Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1.1: Sweetener


Nhà Quý tộc nhận ra một điều sau một khoảng thời gian quan sát. Khi ở trong nhà. Khi đang đi dạo. Trong khi đi săn. Trong khi ở trên thị trường.

Seungho nhẩn nha kéo chiếc ống điếu  khỏi ống khi dựa vào ngưỡng cửa từ phòng ngủ, lặng lẽ quan sát Na-Kyum nói chuyện vu vơ khá lâu ở ngoài trời với ông Kim - người hầu của mình. Seungho nhả khói qua môi rồi kéo thêm một lần nữa. Sau khi nhìn thấy Na-Kyum chào tạm biệt người hầu, đôi mắt của nhà quý tộc nheo lại khi người họa sĩ lấy một thứ gì đó ra khỏi tay áo của cậu.

Ah. Lại nữa rồi.

Người quý tộc thổi khói khi Na-Kyum mỉm cười với chính mình và với món đồ nhỏ được gói trong tay. Một bên lông mày nhướng lên khi nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn đó mở gói giấy lấy nó ra. Nhà quý tộc nhìn thấy Na-kyum đang cắn một chiếc bánh quy mật ong —Cậu cười rạng rỡ như một đứa trẻ.

Seungho đi vào phòng mình, gõ cái tẩu thuốc vào cái gạt tàn thuốc lá gần giường, suy nghĩ xem biểu hiện đó của cậu đã ở đâu trong suốt thời gian qua.

"Ngươi thích những thứ có vị ngọt hả?"

Na-Kyum bối rối trước câu hỏi, nhìn sang vị trí quý tộc đứng bên cạnh mình khi họ chờ người thợ đóng gói các khối sơn bằng giấy và dây rơm. Ở đó, ngoài chợ, Seungho đứng cao, chống tay sau lưng, nhìn Na-Kyum với vẻ quan tâm lặng lẽ.

Những nét cao quý khi nhìn xuống người họa sĩ, giọng điệu thích thú, đôi mắt màu bạc nhảy múa theo từng phút biểu cảm của người đàn ông nhỏ hơn, "Ta đã để ý điều đó trước đây. Sau cái ngày mà Jihwa đánh vào mặt ngươi. Có vẻ như ...ngươi có vẻ... không hài lòng , ít nhất là sau khi ta bảo người hầu vứt đồ ăn mà Jihwa đưa cho ngươi. Kể từ đó, ta thấy ngươi đi dạo hàng ngày, nhanh chóng vào chợ sớm, chỉ để trở lại và mỉm cười khi ăn những phần bánh quy nhỏ. Ta đã nghĩ họ rất tốt với ngươi? Đến mức ngươi phải ăn chúng hàng ngày mà nghĩ rằng ta sẽ không biết? "

Na-Kyum ngoảnh mặt đi và cắn môi, đỏ mặt, lơ đễnh lắc lư trên bàn chân mình, thầm mong người thợ đóng gói đồ nhanh lên. Cậu nhớ lại ngày hôm đó một cách sống động trong tâm trí của mình, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều về nó. "Những món đó rất ngon, Đại nhân. Nhưng tôi không dám ăn hết chúng một lúc. Và tôi... tôi chưa bao giờ có ý định lừa dối ngài, thưa ngài. Chỉ là... " Cậu dừng lại nhìn vào vị quý tộc qua ánh mắt u mê, và thấy Seungho đang đợi mình tiếp tục. Người họa sĩ quay đi một lần nữa, bẽn lẽn trước những lời nói của mình, "Tôi đã thấy những đồ ngọt đó trước đây, Đại nhân. Ở Kỹ viện. Các chị đã cho tôi".

Người đóng hàng cúi đầu trước người họa sĩ, đưa cho cậu những bức tranh đã được gói lại, Na-Kyum mỉm cười. "—Oh, cảm ơn," cậu lầm bầm, cúi đầu nhẹ khi đặt gói nhỏ vào trong tay áo, quay sang Seungho đang chớp mắt, người vẫn nhìn cậu trong im lặng. Na-Kyum nhìn chằm chằm xuống đất, cảm thấy mặt mình đỏ bừng, "Hai chị thường cho tôi đồ ngọt khi còn nhỏ. Tôi hiếm khi được ăn chúng trong kỹ viện, ngài thấy đấy. Vì vậy, tôi..." Cậu cắn khóe môi, lắc lư khi lấy tay che mình ở phía trước, "Tôi rất vui khi nhận được những món đồ ngọt như vậy vào ngày hôm đó. Ngay cả khi..." Cậu nhìn sang bên trái, nơi người bán hàng đang nói chuyện với một khách hàng khác, rồi quay lại nhìn Seungho một lần nữa. "... Ngay cả khi ngài đã vứt bỏ chúng, thưa ngài. Tôi không thể quên được mùi vị đó, vì vậy tôi..." cậu dừng lại, nhìn xuống, không muốn thấy biểu hiện của vị quý tộc bây giờ.

"...Ta hiểu rồi."

Na-Kyum ngước lên, chớp mắt, khi vị quý tộc không nhìn chằm chằm vào mình nữa mà nhìn vào một nơi nào đó ở xa trước mặt, nhìn về phía trước với cái nhìn có vẻ không quan tâm. "Gì cơ?"

"Đi với ta."

Seungho nắm lấy tay Na-Kyum và buộc cậu đi theo, Cậu không thể từ chối. Vị quý tộc nhìn chằm chằm vào mắt mọi người cho đến khi họ bước sang một bên bất cứ khi nào ai đó vô tình chặn đường họ. Seungho dừng lại giữa những con phố, nhìn xung quanh trong im lặng.

"Đại nhân, đó là gì?" Na-Kyum cũng thắc mắc khi nhìn xung quanh, thậm chí không cố gắng thoát khỏi cái chạm tay ấm áp trên tay mình.

"Đây rồi", người quý ​​tộc thở dài nhẹ nhõm trong niềm phấn khởi ẩn giấu, "Lại đây" Và kéo người họa sĩ đang bối rối một lần nữa, Na-Kyum nhận thấy một nụ cười gợi ý rất nhỏ từ ​​người quý tộc khi cậu ta bị kéo đến trước một quầy hàng khác, nơi những người phụ nữ tụ tập và nói lảm nhảm quanh người bán hàng.

Seungho càu nhàu trước khi đến quầy hàng, nhìn thấy cảnh phụ nữ huyên náo vào và mua những gói thức ăn nhỏ. Anh ta cắt ngang, nắm chặt tay Na-Kyum hơn, tiến đến phía sau một người phụ nữ, lấp ló sau lưng cô ấy mà không nói một lời nào cho đến khi cô ấy quay lại và nén một tiếng khi nhìn thấy ánh mắt mở to lặng lẽ của anh ấy.

Người phụ nữ trẻ mặc bộ hanbok màu vàng nhạt nhanh chóng cúi chào và rời khỏi quầy hàng, lẩm bẩm xin lỗi vị quý tộc.

Seungho huýt sáo, nhìn những gì người bán hàng bán. Được bày trên những chiếc giỏ hình tròn lớn là đủ loại đồ ngọt — từ bánh gạo cỡ vừa ăn, trái cây nhúng và tráng men trong mật ong, đến bánh quy mật ong nhỏ với nhiều hình dạng hoa khác nhau, đến bánh gạo ngọt và bánh quy gạo, đến cà phê, rễ kẹo—

Na-Kyum cố gắng nhìn qua độ dày áo choàng của Seungho, khi cậu làm vậy, môi của người họa sĩ hé mở, đôi mắt bối rối, "Chúa ơi, sao ..."

"Ngươi thích cái nào?" Seungho cắt ngang, nhìn chằm chằm vào Na-Kyum một lần nữa với vẻ thích thú. Người họa sĩ lắp bắp, và lắc đầu—

"M-thưa ngài...! Tôi ổn...! Tôi không còn nhu cầu— "

"Hừm," vị quý tộc quay lại, hơi tỏ vẻ bối rối khi mím môi và xem xét kỹ tất cả các loại đồ ngọt, "Ta đoán có quá nhiều thứ để ngươi lựa chọn khi tất cả chúng đều được bày ra trước mặt ngươi như thế này, phải không?" Phớt lờ cảnh tượng há hốc miệng của Na-Kyum khi cố gắng không nói lảm nhảm và lý luận với quý tộc, Seungho quay sang người bán hàng, gọi cô ấy bằng một cái vẫy tay và chỉ vào một cách ngẫu nhiên, "Bao nhiêu cho một giỏ? "

Người bán hàng cúi đầu, mỉm cười, "À, đối với ông, thưa ông, đó là ..."

"Ta không đợi được," Seungho gạt đi, xua tay đuổi cô, rút trong tay áo ra một túi tiền, "Ta sẽ lấy hết chúng."

Na-Kyum thở hổn hển, kéo cánh tay của người quý tộc, người sau ôm anh ta chặt hơn khi một ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của người họa sĩ, "Thưa ngài, ngài không cần phải như vậy—!"

Người bán hàng cũng ngạc nhiên và lắp bắp, "Tất cả đều như vậy, thưa ông?"

Seungho chớp mắt, không để ý đến những người phụ nữ hiện đang nhìn anh trong sự kinh ngạc. "Tại sao? Không đủ à? Được rồi. Đây." Anh ta lấy ra một túi tiền xu khác và đặt chúng ngay vào tay người bán hàng không chút do dự, "Tất cả chúng, nếu ngươi muốn."

Người bán hàng đóng băng trước sức nặng của những túi tiền xu, đôi mắt cô ấy mở to khi cô ấy mỉm cười với một cách hoài nghi, "Chỗ này là quá nhiều, thưa ngài. Làm thế nào tôi có thể-"

"Ta sẽ mua hàng của ngươi từ bây giờ. Hãy coi đó là khoản thanh toán trước cho đến hai tháng tiếp theo. Ta nghe nói rằng các món của ngươi rất hợp khẩu vị" Seungho nói và mỉm cười với cô ấy. Anh ta chỉ tay về phía những chiếc giỏ đựng đầy kẹo, "Hãy đóng gói chúng đi."

Người bán hàng nhanh chóng cúi đầu, "À, vâng, thưa ngài. A-và cảm ơn ngài rất nhiều, thưa ngài! " Cô vội vàng cất túi tiền bên trong chiếc khăn quấn quanh bộ hanbok của mình và tát người chồng đang say ngủ phía sau, bảo anh ta thu dọn, vì ai đó đã mua hết mọi thứ. Người đàn ông thức thời thô lỗ nheo mắt nhìn khách hàng, phàn nàn với vợ rằng vẫn còn người xung quanh—

"Nghe đây, chồng!" người bán hàng rít lên, véo vào tay người đàn ông khi cô thì thầm với anh ta, "người thanh niên mặc đồ xanh ở đằng kia trông giống một quý tộc. Ngàiấy đã mua mọi thứ hôm nay và trước cho hai tháng tới, vì vậy hãy bắt đầu ngay bây giờ! "

Người chồng hếch cổ lên để xem cô ấy đang chỉ vào ai, há hốc mồm khi nhìn thấy trang phục của một vị quý tộc. Anh ta vội vàng đứng dậy quấn và buộc lại mọi thứ khi người vợ xin lỗi những người phụ nữ khác, hôm nay bán hết rồi.

Những khách hàng chắc chắn sẽ liếc trộm Seungho, còn anh ta dành cho tất cả họ một cái nhìn liếc xéo và giận dữ. Anh ấy nhìn những người phụ nữ quay đi và lẩm bẩm một mình, cuối cùng Seungho quay sang Na-Kyum, người mà anh ấy vẫn nắm tay.

"Như vậy đã đủ để khiến ngươi hài lòng chưa. Ngươi sẽ không còn phải lén lút mua chúng và ăn từng chút một nữa. Ngươi có thể có chúng bất cứ khi nào ngươi muốn." Seungho mỉm cười với người họa sĩ đang ngạc nhiên, khịt mũi trước khuôn mặt nhợt nhạt đó. "Gì? Ngươi không thích à?"

"'Tôi thích? M-thưa ngài, làm sao tôi có thể không thích? Nhưng thực sự, những thứ này là quá nhiều...!"

Seungho nhìn xuống, nơi Na-Kyum đã thoát ra khỏi vòng tay của anh, bây giờ cậu đang nắm chặt hai tay anh trước mặt. Người họa sĩ hiền lành đã trở lại, Seungho nhếch mép, "Nhiều quá? Đây là một chuyện nhỏ so với những gì ngươi đã nói với ta, khi ngươi chỉ ăn rất ít những thứ này. Ta sẽ không để ngươi ẩn nấp bên ngoài nơi ở của chúng ta, nơi ta không thể nhìn thấy ngươi- " Bàn tay của Seungho vuốt ve khuôn mặt của Na-Kyum, đầu ngón tay của anh khẽ thì thầm trên làn da mềm mại," - nơi ngươi có thể bị thương. "

Na-Kyum đóng băng trước sự đụng chạm của quý tộc, đôi mắt màu hổ phách mở to và đôi môi hé mở trước lời nói đó. Cậu thấy mình không thể nói được, môi run rẩy và ngứa ran ở những nơi đầu ngón tay lướt qua.

Đôi mắt của Seungho dịu lại, những ngón tay anh vuốt ve bờ môi mềm mại của Na-Kyum, những lời anh nói như thì thầm lặng lẽ trong tiếng nhạc vang quanh họ, nhưng đủ lớn để khiến Na-Kyum đỏ mặt, "Ta sẽ mang đến tất cả những gì ngươi muốn."

Người họa sĩ nuốt nước bọt, cảm thấy tim mình đập thình thịch từ lồng ngực khi cảm giác thoáng qua biến mất khi Seungho bỏ tay ra khỏi mặt anh, chỉ để lại một dấu vết như muốn thắt lại. Dưới lớp quần áo của anh ta, da của Na-Kyum như châm chích vào thứ gì đó mà anh ta không biết khi anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông táo bạo đang nhìn mình một cách thích thú.

Sau đó, nhà quý tộc quay lại, tất cả dấu vết của sự ấm áp giờ đã biến mất khi anh ta vẫy tay với người hầu của mình, người phải chạy bộ tới để bắt kịp họ, "Nhìn đây, giúp người này đóng gói tất cả các giỏ này. Chúng ta sẽ trở về nhà bây giờ".

Người hầu cúi đầu và lẩm bẩm nói: "Vâng, thưa chủ nhân," và đến gần những người bán hàng để giúp họ gói nhanh.

Na-Kyum cúi đầu xin lỗi người hầu ngay khi Seungho nhìn quanh khu chợ, ông già gạt đi điều đó bằng một nụ cười nhanh và một cái lắc đầu, quay trở lại gói những giỏ kẹo tròn như ngay sau khi nhà quý tộc hướng sự chú ý của mình đến họa sĩ một lần nữa.

Người hầu, cùng với những người bán đồ ngọt, đi theo người quý tộc và họa sĩ trở về dinh thự gia tộc Yoon, mỗi người trên tay họ mang theo một chồng năm chiếc giỏ lớn, hình tròn chứa đầy đồ ngọt.

"Này," người phụ nữ bán hàng thì thầm với chồng, "tại sao một người như Đại nhân lại đi bên cạnh một đứa trẻ thấp bé? Người nhỏ hơn một đứa trẻ, phải không? Ngay cả quần áo của cậu ta trông cũng sờn cũ. Nhìn xem, ngay cả tóc của cũng ngắn".

Người chồng ậm ừ, quan sát khoảng cách xa, tự hỏi thế nào mà vị quý tộc lại đi bên cạnh đứa trẻ hạ đẳng. Bất kể khi cậu ta cố gắng đi chậm lại phía sau, vị quý tộc dừng lại, đi bên cạnh cậu, nói chuyện với cậu với vẻ sốt sắng. Người bán hàng nhìn người hầu đi tới trước mặt bọn họ, lão gia nhân hướng nhìn chằm chằm bọn họ một cách khó coi.

Những người bán hàng cúi đầu, và lẩm bẩm xin lỗi.

Khi họ trở về, mặt trời đã chuẩn bị xuống núi, ở trong dinh thự, Seungho nói với người hầu của mình, "Chuẩn bị một giỏ cho Na-Kyum và ta. Tối nay ta sẽ dùng bữa với cậu ấy trong phòng của cậu ấy. Với những chiếc hộp còn lại, hãy đặt chúng vào nhà đông lạnh". Người hầu gật đầu và đi trước, nhưng dừng lại khi Seungho nói chuyện với những người bán hàng. "Đây là chỗ ở của ta, nhớ kỹ. Ngươi sẽ còn phải tới đây nhiều lần để hoàn thành đơn hàng ta đã mua hôm nay và có thể muốn mua thêm một số nữa. Ngươi hiểu không?"

"À, vâng, thưa ông," những người bán hàng đồng thanh và cúi đầu chào, nói với anh ta lời cảm ơn của họ.

Seungho gật đầu với người hầu của mình, người hầu gọi người bán hàng, "Đi theo tôi."

Những người bán hàng theo sau người hầu ngay lập tức, họ cúi đầu khi Seungho để mắt đến họ. Chỉ khi nhà quý tộc quay đi và nói chuyện với người bên cạnh, những người bán hàng mới nói một lần nữa.

"Xin lỗi, thưa ngài," người đàn ông nói với người hầu, "Cậu ta -" Anh ta gật đầu với nơi người đàn ông tóc ngắn hiện đang đi phía sau quý tộc, "- cũng là một người hầu?"

Lúc này, người hầu tái mặt, trừng mắt nhìn bọn họ, rít gào, "Shush, ngươi đừng nói hắn như vậy ở đây, ngươi muốn chết à."

Những người bán hàng tái mặt, và liếc nhìn nhau. Họ cúi đầu chào, nói lời xin lỗi khi họ bước đến nhà lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro