xuống cả phần bụng. Đến khi cằm tôi chạm cái nai quần em thì tôi cũng dùng tay kéo quần em xuống. Hơi thô bạo, tôi giật đứt cái silíp màu hồng trên người em luôn. Và tôi đã nhìn thấy nó. Cái mà người ta gọi là âm đạo. Lông!!! Đập vào mắt tôi là những sợi lông mượt mà loe ngoe che nửa kín nửa hở cái âm đạo đó. Tôi rê lưỡi liếm láp nó thật đã đời. Em không chịu nổi rên la to hơn. UHM. . . UHM trong lúc tôi bú mớm chim em. Sau đó tôi thọc vào một ngón tay. Rồi thì hai. Ba. Bốn. Đến lúc cả bàn tay tôi thọc mạnh vào chim em thì lồn em cũng ướt nhẹp nhem rồi. Tôi. . . Tôi không biết em đã cầm dương vật tôi từ lúc nào. Chỉ biết lúc đó, những nguồn điện trong cơ thể không ngừng chạy dữ dội mỗi khi em sục và bú nó. Tôi có cảm giác mình sắp nổ tung lên nếu em không ngừng làm việc đó. Em nằm ngửa ra, banh háng ra gọi mời tôi. Tôi ngắm nhìn em một lúc trước khi cắm dương vật vào. . . 

Em đã trao tôi cái quư giá nhất của đời con gái từ ngày ấy. Và em đã thực sự thuộc về tôi. Mỗi khi rảnh em lại sang nhà tôi và cùng nhau hoan lạc. Ngay khi tôi đang viết ra câu chuyện này thì cũng là lúc em đang làm tình với tôi. Chúng tôi đã thử qua nhiều kiểu được chỉ dẫn trên mạng internet. Tôi không ngờ trên mạng lại có nhiều điều thú vị như vậy. Đặc biệt trang web coithienthai. net là một địa chỉ rất hay để tôi và em tham khảo. Những câu chuyện trên trang web này đã tích lũy cho chúng tôi những khinh nghiệm thật lớn lao. Cảm ơn đặc biệt đến trang web và tất cả các tác giả đã cống hiến tác phẩm cho nó. Tôi hi vọng sau này những tác phẩm hay hơn sẽ không ngừng xuất hiện. Bây giờ tôi phải thực hành kiểu chơi chó với em đây. Em nứng lắm rồi. Tôi mà không dừng tay ở đây thì em không tha cho tôi đâu. Vậy tạm biệt các bạn nhé. Lần sau tôi sẽ kể cho các bạn nghe chuyện tôi chinh phục người bạn gái trong lớp như thế nào. Bye!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: