Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhật ký quan sát (1)

Tác giả: 案例7

Source: https://wave290394.lofter.com/post/76ff6889_2ba173b42

Whz aka Vương Hạo Triết, người chơi Valorant của BLG

_____

Tôi là whz, một người chơi Valorant bình thường của BLG. Tôi không có mối liên hệ nào với Liên Minh Huyền Thoại, kể cả những người chơi từ bất kỳ vị trí nào của Liên Minh Huyền Thoại

Nhưng đó là những gì đã xảy ra. Một đêm sau khi tập luyện, tôi hơi đói và muốn đến cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn. Nhưng khi tôi đi đến thang máy theo lộ trình thường ngày thì thấy trên nút bấm có ghi chú cho biết nó đang được sửa chữa.

À hình như là vậy, tôi nhớ lại ban nãy huấn luyện viên nói rằng có thông báo gửi nhóm chung rằng thang máy bị hỏng, mãi đến ngày mai mới sửa được. Nhưng tôi không nhìn thấy vì đã tắt thông báo nhóm nên tin nhắn ấy giống như chuồn chuồn gõ nước vào tâm trí, không đọng lại dấu vết nào trong tôi.

Tôi tin rằng các tuyển thủ trong bộ môn Liên Minh Huyền Thoại cũng làm như vậy, nếu không họ sẽ không liều lĩnh hôn nhau trong cầu thang nơi có nguy cơ bị phát hiện bất cứ lúc nào

Lúc đó tôi thậm chí còn không nhận ra họ đang hôn nhau. Tôi chỉ nhìn thấy một nam thanh niên mặc đồng phục đội đứng ở góc cầu thang cúi đầu quay mặt vào tường dưới chiếc đèn kích hoạt bằng giọng nói đột ngột bật lên. Tôi bàng hoàng đến mức tưởng có người bị huấn luyện viên phạt úp mặt vào tường, không biết là phạm phải lỗi gì mà phải dùng nhục hình kiểu tiểu học.

Sau đó người thanh niên đó quay đầu lại, tôi mới nhận ra rằng tôi biết cậu ta, ồ đó không phải là người chơi hỗ trợ phòng bên sao. Đồng thời, tôi phát hiện giữa cậu ta và góc tường không chỉ có không khí mà còn có một người khác.

Nhưng ai? Tôi không nhìn rõ vì On đã kéo áo khoác ra để che khuất tầm nhìn tò mò của tôi. Nhưng thị lực nhạy bén của các cầu thủ chuyên nghiệp và vị trí chỉ huy cho phép tôi nhìn thấy người con trai phía sau cũng đang mặc đồng phục của đội qua khe hở trên viền bộ quần áo không bị cản trở tầm nhìn.

Bầu không khí có chút khó xử. Rõ ràng tôi chỉ là một người qua đường bình thường, nhưng lại nhìn tôi với ánh mắt hung dữ - thật không công bằng, anh bạn ạ, không muốn người khác bắt gặp thì đừng nên làm tình với nhau ở cầu thang!

Thế là tôi cười ngượng nghịu đi xuống lầu, sau lưng vang lên một cuộc trò chuyện mơ hồ:

"Ai thế?"

"Không sao, cậu ta không nhìn thấy anh, không thành vấn đề."

Thực ra, nếu On không nói câu cuối cùng thì tôi đã trực tiếp bỏ đi, nhưng ngay khi cậu ta nói xong, tôi đã có cảm hứng đứng bên cạnh để khám phá bí mật kia. Sự việc này giống như một chiếc lông vũ đặt trong lòng tôi, mỗi khi nghĩ đến sẽ ngứa ngáy. Bởi vì đáp án kỳ thật không khó đoán, phòng bên cạnh chỉ có năm người, cộng thêm người dự bị nữa là sáu, trong đó những người có thân hình không thể bị bên trên che phủ hoàn toàn sẽ bị loại. Tình huống này giống như làm một câu hỏi trắc nghiệm ở trường, nhưng sau khi loại bỏ chỉ còn lại hai phương án, ngược lại càng khiến người ta đau đầu hơn khi không biết gì cả.

Tôi bắt đầu tiếp cận khu vực hoạt động của team Liên Minh Huyền Thoại một cách cố ý hoặc vô ý. Ví dụ như có lúc tôi giả vờ đi nhầm cửa sang khu vực họ đi dạo, hoặc có khi hai đội tình cờ đến căn tin ăn cùng lúc, tôi sẽ lặng lẽ ngồi sau bàn của họ.

Nhưng sau khi quan sát được vài ngày, tôi thấy hơi thất vọng. Bởi vì On cởi mở hòa hợp với tất cả các đồng đội của mình một cách rất tự nhiên và thậm chí còn gần gũi hơn với người đi đường trên của họ.

Nhưng không hẳn là không có thu hoạch, bởi vì người đi rừng thân thiết với cậu ta rất cởi mở, sau khi gặp tôi vài lần, anh ấy bắt đầu chào đón tôi nồng nhiệt. Hôm đó họ tình cờ ăn tối cùng nhau và dưới sự dẫn dắt của người đi rừng, họ lần lượt chào đón tôi.

Cơ hội tới rồi, tôi nghĩ. Tất nhiên, người đi rừng của họ áp đảo hơn. Trước khi tôi kịp nghĩ ra cách bắt chuyện, họ đã bắt đầu trò chuyện về diễn biến giải đấu của chúng tôi. Lúc đó chúng tôi đang bị EDG hành hạ nên chỉ đành cười khổ.

Có lẽ nhìn thấy sự bối rối của tôi, AD của nhóm họ rất chu đáo đỡ lời giúp đỡ tôi: "Không sao đâu, tụi tôi cũng vậy, thi đấu cũng gặp chút khó khăn -"

Tai tôi vểnh lên vì giọng nói quá giống giọng nói nhút nhát đêm đó. Tất nhiên, chỉ điều này thôi thì không thể đưa ra kết luận, bởi vì nghi phạm còn lại, người đi rừng đầy nhiệt huyết, cũng đến từ Hồ Nam.

Nhưng lúc này, On lại đứng dậy, bước đi không chút thừa thãi đứng chắn giữa tôi và AD của họ.

Tư thế gần như chính xác với đêm đó!


Trong lòng tôi dường như có sẵn câu trả lời chắc chắn đến 99% và mỉm cười hài lòng. Không biết biểu hiện của tôi lúc đó có quá tự mãn hay không, điều này khiến ON nhìn ra được. Buổi huấn luyện tối hôm đó kết thúc thì tôi nhận được lời mời kết bạn, rất đơn giản, chỉ có ba chữ Lạc Văn Tuấn

Tất nhiên là tôi đồng ý.

Lạc Văn Tuấn đi thẳng vào vấn đề, vừa add xong liền nhắn tin: "Dám hó hé gì thì tới số với tôi ^^ "

Một tin nhắn khác: "Không có việc gì thì đừng dùng cầu thang vào nửa đêm ^^"

Tôi bối rối và tức giận. Đi cầu thang thì có gì sai? Mạng sống của người qua đường cũng rất quan trọng! Bảo vệ đến chết quyền đi cầu thang của người qua đường!

Thế là tôi gõ: "Sao các cậu không về ký túc xá đi... [icon đổ mồ hôi]"

"Sợ có chuyện a. Bọn tôi vẫn đang đấu giải mà" Bên kia trả lời tôi một câu

Não tôi đột nhiên ngừng hoạt động. Cái gì có chuyện ? Chuyện gì xảy ra chứ? Dường như cậu ta có đôi mắt thần thông nào đó qua màn hình có thể nhìn thấy sự ù ù cạc cạc của tôi, liền bổ sung thêm: "Ký túc xá có giường nhưng anh ấy không muốn."

"......" Ah! ! ! ! Cặp đôi chết tiệt! !

_____


Sau đó tôi không dùng cầu thang nữa và cũng không có cơ hội để dùng vì chúng tôi sắp đi Los Angeles. Họ cũng rời đi và đến Tây An, tranh giành chức quán quân và tấm vé đến Hàn Quốc. Sự việc tưởng chừng thấm thoắt trôi qua.

Hoặc không. 


Vào đêm họ xác nhận là hạt giống số hai của LPL, tôi vô tình phát hiện ra hai ID Valorant của họ trong hàng đợi ghép trận với tôi. Một phần trăm bất an cuối cùng trong lòng tôi cũng đã được loại bỏ. Này các bạn trẻ, tốt nhất đừng xếp hàng đợi chung nhé.

Sau này, tôi không xếp hàng cùng cả hai người bọn họ cùng một lúc, vì không lâu sau đó một người đã được đưa đi huấn luyện cho đổi tuyển quốc gia, và Lạc Văn Tuấn là người duy nhất còn lại trong phòng huấn luyện rộng lớn.

Một ngày nọ, chúng tôi tình cờ gặp nhau khi đang đi vệ sinh, cậu ta trông trống rỗng và lạc lõng như một quan phụ bị vợ bỏ rơi. Tôi chợt thấy thương nên hỏi cậu ta: "Game không?"

Bằng cách này, tôi đã cùng cậu ta chơi vài ván. On cũng khá hài lòng với cái đùi không mời của tôi, sau nhiều lần ghé thăm, tôi và cậu ta đã thực sự tạo dựng được tình bạn cách mạng sâu sắc trong những năm ở trụ sở. Tất nhiên, thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, một ngày nọ, người đàn ông góa vợ đột nhiên hào hứng nói với tôi rằng cậu ta sẽ đi Hàng Châu.

Tôi hỏi: "Tại sao phải đến đó? Đó không phải là nơi huấn luyện của đội tuyển quốc gia sao?"

Cậu trả lời: "Cậu không biết à, tôi có thể vào đấu tập. AD ca ca vừa gửi tin nhắn WeChat cho tôi ~"

TÔI:"......"

Cậu ta: "Tạm thời không nói nữa. Anh đây phải đi thu dọn đồ đạc~"

Ah! ! ! ! Đôi tình nhân chết tiệt! ! Tôi nắm chặt tay, nghĩ mình phải trút giận.


Cuối cùng tôi đã chờ đợi được. Người kia của cậu ta vì huấn luyện nên không thể ở bên 24/24, có lẽ ban đêm cảm nhận được sự cô đơn khi một thân một mình trong căn phòng trống nên đã tìm đến tôi.

Cả nhà ơi, tôi đã chờ đợi giây phút này biết bao ngày đêm rồi! 

Tôi đang phát sóng trực tiếp và mời cậu ta chơi không chút do dự, thời điểm cao trào của buổi livestream, tôi đã hỏi chat một câu mà tôi đã ấp ủ bấy lâu nay:

"Chơi với tôi hay với ELK sướng hơn vậy?"*

"." 

Nhớ tới thời điểm đó, khoé miệng tôi không khỏi nhếch lên...

______

*Dựa trên tình tiết có thật, mọi người vào Bilibili. com search <BV1MN411i7ex>  là ra video nha, câu chat ở phút thứ 2:51

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro