Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

một

có lẽ rất nhiều năm sau này, eom seonghyeon khi đã biến thành một ông cụ già nua cũng chẳng thể quên được cái đêm lạnh giá ấy, giữa dòng nước cuồn cuộn như siết lấy con người ta xuống đáy lòng sâu, xanh biếc ngọc ngà trong veo soi tỏ lòng người, phả nhẹ hơi sương vào khoảng không xa xăm, nó chợt nhìn thấy bóng lưng bé nhỏ trong chiếc áo mỏng tang thả mình xuôi dòng theo nhánh nước cuộn trào ra biển lớn. nhắm tịt mắt. nụ cười lấp lánh của kim juhoon hiện lên trước mắt tựa bông tuyết giữa cái sáng xuân mù mịt. liệu rằng seonghyeon đã leo lên chiếc cỗ máy thời gian nào đó giữa khu rừng thưa, để giờ đây trước mắt, thân thể ướt sũng của juhoon đang vẫy chào nó? xung quanh mọi thứ mờ đục, đôi chân như lội trên mặt nước mỗi lúc một sâu: róc rách, ào ào, đổ xô cuốn trôi đủ thứ đất cát xuống tận cùng cõi lòng. và rồi, đống lửa bùng lên dữ dội thiêu lấy một phần trái tim, seonghyeon theo bản năng rụt tay vào lòng.

trống rỗng, tâm trí rối bời, đau đớn, lập lòe ánh lửa đỏ rộp cánh tay phỏng trong lúc seonghyeon đun nước ấm, xẹt xẹt hồi ức. run rẩy tắt vội chiếc bếp còn đỏ lửa, loạng choạng nó mò mẫm gầm giường mớ giấy lộn chẳng rõ cái nào ra cái nào.

ngoài ô cửa là bầu không hanh hao của mùa lạnh. những ánh vàng cam của đèn đường dường như khô cứng trên tán cây thẫm màu. chỉ có thi thoảng làn gió rung nhẹ báo hiệu thế giới vẫn còn chuyển động, chưa khô cứng bởi cái buốt lạnh đến chạnh lòng.

mùa lạnh thê lương, hẳn bởi khi chờ đợi ta thường đợi với tê cóng đôi bàn tay lẻ loi...

đêm mùa xuân chỉ có mình nó. ánh sáng trắng nhạt của bóng tuýp vừa đủ vươn tới chỗ nó ngồi, còn thì mặc những khoảng không gian khác của tòa căn hộ cũ chìm trong bóng tối.

tô cháo lỏng vơi một nửa với lớp tiêu xay bị quấy lung tung, còn sự chờ đợi của seonghyeon dường như đã chạm đáy. dẫu nó vẫn tin mình vốn rất giỏi chờ đợi. giỏi đến mức, có biết người hẹn không đến, nó vẫn có thể một mình ngồi yên trông vào một điều kì diệu. như bước chân vọng từ cầu thang nhỏ nhẹ không phải của mấy người sống cùng tầng, vừa lúc ánh vàng cam dịu dàng hắt qua cửa kính trong suốt, xuất hiện gương mặt xinh xắn mỉm cười, mái tóc nâu lạnh hơi rối...

juhoon phải không?

ngoảnh nhìn. lại một cơn gió rung khẽ ngoài kia.

[...] ánh lửa yếu ớt lập lòe mấy cái que mỏng tang cháy gần hết. tấm lịch treo tường kẹt lại tháng sáu âm lịch. seonghyeon không nhớ rõ ngày, chỉ biết trong cái tháng âm ấy, nó như một người khác, lờ đờ, uất ức, lẫn lộn. co gối ngồi trên sàn, mắt nó vẫn nhìn đăm đăm chiếc cửa sổ. phía sau đó là một khung cảnh xa lạ nhưng quen thuộc. xa lạ vì nó chưa bao giờ được đặt chân đến đấy, còn quen thuộc vì nó đã ngắm nghía không biết bao nhiêu lần, đến nỗi có thể dễ dàng phác họa lại trong đầu khi đã nhắm tịt mắt. chiếc ghế bên góc phòng trống trơn, nó lại phải tiếp tục nhìn chăm chăm vào từng góc của căn phòng này. để rồi vô tình nhận ra cái chốn nương náu không còn quen thuộc như nó vẫn nghĩ... không còn quen thuộc khi đã có sự xuất hiện của những vật xa lạ.

trên chiếc bàn làm việc có một khung ảnh cỡ vừa đặt nghiêng nghiêng, nó có thể nhìn thấy thấp thoáng một nụ cười tít mắt đằng sau một góc chiếc khăn choàng cổ màu xám nhạt. còn nữa, lọ hoa trên bàn, một vài sợi tóc màu nâu lạnh vướng ở góc tủ. tinh tường vốn là một khả năng tốt, nhưng lúc này seonghyeon thấy nó không tốt một chút nào. nhiều khi cuộc sống của con người ta sẽ tốt hơn, nhẹ nhàng hơn nếu có một số việc họ không biết, không thấy và không cố tình muốn biết hay muốn thấy.

buổi chiều, trời bỗng kéo mây đen kịt, trận tuyết từ đâu trút xuống như muốn rửa trôi mọi muộn phiền. nó đẩy cửa bước ra ngoài mặc cho hơi ấm yếu ớt của căn phòng kéo nó trở lại.

eom seonghyeon và kim juhoon.

nó chẳng nhớ cả hai gặp nhau từ lúc nào, nó chỉ biết khi nó còn chưa hiểu hết mọi chuyện trên đời juhoon đã ở cạnh nó. lúc nhỏ, nó gọi juhoon là anh như một phản xạ vì cậu lớn hơn. lớn lên nó gọi anh với một ý nghĩ khác. nó thương juhoon. nó bắt đầu ngượng nghịu mỗi khi nghĩ về cậu. nó nâng niu tất cả những kí ức bên cậu mãi cho tới lúc cậu không còn bên nó nữa.

loạng choạng nó đi về phía tầng thượng tòa nhà cũ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. khi nhìn xuống thành phố, thấy những khung cửa kính của tòa nhà trên tầng cao, có hàng ngàn ánh đèn sáng lấp lánh rực rỡ ở dưới. nó thấy mình thật nhỏ bé giữa không gian vô tận. nhìn xuống thế giới bảy tỉ người, cũng như hàng vạn ánh đèn dưới kia, nó tưởng tượng như đang đứng giữa một vũ trụ đầy sao. quả vậy, y hệt một dải ngân hà.

[...] seoul chìm trong sắc xám của những đợt tuyết phả, thời gian đã tính bằng năm, ròng rã nó ở đây để chờ đợi một ai đó trở về, chờ đợi một tình yêu đơn phương vô vọng. trời đầu xuân lạnh căm, cái rét thấm sâu xương tủy khiến nó trở nên méo mó. nó chống cằm ngồi nhìn lại tất cả những kí ức có juhoon...

ít nhất đã từng thuộc về nó.

có người cho rằng đó là nỗi nhớ nhung vô hình về một thứ thiên đường đã bị thất lạc. một thứ quê quán không có chân dung rõ rệt, không một mốc vị trí địa lý rõ ràng, không biết được mùa màng thời tiết ra sao. không biết mà vẫn nhớ nhung buồn buồn. seonghyeon thì lại có lúc thơ thẩn nghĩ rằng nỗi buồn vô thường vô cớ kia là bắt nguồn từ nỗi nhớ về cái quê hương đầu tiên từ cái bào thai trong bụng mẹ. nhớ về cái cõi ở đó thành hình dần dần trong nỗi vui cùng những lo âu của người phụ nữ.

cây dương cầm phủ lớp sơn nâu đặt ở góc tầng thượng, nhuốm một màu những ký ức cũ kĩ. lặng lẽ nơi tầng thượng của căn ngôi thời thơ ấu. tiếng đàn một lần nữa vang lên giữa không gian, chỉ có mình nó.

"mẹ ơi, mẹ xem tuyệt chưa này!"

ngày hôm nay, seonghyeon lại nhìn ngắm những phím đàn. cây đàn ở đó nhuốm màu của ký ức tuổi thơ ấy... nó nhận thấy vô vàn ước mơ và khát vọng. nó nhớ lại khi những ngón tay nhỏ xíu khẽ lướt trên phím đàn, có mẹ nó bên cạnh chỉ dạy.

eom seonghyeon những tháng ngày đó... hạnh phúc biết bao.

bất giác, nó đặt tay lên những phím đàn. phím đàn thong thả qua từng đợt lướt tay. giờ đây, những phím trắng bị bao phủ bởi những lớp cát bụi. và rồi hình ảnh khắc họa seonghyeon ngày ấy cũng dần bị xóa nhòa.

như đứa trẻ của ngày hôm qua, nó lang thang đi tìm kí ức. kiếm tìm những kí ức cứ như một giấc mơ nhiệm màu, khó quên nhưng không thể kéo về.

ngón tay lại lần nữa lả lướt trên những phím đàn. gió xuân nhè nhẹ thổi. hương hoa ngào ngạt tràn vào bao phủ khắp căn phòng, khơi dậy một nỗi buồn man mác hiện rõ trong đôi mắt long lanh cứ mãi nhìn vào một khoảng không vô định.

còn juhoon thì sao? cuộc sống của cậu tốt không?

"cho dù em có đi đến tận phương nào... anh cũng vẫn luôn ở đó và bảo vệ chốn ấy."

những buổi đêm muộn, từ lan can, seonghyeon lại ngắm nhìn trời đất. nhìn xuống dòng người đông đúc kia, nó cứ như lạc giữa thành phố ngàn sao.

một quãng thời gian dài, chỉ để cố xóa đi những hình ảnh cũ và phác họa nên một seonghyeon hoàn toàn mới. nhưng ích gì chứ? ích gì khi ảo ảnh quá khứ vẫn chế ngự hằng ngày, dai dẳng và mãnh liệt như một chiếc bóng trọn đời không dứt khỏi chủ nhân của nó.

nó luôn nghĩ rằng mọi thứ rồi cũng phai mờ trong ký ức, và đúng là thế thật. cớ sao ký ức không thể đập vỡ và xây mới? hình ảnh juhoon lúc nào cũng trong ký ức của nó, làm sao nó quên được?

mênh mang rơi tuyết trắng mùa xuân như trút, seonghyeon lủi thủi trở về nhà. đứa trẻ đã chạm ngưỡng mười sáu vẫn nhớ nhà dù ra ngoài chỉ cách vài bước chân. ngày tàn trong cái ánh nắng dìu dịu khẽ tràn qua lớp kính, và ảo ảnh của juhoon lại tái hiện trước mắt nó một cách chân thật nhất.

mắt nó mở to, bàng hoàng, và nước mắt tuôn như thác đổ. nó ngồi phịch xuống sàn, hai tay bịt chặt lấy miệng để cố ngăn những tiếng nấc nghẹn đắng.

"juhoon..."

seonghyeon thấy nụ cười của cậu trên con phố ngập nắng vàng.

seonghyeon thấy mái tóc cậu rủ xuống dưới cơn mưa mùa hè.

seonghyeon thấy cả nụ cười của cậu ánh lên tia lửa hồng những ngày đông ấm áp.

giờ đây, seonghyeon đã hiểu mưa kỷ niệm là gì.

seonghyeon ngước mắt lên bầu trời trong xanh, cố tìm kiếm chút ánh sáng hy vọng nơi cuối con đường. cảm giác này là gì?

"juhoon à, anh có thấy mùi cô đơn trong không khí không?"

có lẽ là sự xuất hiện của juhoon, đã khiến seonghyeon đã quên đi bản thân mình từng như thế nào.

nó lên giường trùm chăn đi ngủ, ở nơi ấy chắc juhoon cũng đã ngủ rồi. cả hai chìm vào giấc ngủ êm đềm. gió khẽ rít đập nhẹ vào cánh cửa sổ, cành cây trước nhà xào xạc liên hồi. lại một đêm khó ngủ với nó...

mùa xuân chỉ thực sự đến khi hoa anh đào nở.

mùa đông mang một vẻ đẹp mà hiếm ai có thể hiểu được. thành phố những ngày này ngủ vùi trong tuyết. những khóm hoa nhỏ ven đường đã héo rũ tự bao giờ, hệt như những đốm lửa nhỏ lịm dần giữa cái rét thấu xương tủy. seonghyeon nhìn những bông hoa, một cảm giác tiếc hùi hụi, tỏ vẻ thất vọng thấy rõ.

"có sao, chúng rồi sẽ lại nở vào mùa sau."

seonghyeon vẫn luôn lạc quan như vậy. mỗi buổi chiều tàn, nó lại ngồi trong căn gác bé xíu của mình, mở cửa sổ, hít hà mùi mùa đông lạnh lẽo. ngước nhìn lên khoảng trời xám xịt đầy những mảng mây bong tróc, nó lại ước ao những mong muốn nhỏ nhoi.

nó vẫn còn nhớ mãi ngày hôm ấy. một chiều lạnh lẽo đầu đông. gốc cây anh đào rung lắc thân hình khẳng khiu, trơ trọi. hệt như juhoon... bần bật run đôi vai gầy lặng lẽ hướng ánh nhìn về một nơi nào đó xa xôi.

"anh làm gì vậy?" - seonghyeon không nhịn được mà thốt ra câu hỏi.

"anh ngắm hoa anh đào thôi." - juhoon từ tốn trả lời.

"nhưng chúng đâu có nở vào giờ này?" - nó lại thắc mắc.

bông tuyết lất phất rơi...

"ừ... những bông hoa cũng giống như cuộc đời con người vậy. không sao, hoa sẽ nở lại vào mùa sau."

giờ đây, liệu cậu có đang nhìn một bầu trời xám giống như nó vẫn nhìn không? hay cậu đang hít thở dưới một vùng trời trong xanh nào khác?

juhoon chỉ có một niềm đam mê là đi khắp nơi, ngắm nhìn mây trời, hăm hở với những phương trời mới, với những thế giới mới và những niềm hạnh phúc mới. cậu yêu gia đình, con người và cả thiên nhiên, hoa cỏ. và juhoon thích hoa anh đào.

tình cảm ấy mà, xa cách về không gian và thời gian luôn là kẻ thù bất diệt. rồi cậu đi. mỗi lần nhắc tới cậu, seonghyeon chỉ cười buồn, lặng lẽ an ủi cõi lòng vỡ nát. nhiều lúc nó cũng muốn nói cho bản thân biết, rằng mình đang đứng ở hai đầu thế giới với cậu. nhưng liệu lúc đó, nó có đủ mạnh mẽ để giữ mãi nụ cười hồn nhiên, ngây ngô đó? không một ai trả lời được.

từ khi juhoon đi, cuộc sống của seonghyeon có nhiều thay đổi. ấy thế mà cái thói quen cứ nhìn mãi về phía cửa sổ vẫn chẳng bỏ được. mặc dù trước giờ nó vẫn làm vậy, nhưng thường thì nó sẽ cùng cậu chơi đùa cùng hoa cỏ, những chú chim và vô vàn những thứ đáng yêu khác. còn hôm nay, nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt đượm buồn.

vắng anh, bầu trời chẳng còn đẹp như trước nữa.

vẫn ánh mắt xa xăm hướng ra ngoài cửa sổ. suốt buổi, nó cứ ngồi một góc trầm ngâm suy nghĩ. cũng chẳng ai để ý lắm, bình thường nó vẫn thường như vậy.

"seonghyeon à, em ngủ ngon không?"

nó choàng tỉnh, nhìn đồng hồ, vừa sang ba giờ sáng. trời bên ngoài vẫn tối mịt, tuyết lại lặng lẽ rơi. nó lại khóc rồi!

"không được khóc."

lại một lần nữa... nó cố gắng chìm vào giấc ngủ.

sáng đông lạnh, seonghyeon tỉnh dậy khi tia nắng hiếm hoi yếu ớt cố lách mình qua khe cửa rọi xuống đôi mắt lim dim. căn phòng yên ắng đến kì lạ. nhìn sang bên, chiếc điện thoại đã tắt ngóm từ bao giờ. đi xuống khỏi căn gác chật hẹp, nó lấy tay dụi mắt. lại một ngày đông mệt mỏi.

xoảng!

seonghyeon ngỡ ngàng, chiếc đĩa trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan. luống cuống nó cúi nhặt mảnh vỡ. thở dài, một mình dọn những mảnh vỡ trên sàn, chốc chốc lại tít mắt cười nhìn về phía chiếc bàn một li chưa từng xê dịch.

tấm ảnh cuối cùng cả hai chụp chung đã đóng đầy bụi. trái tim pha lê của nó có lẽ đã vụn vỡ y hệt chiếc đĩa trên sàn. cứ ngỡ, hạnh phúc sẽ luôn tồn tại trên thế gian, đúng là thế thật, nhưng trách sao chúng quá mong manh.

"juhoon à, vắng anh thật khó khăn. nếu anh ở đây, ắt hẳn sẽ đá em sang một bên, dọn dẹp đống đổ vỡ, miệng thì không khỏi cằn nhằn... nhưng em thích cảm giác ấy."

[...] nhiều năm đã trôi qua kể từ cuộc gặp mặt cuối cùng của cả hai. một ngày lại như bao ngày, seonghyeon lại hướng mắt lên trời ngắm nhìn. gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc rối, mát mẻ thật.

"hoàng hôn đẹp đấy, anh có đang ngắm nó không?"

trời càng kéo về đêm, nhiệt độ càng xuống thấp. mở toang cánh cửa đi về phía ban công, seonghyeon khoanh tay dõi mắt về thiên hà xa xôi. nhìn lên nền trời nơi những vì tinh tú xinh đẹp sáng lấp lánh, liệu juhoon có đang ngắm nhìn thiên hà rực rỡ rộng thênh thang kia hay không?

đôi mắt nó đượm buồn, nhưng nhanh chóng nở nụ cười nhìn về thiên hà sáng long lanh. khoảnh khắc ấy, chính là khoảnh khắc nó nhận ra bản thân mình lại luyến tiếc nhiều đến thế.

ngày hôm nay, bầu trời vẫn đầy sao, chỉ khác là chẳng còn ai cùng nó thao thao bất tuyệt về những vì tinh tú.

bầu trời không anh, chẳng khác nào mất đi dải ngân hà.

hôm nay, bầu trời chẳng lấy một vì sao.

trái tim của seonghyeon hẳn đã mệt lắm, khi những giọt nước mắt chẳng cản nổi mà rơi xuống. từng giọt, từng giọt. mùa đông ở seoul, gió lạnh vẫn cứ nhẹ nhàng thổi. lớp tuyết dày phủ kín lối đi, những bông tuyết trắng lặng lẽ rơi. trong lòng nó tự nhiên có chút hiu quạnh. đối diện với một khoảng không cô độc, trước mắt chỉ đơn giản một màu đen huyền diệu.

chớp mắt. mênh manh bầu trời xám xịt. mênh mang làn nước xanh ào ào cuộn. trước mắt seonghyeon hiện lên rõ rệt gương mặt tưởng chừng như bị quá khứ chôn vùi nó đã quên lãng. kí ức về cánh tay mảnh khảnh những đốm hồng như cành hoa anh đào mùa xuân... đáy mắt ngấn nước dưới tia sáng lòe loẹt của pháo hoa... nụ cười sáng trong tan giọt tuyết vào vùng ký ức.

một juhoon xinh đẹp rực rỡ hệt con số mười bảy mà cậu đã gửi vào mùa khô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro