Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khởi Đầu Mới Cùng Người Đồng Đội Cũ

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Wangho trở về nhà sau một ngày dài, cảm giác mệt mỏi nhưng không nặng nề như mọi khi. Căn phòng của cậu vẫn yên tĩnh, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu khắp nơi. Sau vài giây do dự, Wangho ngồi xuống bàn, mở máy tính và đăng nhập vào ứng dụng livestream mà cậu từng gắn bó khi chơi **Liên Minh Huyền Thoại**.

Chiếc máy tính vang lên âm thanh khởi động quen thuộc, giống như tiếng gọi từ một thế giới mà cậu đã dành rất nhiều thời gian và tâm huyết. Một thế giới mà Wangho đã từng đắm chìm, nơi mà mọi phiền muộn trong cuộc sống dường như tan biến khi màn hình trò chơi hiện lên trước mắt. Tuy nhiên, giờ đây, cảm giác quen thuộc ấy pha trộn với một chút lạc lõng. Cuộc sống bận rộn và áp lực đã dần khiến niềm vui chơi game của cậu trở nên nhạt nhòa.

Hôm nay, dù Viper đã hủy cuộc hẹn đi ăn với lý do cá nhân, nhưng Wangho không thể ngừng nghĩ về cậu em đồng đội ấy. Cậu băn khoăn liệu có nên nhấp vào kênh của Viper và theo dõi livestream không. Cảm giác có chút lạ lùng, như thể cậu đang quay lại một nơi mà mình đã rời bỏ từ lâu, nhưng lại đầy sức hút. Có điều gì đó trong lòng Wangho muốn hiểu lý do thực sự đằng sau việc Viper hủy cuộc hẹn. Có thể là cậu đã quá nhạy cảm, nhưng cũng có thể là Viper đang có điều gì đó không thể nói ra.

Cậu lướt qua danh sách các kênh stream. Mọi thứ có vẻ thay đổi, nhưng cảm giác quen thuộc vẫn còn đó. Khi nhìn thấy kênh của **Viper** – cậu em đồng đội kém cậu hai tuổi – Wangho chợt thấy một cảm giác lạ. Viper và Wangho từng rất ăn ý trong nhiều trận đấu, nhưng gần đây họ ít liên lạc hơn, và sáng nay Viper đã hủy cuộc hẹn đi ăn mà hai người đã lên kế hoạch, với một lý do ngắn gọn: "lý do cá nhân." Wangho không thể tránh khỏi cảm giác bị bỏ rơi và thất vọng.

Sau một hồi do dự, Wangho cuối cùng nhấp vào kênh của Viper. Khi màn hình hiện lên, tiếng trò chuyện và âm thanh trận đấu của Liên Minh Huyền Thoại lập tức lấp đầy căn phòng yên tĩnh của cậu. Màn hình hiện rõ hình ảnh của Viper, giọng nói của cậu em vẫn đầy năng lượng, nhiệt huyết. Một phần nào đó trong Wangho cảm thấy nhẹ lòng khi thấy Viper vẫn là chính mình, dù khoảng cách giữa họ dường như đã lớn hơn trước.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Wangho không bình luận gì, chỉ lặng lẽ ngồi theo dõi, để dòng cảm xúc cũ từng trải qua khi cả hai chơi cùng nhau quay trở lại, từng chút một, làm dịu đi nỗi buồn âm ỉ trong lòng.

Khi trận đấu kết thúc, Viper bất ngờ ngừng lại, và với giọng điệu chậm rãi, cậu nhìn vào camera:

"Thực ra... hôm nay mình có điều muốn nói. Mình đã hủy cuộc hẹn đi ăn với một người anh rất thân thiết. Wangho, nếu anh đang xem, mình muốn xin lỗi. Đó là vì chuyện cá nhân, nhưng mình đã không giải thích rõ ràng, và mình biết điều đó đã khiến anh thất vọng. Mình thực sự xin lỗi."

Wangho ngồi đó, cảm giác giận dỗi trong lòng từ từ lắng xuống. Lời xin lỗi của Viper, dù đã muộn, nhưng đủ chân thành để làm dịu đi sự bực dọc. Cậu mở hộp thoại chat, gõ dòng tin nhắn ngắn: **"Anh đang ở đây, Viper."**

Viper nhìn thấy ngay tin nhắn và không giấu được sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. "Wangho! Thật sự là anh sao? Em rất vui khi anh đang xem, và cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội xin lỗi."

Wangho đáp lại: **"Không sao đâu. hôm khác đi ăn bù nhé?"**

Viper mỉm cười nhẹ nhàng: "Tất nhiên rồi, cuối tuần này nhé em hứa không bùng kèo nữa đâu ."

Wangho cười, cảm giác nhẹ nhõm và ấm áp len lỏi trong lòng. Có lẽ cuộc hẹn ăn uống bị hủy không còn quan trọng nữa.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Wangho ngồi theo dõi Viper livestream, cảm giác mệt mỏi dần tan biến khi thấy người đồng đội cũ vẫn duy trì phong độ trong từng pha xử lý. Trận đấu kết thúc, Wangho khẽ cười khi thấy Viper vẫn duy trì thói quen cảm ơn khán giả sau mỗi game. Một cảm giác lạ lẫm ùa đến. Dù họ từng là đồng đội rất thân thiết, nhưng giờ đây có điều gì đó giữa hai người vượt ra ngoài ranh giới của những người chơi game cùng nhau.

Sau buổi stream đó, Viper gửi cho Wangho một tin nhắn: "Anh rảnh cuối tuần này không? Mình nên bù lại cuộc hẹn hôm trước."

Wangho nhìn vào tin nhắn, cảm thấy một chút hồi hộp lạ lùng mà anh không ngờ tới. "Tất nhiên rồi. Cuối tuần gặp nhau đi."

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Cuối tuần đến nhanh hơn Wangho tưởng. Cả ngày anh cảm thấy bồn chồn, lòng đầy những suy nghĩ lạ lẫm về cuộc hẹn với Viper. Trước đây, những cuộc gặp của họ chỉ đơn giản là để bàn về chiến thuật hay luyện tập cho các trận đấu. Nhưng lần này, có điều gì đó khác biệt.

Khi bước vào quán cà phê mà Viper đã chọn, Wangho thấy người đồng đội cũ ngồi ở góc bàn, đang chăm chú nhìn vào điện thoại. Viper ngước lên, nở nụ cười tươi, vẫy tay chào. Vẫn phong cách giản dị và điềm tĩnh đó, nhưng Wangho cảm nhận được một sự gần gũi hơn, không chỉ còn là tình đồng đội.

"em đợi lâu chưa?" Wangho hỏi, ngồi xuống đối diện.

"Đợi lâu chưa?" Wangho hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể, nhưng sự căng thẳng vẫn hiện rõ.

Viper ngước lên, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt trẻ trung hơn so với tuổi của cậu. "Không đâu, em vừa tới. Anh khỏe chứ?"

Cả hai ngồi xuống, không gian ban đầu có chút ngượng ngùng khi những lời hỏi han chỉ xoay quanh chuyện công việc và cuộc sống. Nhưng càng nói chuyện, họ càng cảm thấy thoải mái hơn, như thể khoảng cách thời gian đã không còn tồn tại. Tiếng cười dần vang lên, câu chuyện về những trận đấu cũ, những khoảnh khắc đáng nhớ được gợi lại. Họ chia sẻ những khó khăn trong thời gian qua, những nỗi niềm mà cả hai không thể nói qua những dòng chat ngắn ngủi.

Thời gian dường như trôi qua nhanh hơn khi hai người cứ tiếp tục nói chuyện. Wangho không nhận ra là mình đã cười nhiều đến thế, và cũng không ngờ Viper lại có thể khiến anh cảm thấy thoải mái và yên bình như vậy, một cảm giác mà lâu nay anh hiếm khi có được.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Rồi, khi bữa ăn gần kết thúc, Viper bất ngờ ngừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào Wangho. "Anh biết không, thật sự em rất vui khi gặp lại anh. Em đã suy nghĩ rất nhiều sau khi hủy cuộc hẹn hôm trước. Em xin lỗi vì lúc đó không thể nói rõ hơn, nhưng em cần thời gian để suy nghĩ về... về những gì mình thực sự muốn."

Wangho nhìn thẳng vào Viper, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cậu. "Không sao đâu. Chúng ta đã trải qua nhiều thứ rồi, chuyện nhỏ như thế không làm thay đổi được mối quan hệ của chúng ta."

Viper cúi đầu, khẽ cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tan biến thành một sự nghiêm túc. "Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của chúng ta. Thực ra, em không chỉ xem anh là đồng đội, hay một người bạn nữa. Có lẽ điều này nghe kỳ lạ, nhưng... em nghĩ mình đã cảm thấy nhiều hơn thế."

Câu nói khiến Wangho như đứng lại giữa dòng suy nghĩ. Một cảm giác ấm áp lạ thường lan tỏa trong lòng anh. Wangho im lặng một lúc, rồi khẽ đáp, "Anh cũng cảm nhận được điều đó. Có lẽ, chúng ta đều đang cảm thấy như vậy từ lâu rồi mà không dám thừa nhận."

Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, nhưng không phải là sự ngượng ngùng như trước, mà là một sự đồng điệu không cần lời nói. Wangho và Viper ngồi đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau trong một khoảnh khắc như thể cả hai đều hiểu rằng mối quan hệ giữa họ đã bước qua một cánh cửa mới, không còn chỉ là đồng đội hay những người bạn cũ nữa.

Bữa ăn kết thúc, nhưng cảm giác nhẹ nhàng và gần gũi ấy không hề phai nhạt. Khi bước ra khỏi quán, Viper khẽ nói, "Chúng ta duo lại từ tối nay nhé? Nhưng lần này... không chỉ trên chiến trường ảo nữa."

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Wangho khẽ ngạc nhiên bởi sự chủ động của Viper, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu, cảm thấy lồng ngực mình có gì đó ấm áp hơn thường ngày. "Được thôi, mình cứ giữ liên lạc." không vội nói lời từ biệt, cả hai cùng nhau đi dạo giữa mùa thu lá vàng có hơi se se của tháng 11, năm đó tháng 11 chúng ta kí hợp đồng là lần đầu tiên làm đồng đội, còn bây giờ vẫn là tháng 11 nhưng lại từ dồng đội thành mối quan hệ khác biệt hơn cả

Cả hai cùng bước đi bên nhau, cảm nhận rõ rệt rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ đánh dấu sự hàn gắn của tình bạn, mà còn mở ra một chương mới trong mối quan hệ của họ – nơi tình cảm vượt xa khỏi giới hạn của trò chơi và những trận đấu. Wangho bước đi chậm rãi hơn, tâm trí lạc vào những suy nghĩ về Viper. Anh tự hỏi liệu có phải chỉ mình anh cảm thấy mối quan hệ của họ đang thay đổi, hay cả hai đều đang cùng nhận ra điều đó?

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Trên con đường về nhà sau cuộc hẹn với Viper, không gian như ngập tràn trong cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng. Đêm ấy, trời không quá lạnh, ánh đèn đường lấp lánh như chứng kiến khoảnh khắc quan trọng của cả hai. Tiếng gió khe khẽ qua từng ngọn cây, nhưng trái tim dường như vẫn còn vang vọng lời tỏ tình vừa thốt ra.

Từ những ánh mắt trao nhau đến giọng nói chân thành, cả hai không cần phải nói thêm gì nữa, mọi thứ đã quá rõ ràng. Mối quan hệ đồng đội bao lâu nay đã trở thành một câu chuyện khác, một chương mới bắt đầu từ giây phút ấy. Trên con đường quen thuộc, giờ đây không còn là hai đồng đội chỉ gắn bó vì nhiệm vụ, mà là hai người cùng hướng về một tương lai mới, một tương lai mà tình yêu và sự sẻ chia sẽ là nền tảng.

Đường về nhà có lẽ chưa bao giờ ngắn đến thế, mỗi bước chân như mang theo hy vọng và sự hứa hẹn về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Trong không gian tĩnh lặng của đêm, tâm trí cứ mãi nghĩ về những gì sẽ đến — những ngày tháng bên nhau, những kế hoạch chung, và cả những thử thách họ sẽ cùng vượt qua. Mối quan hệ giờ đây không chỉ là sự đồng hành trong công việc, mà còn là một hành trình chung để xây dựng một tương lai hạnh phúc, trọn vẹn và ý nghĩa hơn.

Gió khẽ thổi qua, nhưng lòng người lại cảm thấy ấm áp. Họ đã tỏ lòng, đã dám đối diện với tình cảm thực sự của mình. Và giờ đây, với một chút ngại ngùng, xen lẫn niềm vui khó tả, cả hai cùng hướng về phía trước, về một tương lai đầy ước mơ và khát vọng.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Khi bước đến trước cửa nhà, Wangho dừng lại một chút, Viper khẽ nói, "Hôm nay vui thật đấy. Anh nghĩ sao nếu cuối tuần sau mình gặp lại?" giọng nói của anh tràn đầy niềm vui và một chút ngại ngùng. Wangho cảm thấy một làn sóng hạnh phúc dâng trào trong lòng.

"Có lẽ sẽ là một ý tưởng tuyệt vời," anh đáp, nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt. Cả hai đều biết rằng cuộc hẹn này không chỉ đơn thuần là một buổi gặp mặt, mà là một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ. Thời gian như ngừng trôi trong khoảnh khắc ấy, khi ánh mắt họ giao nhau, và một lời hứa ngầm cho những cuộc gặp gỡ sẽ tiếp theo, cho một tương lai đầy hứa hẹn mà họ cùng nhau hướng tới.

Khi Viper khẽ gật đầu, mái tóc ngắn của anh bay theo làn gió, Wangho không thể không cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa họ. Cảm giác phấn khởi bao trùm tâm trí anh, khi nghĩ về những khoảnh khắc sắp tới bên Viper — những buổi chiều bên ly cà phê, những câu chuyện không hồi kết, và cả những nụ cười rạng rỡ. Mỗi ngày đều mang theo sự hứa hẹn mới, và anh cảm thấy mình đang đứng trên ngưỡng cửa của một chương mới, đầy màu sắc và ấm áp, với Viper là người đồng hành bên cạnh.

ngoái đầu nhìn theo bóng dáng Viper đang khuất dần trong con đường nhỏ. Một nụ cười nhẹ nở trên môi, nhưng trong lòng lại cuộn trào cảm xúc khó tả. Anh tựa lưng vào cánh cửa gỗ, tay vẫn còn nắm nhẹ chiếc chìa khóa, nhưng chưa vội mở cửa vào trong.

Khoảnh khắc vừa chia tay Viper, cả hai vẫn còn luyến tiếc, ánh mắt trao nhau như chưa muốn rời. Nhưng rồi, họ phải tạm biệt, để mỗi người có không gian riêng suy ngẫm về khoảnh khắc quan trọng vừa diễn ra. Trái tim Wangho đập rộn ràng, như thể lần đầu tiên anh nhận ra sức mạnh của tình cảm trong mình. Lời tỏ tình đã thốt ra, nhẹ nhàng và chân thành, nhưng lại sâu sắc đến mức làm trái tim anh rung động mãnh liệt.

Cuối cùng, Wangho cũng xoay chìa khóa, bước vào trong căn nhà quen thuộc, nhưng hôm nay, mọi thứ bỗng dưng trở nên khác lạ. Căn phòng dường như ấm áp hơn, như chính trái tim anh lúc này. Ánh đèn dịu nhẹ soi sáng góc nhà, và mỗi chi tiết nhỏ trong căn phòng đều gợi nhắc anh về cuộc hẹn vừa qua — những câu chuyện họ đã chia sẻ, những khoảnh khắc yên lặng khi không cần nói gì mà cả hai vẫn hiểu nhau.

Wangho thả mình xuống ghế, đưa tay chạm nhẹ lên lồng ngực, nơi trái tim vẫn còn vang vọng nhịp đập mạnh mẽ. Anh khẽ cười, tự hỏi liệu Viper có đang cảm thấy như anh lúc này không? Những dòng suy nghĩ về tương lai cùng Viper chạy qua tâm trí. Anh tưởng tượng về những khoảnh khắc họ sẽ cùng nhau đối mặt với thử thách, không chỉ là đồng đội trên chiến trường mà còn là người đồng hành trong cuộc sống. Mỗi ký ức, mỗi kỷ niệm của hai người từ trước đến giờ bỗng chốc trở nên đẹp đẽ và có ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc xen lẫn trong lòng Wangho. Anh biết rằng khoảnh khắc tỏ tình này sẽ thay đổi tất cả, không chỉ về cách họ đối xử với nhau, mà còn về tương lai mà họ cùng mơ đến. Cả hai đã sẵn sàng để bước vào một hành trình mới, một tương lai tốt đẹp hơn mà họ tự tay xây dựng từ những mảnh ghép của tình yêu và sự tin tưởng.

Trong đêm yên tĩnh, Wangho khẽ nhắm mắt lại, để trái tim lắng đọng giữa những dư âm ngọt ngào của cuộc hẹn. Một chương mới đã mở ra, và anh tin rằng với Viper bên cạnh, mọi thứ sẽ trở nên tươi đẹp và đầy hứa hẹn..

 ••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

end....

"thế giới này trở nên đẹp đẽ đến vậy chính là nhờ sự sẻ chia, cho dù điều bạn chia sẻ với mọi người là niềm vui hay đau khổ, là nụ cười hay nước mắt. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro