Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

Đôi môi anh đào của cậu nhẹ nhàng hé mở:

“ Bình tắm nước nóng của tôi hình như bị hỏng rồi, tôi muốn tắm nhờ chỗ anh” Không đợi anh đồng ý, cậu nhanh chóng lách người đi vào trong, phá vỡ bầu không khí nguy hiểm lúc nãy. Cậu thầm nghĩ:

“Nếu mình không nhanh chắc chắn sẽ xảy ra chuyện” Nhưng cậu đâu có ngờ chính hành động nhanh nhẹn quá mức cần thiết của cậu mới càng làm cậu nguy hiểm hơn.

“Được thôi, là em muốn chứ tôi không hề ép em đó” Anh cười gian tà đi vào trong phòng, lời nói sặc mùi nguy hiểm.

Đúng ra thì anh chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng “thiếu vải” của cậu thôi, con mồi ngon như vậy không chơi cho đã thì sẽ chán lắm, anh cũng hiểu cậu không phải là một đứa trẻ ngây thơ, dễ bị dụ.

Chỉ sợ nếu hành động không tốt, anh sẽ mãi mãi không có được cậu. Đây cũng là lí do mà anh phải hao tâm tổn sức với cậu như vậy, với tính cách của anh, có thể chịu đựng được đến bây giờ hoàn toàn là một kì tích rồi.

Trong phòng tắm cậu thấy chấn động vì lời nói kia của anh, nó hình như không đơn giản như nó đáng ra phải thế, nó nhất định là có hàm ý sâu xa. Nhưng tất cả chỉ là cậu đang nghi ngờ, chưa có bằng chứng xác thực, cậu không dám khẳng định điều cậu đang nghĩ là đúng. Thật ra việc anh ta như thế nào cũng chẳng có liên quan gì tới cậu, cậu chẳng việc gì mà phải quan tâm cho mệt óc.

“Cảm ơn anh”

Cậu từ trong phòng tắm bước ra, bộ dạng không khác nhiều lắm so với lúc đi vào. Cậu nhìn về phía anh cúi chào rồi quay đầu bỏ đi, chưa đi được mấy bước, cậu cảm giác hai bên vai hơi đau nhức và có cái gì đó rất nặng đang đè lên đôi vai của cậu khiến cậu đi cũng không được mà lùi lại cũng không xong.

Cậu nhăn mặt vì đau, người đàn ông này, bên ngoài chỉ như một anh chàng công nhân viên chức bình thường, thậm chí có chút yếu đuối và đáng yêu nhưng sao lại mang trong mình một sức lực lớn như thế chứ, thật là khó hiểu.

Cậu cố gắng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, giọng cậu cất lên nhẹ nhẹ nhưng rất dứt khoát, không có điểm nào là khó chịu hay đau đớn vì cậu cảm nhận được bây giờ nếu mình tỏ ra yếu đuối thì chỉ làm khơi dậy thú tính trong người anh ta mà thôi:

“ Anh muốn làm gì vậy? Tôi muốn quay về nghỉ ngơi, anh buông tôi ra nhanh lên”

Anh cười nhàn nhạt, đôi môi yêu mị lại hơi nhếch lên: “ Em nghĩ anh sẽ làm gì em?”

Nói rồi kéo cậu đi về phía chiếc sofa gần đó. Cậu lúc này đã bộc phát sự tức giận mà nãy giờ đang cố gắng kiềm chế. Cậu đường đường là một thằng đàn ông 19 tuổi mà có thể dễ dàng bị lôi đi như vậy hay sao? Thật là mất mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro