Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sweet-Ngọt

Summary:

"Những cơn ác mộng đáng sợ nhất mà Izuku từng trải qua cũng chẳng thể sánh được với khoảnh khắc chất lỏng đỏ thẫm len lỏi ra từ khóe miệng của Katsuki, uốn lượn như một con rắn."

---

Izuku chưa bao giờ nghĩ đến cuộc đời mình sẽ ra sao nếu thiếu Katsuki.

Dù Katsuki có là một tay giang hồ đi chăng nữa, anh vẫn luôn sống, gây náo loạn ở đâu đó. Izuku chưa từng lo lắng về việc mạng sống của Katsuki có bị đe dọa không, vì em biết Katsuki là kẻ đứng đầu của chuỗi thức ăn. Nghĩ về việc Tử Thần chạm tay đến Katsuki giống như một câu chuyện cổ tích.

Cho đến khi Izuku chứng kiến anh trúng ba phát đạn vào ngực.

Nỗi sợ bóp nghẹt cổ họng Izuku ngay khoảnh khắc ấy. Em chưa bao giờ cảm thấy một nỗi sợ kinh hoàng đến vậy. Không phải lúc Isao kéo em đến nhà kho. Không phải lúc em bị trói vào chiếc ghế. Ngay cả khi một khẩu súng đã nạp đạn dí sát vào đầu mình, em cũng không hoảng loạn đến thế. Tất cả đều chẳng là gì so với cảnh máu của Katsuki văng tung tóe lên mặt em.

Cơ thể Katsuki ngã xuống đất cùng lúc với em khi những viên đạn xuyên qua người anh. Một loạt súng dữ dội vang lên từ súng trường của Kirishima và Sero, kết liễu Isao ngay tại chỗ.

Mọi cơn ác mộng mà Izuku từng có đều không thể so sánh với khoảnh khắc dòng máu đỏ thẫm rỉ ra từ miệng Katsuki, tuôn chảy như một con rắn.

Izuku không nhớ mình đã di chuyển như thế nào, em chỉ biết đôi tay mình hành động theo cảm xúc, em vội ôm lấy Katsuki. Em vừa khóc vừa cố gắng cầm máu cho anh. Nước mắt nhỏ từng giọt từ mắt em xuống gương mặt của người yêu cũ, trong khi ở phía xa, Kirishima và Sero liên tục gọi điện và nhanh chóng đưa Katsuki đến nơi an toàn.

Izuku ôm lấy đầu Katsuki trong lòng suốt đoạn đường trên xe.

"C-cố lên, Kacchan." Izuku thì thầm. Giọng em khàn đi, tay ấn mạnh hơn vào vết thương đang chảy máu không ngừng. "Làm ơn, cố gắng lên. Cậu không được rời xa tớ. Chúng tớ nhất định sẽ cứu cậu, tin tớ đi."

Katsuki nhìn em, ánh mắt nhẹ nhàng như thể cả hai đang nằm giữa một cánh đồng hoa.

"Tao sẽ không bao giờ rời xa em." Katsuki thì thầm, giọng anh yếu ớt. Anh nhếch môi cười, một nụ cười đậm chất Kacchan. "Ngay cả trong mơ tao cũng không dám làm thế."

Đôi mắt Katsuki khẽ nhắm lại, bị cơn mất máu kéo vào trạng thái mơ hồ. Izuku lay anh dậy, nhưng vô ích. Nhịp thở của Katsuki ngày càng yếu dần, còn Sero thì liều mạng nhấn ga.

Izuku cảm thấy như mình vừa trúng một vết thương chí mạng khác, và em biết nó sẽ để lại một vết sẹo không thể lành: một trái tim tan vỡ.


"Cậu ấy đang dần qua khỏi tình trạng nguy kịch rồi, tạ ơn trời đất." Sero thông báo với vẻ mặt nhẹ nhõm.

Mọi người đồng loạt thở phào. Izuku thả người xuống chiếc ghế bành êm ái, trượt người xuống một nửa và phồng má thở ra.

Em hiện đang ngồi bên ngoài cánh cửa đôi lớn cùng với Sero, Mina và Denki. Họ ở trong dinh thự của Katsuki, nơi mà, thật bất ngờ, lại có cả một khu vực dành riêng cho các ca phẫu thuật y tế. Điều này hợp lý khi Izuku nghĩ đến bản chất công việc mà Katsuki làm. Nếu em là một ông trùm, có lẽ em cũng sẽ không tin tưởng bất kỳ bác sĩ nào ngoài người của mình.

"Cứ mỗi lần cậu ấy bị bắn, tớ lại thấy mình già đi mười năm." Mina lẩm bẩm.

Izuku ước rằng câu nói đó không làm em cảm thấy buồn nôn. "Mỗi lần?"

"Ừm." Mina đáp, giọng cô đều đều. "Đây không phải lần đầu cậu ấy bị bắn, và chắc chắn cũng không phải là lần cuối. Nhưng đừng lo, cậu ấy sẽ ổn thôi."

Izuku cố gắng không nhăn mặt trước sự thật rất rõ ràng ấy.

"Điều đó nghe an ủi chút nào đấy." em khẽ nói. Đôi mắt dán chặt vào cánh cửa nơi Katsuki chắc hẳn đang nằm, bất tỉnh. Bao tử em quặn thắt. "Khi nào thì họ xong việc?"

"Sẽ mất một khoảng thời gian." Mina trả lời. "Ba phát đạn vào ngực cần phải chăm sóc và xử lý rất cẩn thận. Chưa kể đến thời gian hồi phục. Nếu cậu muốn về nhà thì cậu cứ về đi. Vụ tiệm bánh đã xong. Isao đã chết, và Kirishima đã tìm ra kẻ phản bội trong mạng lưới. Kiri đang xử lý chuyện đó rồi."

"Kẻ phản bội là ai thế?" Izuku hỏi, lảng tránh ý nghĩ rằng em có thể rời đi.

"Một lão già từ thời ông Sano còn nắm quyền." Denki nói với vẻ chán ghét. Cậu ta đang áp túi đá lên mắt mình, cau mày. "Lão ta trung thành với gia tộc Sano, muốn con trai ông Sano lên thay. Bakugo đã tiêu diệt gần hết những kẻ trung thành với gia tộc đó khi lên nắm quyền, nhưng có vẻ như một kẻ đã lẩn trốn thành công và chờ suốt bao năm để tìm cơ hội hạ bệ Boss."

"Đúng là lũ chuột nhắt." Sero nghiến răng. Cậu lắc đầu. "May mà mọi chuyện đã kết thúc rồi. Tớ chắc rằng sẽ không có thêm bất kỳ cuộc nổi dậy nào nữa trong thời gian tới."

Izuku gật đầu với những người trong nội bộ của Katsuki, đôi mắt em nặng trĩu. Vai em rũ xuống khi chớp mắt một cách chậm rãi. Sero nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Izuku để giữ em đứng vững hơn.

"Nếu mệt, tớ có thể chở cậu về căn hộ của mình." Sero đề nghị. "Đêm nay đã đủ dài và mệt mỏi rồi. Cậu nên đi nghỉ ngơi đi. Có tin gì về tình hình của Boss, chúng tớ sẽ báo cho cậu."

Izuku nhìn xuống đôi giày của mình. Chúng lấm tấm những vệt máu nhỏ, và đôi mắt em ngày càng khó để có thể mở ra. Em cân nhắc lời đề nghị của Sero, nhưng rồi lại liếc về phía cánh cửa.

"Tớ nghĩ mình sẽ ở lại đây, nếu được." Izuku nói. Em cúi mắt nhìn xuống đôi giày lần nữa. "Tớ có thể ngủ ở phòng dành cho khách như trước. Tớ muốn đợi cậu ấy tỉnh lại và hồi phục để có thể nói lời tạm biệt trước khi rời đi."

Sero, Denki và Mina nhìn nhau.

"Tất nhiên rồi, Izuku." Mina nói. "Để tớ dẫn cậu về phòng."


Sau đó, Izuku được đưa về phòng dành cho khách.

Em cuộn mình trên chiếc giường quá lớn so với mình và cố gắng xua tan sự nặng nề của đêm nay.

Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn khiến Izuku khó lòng có thể xử lý hết. Mỗi khi nhắm mắt lại, em chỉ nhìn thấy hình ảnh Katsuki trúng ba phát đạn vào ngực lặp đi lặp lại. Em vẫn cảm nhận được điều đó. Vẫn nghe thấy. Thậm chí còn cảm nhận được vị tanh của máu trên môi mình khi hét lên.

Tưởng tượng của Izuku vẽ nên những ký ức từ những năm tháng đã quên lãng: em và Katsuki chơi ở công viên khi còn nhỏ. Rồi cả hai bước vào trung học, tay trong tay. Những khoảnh khắc nhỏ nhặt khi Katsuki giúp em làm bài tập, trong khi bỏ bê bài của mình.

Giờ đây, em thấy rõ con đường mà Katsuki luôn xây dựng cho mình. Hết lần này đến lần khác, Katsuki hy sinh vì em. Thậm chí cả những đêm không ngủ, khi Katsuki ở ngoài thế giới lạnh giá, anh vẫn quay về với túi đồ ăn đầy đủ để Izuku có thể chế biến.

Katsuki luôn vị tha với em—kể cả khi đẩy em ra khỏi đường đạn và bị bắn.

Mỗi ký ức như một nhát dao, xé nát Izuku, khiến em đau đớn và quằn quại trong nỗi buồn.

Izuku trở mình, nhắm chặt mắt. Em chỉ cầu mong trái tim của Katsuki vẫn tiếp tục đập.


Như một cơn ác mộng tồi tệ, bốn ngày trôi qua mà không có lấy một tin tức gì.

Cánh cửa đôi vẫn đóng chặt, và Izuku bị cấm vào trong, theo lời của mọi người. Không biết bao nhiêu lần em cố gắng vượt qua những vệ sĩ, nhưng họ luôn đưa ra cùng một lý do mỗi khi em nài nỉ được gặp Katsuki.

"Tại sao tôi không thể vào thăm cậu ấy chứ?" Izuku gắt gỏng. "Như thế này không đúng chút nào. Tôi... tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cậu ấy ổn. Các anh hiểu điều đó mà, đúng không?"

"Tôi hiểu. Nhưng Bakugo không muốn cậu nhìn thấy cậu ấy trong tình trạng thế này." vệ sĩ tên Mirio đáp. "Xin lỗi, cậu Midoriya. Lời của Boss là luật. Cậu ấy bảo cậu nên về nhà thì hơn."

Izuku thở dài đầy bực bội. Katsuki cứng đầu, nhưng em cũng chẳng kém cạnh đâu.

Thay vì nghe lời Mirio, Izuku bắt đầu làm quen với căn biệt thự rộng lớn. Em đi dạo quanh nhà, trò chuyện với nhân viên và dành thời gian với Denki để giết thời gian. Càng khám phá, em càng nhận ra sự ấm áp kỳ lạ từ nơi này.

Trong lúc lang thang, em phát hiện ra vô số thứ nhỏ nhặt mà em từng nhắc tới với Katsuki hoặc Katsuki từng nhắc tới. Tất cả như ghép lại thành một bức tranh ngọt ngào, khiến em nhận ra sự chăm chút mà Katsuki đã dành cho ngôi nhà này.

Đây là sự hòa quyện hoàn hảo giữa những giấc mơ của họ, như các vì sao va vào nhau tạo nên một kiệt tác tuyệt đẹp trên bầu trời.


Vào buổi tối của ngày thứ năm, Izuku lại đi ngang qua cánh cửa đôi.

Hai người vệ sĩ nhìn em, mỉm cười mệt mỏi như đã quá quen với sự đeo bám của em.

Khi rẽ qua góc hành lang, Izuku bất ngờ thấy hai chú mèo nhỏ. Một con màu cam nhạt đeo vòng cổ màu xanh bạc hà, con còn lại màu trắng với những đốm đen, đeo vòng cổ màu hồng. Chúng dừng chơi đùa và quay đầu nhìn Izuku, đôi mắt sắc sảo đầy tò mò.

Izuku nghiêng đầu. Hai chú mèo cũng nghiêng đầu nhìn theo.

"Ồ, chào mấy bé," Izuku cất giọng nhẹ nhàng, ngồi xuống ngang tầm với chúng và mỉm cười thì thầm. "Mình không biết là Kacchan nuôi mèo đấy."

Hai chú mèo nhỏ đầy tự nhiên tiến lại gần, ngửi tay em. Izuku mỉm cười, nỗi buồn trong lòng em thoáng nhẹ bớt. Từng chút một, chúng nghịch ngợm cào nhẹ vào tay em, khiến em bật cười.

"Mình luôn nghĩ Kacchan là kiểu người thích chó hơn." Izuku lẩm bẩm. "Nhưng mấy bé này thật dễ thương."

Hai chú mèo kêu meo meo, và Izuku nhẹ nhàng xoa đầu chúng.

Quay lại nhìn về phía cánh cửa, trái tim Izuku lại nặng trĩu. Em đứng dậy, định quay về phòng thì nghe thấy tiếng bước chân.

Em quay đầu, hy vọng nhìn thấy mái tóc vàng nhọn đặc trưng của Katsuki—nhưng chỉ là mái tóc nâu của một người phụ nữ. Người phụ nữ mặc áo khoác trắng, mái tóc dài nâu chocolate, đôi mắt xanh lam và khuôn mặt trái tim dịu dàng.

"À, hai đứa đây rồi." bà ấy nói, chỉ vào hai chú mèo. "Hai đứa cứ chạy lung tung trong khi ta đang chữa trị cho bệnh nhân. Cậu Bakugou không thích hai đứa khám phá lung tung đâu."

Izuku quan sát người phụ nữ bước tới đón mèo, nhưng chúng chạy vòng quanh chân bà trêu đùa. Bà thở dài, để chúng chạy tự do và quay sang nhìn Izuku.

"Có phải bà là bác sĩ điều trị cho Kacc—ý tôi là, Bakugo không?" Izuku dè dặt hỏi.

Người phụ nữ mỉm cười, gật đầu. "Đúng vậy. Cậu là người làm ở đây sao?"

"Không." Izuku đáp nhanh. "Tôi là... bạn của cậu ấy. Tôi chỉ muốn biết liệu cậu ấy có ổn không."

"Cậu ấy đang hồi phục rất tốt." bác sĩ nói, nhưng có vẻ dè chừng hơn. "Tôi có thể biết cậu là ai không?"

"Xin lỗi. Tôi tên là Midoriya Izuku. Thật không may, có lẽ tôi là một phần lý do khiến cậu ấy bị bắn."

"Thì ra cậu là người thợ làm bánh mà cậu ấy luôn nhắc đến." người bác sĩ bật cười, ánh mắt bà sáng lên. Izuku đỏ bừng mặt. "Tôi còn có vài cuốn sách nấu ăn của cậu nhờ cậu Bakugo đấy! Cậu ấy rất thích công thức của cậu."

Izuku sững người. Kacchan có sách của mình sao?

"Nhân tiện, tôi là Emi." bà tự giới thiệu với nụ cười rạng rỡ. "Tôi là bác sĩ phẫu thuật riêng của cậu Bakugo. Còn đây là hai chú mèo của tôi, Minty và Chérie."

"Rất vui được gặp bà, bác sĩ Emi. Hai bé mèo của bà dễ thương quá." Izuku nói, giọng ẩn chứa chút buồn cười.

Em cúi xuống bế Minty lên, trong khi bác sĩ Emi bế Chérie vào tay mình. Izuku cưng nựng chú mèo nhỏ, dù nó quẫy nhẹ, nhưng cuối cùng lại rúc vào lòng em, phát ra tiếng kêu rừ rừ đầy mãn nguyện.

"Minty có vẻ rất thích cậu đấy." Emi cười, vuốt ve Chérie trong tay mình. "Thường thì tôi dùng chúng để thử xem ai là người có trái tim tốt. Có vẻ như trái tim của cậu rất trong sáng."

"Nếu bà không phiền khi tôi tò mò thì, bà quen Bakugo như thế nào vậy?" Izuku dè dặt. Em vẫn nhẹ nhàng vuốt ve Minty, chú mèo giờ đã hoàn toàn tin tưởng và nũng nịu trong tay em. "Cậu ấy chắc hẳn rất tin tưởng bà khi để bà làm bác sĩ riêng."

Bác sĩ Emi mỉm cười khi họ bước đi cạnh nhau.

"Tôi quen cậu ấy từ lâu lắm rồi." bà kể. "Khi cậu ấy tiếp quản tổ chức, việc đầu tiên cậu ấy làm là quay lại nơi tôi từng sống—một khu chung cư tồi tàn. Hệ thống thông gió ở đó đầy nấm mốc. Gia đình tôi và những người khác luôn than phiền về nó, nhưng chủ nhà chẳng bao giờ làm gì cả. cậu ấy biết tất cả mọi người ở đó đều quá nghèo để chuyển đi. Một kẻ khốn nạn lợi dụng người ta như thế."

Izuku bỗng cứng người khi nghe những lời đó. Nghe hệt như nơi họ lớn lên.

"Bà-Bà sống ở đâu, nếu không phiền cho tôi biết?"

Emi mỉm cười, nói cho Izuku biết địa chỉ chính xác của căn hộ thời thơ ấu của họ.

Toàn thân Izuku đông cứng.

Kacchan đã dùng quyền lực của mình để sửa chữa chỗ đó sao? Nó từng là nỗi ám ảnh của họ khi lớn lên, những cơn ho và hơi thở nặng nhọc vì phải hít bầu không khí ô nhiễm. Họ từng phải làm lơ những mảng xanh xám xấu xí bám đầy trên tường. Nhưng—Katsuki đã sửa nó. Giờ đây, những người khác sẽ không phải chịu đựng như họ đã từng.

"Tôi nói gì sai sao?" Emi lo lắng hỏi. "Cậu có vẻ khá ngạc nhiên."

"Không có gì đâu." Izuku vội vàng đáp. "Tôi chỉ... bất ngờ khi biết Bakugo lại dùng địa vị của mình để giúp đỡ một việc như thế. Tôi nghĩ cậu ấy quá bận rộn với những chuyện khác trong công việc, không có thời gian quan tâm đến điều này."

"Ồ, công việc của cậu ấy là giúp đỡ những người không thể tự giúp mình." Emi giải thích. "Đó chính là điều mà tổ chức của cậu ấy được biết đến. Bất cứ khi nào ai đó gặp khó khăn mà cảnh sát không thể giải quyết, The Lions sẽ là nơi mọi người tìm đến để xử lý vấn đề. Tổ chức của cậu ấy luôn vận hành theo cách đó."

Lần này, Izuku dừng bước. "Khoan đã—cậu ấy giúp đỡ mọi người sao?"

"Đúng vậy." Emi gật đầu. "Từ trước tới giờ vẫn luôn như vậy! Ông trùm trước đây, ông Sano, cũng là người như thế. Luôn hướng đến việc giúp đỡ những người yếu thế. Cậu Bakugo cũng vậy, đó là lý do cậu ấy được chọn làm người kế nhiệm. Cậu ấy giỏi trong việc bảo vệ người khác."

"Thật sao?" Izuku khẽ nói, vẻ mặt em đầy bàng hoàng.

"Đúng vậy! Nhưng, ừm, cậu ấy không phải lúc nào cũng làm điều đó một cách hợp pháp hay phi bạo lực. Không phải vấn đề nào cũng có thể được giải quyết bằng luật pháp, đặc biệt là khi liên quan đến các băng đảng khác."

"Để làm rõ hơn, ý bà là cậu ấy xử lý các vấn đề cho những người cần ai đó... có kỹ năng hơn họ để giúp đỡ?"

"Chính xác! Rất nhiều người dân vô tội không muốn vướng vào pháp luật vì bị dồn ép hay lừa gạt—giống như những gì đã xảy ra với cậu."

Những bánh răng trong đầu và trái tim Izuku bắt đầu xoay chuyển đồng bộ.

Hình ảnh tăm tối, đầy máu me của Katsuki trong tâm trí em giờ đây dần sáng tỏ hơn, bớt đẫm máu hơn. Izuku từ từ ghép nối những mảnh ghép lại với nhau và bắt đầu hiểu về Kacchan theo một cách hoàn toàn khác.

Nhưng điều đó lại dẫn đến câu hỏi: Tại sao Katsuki chưa bao giờ nói với em điều này?


Tối hôm đó, Izuku quay lại phòng dành cho khách. Em nằm trằn trọc cả đêm, những suy nghĩ về Katsuki cứ liên tục hiện lên trong đầu.

Ánh mắt em vẫn dừng lại ở bức tranh đầy hoài niệm của Katsuki treo trong phòng, nơi ánh nhìn của anh trông thật xa xăm. Nhưng giờ đây, Izuku nhận ra biểu cảm ấy không phải là sự xa cách, mà là sự bảo vệ—ý nghĩ rằng đây là điều Katsuki đã làm suốt thời gian qua bất giác khiến trái tim em ấm lại.

Em thậm chí còn dám nghĩ rằng, theo một cách nào đó, nó thật ngọt ngào—dù có chút méo mó.


Ngày thứ sáu sau khi hồi phục, Katsuki tỉnh dậy với cảm giác như vừa bị xe tải tông.

Đầu anh đau nhói vì cơn đau nửa đầu nghiêm trọng, tâm trí thì vẫn còn mờ mịt bởi tác dụng của thuốc giảm đau. Katsuki rên rỉ khàn trong cổ họng, bàn tay vươn tới những vết thương được băng kín trên cơ thể.

Anh khẽ chạm vào lớp băng, mặt nhăn lại vì đau đớn. Hình ảnh gương mặt sửng sốt và tiếng hét của Izuku lại hiện lên trong đầu anh.

Katsuki liếc sang cửa phòng nghỉ ngơi, nơi Mirio đang ngồi thoải mái, laptop trên tay. Vệ sĩ đáng tin cậy của anh tựa vào ghế, nở một nụ cười điềm tĩnh.

"Chào buổi sáng, Boss." Mirio chào với giọng hồ hởi. "Hôm nay cậu thấy sao rồi?"

Katsuki im lặng một lúc trước khi trả lời, anh gượng ngồi dậy. Một cơn nhói đau chạy dọc lồng ngực khiến anh cau mày, nhưng anh cố phớt lờ nó để thở ra.

"Tao ổn, khỏe nhất có thể sau khi bị bắn rồi. Chết tiệt, thở vẫn đau, nhưng chắc sẽ ổn thôi." Katsuki gắt nhẹ.

Mirio hơi rùng mình nhưng vẫn giữ nụ cười.

Katsuki nhìn về phía cửa, mím môi. "Izuku vẫn còn ở đây à?"

"Đúng vậy. Cậu ấy nhất quyết không chịu rời đi nếu chưa nói chuyện với cậu." Mirio trả lời, giọng điệu không giấu nổi vẻ châm chọc. "Cậu ấy bướng bỉnh lắm—rất giống một người mà chúng ta đều biết."

"Chết tiệt thật." Katsuki lầm bầm, anh đảo mắt. Anh phớt lờ cái nhìn đầy ý nhị của Mirio và chậm rãi bước ra khỏi giường. "Tên mọt sách đó còn bướng hơn cả một con cừu đực. Tao sẽ đi nói chuyện với cậu ta. Còn chiếc cặp tao bảo mày chuẩn bị đâu rồi?"

Mirio giơ lên một chiếc cặp bóng loáng, có khắc hình biểu tượng sư tử. "Đây. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng."

Katsuki gật đầu. "Tốt."


Katsuki bước đi với chiếc cặp trong tay. Anh nhìn chằm chằm vào nó, biết rõ ý nghĩa của nó và cố phớt lờ cảm giác hỗn loạn đang dâng lên trong lòng.

Nuốt tự ái xuống, anh thẳng lưng, bước đến trước cửa phòng khách. Một nửa trong anh vẫn còn sốc khi Izuku chưa "cao chạy xa bay" tới tận đỉnh núi nào đó. Thực tế là em vẫn còn ở đây, trong căn phòng này, quả thật nằm ngoài dự đoán của anh.

Nhưng khi anh đẩy cửa bước vào: Izuku đang ngồi trên mép giường, thản nhiên xem một chương trình nào đó trên TV.

Izuku quay đầu lại, và nhịp tim Katsuki bất giác tăng vọt. Anh đứng chôn chân ở cửa, còn Izuku thì hoàn toàn cứng đờ khi nhìn thấy anh. Cả hai chìm vào khoảng lặng, bối rối tìm lời để nói.

Dần dần, khuôn mặt Izuku nở nụ cười nhẹ nhõm, rồi em từ từ đứng dậy khỏi giường.

"Cậu ổn rồi." Izuku nói khi cả hai chỉ còn cách nhau một sải tay. "Thật tốt khi thấy cậu có thể đi lại."

Katsuki cố giữ trái tim mình không vọt lên tận trời. Anh nhìn xuống đất, hắng giọng. "Tao ổn. Tao luôn ổn, Izuku. Thật ngốc nếu lo lắng cho tao. Nhưng tao khá bất ngờ khi mày vẫn còn ở đây."

"Tất nhiên là tớ sẽ ở lại rồi." Izuku buồn bã nói. "Tớ muốn chắc chắn rằng cậu sẽ hồi phục, nhưng họ không cho tớ vào phòng phẫu thuật. Họ bảo ông chủ của họ không muốn cho tớ vào."

"Tao không muốn mày nhìn thấy tao trong tình trạng đó." Katsuki lẩm bẩm. Anh ép mình không nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục trong veo của Izuku. "Giờ tao ổn rồi, đừng lo."

Izuku im lặng không đáp.

Từ góc này, Katsuki thấy em đang nghịch vạt áo len, đôi tay khẽ run. Đôi bàn tay đó—anh nhận ra những vết sẹo mới mà trước đây không có. Những vết thương dài hằn trên da như thể ai đó vẽ lên chúng. Trái tim anh như vỡ ra.

"Tao thật sự rất xin lỗi, Izuku." Katsuki nói, cố ngẩng lên để nhìn thẳng vào mắt em. Ánh mắt trong veo của Izuku khiến anh như bị xuyên thấu. "Tao xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Cuối cùng thì mày đã đúng. Đây là lỗi của tao, vì thế Isao mới đến và nhắm vào mày."

Izuku nhanh chóng lắc đầu. "Không sao đâu—"

"—Không, không phải thế. Mày đã bị bắt cóc, tiệm bánh thì bị phá tan hoang chỉ vì cuộc chiến tranh giành địa bàn chết tiệt này. Không đời nào tao để chuyện đó trôi qua đâu—nên đây."

Katsuki đẩy chiếc cặp về phía Izuku, đẩy nó vào tay em. Izuku lúng túng, cố giữ lấy món đồ nặng trịch.

"Đây là cái gì thế?" Izuku hỏi, đưa chiếc cặp ra xa để nhìn kỹ.

"Trong đó có đủ tiền sửa lại tiệm bánh và hơn thế nữa." Katsuki giải thích với một trái tim nặng trĩu. Đôi mắt Izuku mở to. "Còn có mấy thứ khác mày cũng có thể cần, như một chiếc điện thoại mới. Số tiền đó cũng đủ để mày chuyển đến một nơi khác—càng xa tao càng tốt, mày sẽ an toàn hơn."

Miệng Izuku hé ra rồi ngậm lại, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cả hai trông đầy mâu thuẫn.

"...Katsuki," Izuku thì thầm. "tớ không thể nhận cái này."

"Izuku, làm ơn hãy nhận lấy—"

"—Không." Izuku nói một cách chắc nịch, đẩy chiếc cặp lại ngực Katsuki. "Tớ không thể nhận vì tớ đã thua cược."

Katsuki nhíu mày. "Cược gì cơ? Mày đang nói gì thế?"

"Vụ cược mà chúng ta đã đặt ra trong lúc làm bánh ấy, trước khi tớ bị bắt cóc." Izuku thú nhận bằng gương mặt đỏ bừng. "C-Cậu thắng rồi. Tớ đã làm cháy đen mấy cái bánh, nên cậu thắng. Tớ đã hứa là nếu thua thì phải ở lại đây với cậu một tháng."

"Cái quái—Chuyện đó không quan trọng." Katsuki thở dài. Anh bực bội nhét chiếc cặp lại vào tay Izuku. "Nhất là sau khi mày bị bắt cóc vì tao. Hãy nhận lấy tiền và đi đi."

"Nhưng nó quan trọng với tớ!" Izuku đẩy chiếc cặp lại với sức mạnh đủ khiến Katsuki lùi lại một bước. "Tớ không muốn nuốt lời—nên tớ sẽ ở lại với cậu một tháng như đã hứa. Tớ đã thua một cách công bằng và sòng phẳng."

Katsuki trừng mắt, hoàn toàn bối rối.

Anh nhìn kỹ Izuku. Chiếc mũi nhỏ nhắn của em hơi nhăn lại, đôi mày rậm cau lại, và bàn tay run rẩy khẽ chạm vào anh. Katsuki từ từ đứng thẳng lưng, cao lớn lấn át Izuku, và nhếch mép. Anh nắm chặt chiếc cặp trong tay, lướt qua những ngón tay của Izuku.

"Mày sẽ không chịu nghe lời tao đúng không?" Katsuki hạ giọng.

Izuku cũng đứng thẳng, nhanh chóng rụt tay khỏi chiếc cặp. Em hắng giọng, phớt lờ gương mặt đang đỏ bừng của mình. "Đúng thế. Tớ sẽ giữ lời hứa. C-Cậu có thể đưa tiền cho tớ sau khi tớ hoàn thành hình phạt của mình."

Katsuki cắn nhẹ má, cố giấu nụ cười.

Khi Izuku đã quyết, chẳng ai có thể khiến em đổi ý.

Vậy nên Katsuki đã đầu hàng.

"Được thôi."

Izuku nở một nụ cười dịu dàng, khiến Katsuki tự nhắc nhở mình rằng điều này chẳng có ý nghĩa gì cả. Izuku chắc chắn không muốn dính líu gì đến anh—không thể đâu. Không phải, sau khi em bị bắt cóc.

Nhưng khi Izuku quay lại giường và vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình, điều đó cũng đủ làm lung lay quyết tâm của anh.

"Lại đây xem phim với tớ nè." Izuku nói, em đổi chủ đề. "Tớ nghĩ cậu sẽ thích nó đấy. Buồn cười lắm."

Katsuki từ tốn bước tới, ngồi xuống bên cạnh Izuku. Anh dựa lưng vào cẳng tay, cố cho phép bản thân tận hưởng tiếng cười nhẹ nhàng của Izuku. Trong lúc Izuku chăm chú nhìn màn hình, Katsuki chỉ nhìn em, rồi khẽ mỉm cười một mình.

Một tháng, nhỉ?

Anh nghĩ, có lẽ anh xứng đáng tự thưởng cho mình một tháng yên bình trước khi cả hai phải chia xa.


Tuần đầu tiên Izuku ở lại với anh, mọi thứ cảm giác—chết tiệt, thật đúng đắn.

Katsuki cố gắng hết sức để không đặt kỳ vọng quá cao, nhưng Izuku hành xử như chẳng có chuyện gì xảy ra. Người yêu cũ của anh thậm chí còn hát líu lo trong hành lang, và từ lúc nào mà tên mọt sách ấy lại thân thiết với Denki đến thế? Hai người họ hòa hợp một cách tự nhiên, như thể Izuku đã ở đây từ trước đến giờ.

Chẳng mấy chốc, Izuku bắt đầu hòa nhập với cuộc sống của anh như một mảnh ghép bị thiếu. Em đi theo Katsuki và nhóm thân cận của anh, nấu ăn cho tất cả bọn họ, tận hưởng căn bếp rộng rãi của nhà anh.

"Thật sự đấy, Midoriya, món cậu nấu ngon như tớ nghĩ." Denki hào hứng nói, cậu cười toe toét. Đây là lần đầu cậu ta được nếm thử đồ ăn của Izuku. "Phiên bản món ăn này của Boss còn chẳng đáng xách dép cho cậu!"

"Cẩn thận cái mồm đấy." Katsuki càu nhàu, nhưng lời đe dọa chẳng có tí sức nặng nào.

Cả căn bếp bỗng bật cười rộn rã, bao gồm cả Izuku. Em bật cười khúc khích, đưa tay che miệng nhưng vẫn mỉm cười nhìn Katsuki.

Khi mọi người đã giải tán hết vào buổi tối, Izuku nhờ anh ở lại riêng trong bếp để giúp hoàn thiện vài công thức. Em lăng xăng khắp bếp như thể đây là ngôi nhà của mình, dễ dàng tìm thấy mọi dụng cụ cần thiết. Trong lúc đó, Katsuki xem qua vài tài liệu, đánh dấu những khu vực khả nghi để tìm kẻ đã cướp túi xách của bà Tanaka.

"Tớ cố mãi vẫn chưa chỉnh được tỷ lệ ngọt và chua-mát này." Izuku nói khi đang trộn phần kem phủ. "Đây là món tráng miệng đặc biệt mới mà tớ đang thử nghiệm. Cậu nếm thử giúp tớ được không?"

"Được thôi, có gì khó đâu." Katsuki trả lời một cách dễ dàng.

Anh đưa tay ra định tự lấy muỗng, nhưng ngạc nhiên khi Izuku lại đưa muỗng tới tận môi anh. Cả hai khựng lại, nhận ra đây có lẽ là một thói quen vô thức.

Nhưng Izuku không rụt tay lại, dù khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Katsuki cố không nghĩ ngợi quá nhiều, anh cúi đầu ăn từ tay Izuku. Anh khẽ "hmm" thích thú khi vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, hoàn hảo gần như tuyệt đối. Anh khẽ nhếch mép khi chạm ánh mắt với Izuku và nuốt trọn tất cả. Izuku hơi đỏ mặt, nhưng một cảm giác hoài niệm dễ chịu bao trùm lấy cả hai.

"Thế nào, được chứ?" Izuku háo hức hỏi, em nghiêng đầu một cách dễ thương.

"Thêm chút đường đi." Katsuki đề nghị, không để ý đến việc trái tim anh đang đập mạnh như thế nào. "Có lẽ thử thêm chút bạc hà cũng thú vị đấy."

Đôi mắt Izuku sáng rực, miệng em woa một tiếng như vừa tìm ra chân lý. "Bạc hà! Đúng rồi, nghe hợp lý quá. A, tớ nhớ khẩu vị của cậu quá đi!"

Izuku lẩm bẩm và nhanh chóng lôi cuốn sổ nhỏ ra.

Izuku bắt đầu viết lia lịa, miệng lẩm nhẩm với tốc độ chóng mặt. Đầu lưỡi khẽ thò ra bên mép khi viết, chẳng để ý chút bột còn vương trên má. Katsuki im lặng nhìn em, cảm giác trái tim mình mềm đi bởi những thói quen vụng về đáng yêu mà anh từng nhớ nhung.

Anh giả vờ như trái tim mình không hề rung động.

Đây chính là điều anh luôn muốn có với Izuku, trong ngôi nhà này—và giờ đây, nó hiện diện ngay trước mắt anh.


Sang tuần thứ hai, Izuku dần quen với nhịp sống cùng anh.

Họ lặp lại chu trình thử món mỗi ngày cho đến khi Izuku hoàn thiện món tráng miệng mới của mình.

Katsuki vẫn điều hành mọi việc như bình thường, để thuộc hạ xử lý những công việc nặng nhọc trong thời gian anh hồi phục. Tin đồn về sự việc với Isao lan truyền khắp nơi, và Katsuki nghe những câu chuyện được thêu dệt lên. Có người nói anh chặt đầu Isao vì người yêu bí mật của mình. Kẻ khác thì thì thầm về việc anh là con ruột của ông Sano. Một số tin đồn ác ý còn nói rằng Katsuki chỉ sống vì khát máu.

Những lời đồn thổi đó cứ trôi nổi như bóng ma không điểm dừng, và Katsuki chắc chắn rằng chúng sẽ khiến Izuku sợ hãi. Anh không phủ nhận rằng mình có chút khát máu, nhưng anh không muốn Izuku biết điều đó.

Tuy nhiên, dù nghe thấy bao nhiêu tin đồn, Izuku vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi.

Em vẫn cười suốt thời gian sống dưới mái nhà của Katsuki, và bất cứ khi nào có khách đến—Izuku đều làm bánh quy bơ cho họ.

Katsuki trố mắt nhìn khi Izuku đưa cho một vị khách mới, bà Tanaka, một hộp bánh quy bơ tự làm để mang đi đường.

Đôi mắt nâu ngọt ngào của bà cụ sáng bừng lên vì vui sướng, bà nở nụ cười tươi rói, để lộ cả hàm răng. Bà nhìn qua nhìn lại giữa Izuku và Katsuki với ánh mắt đầy vẻ hài lòng trước khi bước ra khỏi cửa với cây gậy của mình. Khi cánh cửa đóng lại, mùi ngọt ngào của bánh quy vẫn còn vương vấn khắp không gian.

"Cậu có muốn ăn thử không?" Izuku hỏi khi cả hai chỉ còn lại một mình. Nụ cười ngọt ngào của em như rót mật vào tim Katsuki. "Tớ làm thêm vài cái cho cậu nhé."

"Được thôi." Katsuki thận trọng đáp lại.

Izuku quay đầu vào bếp như thể đó là nhà mình, cái cảm giác thân thuộc ấy gợi lên chút tự hào trong lòng Katsuki. Có vẻ như Izuku thích ngôi nhà này—đặc biệt là căn bếp.

Khi họ bước vào bếp, Katsuki ngồi xuống chỗ quen thuộc của mình, trước mặt anh là một núi bánh quy bơ, vẫn còn nóng hổi và hoàn hảo.

Anh ngần ngại cầm một chiếc lên, cắn thử và không thể kìm được tiếng rên thích thú. Anh liếc nhìn Izuku, nhận ra em đang chăm chú quan sát mình với ánh mắt vừa vui vẻ vừa tính toán. Có điều gì đó dường như đang chực chờ trên đầu môi em, nhưng Izuku vẫn giữ lại, không nói ra.

"Được rồi, tao hỏi thẳng nhé." Katsuki bắt đầu. Izuku giật mình một chút, ngồi thẳng dậy như thể vừa bị bắt quả tang. "Tại sao mày lại đối tốt với tao thế, Izuku? Không có ý xúc phạm nhưng theo tao nhớ là, mày không thích lối sống này mà?"

"Ừm." Izuku cười ngượng, gãi sau đầu. "Chẳng lẽ tớ không thể tử tế chỉ vì muốn vậy sao?"

"Trong trường hợp này thì không. Không thể. Nói thẳng đi—mày đang nghĩ gì thế?"

"Tớ đã nói chuyện với bác sĩ của cậu hôm trước." Izuku thú nhận. Em cắn môi, hai tay đan vào nhau. "Bà ấy kể gần hết mọi thứ về công việc của cậu, rằng cậu thực sự đang giúp những người bình thường chỉ cần một điểm tựa khi cuộc đời họ gặp bất công."

Katsuki nhai miếng bánh trong miệng rồi nuốt xuống. Anh thở ra bằng mũi, đặt miếng bánh còn dở xuống đĩa.

"Ừ, đúng vậy." Katsuki xác nhận. "Đó là trọng tâm công việc của tao. Tao dạy cho lũ khốn đó một bài học khi được yêu cầu, hoặc khiến kẻ quấy rối và hành hung người khác biến khỏi cuộc đời họ—với một cái giá. Thế thì sao?"

"Nó không giống như những gì tớ nghĩ khi nhìn thấy cái brass knuckles đẫm máu ấy." Izuku khẽ nói, đôi tay em xoay xoay ngón trỏ như để xoa dịu cảm xúc đang trào dâng. "Đ-Điều này không phải là tổn thương người khác vì lợi ích cá nhân. Cậu cũng đang giúp đỡ mọi người, và tớ—tớ nghĩ điều đó không hoàn toàn sai trái."

Katsuki nhướn mày. "Mày nghĩ thế à?"

"Ừm." Izuku thở dài, đầu cúi xuống. "Nhất là sau những gì đã xảy ra với tiệm bánh của tớ. Tớ sẽ thấy mình là kẻ đạo đức giả nếu nói ngược lại. Hôm đó tớ gọi cậu vì biết rằng cậu sẽ giúp tớ—thậm chí là làm đau gã đàn ông đó để hắn không còn dám đe dọa tớ nữa. Tớ đoán là cậu nhận được những cuộc gọi kiểu đó suốt, đúng không?"

"Mỗi ngày."

"Và cậu nhận tất cả sao?"

"Luôn luôn."

"Còn nếu ai đó không đủ tiền trả cho cậu thì sao?"

"Tao hiểu mà." Katsuki lầm bầm với một cái nhún vai. "Đời nào tao lại rút cạn tiền tiết kiệm của một bà cụ chỉ vì thằng khốn nào đó đang đe dọa cửa tiệm của bà đâu. Đôi khi tùy theo tâm trạng, tao sẽ làm miễn phí. Thực ra thì không bao giờ vì tiền cả—nhưng đó là một cử chỉ đẹp. Điều quan trọng nhất là giúp đỡ người khác."

Đầu Izuku vẫn cúi thấp. Em gật đầu từ từ, bờ vai bớt căng thẳng hơn trước. "Điều đó... thật sự rất đáng yêu, Katsuki."

"Tao cũng nghĩ vậy." Katsuki đáp, cố gắng tỏ ra thờ ơ.

Nhịp tim anh đập mạnh, dồn dập với lời khen đó. Anh tự hỏi điều gì đang chạy qua tâm trí Izuku khi em ngẩng đầu lên lần nữa, lần này em nở nụ cười dịu dàng như vị mật ngọt trên môi.

"Có lẽ hôm nay bánh quy bơ là một lựa chọn hợp lý nhỉ? Một món ngọt ngào dành cho người ngọt ngào." Izuku nhẹ nhàng nói. Em khẽ cười và đẩy chiếc đĩa về phía anh. "Ăn đi. Tớ sẽ làm món cay cậu thích nhất vào bữa tối sau khi cậu gặp khách hàng xong. Hôm nay cậu còn gặp bao nhiêu người nữa?"

Katsuki chớp mắt vài lần vì ngạc nhiên. "Ờ—bốn người nữa."

"Vậy tớ sẽ làm thêm bốn hộp bánh để họ mang về." Izuku mỉm cười vui vẻ, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết đáng yêu. "Hy vọng họ sẽ thích."

"Tao chắc là họ sẽ rất thích chúng." Katsuki nói, vẫn còn chút bối rối.

Izuku khẽ liếc nhìn anh một lần nữa trước khi quay người, tiếp tục công việc làm bánh của mình. Katsuki ngồi bất động trên ghế, nhìn mái tóc xù mềm mại của Izuku nhảy nhót khắp căn bếp.

Khi Izuku bận rộn chuẩn bị như thể không có ngày mai, Katsuki lặng lẽ tiêu hóa cuộc trò chuyện vừa diễn ra.

Izuku nghĩ anh là một người ngọt ngào.

Trái tim anh bỗng chốc đầy ắp những con bướm nhỏ xíu, nhẹ nhàng nâng niềm hy vọng trong anh bay lên, kỳ diệu như một phép màu.


Izuku thực sự không biết vì sao mình lại đồng ý ở lại sau tuần thứ ba.

Em có thể rời đi—và có lẽ nên rời đi như bất kỳ người tỉnh táo nào khác sau khi bị bắt cóc để làm con tin nhằm gây áp lực lên người yêu cũ. Nhưng em vẫn ở lại, hoàn toàn bị cuốn hút bởi một lực hấp dẫn luôn ám ảnh giữa em và Katsuki, như một cơn ác mộng dai dẳng.

Mỗi lần nghĩ đến việc rời đi, hình ảnh nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc của Katsuki lại hiện lên trong tâm trí Izuku, khiến một luồng cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng em. Và thế là em ở lại.

Cũng chẳng có sai gì khi làm vậy. Con người luôn tự cho phép mình chìm đắm trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, mà Izuku lại là một thợ làm bánh —sự nghiệp của em vốn dĩ xây dựng trên việc để người ta thưởng thức những món ngọt không thực sự tốt cho sức khỏe. Vậy tại sao Izuku không thể tự cho phép mình đắm chìm trong điều này—dù trong đầu em không ngừng vang lên những hồi chuông cảnh báo?

Tuy nhiên, càng ở lâu trong nhà Katsuki, tất cả những gì em thấy được là một Kacchan dịu dàng. Trong ba tuần liền, em quan sát kỹ chàng trai mà mình từng biết.

Katsuki luôn tiễn khách hàng ra vào văn phòng, miệng lúc nào cũng nở nụ cười hiền lành.

Anh thậm chí còn bố trí xe hộ tống cho những người không có phương tiện đi lại.

Katsuki luôn ngồi ngang tầm mắt với khách hàng, không bao giờ để mình ở vị thế cao hơn họ—thậm chí có những lúc anh còn quỳ xuống để lắng nghe những người có giọng nói yếu ớt.

Nhưng điều khiến Izuku xúc động nhất là khi chứng kiến cách Katsuki luôn cố gắng giúp khách hàng khép lại những vụ việc. Đặc biệt là khi có người đến gặp anh với những vết bầm tím, đôi mắt đỏ ngầu và nỗi sợ hãi hiện rõ trong từng ánh mắt. Có lần, anh còn cho một gia đình trú tạm ở phòng khách trong vài ngày để họ có thời gian tìm một nơi an toàn hơn, tránh xa kẻ đã bạo hành họ.

Cuối cùng, Izuku nhận ra, Kacchan của em vẫn luôn dịu dàng như thế.


Sang tuần thứ tư, Izuku cảm thấy như thể mình đã thuộc về nơi này.

Em gần như quên mất mình vẫn còn một căn hộ, và rằng khoảng thời gian ở đây rồi cũng sẽ kết thúc. Mỗi ngày trôi qua cùng Katsuki như đang khâu lại những vết thương cũ của em bằng những đường chỉ vô hình. Mỗi ánh mắt, từng cái chạm nhẹ và nụ cười của Katsuki đều khiến Izuku rơi vào một cơn mê mà chẳng thể thoát ra.

Có một buổi tối đã khắc sâu vào tâm trí Izuku—và khơi dậy trong em một cảm xúc mà em đã không cảm nhận được từ rất lâu.

Họ đã đi xem một buổi hòa nhạc.

Izuku không nghĩ điều này sẽ xảy ra. Katsuki đã bắt gặp em đang xem thông tin về ban nhạc yêu thích của mình trên điện thoại, rồi lại thấy em tìm vé tham dự. Katsuki, như mọi khi, tiến lại ngay phía sau em, cơ thể gần như áp sát vào lưng em trong bếp.

"Mày muốn đi à?" Katsuki hỏi bằng giọng trầm thấp, đầy vẻ trêu chọc. "Chúng ta có thể mua vé và đi xem trong thời gian mày ở đây. Tao khá chắc là mày cũng cảm thấy hơi ngột ngạt."

Izuku quay đầu nhìn lên Katsuki, cố lờ đi cảm giác nóng ran trên mặt. "Ồ, không sao đâu! Tớ không cần phải đi đâu. Ở nhà cũng vui mà."

"Không, thật đấy, nếu mày muốn đi, chúng ta sẽ đi." Katsuki nói, nhếch mép bằng một nụ cười gian xảo và nhíu mày. "Tao cũng thích nhạc rock, lâu rồi tao cũng không xem trực tiếp."

Vậy là họ đi, và Izuku thấy thật thú vị khi lần đầu nhìn Katsuki trong một khía cạnh khác, không phải hình ảnh của một ông trùm quyền lực. Họ đi một cách kín đáo, cảm giác như những con người bình thường và trong suốt thời gian đó, Katsuki luôn ở gần em.

Buổi hòa nhạc giúp Izuku thư giãn và cảm thấy thoải mái hơn. Em cố nhớ lại lần cuối mình vui như thế này, nhưng ký ức chỉ dẫn em quay về tám năm trước—cùng với Katsuki. Sự thật đó nằm trong tâm trí em một lúc.

Izuku uống ly cocktail của mình một cách trầm ngâm, trong khi Katsuki chi trả mọi thứ mà không hề chớp mắt.

Izuku mặc một chiếc áo flannel tối màu, quần jean rách và đôi giày thể thao đỏ, em cố gắng chọn trang phục thoải mái nhất. Katsuki thì ăn mặc tương tự, vẫn giữ phong cách giản dị. Anh mặc quần jean đen rách và một chiếc áo ba lỗ ôm sát màu đen.

Nhưng điều khiến Izuku bối rối hơn cả là những hình xăm của Katsuki.

Không chỉ có vài cái—mà toàn bộ ngực, tay và lưng của anh đều được phủ kín những thiết kế tinh xảo với hình ảnh rồng và sư tử. Cả cơ thể anh như một bức tranh được chăm chút tỉ mỉ, và những nét mực sống động đến mức Izuku gần như đánh rơi ly nước trên tay khi nhìn thấy cơ bắp Katsuki căng lên.

Izuku hầu như không thể tập trung vào ban nhạc. Ánh mắt em cứ liên tục hướng về phía Katsuki, người đang hét hò và cổ vũ hết mình, hoàn toàn không để ý rằng Izuku đang lén nhìn mình. Phải đến giữa buổi hòa nhạc, Katsuki mới quay sang nhìn em và nhận ra ánh mắt ấy.

"Mày đang nghĩ gì thế, Izuku?" Katsuki hỏi, giọng anh đầy vẻ tự mãn. Anh cúi người, ghé sát vào không gian của Izuku. "Mày biết đấy, nếu muốn, mày có thể chạm vào. Tao không cắn đâu—trừ khi được mày yêu cầu. Trong tất cả mọi người, mày là người nên biết điều đó nhất."

Izuku không biết điều gì đã chi phối em trong khoảnh khắc đó. Có lẽ là hơi nóng từ đám đông—hoặc cảm giác rằng cuối cùng cả hai cũng chỉ là hai con người bình thường. Em đưa tay lên, chạm vào nét mực khắc hình răng nanh của con sư tử trên bắp tay Katsuki.

Làn da của Katsuki ấm áp dưới đầu ngón tay em.

Izuku mất một lúc mới nhận ra mình đang dõi theo đường nét của hình xăm bằng ngón trỏ. Em bị cuốn hút bởi sự khéo léo trong từng chi tiết, và chỉ khi chạm đến xương đòn của Katsuki, Izuku mới giật mình tỉnh táo lại.

Khi ngước mắt lên, em bắt gặp ánh nhìn sắc bén từ đôi mắt đỏ rực của Katsuki.

"Mày thích nó chứ?" Katsuki trêu chọc, giọng khẽ khàng. "Dưới áo tao còn nhiều nữa, nếu mày muốn xem thì để tao cởi nhé?"

Như bị dội một gáo nước lạnh, Izuku vội vã xua tay. 

"K-Không cần đâu! Izuku nhanh chóng né tránh. Đầu tai em nóng bừng. "T-Tớ không cần phải nhìn toàn bộ đâu. Trông chúng tuyệt lắm!"

Em rụt tay lại, nhưng không giấu được sự thật rằng mình thực sự muốn xem những gì còn ẩn giấu bên dưới. Katsuki chỉ cười khẩy, đôi môi anh cong lên đầy vẻ tinh nghịch.

"Tùy mày thôi," Katsuki nói, giọng pha chút đùa cợt.

Cả hai đều quay lại chú ý đến ban nhạc, nhưng Izuku không thể ngừng lén liếc nhìn Katsuki. Em cứ nhìn chằm chằm cách đầu con sư tử di chuyển trên bắp tay anh, gần như cảm thấy nó đang gầm thét.

Nếu say thêm một chút nữa, có lẽ em đã tin rằng nó thực sự sống động.

Khuôn mặt Izuku đỏ bừng lên vì ngượng ngùng khi Katsuki lại bắt gặp ánh mắt em thêm một lần nữa. Lần này, Izuku không thể chịu nổi. Em bắt đầu uống nhiều hơn, mong làm dịu đi những suy nghĩ trong đầu và hòa mình vào đám đông.

Buổi tối trôi qua trong tiếng hát đồng điệu và những điệu nhảy đầy ngẫu hứng của họ. Izuku thề rằng em chưa bao giờ thấy Katsuki cười rạng rỡ đến thế.


Họ trở về nhà trong trạng thái lảo đảo, cười khúc khích với gương mặt đỏ bừng, tay ôm lấy nhau. Katsuki vùi đầu vào tóc Izuku, cánh tay siết chặt quanh eo em.

"Chết tiệt, tao vui quá, ngọt ngào," Katsuki lẩm bẩm. Họ loạng choạng bước lên cầu thang, đi ngang qua Mina đang đứng ngẩn ra vì sốc. "Đi ngủ nào. Đầu tao đau vl."

Izuku gật đầu, đầu óc em quay cuồng. Họ cùng bước vào phòng khách, Katsuki vẫn giữ chặt lấy em. Cả hai không thèm thay quần áo mà ngã nhào xuống giường.

Katsuki rên rỉ không vui, lẩm bẩm gì đó về việc "nóng quá," rồi nhanh chóng cởi phăng chiếc áo ba lỗ màu đen của mình.

Izuku tỉnh táo một chút ngay lúc đó, khi ánh mắt em đầy ắp hình ảnh cơ ngực trần của Katsuki.

Và trước khi em kịp suy nghĩ kỹ, phần say xỉn trong em đã thôi thúc em ngả người tới trước khi Katsuki nằm xuống. Izuku cười khúc khích, từ từ trèo lên người anh. Katsuki bật cười trầm thấp, đôi tay đặt lên hông Izuku để giữ em thăng bằng.

Izuku đặt tay lên ngực Katsuki, trầm trồ trước những hình xăm.

Lần này, em có thể quan sát kỹ hơn, tận dụng khoảnh khắc này để ngắm nhìn cách những đường mực xăm hòa quyện vào làn da của Katsuki.

"Vậy ra em thích nó, huh?" Katsuki cười khẩy, ánh mắt anh hờ hững và khẽ lắc hông. "Em không cần phải ngại với tao đâu, ngọt ngào. Cứ thoải mái khám phá cơ thể tao nếu em muốn." Giọng anh kéo dài ở cuối câu, khiến khuôn mặt Izuku đỏ bừng.

Izuku định rút tay lại, nhưng Katsuki nhanh chóng chộp lấy cổ tay em. Cả hai giữ ánh mắt nhau khi Katsuki kéo tay Izuku xuống và đặt lên ngực mình.

Cảm giác ấm áp xen lẫn bối rối chạy khắp cơ thể Izuku khi chạm vào làn da của Katsuki. Kacchan săn chắc, làn da vừa thô ráp vừa mềm mại đến lạ thường. Em có thể cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, nhưng lại không rút tay ra.

"Đây, để tao giúp em," Katsuki trêu chọc. "Cứ từ từ nào."

Không rời mắt khỏi Izuku, Katsuki hướng dẫn đôi tay em lướt dọc cơ thể mình. Izuku gần như cảm giác mình đang vẽ lại bản đồ cơ thể Katsuki khi những ngón tay của em trượt theo từng đường nét. Mọi thứ thật cuốn hút, và Izuku không thể rời mắt khỏi hai con rồng uốn lượn trên hai cánh tay của Katsuki.

Em cảm nhận hơi nóng dâng lên trong bụng mình. Hơi thở trở nên ngắt quãng khi các cơ bắp dưới lớp hình xăm siết lại. Tay em di chuyển khắp làn da Katsuki, ngắm nhìn từng đường nét tinh xảo và đầy mê hoặc ấy. Một con rắn. Một bông hoa. Những đợt sóng. Thậm chí có cả một bông hồng nhỏ được cẩn thận đặt giữa biển hình xăm ấy.

Em thậm chí còn không để ý khi Katsuki buông cổ tay mình ra. Không ai điều khiển tay em nữa, nhưng em vẫn tiếp tục. Em đã nhớ Kacchan biết bao: thô ráp nhưng lại đầy an ủi.

Izuku buông lỏng bản thân, và dành trọn đêm nay để ghi nhớ từng đường nét trên làn da của Katsuki. Em hạnh phúc chiêm ngưỡng những vết sẹo mới trên cơ thể người tình cũ, những thứ mà trước đây em chưa từng nhìn thấy. Họ ở bên nhau suốt đêm, tìm lại nhau.


Khi tỉnh dậy sáng hôm sau, Izuku thấy mình úp mặt trên ngực Katsuki.

Cơ thể bên dưới em đang khẽ ngáy, và Katsuki ôm em thật chặt trong vòng tay.

Ký ức về đêm qua ùa về trong đầu. Izuku vẫn cảm nhận được những tiếng cười nhẹ nhàng và những cái chạm dịu dàng ấy. Em ngẩng đầu lên một chút, nhìn xuống Katsuki. Dưới ánh sáng ban mai, em ngắm nhìn Katsuki đang say ngủ. Mái tóc vàng mềm mại ánh lên dưới ánh mặt trời, khiến Katsuki trông như một thiên thần đang ngủ. Làn da anh mịn màng dưới ánh sáng, khuôn mặt toát lên vẻ thư thái đầy cuốn hút.

Izuku không nhận ra mình đang mỉm cười cho đến khi em chạm tay lên môi mình.

Ánh mặt trời dần lên cao, và Izuku nhận ra em chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.

Tuy nhiên, khi nhìn về phía góc phòng, em thấy chiếc cặp bằng bạc sáng bóng trên bàn. Ánh mắt em dịu lại khi nhìn vào nó, rồi em quay lại nhìn chàng trai đang ngủ bên cạnh mình, người đang ôm em thật chặt.

"Ngủ tiếp đi, ngọt ngào," Katsuki lẩm bẩm. Bàn tay anh lười biếng luồn qua mái tóc xoăn của Izuku, khiến em tựa đầu xuống ngực anh lần nữa.

Izuku từ từ làm theo.

Em đặt tai lên trái tim đang đập của Katsuki, suy ngẫm về những tuần vừa qua.


Khi Izuku rời đi vào cuối tuần thứ tư, Katsuki cảm thấy một khoảng trống xé toạc trái tim mình.

Sự trống rỗng trong anh dâng lên gấp bội, cuộn xoáy như thể anh chính là một hố đen, nuốt chửng mọi cảm xúc. Niềm vui xung quanh mờ nhạt, bị bóng tối của nỗi đau sâu thẳm phủ kín. Katsuki ghét bản thân vì đã cho phép mình chìm đắm trong sự ngọt ngào của Izuku. Tại sao anh lại để Izuku ở lại? Đó thật là một hành động tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Anh lang thang khắp nhà suốt hai tuần như một bóng ma. Gần như không hiện diện ở bất cứ nơi nào. Tất cả nhân viên trong nhà đều tránh mặt anh, bóng tối từ aura của anh nhỏ giọt như mực đen.

Anh trở nên gắt gỏng hơn trong giọng điệu và khó chịu hơn với những người thân cận. Họ đều cố gắng động viên anh—nhưng sự thật là Izuku đã rời đi. Người yêu cũ của anh đã mang chiếc cặp đi và đang cố vá lấp khoảng trống trong cuộc đời mà Katsuki từng tạo ra.

Hiện tại, Katsuki đang ngồi trong văn phòng, xoay ly whiskey đã vơi một nửa.

Đèn được bật mờ và âm nhạc phát ra từ chiếc máy quay đĩa. Điều đó cho phép Katsuki chìm đắm trong nỗi buồn của mình, ngập tràn trong cảm xúc. Anh uống một ngụm và cau mày.

"Này, Boss, cậu phải ngừng buồn bã như thế này đi." Sero nói nhỏ. Cậu bước vào phòng khi cố không gây ra phiền toái. "Nó không tốt cho sức khỏe của cậu, và cậu đang làm cô lao công mới kia sợ hãi đấy. Cô ấy chỉ mới vào làm mà đã sợ cậu rồi, chắc là vì hôm nọ cậu đã nổi cơn tam bành trong bếp vì làm cháy cái bánh mì bagel nhỉ?"

"Đừng bảo tao phải làm gì, Sero." Katsuki gắt, nhưng giọng không mấy gay gắt. "Biến đi."

"Tớ định gợi ý rằng chúng ta nên đi dạo một chút." Sero đáp, phớt lờ lời anh. "Tớ nghĩ điều đó có thể giúp cậu cảm thấy khá hơn. Cậu không cần phải ra ngoài hay gì cả, nhưng thay đổi không khí sẽ tốt cho cậu đấy."

Katsuki lắc ly rượu trong tay và liếc nhìn máy quay đĩa.

Khi bài hát đang phát chạm đến tâm hồn mình, anh nhận ra mình thật đáng thương và có lẽ bạn của anh nói đúng.

"Được rồi," Katsuki càu nhàu. "đi dạo chút đi."


Katsuki chắc chắn rằng Sero đang trêu ngươi mình khi cậu ta lái xe quanh khu vực tiệm bánh cũ của Izuku.

Ngay lúc Katsuki định lên tiếng hỏi cho ra lẽ, thì lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng. Đôi mắt anh mở to khi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy điều mà anh nghĩ chỉ là mộng tưởng.

Tiệm bánh của Izuku vẫn còn nguyên - với một biển hiệu sáng lấp lánh có chữ "Sweetest Treats" phía trước.

Trái tim anh như ngừng đập cùng lúc chiếc xe dừng lại. Katsuki quay đầu, nhìn Sero đang nở nụ cười khúc khích.

"Tớ tình cờ đi ngang qua đây hôm trước và cũng ngạc nhiên như cậu vậy." Sero nói trước khi Katsuki kịp hỏi. "Có vẻ như 'ngọt ngào của cậu' quyết định giữ lại tiệm bánh ở đây."

Trái tim Katsuki bắt đầu đập nhanh. "Nhưng tại sao cậu ta lại làm thế?"

"Sao cậu không tự mình đi hỏi cậu ấy đi?" Sero trả lời và mở cửa xe.

Katsuki nhìn vào phía trước tiệm bánh của Izuku và thấy một tấm biển nhỏ với dòng chữ 'đang sửa chữa, sắp khai trương lại!' treo phía trước. Qua cửa sổ, anh có thể thấy Izuku đang quét dọn, em mang một chiếc tạp dề nhỏ. Khuôn mặt em cau lại vì tập trung, và Katsuki nuốt nước bọt.

Anh gật đầu, sợ rằng những ảo mộng của mình đang lừa gạt mình. Anh chậm rãi bước ra khỏi xe và tiến lại gần tiệm bánh nhỏ. Hương thơm ngọt ngào của bánh nướng thơm lừng cuốn lấy mũi anh, nhưng tất cả những gì anh có thể tập trung là Izuku đang đứng đó như một hình bóng tuyệt đẹp của trí tưởng tượng.

Anh đẩy cánh cửa nhỏ, và một tiếng chuông ngân vang báo hiệu sự xuất hiện của anh.

Izuku quay lại nhìn anh, và cả hai đều nín thở khi trông thấy nhau. Katsuki chậm rãi bước vào, cẩn thận bước qua đống kính vỡ và mảnh vụn trên sàn. Izuku mỉm cười dịu dàng và nắm chặt cây chổi trong tay.

"Mày đã ở lại," Katsuki thì thầm. "Tại sao thế?"

"Tớ đoán là, tớ không muốn xa cậu." Izuku thừa nhận. Em tập trung ánh mắt xuống sàn, trầm tư. "Tớ—Tớ thực sự đã nghĩ mình có thể chuyển đến một nơi khác và mở lại ở chỗ khác. Nhưng ý nghĩ rời xa cậu lần nữa...thì quá sức chịu đựng với tớ. Vì vậy, tớ đã ở lại."

"Ngọt ngào," Katsuki thì thầm, tim anh đập loạn nhịp. Anh bước đến gần Izuku hơn, sợ rằng mình đang hiểu sai ý nghĩa của những lời này. "Có phải mày đang nói giống như những gì tao nghĩ không?"

"Ừm, đúng thế." Izuku gật đầu. Katsuki bước tới gần hơn, trái tim anh đập mạnh như trống. "Nhưng—tớ có một câu hỏi dành cho cậu." Izuku nói khi họ đã gần nhau đến mức có thể chạm vào nhau. Đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của em ngước lên nhìn Katsuki, tìm kiếm sâu trong ánh mắt anh.

"Cứ hỏi tao bất cứ điều gì." Katsuki đáp bằng giọng khàn khàn. "Bất cứ điều gì mày muốn."

"Tại sao cậu không nói với tớ rằng cậu giúp đỡ mọi người nhiều đến thế trước khi chúng ta—chia tay?" Izuku thì thầm. "Nếu tớ biết, có lẽ tớ đã hiểu hơn."

Katsuki nghiến răng, đôi tay anh siết chặt lại.

"Tao không biết." Katsuki trả lời một cách chân thành. "Tao không có câu trả lời thực sự nào cho những gì đã diễn ra trong đầu mình lúc đó. Tao luôn sợ rằng mày sẽ sợ tao nếu biết tao làm những việc đó—bởi vì tao là một người bạo lực, Izuku. Không có cách nào có thể che giấu điều đó. Tao gần như đã đánh một tên trộm đến chết khi tao 15 tuổi, và tao kinh hoàng trước những gì mình đã làm vì nó mang lại cảm giác thoải mái cho tao."

Izuku gật đầu, vẻ lo lắng hiện lên trong mắt em khi nhún vai.

"Nhưng," Katsuki tiếp tục, cố gắng níu giữ những sợi dây hy vọng trước mặt mình. "tao luôn cố gắng hết sức để đảm bảo cơn giận của mình được hướng đến những mục đích đúng đắn. Tao luôn cố gắng trở thành 'nanh vuốt' cho những người cần tao."

"Vậy còn những việc vặt mà cậu làm cho tên xã hội đen hồi chúng ta còn nhỏ thì sao?" Izuku bắt đầu hỏi. "Tại sao cậu lại làm những việc đó?"

"Để đảm bảo mày có thể đạt được mọi ước mơ của mình." Katsuki nói. Giọng nói trầm thấp của anh chạm vào những cảm xúc ẩn sâu trong trái tim mình, phơi bày chúng ra trước mắt Izuku. "Mày luôn là động lực của tao. Tao chỉ muốn mày có được những gì mình muốn."

"Nhưng nếu điều tớ muốn là cậu thì sao?" Izuku hỏi, nước mắt em chực trào.

Cảm xúc của Izuku tràn ra như một ngọn tháp quá cao sụp đổ. Tất cả sự thô ráp, chân thực đều hiện rõ trong đôi mắt giờ đã ngấn nước của em. Khao khát mãnh liệt bùng lên trong ánh mắt xanh biếc, và Katsuki gần như cảm nhận được dư vị của những cảm xúc mà Izuku vừa thốt ra.

"T-Tớ chỉ muốn cậu ở bên cạnh tớ, Kacchan." Izuku nghẹn ngào nói. "Sẽ không quan trọng nếu tớ có tất cả những thứ lấp lánh và nguyên liệu tốt. Nhưng chính cậu mới là người khiến tớ hạnh phúc nhất. Tháng vừa qua khiến tớ nhận ra tớ đã nhớ cậu nhiều đến nhường nào. Tớ đã nghĩ mình ổn khi không có cậu, nhưng—" Izuku liếm môi, giọng em run rẩy. "N-Nhưng tớ hạnh phúc nhất khi chúng ta ở bên nhau. Nếu tất cả những gì tớ muốn chỉ là được ở bên cạnh cậu, thì sao?"

"Vậy thì tao sẽ nói rằng tao muốn có thêm một cơ hội nữa để khiến mày hạnh phúc." Katsuki thừa nhận, hòa cùng niềm khao khát trong mắt Izuku. "Nếu mày cho phép tao."

"Tớ nghĩ điều đó sẽ tuyệt lắm ấy." Izuku đồng ý qua đôi mắt ngấn lệ. "Tớ cũng muốn khiến cậu hạnh phúc."

"Chỉ cần có mày bên cạnh là tao đã hạnh phúc rồi." Katsuki nói. Anh bước thêm một bước và vòng tay ôm lấy Izuku. Họ ôm nhau, trái tim như đập cùng một nhịp. "Tao hứa lần này chúng ta sẽ làm đúng."

Katsuki gật đầu, cuối cùng cũng hiểu họ đã sai ở đâu. Anh có thể thấy họ thực sự muốn điều tốt đẹp nhất cho nhau, và anh mỉm cười dịu dàng với Izuku. Với một cái chạm nhẹ nhàng, Katsuki lau đi giọt nước mắt đơn độc trên má Izuku.

Izuku cũng đưa tay lên và làm điều tương tự với một nụ cười nhỏ, Katsuki thậm chí không nhận ra rằng mình cũng đang khóc.

Họ bật cười khẽ cùng nhau, và rồi Katsuki từ từ cúi xuống. Anh chờ đợi sự cho phép trong thầm lặng khi đôi mắt Izuku khẽ nhắm lại. Những bàn tay đầy vết sẹo bám chặt lấy áo Katsuki và kéo anh xuống.

Khi môi họ chạm vào nhau, Katsuki cảm thấy như tất cả những ngôi sao trên bầu trời đã nhân ba. Cảm xúc tuôn trào bên trong anh, như một dòng suối phun trào. Tất cả những gì anh có thể cảm nhận là niềm vui, ngưỡng mộ và tình yêu.

Họ rời nhau ra dưới ánh sáng dịu dàng của tiệm bánh, và cả hai đều cười rạng rỡ đến mức đau cả má.

"Tao nhớ em quá, ngọt ngào," Katsuki thì thầm bên cạnh môi Izuku.

Izuku cười rạng rỡ hơn bất kỳ vì sao nào. "Tớ cũng nhớ cậu lắm, Kacchan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bakudeku