Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. In your room (1)

Cuối cùng Song Eunseok vẫn thành công xách nguyên liệu nấu ăn về đến nhà, làm cho Song Eunsung món canh kim chi mà nhóc hằng mong nhớ.

Trước đứa con trai đi mưa mà lại chỉ ướt mỗi ống quần, ba mẹ Song không khỏi tò mò: "Con cầm ô theo à?"

"Có người che ô đưa con về ạ."

"Thế sao con không mời người ta vào quán ngồi, nhà mình đãi người ta một bữa." Mẹ Song tỏ vẻ bất lực: "Con đúng là!"

"Người ta không muốn đó chứ, con cũng đâu có cách nào."

Song Eunseok nghiêng người hắt xì một cái. Chiếc ô trong suốt mua tạm trong siêu thị hơi bé, che cho hai người một lúc đã khó, huống hồ người kia còn một tay cầm ô, một tay đẩy xe lăn.

Nhìn Jung Sungchan ráng sức khom lưng che ô giúp mình, mặc cho hơn nửa bả vai hắn ướt đẫm, Song Eunseok bắt đầu nghiêng người đẩy khuỷu tay hắn, để hắn nghiêng ô về phía mình một chút. Cuối cùng anh đẩy cả buổi mà khuỷu tay người ta chẳng dời nửa cm.

"Nghiêng ô về phía cậu chút đi."

"Ngồi ngoan, đừng nhúc nhích."

Jung Sungchan không chỉ đáp lời anh mà còn dí chiếc mũ bucket vốn ở trên đầu hắn xuống đầu anh với sức lực không thể kháng cự. Chiếc mũ đã chặn đứng toàn bộ những hạt mưa nhỏ theo gió hắt vào anh.

Hành động săn sóc đến mức mờ ám của hắn khiến Song Eunseok cong nhẹ đầu ngón tay một cách mất tự nhiên. Lần nào Jung Sungchan cũng nói mấy lời thân mật này nhẹ bẫng, giống như giờ phút này, hắn cũng đang chăm chú nhìn anh bằng cặp mắt trong suốt đơn thuần. Nhưng chỉ khi thật sự chìm vào ấy mới biết được, hoá ra đó là một dòng sông chảy xiết, không biết điểm đầu, cũng chẳng thấy điểm cuối.

Song Eunseok cảm thấy mình có quen Jung Sungchan.

Rất lâu rất lâu trước lần gặp mặt hôm nay, chắc hẳn anh đã quen Jung Sungchan.

Nhưng anh cũng rõ một điều, Jung Sungchan sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì cho anh.

Song Eunseok cúi đầu nhắn tin cho Jung Sungchan: "Về đến nhà chưa?"

Khung đối thoại hiển thị đối phương đang nhập một lúc lâu, đến lúc Eunseok nhận được tin nhắn thì lại chỉ có hai chữ đơn giản: "Về rồi."

Ngồi ăn cơm mà mất tập trung thì khó mà giấu được mọi người trong nhà ngồi chung bàn.

"Eunseok."

"Dạ?"

Song Eunseok ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dò xét của mẹ Song: "Con đang nhắn tin với bạn à?"

"Chắc cũng có thể gọi là bạn ạ, chính là người đã đưa con về quán ăn hôm nay." Nhớ lại ánh mắt lấp la lấp lánh của Jung Sungchan khi xin số mình, Song Eunseok mỉm cười bổ sung một câu: "Trông cậu ấy hơi giống nai con Bambi."

Bàn tay ba Song đang gắp đồ ăn cho Song Eunseok bỗng khựng lại, cũng may cuối cùng miếng gà kho vẫn an toàn đáp xuống bát của anh. Ba Song nhíu mày, im lặng một lúc rồi cất giọng nghiêm khắc: "Ba mới nhớ ra, từ trước đến này dì Choi vẫn cảm thấy con không tệ, muốn cho con và con gái dì ấy làm quen. Vừa khéo ngày mai cô con gái qua đây thăm dì, chiều ngày mai con sắp xếp thời gian đi gặp người ta chút đi."

"Nếu thấy phù hợp, hai đứa có thể tìm hiểu sâu và phát triển mối quan hệ. Tìm nửa kia là phải tìm người thích hợp, kết thành đôi lứa sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, như vậy ba và mẹ con mới có thể yên tâm."

Song Eunsung không kìm được mà phun ngụm canh trong miệng ra: "Trời ơi ba ơi, anh con vẫn còn trẻ mà sao ba mẹ gấp quá vậy."

Vừa dứt lời, nhóc đã bị mẹ Song dùng đũa gõ vào đầu, đau đến mức nhóc ta trợn mắt la oai oái.
"Sao có thể không gấp! Con trai nhà họ Kim, thằng bạn chí cốt của anh con, cái anh mà tranh thay tã cho con rồi bị con tè vào người ấy, năm ngoái người ta kết hôn rồi đó."

"Mấy ngày nay mẹ đi chợ mua đồ ăn còn đụng phải mẹ nó, bà ta cười ngoác miệng khoe với mẹ rằng nhà bà ta chuẩn bị đón thêm một đứa cháu đích tôn!"

"Con đã không ủng hộ thì thôi, lại còn cãi lại ba mẹ, để anh con ế cả đời thì con mới yên tâm đúng không?"

"Con biết rồi con biết rồi! Ba! Mẹ! Con sai rồi được chưa!"

"Ba mẹ đừng đánh nữa! Đau chết mất!"

Mọi người cãi cọ ồn ào, nhưng chẳng ai để tâm đến ý kiến của đương sự là Song Eunseok. Buổi xem mắt bất ngờ đầy hoang đường đã được quyết định như thế.

Ngày thường Song Eunseok rất thích mặc ba màu trắng xám đen, theo lời ba mẹ anh là trông cứ âm a âm u, không hề có sự phấn chấn của tuổi trẻ. Hai vị phụ huynh rất coi trọng lần xem mắt này nên đã giày vò Song Eunseok trước gương cả nửa ngày, mãi mới hài lòng thả anh ra khỏi cửa.

Để tạo ấn tượng tốt với nhà gái, ba mẹ Song còn đặc biệt dặn dò anh cố gắng không di chuyển bằng xe lăn. May là điểm hẹn cách nhà không quá xa, chính là quán cà phê nằm ngay góc phố. Đến nơi thấy vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn, Song Eunseok thở phào nhẹ nhõm, gọi đồ uống rồi chờ con gái dì Choi, Yoon Taehee đến.

"Không biết cô muốn uống gì nên tôi đã gọi trước cốc iced americano thông thường nhất."

Yoon Taehee có một mái tóc ngắn gọn gàng, cô mặc bộ đồ màu trắng gạo thường thấy, khuôn mặt trang điểm nhẹ. Bất ngờ là cô lại rất hoạt ngôn, dễ dàng phá vỡ bầu không khí có phần ngượng ngùng: "Không sao, dù sao iced americano cũng là món đồ uống thiết yếu để sinh tồn trong mùa hè mà."

Đá trong cốc rất nhiều nên khi cắm ống hút vào sẽ phát ra tiếng lọc cà lọc cọc, những giọt nước li ti xuất hiện trên thành cốc, cô mới chỉ nhẹ nhàng chạm vào mà chúng đã biến thành một mảng ướt nhẹp: "Anh thì sao? Anh cũng bị người nhà bắt đến xem mắt hả?"

"Ừm."

"Vậy anh thấy tôi thế nào?"

Yoon Taehee nhìn chằm chằm Song Eunseok đầy hứng thú, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Song Eunseok cúi đầu bắt đầu chọc đá trong cốc, lịch sự đáp lời: "Cũng không tệ lắm."

"Xạo ghê, anh chẳng thấy tôi thế nào cả." Nghe giọng Yoon Taehee lại chẳng có vẻ gì là tức giận: "Thế nhưng đây chính mới là bản chất xã giao của người trưởng thành, rõ ràng hai bên đều biết là chuyện sẽ không thành nhưng vẫn muốn giữ thể diện cơ bản."

"Thật ra tôi đã có người yêu lâu rồi."

Song Eunseok ngẩng đầu, phát hiện ra lúc Yoon Taehee cười, bên má cô sẽ xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ. Cô đang nhìn về phía chiếc bàn cà phê nằm chéo phía sau họ mà phất tay đầy khiêu khích, thấy dáng vẻ trốn tránh đầy luống cuống của cô gái tóc dài, cô nở nụ cười thật tươi như thể vừa thực hiện trò đùa dai thành công.

"À, quên không giới thiệu với anh, đó là bạn gái của tôi, Eunsuk*."

"Trông hai người rất xứng đôi."

"Cảm ơn."

Cuối cùng Yoon Taehee cũng nở nụ cười thật lòng với Song Eunseok: "Thật ra chúng tôi trở về lần này là để gặp ba mẹ, nhưng tình hình bây giờ thì anh cũng thấy rồi đấy." Dứt lời, cô thở dài: "Ba mẹ tôi không hề đón nhận Eunsuk, mắng cô ấy là hồ ly tinh, đã vậy còn ném tất cả những món đồ mà cô ấy mang đến ra ngoài, bảo cô ấy cút càng xa càng tốt."

"Vốn dĩ tôi định kéo Eunsuk rời đi ngay lập tức, nhưng cô ấy không muốn tôi và người nhà căng thẳng với nhau, cuối cùng khuyên tôi đồng ý đến buổi xem mắt này."

"Ngay từ đầu tôi đã định đến cho xong rồi thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ tình cảm của mình."

Giờ phút này có vẻ Yoon Taehee thật sự cảm thấy áy náy: "Hy vọng không làm mất thời gian của anh."

"Tôi cũng chưa bảo là mất thời gian." Song Eunseok đứng dậy đưa thẻ thanh toán cho nhân viên phục vụ rồi cất hoá đơn đi: "Vậy cô tính sao với ba mẹ?"

"Hai người chúng tôi sẽ sống riêng." Thật ra Yoon Taehee nghĩ rất thoáng: "Bọn tôi hạnh phúc là được rồi, chẳng cần phải sống trong mắt người khác."

Không cần phải sống trong mắt người khác ư?

"Cảm ơn cốc cà phê của anh nhé, bây giờ chúng tôi phải ra sân bay rồi, bay về Busan, hy vọng còn có cơ hội gặp lại anh." Yoon Taehee một tay nắm tay Eunsuk một tay vẫy Song Eunseok, sau đó có vẻ như cô nghĩ đến chuyện gì đó, nói với Song Eunseok: "Người đứng bên ngoài kia là bạn của anh à? Vừa nãy hắn đứng đó nhìn anh rất lâu."

Là Jung Sungchan.

_________________________________

Chú thích:

*Eunsuk (恩淑): Tên bạn này phiên âm tiếng Trung là Ân Thục, nghe rất hay nên lúc tra âm Hàn mình hơi sốc =)))) Chính xác là Eunsuk 은숙 khác với Eunseok 은석 xíu thoai, không biết có phải do tác giả lười đặt tên không =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro