[T] 10 cách giết người của ác quỷ [Long fic | GTOP]
Author: haloween_ueki
Pairing(s) : GTOP
Disclaimer : Chỉ có cái mạng này là của mình thôi =.=
Rating : T
Category : supernatural
Summary : Summary như tên truyện. 10 cách giết người của ác quỷ
Mở đầu
Chiếc tàu thủy sang trọng đi trong màn đêm. Bầu trời đen huyền không có một gợn mây. Trong khoang tàu rộng rãi, những hành khách quý phái sau khi thưởng thức một bữa tiệc hoàn hảo đang khiêu vụ trên nền nhạc valse chậm uyển chuyển. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi trên tàu…
Trước khung cảnh êm đềm như vậy, không ai có thể ngờ sắp xảy ra một điều khủng khiếp đe dọa đến tính mạng của họ…
Mọi hành khách đều tập trung ở dưới tầng một của boong tàu, nhưng trên tầng hai lại xuất hiện một người thanh niên với mái tóc bạch kim nổi bật. Đó tất nhiên không phải là một trong những hành khách, rất tiếc không có người nào có thể nhận ra hắn, bởi vì một chiếc mặt nạ chạm khắc hình rồng tinh xảo đã che đi khuôn mặt kia. Người thanh niên chỉ đơn giản ngồi vắt vẻo trên thanh ngang của con tàu, quan sát tình hình mà không làm ra bất kỳ hành động nào, tựa như đang chờ đợi điều gì đó…
Điệu Valse kết thúc, đáng lẽ âm nhạc sẽ tạm dừng trong một vài phút, nhưng không hiểu sao một lần nữa điệu nhạc lại được lặp lại. Mọi người cũng không cảm thấy có gì bất thường lắm, tiếp tục khiêu vũ. Nhưng người thanh niên lạ mặt chợt nheo mắt lại, thì thầm một câu:
_Đã đến giờ rồi.
Hắn chậm rãi nở một nụ cười nguy hiểm.
Đột nhiên một giọng nói khẩn thiết vang lên khắp con tàu:
_TẤT CẢ MỌI NGƯỜI NẰM XUỐNG NGAY!!!
Toàn bộ hành khách tức thì đình chỉ mọi động tác. Rất nhiều người đã nghe theo tiếng nói bất chợt phát ra kia nằm sấp xuống sàn tàu. Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt. Một sợi chỉ bạc mảnh như sợi tóc không biết xuất hiện từ lúc nào xẹt ngang qua khắp khoang tàu không chừa một chỗ trống, cắt đứt tất cả mọi thứ nó gặp trên đường đi bằng một đường bén ngọt...
Những người nằm xuống sàn choáng váng cực độ khi nghe thấy tiếng đổ vỡ của những chiếc ly làm bằng thủy tinh. Nhưng khi họ ngẩng đầu lên nhìn thì rất ngạc nhiên bởi vì khoảng gần mười người khác vẫn duy trì tư thế đứng yên, nguyên vẹn không sao hết. Chỉ có điều, tư thế của những người đó có phần quái dị…
_AAAAAAAAA!!!!! AAAAAAAAA!!!!!
Một tiếng thét sợ hãi bật ra. Từng bộ phận cơ thể lần lượt đổ sụp xuống, kéo theo cột máu nóng rực đỏ chói phun ra từ miệng vết cắt… Gần mười đôi mắt tràn ngập kinh hoàng còn chưa kịp nhắm lại…
Thảm trạng đẫm máu trước mắt dường như lại không làm cho người thanh niên mang mặt nạ có bất cứ biểu hiện gì sợ hãi. Hắn có vẻ bất mãn khi gần như hầu hết hành khách vẫn còn an toàn, tuy nhiên không bất ngờ cho lắm, dường như đã biết trước sẽ là như vậy. Hắn nhếch mép cười vẻ bất đắc dĩ:
_Ngươi lại phá hỏng kế hoạch của ta rồi. Thật là một kẻ khó ưa.
Giọng nói cảnh báo lúc trước một lần nữa vang lên, tức giận đến cực điểm:
_Nếu ngươi gọi tám thi thể nằm trong vũng máu dưới kia là một kế hoạch bị phá hỏng thì ta công nhận như vậy!
Người thanh niên tóc bạch kim lắc đầu tiếc rẻ:
_Thật là nhảm chán, vẫn còn nhiều người sống như vậy. Ta không làm phiền ngươi thu dọn tàn cục nữa đâu. Tạm biệt.
Nói xong hắn nhảy xuống khỏi xà ngang, nhanh như cắt phóng qua cửa sổ, biến mất trong màn đêm mà không có một tiếng nước động.
Một tiếng thở dài chậm chạp thoát ra.
_Mười lăm lần với cùng một cách thức, hừ. Hắn ta còn dám sử dụng cái mặt nạ đó nữa…
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~
“Một vụ thảm sát nữa đã xảy ra trên chuyến tàu thủy De Lux tối qua. Lần này đã có tám nạn nhân thiệt mạng. Đây là vụ án thứ mười lăm trong chuỗi án mạng liên hoàn trên biển. Cảnh sát vẫn đang đau đầu về phương thức gây án của thủ phạm, loại hung khí sắc bén kia cũng như về lời cảnh báo luôn vang lên ngay trước khi có người ngã xuống…”
_Vụ việc này gần đây đang ầm ĩ ghê lắm. Thật không biết thủ phạm là ai mà có thể thực hiện những thứ kiểu như này nữa? Jiyong! Cậu còn chưa dậy sao? Sắp muộn học rồi đó!
Seungri bỏ tờ báo tin tức hằng ngày xuống, ngoái đầu lại nói vọng vào phòng ngủ. Vài phút sau, một cái đầu bù xù ló ra, ngái ngủ hỏi:
_Mấy giờ rồi? Hic, mình buồn ngủ quá, oáp ~~~
_Cậu làm gì mà suốt ngày ngáp ngắn ngáp dài thế hả? Gần bảy giờ rồi.
Còn không phải tại cái gã điên điên khùng khùng kia cứ nhè nửa đêm mà gây chuyện sao? Jiyong bực bội rủa thầm, đưa tay xoa xoa viền mắt thâm quầng của mình. Sớm muộn cũng có ngày mình trả lại cho hắn tất cả cái đống này! Cậu vội vội vàng vàng thay quần áo soạn sách vở, miệng còn ngậm cái bánh mì đi cùng Seungri đến trường.
…………….
_Oái, xin lỗi.
Jiyong đối với việc cái tên ngốc nghếch trước mắt này cứ mỗi sáng đều va phải cậu đã thành thói quen. Cậu phẩy phẩy tay:
_Seunghyun, cậu không thể cẩn thận hơn một chút sao? Tôi buộc phải nghi ngờ cậu là cố ý gây sự đó. Muộn đến nơi rồi mà vẫn đứng ở đây à?
Cậu chỉ nói thế rồi đi luôn, bỏ lại Seunghyun ngơ ngác chỉnh lại gọng kính, nhìn theo cậu. Seungri ngó Seunghyun một cái, chế giễu:
_Hắn ta IQ chắc chỉ dừng lại ở một con số thôi.
Jiyong có vẻ không đồng ý lắm, nhưng không nói gì cả. “Cậu ta cũng không giống giả vờ ngốc, mà sao cứ ngày nào cũng thế này nhỉ?”
________________
Chap 1
Cốp! Đầu Jiyong đập thẳng xuống mặt bàn lần thứ n. Cậu bật dậy, đau khổ xoa xoa cái trán đỏ lựng:
_Chết tiệt, thế này đến bao giờ mới làm xong bài tập đây hả trời? Tối nay mà còn có việc chắc mình nhảy lầu tự tử quá!
Cậu thở dài sườn sượt, dẹp sách vở qua một bên, lôi chiếc laptop màu xám bạc của mình ra đặt lên bàn. Trong lúc đợi máy tính khởi động, Jiyong xoay ghế qua nhìn khắp phòng, ánh mắt dừng lại ở một chiếc mặt nạ được treo trên ghế. Cậu suy nghĩ cái gì đó, ngẩn ngươi ra một lát, sau đó mới nhìn đến màn hình.
Jiyong mở mail của mình ra, trong đó ngoại trừ một số cơ man thư rác, còn có một bức thư không có chủ đề.
_Ai ai ai, sao lại vẫn còn nhiều tàu du lịch thế này? Bọn họ là một lũ óc rỗng hả, mười lăm con tàu kia hình như vẫn chưa đủ sao? Xem nào, tối nay có chuyến nào không… Hai cái, chậc, cũng không thể phân thân ra được…
Jiyong kích chuột vào phần hình ảnh, nghiền ngẫm bên ngoài của hai con tàu kia:
_Voyage, trông cũng được nhỉ? Nhưng mà chưa đủ hấp dẫn rồi.
Oáp ~~~~ Cậu ngáp dài đến sái quai hàm, thật sự không biết có trụ nổi không đây!
_Doux la mort, ặc, tên thật là độc đáo, đặt tên như này khác gì mời người ta đến giết? Chắc là nó rồi, aish, đi làm bài nốt thôi.
Cậu lẩm bẩm rồi tắt máy đi, vò đầu bứt tai quay về với đống bài tập.
(Nãy quên chú thích, tên con tàu đầu tiên nghĩa là Lữ hành, còn cái thứ hai là "cái chết ngọt ngào" =]])
~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~
_Tất cả mọi người nằm xuống!!!
Hic, cái câu thoại này y đã nói đến phát nhàm rồi, có lẽ lần sau phải đổi thôi. Nhắm mắt lại để tránh nhìn thấy máu tươi phun ra, như thường lệ, giọng nói châm chọc xen lẫn buồn phiền giả tạo làm cho y phát điên lại vang lên:
_Chết thật, ngươi nỡ lòng nào phá hoại tâm huyết cả buổi tối chuẩn bị của ta như vậy chứ? Có muốn đền bù cho ta một chút không ~~~ Ra đây đi bé cưng, đừng trốn nữa ~~~
Arrrrrr, thật là buồn nôn. Y rùng mình một cái, da gà da vịt rụng đầy khoang tàu. Chỉ cần mặc kệ thôi, dù sao hắn cũng không nhìn thấy mình. Hôm nay oải thật, y cũng không có hứng để đấu khẩu với hắn nữa. Mà khoan…
…………..
Kỳ thật hắn cũng không hứng thú gì lắm với những gì đang diễn ra trước mặt. Máu tươi, tiếng gào hét hoảng loạn, tiếng sợi dây bạc sắc bén cắt vào da thịt… Khá là kích thích, nhưng không đủ để hấp dẫn hắn. Chỉ là công việc thôi.
Hắn là một ác quỷ. No no no, không phải như những gì trong sách vở vẫn viết đâu, mấy người viết ra thứ đó hoang tưởng quá rồi. Ác quỷ ở đây gây họa cho con người một cách trực tiếp nhất, đó là giết họ, rồi thu thập những cảm xúc lướt qua trước khi họ chìm vào bóng tối. Lúc đầu hắn cũng không ngờ tới, đôi khi những thứ mình lấy được không phải là sự sợ hãi hốt hoảng, mà lại là… ăn năn, đôi khi là giải thoát… Aish, lỡ mà thu phải thì đảm bảo là sẽ nằm thẳng cẳng trên giường một tháng chưa xuống được, thật là tai hại!
Cũng không phải gặp bừa ai cũng giết đâu, mặc dù hắn không biết cái gọi là “tiêu chuẩn” cho những việc này là gì, đơn giản là nghe lệnh Boss. Thắc mắc tại sao hắn không thích mà vẫn làm? Nói thật nhé, dù sao con người, không, ác quỷ cũng cần phải ăn… Không tin á? Bằng chứng sống là hắn nè, mới đầu lười làm, bị cắt lương, đói đến méo mồm mới phải lết đi đó! Cuộc sống cả thôi!
Giết người đơn giản quá cũng có cái hại, ví dụ như mấy tháng trước hắn vừa bị Boss mắng cho một trận nên thân. Nguyên văn đây:
_Tại sao cậu có thể nông cạn như vậy chứ? Ác quỷ phải có phong cách của ác quỷ! Giết nhiều người như vậy mà không có một tí sáng tạo nào cả! Chỉ có một con dao trước ngực, trời đất ơi! Lần này dứt khoát là phải bị phạt! Hai tháng, cứ làm thế nào nghĩ cho được mười kiểu giết người thật độc vào! Nếu không thì cứ chờ ta cắt lương là vừa! Cậu làm mất mặt đội ngũ ác quỷ chúng ta quá!
Bảy cái dấu chấm than của Boss nã thẳng vào bộ óc yếu ớt tội nghiệp của hắn… Đấy! Làm ác quỷ cũng đâu có sung sướng gì? Mười cách! Chỉ riêng cái sợi chỉ bạc kia đã tốn nửa triệu noron thần kinh của hắn rồi! Chúa biết lười biếng là bệnh mãn tính của hắn rồi! Thật là khổ sở nha ~~~~
Tuy nhiên gần đây hắn trở nên vô cùng có hứng với trò chơi này. Lý do ư?
_Tên kia! Ta cảnh cáo ngươi! Lần sau ngươi còn tiếp tục mang cái mặt nạ đó thì đừng trách ta đấm rách mặt ngươi!
Đó đó đó! Tên kỳ đà cản mũi vào công việc làm năng suất của hắn giảm đi trông thấy đó! Còn tưởng y bị hắn chọc cho hầm hầm bỏ về rồi cơ ~~~ Mặc dù y thật phiền phức, làm hắn mất khá nhiều con mồi nhưng mà hắn cảm thấy rất thoải mái. Nhất là khi nhìn thấy cái đầu nhô nhô ra khỏi góc rõ rành rành mà cứ đinh ninh hắn không biết là hắn lại muốn cười to! Ai nha, y hét lên thật là đáng sợ ~~~ Ai, hắn mặc kệ, đeo hay không là quyền của hắn chứ ~~~
Tối nay không có ai thoát được thật là vui, nhân cơ hội này trêu ghẹo y một chút chứ nhỉ?
_Hi hi hi ha ha ha…
……………
Công bằng mà nói, y hoàn toàn có thể cảnh báo cho những người dưới kia biết thậm chí trước cả khi hắn ra tay, tại sao lại cứ phải đợi sợi dây kia chuyển động rồi mợi kêu lên? Bí mật nhé, đó gọi là lạc thú ~~~ Không phải y thích giết người, chỉ là cảm thấy nếu phá hoại ngay phút cuối trước mặt tên kia thì thật là khoái trí…
Thế nhưng! Nghe cái điệu cười ranh ma kia xong, y chỉ muốn nhảy ra đấm mạnh vào mặt hắn! Tại sao người bị phá hoại là hắn, mà người bị chọc cho phát khùng lại là y! Còn nữa, cái mặt nạ của hắn thực sự là một loại sỉ nhục với y!
Còn đang suy nghĩ làm thế nào để lột được cái mặt nạ ra thì…
_Ya!
_Oa! Giật cả mình! Ngươi! Sao ngươi biết chỗ này!
Y nhảy dựng lên, tên đầu bạch kim đáng ghét kia không biết từ lúc nào đa nhảy tới phía sau, còn vỗ vào vai làm y suýt nữa tẩu hỏa nhập ma luôn rồi!
_Ngây thơ! Cả cái đầu ngươi lộ ra như vầy sao ta lại không biết chứ?
Hắn xị mặt xuống, thất vọng nói:
_Ngươi sao lại cũng đeo mặt nạ vậy? Uổng công ta đặc biệt tới đây nhìn mặt ngươi nha!
_Nhìn nhìn cái đầu ngươi!
Y lùi ra phía sau, tránh khỏi bàn tay đang với tới định lột mặt nạ của mình xuống, chạy vụt đi.
_Sao chưa gì đã chạy mất rồi?
Hắn nhe răng cười. Cái mặt nạ giống y hết của mình, thảo nào y cứ đòi hắn bỏ xuống, hóa ra là sợ đụng hàng!
End chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro