Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01

Những sự cố về tình một đêm

01.

Tống Ân Thích đang ngồi trên chiếc ghế cao cạnh quầy bar, xung quanh là làn khói xanh xám lượn lờ. Lý do cho việc trước mặt anh không có rượu mà không bị người ta đuổi ra ngoài bởi vì chủ quán bar là bạn cũ của anh.

Anh đang ngồi ngẩn người thì đột nhiên, một ly Martini được đẩy đến. Không quá khi nói rằng những người muốn hẹn hò với anh mỗi ngày đều xếp hàng dài từ cửa sau quán bar đến trước cửa nhà anh. Nhìn ly rượu trước mặt, Tống Ân Thích theo phản xạ muốn từ chối, nhưng khi anh vừa ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt anh là khuôn mặt đẹp đến kinh hãi, phù hợp với tiêu chuẩn của anh. Người nọ rũ mắt nhìn anh, dưới ánh sáng mờ ảo, hàng mi dài cong cong in bóng lên khuôn mặt trắng trẻo của hắn. Trong một khoảnh khắc, Tống Ân Thích nhìn đến có chút thất thần.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Tống Ân Thích đã thực sự nhận lấy ly rượu hoàn toàn không có trong kế hoạch.

"Xin chào." Người nọ ngồi xuống bên cạnh anh: "Sao cậu chỉ hút thuốc thôi vậy, có tâm sự à?"

Tống Ân Thích lắc đầu: "...... Không có gì, chỉ là công việc có chút mệt mỏi." Nói xong dừng lại một chút, giơ ly rượu lên khẽ bảo: "Cảm ơn rượu của anh."

Người nọ nở nụ cười, bàn tay thon dài có thể nhìn rõ cả khớp xương thuận thế đặt lên đùi anh cứ như một hòn than nóng, cẩn thận vuốt ve cách một lớp quần tây. Tống Ân Thích lập tức hiểu ý đối phương. Bình thường khi gặp chuyện như vậy, anh dĩ nhiên sẽ không cho phép nó xảy ra huống chi là đồng ý. Nhưng khi lần đầu tiên anh nhìn thấy người trước mặt, liền biết được hắn ta giống mình, đều là người đồng tính......Hơn nữa người này còn là người rất hợp mắt anh.

Thân thể trở nên khô nóng. Nhờ sức của ly rượu kia, Tống Ân Thích chấp nhận lời mời khó hiểu này.

Tâm ý tương thông, cả hai từ khi vào phòng liền nhanh chóng hôn nhau, trong lúc vội vàng Tống Ân Thích chỉ kịp ấn công tắt bật một chiếc đèn nhỏ. Dục vọng trong nháy mắt ngập tràn cả phòng, Tống Ân Thích bị hôn đến mức hai chân mềm nhũn, lưng phải dựa vào tường mới ngăn cho bản thân không trượt xuống đất. Anh thở hổn hển đẩy vai người đàn ông, môi hơi sưng đỏ lên, mơ mơ hồ hồ nói: "Lên giường đi..."

Toàn thân trần trụi, quần áo bị cởi đến không còn gì. Khi bị tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể, Tống Ân Thích còn đang lơ đãng suy nghĩ, làm sao có thể có cơ thể phù hợp với anh như thế. Anh giơ tay lên chạm vào vầng trán mịn màng của người trước mắt, trong mắt tràn ngập dáng vẻ thâm tình mà chính anh cũng không nhận ra.

Ngày hôm sau lúc Tống Ân Thích chật vật ôm bụng rời giường, người phía sau tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, vươn tay ôm anh, "Mới được có mấy tiếng, không ngủ một lát nữa sao?"
"Không ngủ nữa." Tống Ân Thích nhịn đau trả lời hắn: "Buổi sáng có một cuộc họp...a......"

Người nọ nghe tiếng rên rỉ đau đớn ấy liền trở nên tỉnh táo: "Làm sao vậy? Đau bụng sao?" Hắn từ trên giường ngồi dậy, "Cậu chờ tôi một chút."

Trước khi Tống Ân Thích kịp ngăn cản, người nọ đã nhanh chóng mặc lại quần áo, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Cơn đau dữ dội đến mức Tống Ân Thích nhất thời không thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi yên một chỗ. Cũng may vài phút sau đối tượng tình một đêm của anh đã trở lại, trong tay còn mang theo một ly nước nóng còn đang bóc khói cùng một hộp thuốc. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tống Ân Thích, hắn trả lời: "Tôi đến xin thuốc đau dạ dày ở chỗ tiếp tân." Tống Ân Thích cố chịu đựng cơn đau, đưa tay nhận nước nóng cùng thuốc, ngửa đầu uống, rồi nói cám ơn.

Tựa vào đầu giường một lúc, Tống Ân Thích cảm thấy đau cơn đau bụng như chuyển dạ của mình gần như đã giảm bớt nên liền di chuyển xuống giường, tìm giày rồi xỏ vào.

Đúng lúc này người nọ đã rửa mặt xong, vừa từ phòng vệ sinh đi ra, thấy bộ dáng vội vã của anh, không khỏi bật cười, "Đã như vậy còn không định xin nghỉ sao? Có là việc gì đi chăng nữa thì cậu cũng không nên bán mạng như vậy chứ."

"Nhiều việc như vậy, tôi mà không làm thì anh làm hộ tôi nhé?" Tống Ân Thích đã quen với mấy lời khuyên kiểu này, theo thói quen đáp lại, nói xong mới nhớ ra người này không phải đồng nghiệp của mình, mà chỉ là một người có lòng tốt thuận miệng quan tâm một câu, anh liền vội vàng bổ sung: "Cái kia, tôi không sao nữa rồi, cảm ơn."

Tống Ân Thích là tổ trưởng môn địa lý của một trường trung học. Bởi vì lớn lên vừa đẹp trai vừa tốt tính, cho nên rất được học sinh quý mến.

Lúc chạy tới trường học, cuộc họp mới bắt đầu có mười phút, cũng may chủ nhiệm lớp cũng không để ý đến việc anh đến muộn, cuộc họp này không ngờ lại thuận lợi kết thúc. Trên đường đi ăn cơm trưa, Tống Ân Thích còn bận suy nghĩ. Buổi sáng đến muộn không bị khiển trách, cuộc họp diễn ra thuận lợi như thế có chút không thật, anh đây là khổ tận cam lai đó sao? Đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, Tống Ân Thích không chú ý tới những gì đồng nghiệp xung quanh đang bàn tán.

Đến buổi chiều, Tống Ân Thích mới hiểu được cảm giác có chuyện quan trọng mà mình quên mất là từ đâu ra.

Bên tổ hóa học có tổ trưởng mới, là từ chuyển từ trường bên cạnh sang. Vì cũng là tổ trưởng dạy năm hai của trường trung học, Tống Ân Thích cũng bị kéo qua chào hỏi người mới. Đối phương mỉm cười chào hỏi anh: "Chào cậu, Tống Ân Thích, tôi là Trịnh Thành Xán."

Assi...Đây chẳng phải là tình một đêm tối qua sao...

Tên của anh bị Trịnh Thành Xán đè thấp giọng đọc ra. Điều này làm cho Tống Ân Thích không thể không nhớ tới thanh âm ghé vào tai anh cả đêm qua, hỏi anh có thoải mái hay không. Mặt hơi nóng lên, Tống Ân Thích nghiến răng nghiến lợi đè nén cảm giác khác thường trong lòng xuống, nhìn bàn tay người trước mặt vươn tới, giả vờ cười nắm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro