Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1.2: Sweetener

"Tôi không thể ăn được nữa, thưa ngài. Tôi thực sự no rồi." Na-Kyum thở dài khi che miệng đầy những hạt cơm ngọt, nhích ra khỏi bàn một chút, hơi chen lấn những chai rượu đã nguội và rỗng. Bên cạnh cậu, Seungho cười toe toét, nhấp một ngụm rượu nữa từ trong cốc.

"Ngươi có chắc không? Chắc chắn đây không phải là một mưu đồ khác để ngươi đi đến một nơi khác, làm những điều đáng xấu hổ với chính mình them lần nữa?"

Na-Kyum đỏ mặt vì những lời nói đó, vô tình nuốt hết thức ăn vào miệng cùng một lúc, nhìn xuống đầu gối của mình, lắp bắp, "Thưa ngài, điều này không phải—" Cậu dừng lại và cắn môi trong khi vị quý tộc mỉm cười một cách tự mãn sau chiếc cốc rỗng. Một giọt mồ hôi chảy dài trên lưng bất chấp cái lạnh mùa thu, cậu nhìn sang một bên, lẩm bẩm, "... Tôi không định làm những điều như vậy tối nay, thưa ngài."

"Oh?" vị quý tộc nhướng mày tò mò, miệng lệch thành một nụ cười toe toét khi anh ta đặt chiếc cốc xuống và nghiêng người lại gần người họa sĩ, tay trái của anh ta đặt ngay cạnh nắm đấm đang khép chặt của Na-Kyum. Đôi mắt sắc nhìn xuống đôi môi đang run rẩy, đón nhận hơi thở ngọt ngào khi anh ta cúi xuống, "Không phải tối nay, phải không? Còn... vào những đêm khác, ngươi có định làm điều gì đó không?"

Na-Kyum mím chặt môi và nấc lên, "Thưa ngài, đó không phải là ý của tôi—"

"Hãy hít thở thật sâu nào. Ta chỉ đang nói đùa với ngươi thôi," Seungho châm ngòi, lấy một món quà từ cái giỏ gần như trống rỗng, đưa cho Na-Kyum. "Đây, ăn thêm một chút nữa. Ngươi có vẻ thích cái này và cái bánh quy mật ong nhất. Ta thấy ngươi đã ăn gần hết nó."

Na-Kyum cố gắng nhìn vào bất cứ nơi nào nhưng khuôn mặt của vị quý tộc quá gần với Cậu, "Đừng nữa, làm ơn..."

Vị quý tộc cười khúc khích, tiến lại gần người đàn ông đang thút thít, giọng nói của anh ta trầm xuống một cách khó nghe, "Miếng cuối cùng, ta hứa. Ăn đi cho ta xem." Một ngón trỏ đôi môi căng mọng của người họa sĩ lên, nở một nụ cười cao quý.

Vị quý tộc nhìn cậu qua ánh mắt khép hờ, âm thanh của vải xộc xệch khi cậu tiến lại gần hơn, hơi thở ấm áp của họ phả vào mặt nhau. Cậu nghiêng đầu cầu xin bằng một giọng nói khàn khàn và khó thở—

"Làm ơn? "

Một cơn rùng mình bao trùm khắp cơ thể Na-Kyum, toàn thân cậu từ từ sôi sục trong một cơn nóng thấp, chờ đợi trỗi dậy vào một thời điểm thích hợp—

Một hơi thở lướt qua môi Na-Kyum, ánh mắt màu hổ phách của cậu không thể rời mắt khỏi những miếng bánh. Dấu hiệu của chiếc lưỡi hồng hào ló ra sau hàm răng lấp lánh, đôi môi căng mọng khi cậu mở miệng, nếm vị ngọt của miếng phồng khi Seungho từ từ đẩy vào, ý thức rằng cậu đang bị quan sát cẩn thận—

—Na-Kyum từ từ cắn một nửa miếng bánh phồng, âm thanh giòn tan bên ngoài quyện vào vị mềm của đường gạo, khiến răng cậu ngứa ran trong vài giây ngắn ngủi, trước khi yên lặng tận hưởng món ăn dai—

—Seungho nhìn cậu chằm chằm.

Anh ta quan sát cách đôi môi đỏ bừng đó di chuyển, độ dính ẩm ướt của nó là một cái bẫy không thể nghi ngờ đối với đôi mắt luôn thèm khát kia. Anh ta ghi nhớ đôi má phúng phính nhấp nhô theo từng miếng nhai, tiếng hạt gạo nở ra và xay thành bã, cách người họa sĩ nuốt nước bọt. Anh ta cố nén một nụ cười, đẩy phần còn lại của món ăn vào miệng Na-Kyum.

Bàn tay trái của Seungho giữ bàn chân khi miệng Na-Kyum khép lại một lần nữa, mép môi của cậu sượt qua đầu ngón trỏ của Seungho, đóng chặt vào nó mà không cần phải thốt ra lời xin lỗi lắp bắp. nuốt nước bọt, duy trì ánh mắt của mình vào người quý tộc bị quyến rũ. Ngực Na-Kyum phồng lên và lõm xuống, hơi thở dồn dập khi ngón trỏ thúc vào bên trong khoang miệng ấm áp—

—Và Seungho liếm láp khi đôi mắt của chàng họa sĩ đang nhắm lại, ngửa đầu ra sau khi ngón tay dài đẩy vào, đùa giỡn với chiếc lưỡi ướt át bên trong, cuộn nó—

Vị quý tộc thở ra một hơi thật nhẹ qua đôi môi khi anh ta đẩy một ngón tay khác vào bên trong, ngón tay giữa của anh ta giờ đang hòa vào sự ẩm ướt nơi miệng của Baek Na-Kyum, cả hai ngón tay đều đùa giỡn với cơ bắp run rẩy. Những ngón tay anh ta lướt qua cái nóng đang kẹp chặt, vuốt ve hai mép lưỡi với tốc độ nhàn nhã trong khi Na-Kyum giờ run lên vì thở hổn hển, hai đầu gối run rẩy giờ chạm vào nhau khi Seungho tiếp tục tấn công.

"Có vẻ như ngươi vẫn chưa thực sự thoả mãn, đánh giá từ cái lưỡi đó của ngươi," nhà quý tộc thốt lên một cách cộc cằn, âm thanh của giọng nói của anh ta khiến Na-Kyum rơi vào một mớ hỗn độn run rẩy khi cậu nắm lấy bàn tay của nhà quý tộc và đặt nó ở đó. Những giọt nước mắt bây giờ trào ra từ khóe mắt khi cậu hé miệng, nước bọt của cậu bây giờ chảy xuống cằm run rẩy, chảy xuống cả đầu ngón tay thon dài của Seungho—

Seungho đùa giỡn với cái nóng hấp dẫn, móng tay chạm vào vòm miệng...

—Na-Kyum rùng mình với tiếng rên rỉ kéo dài vang vọng trong phòng, cơ thể cậu ngả về phía sau theo hình vòm căng, ngay sau đó, tay trái của Seungho bây giờ đặt sau thắt lưng của họa sĩ khi anh ta chơi với lưỡi và nước bọt đọng lại trong miệng Na-Kyum—

Đôi mắt không tập trung của Na-Kyum lướt qua nụ cười im lặng của Seungho, nhìn anh ta với vẻ gì đó giống như mê hoặc. Bàn tay của cậu siết chặt lấy tay vị quý tộc khi cậu hít một cái thật to và dâm đãng khi những ngón tay xâm nhập vào— âm thanh của nó khiến Seungho cười toe toét khi anh chàng họa sĩ thở phì phò theo từng nhịp đầu, rên rỉ và mút những ngón tay tiếp tục chơi trên lưỡi của mình.

Móng tay của người đàn ông nhỏ hơn cắm vào mu bàn tay của Seungho khi sự run rẩy của cậu ngày càng gia tăng từ mỗi lần chải ngón tay trong vòm miệng—

Na-Kyum há hốc miệng, vết đỏ ửng lên cổ khi cảm nhận được ánh mắt của Seungho đang đảo khắp khuôn mặt - những giọt nước mắt, ánh mắt thủy tinh, khuôn mặt thẹn thùng, run rẩy không ngừng, nước bọt tràn ra khắp nơi—

Na-Kyum rên rỉ, nuốt nước bọt khi mút ngón tay một lần nữa. Seungho liếc nhìn người họa sĩ, thở ra chậm rãi và yên tĩnh qua đôi môi mím chặt. Anh ta cong những ngón tay của mình xuống dưới, từ từ đưa chúng ra khỏi miệng Na-Kyum. Phập phồng, người họa sĩ nuốt nước bọt, nhìn anh ta với vẻ bối rối, "Thưa ngài, tại sao ..."

"Mật ong?" nhà quý tộc mỉm cười hỏi, ngón tay của anh ta bây giờ đang nhỏ giọt với chất lỏng từ cái bát trên bàn. "Vì cơm phồng dường như không đủ làm ngươi hài lòng. Đây," anh ta kéo Na-Kyum ngồi dậy và dựa đầu vào cổ "mở ra."

Họa sĩ sững sờ ngẩng đầu nhìn vị quý tộc, sau đó đối với tay phải ướt đẫm mật cùng nước miếng của chính mình, không nói gì.

"Ngươi không muốn hả?" Seungho hỏi với vẻ thích thú, lông mày của anh ta nhướng lên khi Na-Kyum cố gắng nói thành lời.

"Tôi ... tôi chưa bao giờ nói tôi ..."

"Vậy thì miệng của ngươi phải chịu đựng. Đây." Seungho ậm ừ, bôi một chút những ngón tay đầy mật ong lên đôi môi lấp lánh của Na-Kyum. "Có một hương vị."

Na-Kyum khẽ thở dài, nhìn vào chất lỏng nhỏ giọt, đôi mắt của cậu trừng trừng. Mắt cậu nhắm lại khi mở miệng ra, đón những ngón tay đi vào bằng một cái mút nồng nhiệt khi đã cố định bàn tay bằng cách chạm vào.

Seungho tiếp tục với một nụ cười sững sờ, không để ý đến sự cứng cỏi của anh ta đã đọng lại ở đó. Khuôn mặt của Na-Kyum bây giờ lấm tấm mồ hôi nhẹ khi bị nhấn chìm những ngón tay với một ngụm lớn, húp sâu mỗi lần ngụp lặn, khi ngẩng đầu lên, cậu thậm chí còn liếm đi phần còn sót lại của mật ong dính giữa các kẽ ngón tay Seungho. Môi của nhà quý tộc nhếch lên, nhìn xuống để thấy người họa sĩ đang chăm chỉ gặm nhấm.

Anh ậm ừ, cong người và lấy ngón tay ra khỏi khuôn miệng đang háo hức một lần nữa. Na-Kyum bối rối nhìn anh ta một lúc, Seungho lấy bát mật ong gần đó và uống một hơi cạn sạch.

Người họa sĩ ghi lại hình ảnh trong tâm trí, vị thiếu gia trẻ tuổi của ngôi nhà ngửa đầu ra sau khi uống mật ong, chất lỏng màu hổ phách lướt qua môi anh ta và chảy xuống hàm—

Na-Kyum quan sát giọt nước đơn độc trên đường viền của những chiếc xương đó, di chuyển trước khi cậu nhận ra mình đã làm gì, đưa lưỡi ra và làm trôi đi chất lỏng.

Seungho cố gắng không bị sặc khi đang uống rượu, khi anh ta mở to mắt trước sự táo bạo đột ngột của Na-Kyum, cười toe toét sau đồ uống của mình. Anh ta đặt chiếc bát xuống, ngửa đầu họa sĩ ra sau mở miệng cậu bằng ngón tay cái—

Seungho và đổ mật ong xuống miệng chàng họa sĩ, nhìn chất lỏng chảy xuống chiếc lưỡi đang chờ đợi, Na-Kyum nuốt nước bọt, hé môi một lần nữa. Anh ta tiếp tục việc này, chuyển mật từ miệng mình sang miệng Na-Kyum cho đến khi chiếc bát được làm rỗng và đổ đầy lại —người quý tộc hôn người họa sĩ, ôm và hút vào chiếc lưỡi. Miệng, môi ngọt ngào của họ gần bị ngợp, khi cả hai đều phập phồng vì hơi thở thiếu khí—

Seungho nắm lấy mái tóc của Na-Kyum, thưởng thức vị ngọt ẩm ướt của chiếc lưỡi mềm mại trong khuôn miệng nóng bỏng, rên rỉ với nụ hôn sâu khi anh ta nhẹ nhàng đẩy họa sĩ xuống sàn, Seungho vuốt cái miệng đang mở của mình, liếm chất lỏng ngọt ngào, tay anh nắm chặt mọi nơi họ có thể giữ — ổ khóa bằng gỗ mun, chiếc áo choàng không cởi ra—

- Bàn tay ẩm ướt.

Anh luồn những ngón tay của mình vào tay Na-Kyum, siết chặt bàn tay nhỏ hơn khi lưng Na-Kyum cong lên trong hành trình tìm cách gặm một đôi tai đang ửng đỏ — hai vật cương cứng của nghiến vào nhau. Cả hai đều không cởi bỏ quần áo khi người họa sĩ rên rỉ uốn éo, quằn quại dưới sự đụng chạm của người quý tộc. Môi Seungho bám chặt vào từng tấc da mà anh ta có thể chạm tới, cắn và cắn vào bề mặt trắng ngần vì hơi ấm của Na-Kyum.

Người họa sĩ rên rỉ khi cảm thấy cơ thể mình nóng lên, mắt cậu trừng trừng khi hàm răng gặm nhấm dái tai, tầm nhìn quay cuồng, tâm trí lơ lửng. Cậu bị hôn một lần nữa, cơ thể cong lên, ngực chạm vào người quý tộc, ngón chân cậu co quắp. Âm thanh rên rỉ và hơi thở thô bạo truyền đến tai cậu - tâm trí cậu mờ mịt, không biết rằng một thứ mật ngọt ngào khác đang nhích lên môi. Cậu mở miệng trước khi kịp nhận ra, thứ ngọt ngào được đưa vào miệng cậu, vị đắng hòa cùng vị ngọt của mật ong.

Cậu nhai khi nhìn chằm chằm vào biểu cảm thích thú của Seungho, cảm nhận được hương vị của nước đắng ngấm ra theo từng nhịp nghiến răng. Đôi mắt mở to—

"Chỉ một chút thôi," Seungho lẩm bẩm, mắt nhảy múa thích thú khi anh ta cũng lấy một ít rễ cây kẹo và nhúng nó vào mật ong. "Thoạt đầu đắng, nhưng -" anh ta cười khúc khích khi cắn một miếng rễ, đưa phần còn lại vào miệng, thưởng thức nước ép khi anh nuốt, "Ta hứa với ngươi nó sẽ ngon và ngọt. Ngươi có muốn nhiều hơn nữa không? "

Na-Kyum lắc đầu, "Tôi không thích vị của hồng sâm, thưa ngài."

"Không? Hm, vậy thì có lẽ..." Seungho với tay ra bàn lấy một cái bình và vẫy nó với Na-Kyum "Thêm thứ ngươi muốn? " Na-Kyum nuốt nước bọt, cơn đỏ bừng quay lại trên khuôn mặt, Seungho cười toe toét, tay anh ta bây giờ bắt lấy phần đang cương cứng của Na-Kyum, sờ nắn và nhào nặn nó một cách nặng nề, cảm giác nó nóng lên khi chạm vào. Anh ta chờ đợi, quan sát khi mắt Na-Kyum trở nên mơ hồ một lần nữa, các cạnh của những quả cầu màu hổ phách đó đọng lại những giọt nước mắt không thể che giấu khi người họa sĩ bật ra một tiếng khóc, đôi chân run rẩy của cậu tách ra trước cuộc tấn công được hoan nghênh, đôi tay run rẩy bây giờ nắm lấy không khí trong thiếu kiên nhẫn—

Seungho liếm môi và giữ chặt cậu, một nụ cười bẩn thỉu trượt lên môi khi anh anh rên rỉ và cọ xát với cục nóng đang co giật—

Na-Kyum với lấy cái chai, rên rỉ khi Seungho lấy nó ra khỏi tầm với của mình.

Người quý tộc vắt tóc, đặt chiếc bình bên cạnh mình, những ngón tay khéo léo giờ đang cởi áo choàng và áo khoác của anh ta, phơi bày cơ thể anh ta trước con mắt mơ hồ của người họa sĩ đang say sưa.

Seungho ậm ừ trước sự chú ý mà anh ta nhận được, cảm thấy cái nhìn chằm chằm đang nuốt chửng lấy mình- một cảnh tượng hiếm thấy đối với một thanh niên thường nhút nhát. Anh ta thích thú với ánh mắt say đắm — thật thân mật đầy say mê —nhà quý tộc nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng, nhìn vào nơi anh ta thấy những ngón tay đang co giật—

Một họa sĩ ngứa mắt muốn vẽ lại hình ảnh tội lỗi trong tâm trí mình.

Seungho đưa tay với chai mật ong, cười rạng rỡ với Na-Kyum khi anh ta để cho siro men chảy dọc từ ngực xuống bụng, chất lỏng theo dấu mọi đường nét của cơ thể căng săn chắc—

Na-Kyum mở to mắt khi nhìn thấy cơ thể đó—

"Ngươithích những điều ngọt ngào mà, phải không? "

Một cơn rùng mình quấn lấy người họa sĩ, máu trong huyết quản của cậu hát theo từng giọt chảy xuống da thịt hoàn hảo đầy tội lỗi —khi những giọt nước này hôn và trượt xuống núm vú đỏ bừng đang nhô cao, sau đó tụ lại ở cái bụng căng và ngâm mình nơi rốn—

Seungho vội vàng ngồi dậy, đôi tay háo hức, thoăn thoắt lột bỏ bộ quần áo của cậu, để lộ thêm làn da thơm ngon đó—

Khi chất lỏng tội lỗi dính vào quần của vị quý tộc, Na-Kyum bóc tất cả mọi thứ ra, gói vào tờ giấy từ món đồ ngọt mà cậu rất yêu thích—

Na-Kyum rạng rỡ như một đứa trẻ, đi xuống để có được hương vị của làn da của Yoon Seungho.

Seungho thở dài biết ơn, trầm ngâm khi người họa sĩ liếm, mút và cắn từng milimet trên cơ thể đầy mật ong, ánh mắt màu hổ phách ngước nhìn, khuôn miệng ấm áp kéo theo những nụ hôn hé mở xuống làn hơi nóng khó chịu chỉ cách tay vài inch -

"Tôi rất hạnh phúc khi nhận được những điều ngọt ngào như vậy, thưa ngài," Na-Kyum thở dài đầy tôn kính, hơi thở ấm áp của cậu phả lên da thịt đang rung động trên tay, xoa lên má cậu—

"Tôi không bao giờ có thể quên được mùi vị này. "

Seungho rùng mình với nụ cười đó, rít lên vì những lời được thốt ra, cảm giác đó len lỏi trong anh ta khi Na-Kyum mở cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của mình ra để nuốt trọn và nhấn chìm anh, đôi môi căng mọng và chiếc lưỡi nóng bỏng đó đang ngoe nguẩy theo từng cú mút, nước dãi và mật ong trộn lại mỗi lần cậu mút—

Seungho ngửa đầu ra sau, một nụ cười uể oải vẽ trên môi khi mắt nhắm lại, anh ta lướt tay mình lên mái tóc mềm mại của Na-Kyum, vuốt ve lông mày cậu trong sự đồng ý im lặng—

Quả thật—

"Bây giờ đây là khuôn mặt ta muốn nhìn thấy từ ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro