# Thấu hiểu
Trong ánh hoàng hôn mịt mờ, Heeseung nhấp nhô trên bức bức của cửa sổ, ánh nắng vàng ấm áp nhấp nhô qua hàng cây ngoại ô. Trong lòng anh, một cảm giác bất an lan tỏa khi anh nhớ về cuộc tranh cãi trước đó với Jaeyun. Đó không phải là một cuộc tranh cãi lớn, nhưng từ một thứ nhỏ nhặt, mọi thứ đã trở nên hỗn loạn.
Heeseung cảm thấy hối tiếc khi đã lỡ mắng Jaeyun một cách không cần thiết. Jaeyun, người yêu bé nhỏ của anh, buồn bã rời đi, để lại Heeseung một mình đắm chìm trong cảm giác cô đơn và hối tiếc.
Khi bóng tối bao phủ không gian, Heeseung không thấy Jaeyun quay về, nỗi lo sợ bắt đầu tăng lên trong anh. Không chịu nổi nỗi lo lắng, anh bước ra khỏi cửa, bắt đầu hành trình tìm kiếm Jaeyun. Ánh đèn đường lung linh nhấp nhô trên mặt đất khi anh đi qua các con phố, từng bước một, trái tim đập nhanh trong ngực.
Một lúc sau, Heeseung tìm thấy Jaeyun đang ngồi một mình dưới bóng cây cổ thụ. Mặt Jaeyun vẫn cứng nhắc và không chịu quay lại. Heeseung ngồi bên cạnh, năn nỉ Jaeyun quay về, nhưng Jaeyun vẫn giữ im lặng.
Cuối cùng, Heeseung quyết định thể hiện sự xin lỗi thực sự. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Jaeyun và nói ra những lời xin lỗi chân thành nhất.
- Xin lỗi, Jaeyun. Anh sai rồi, anh biết lỗi rồi, anh xin lỗi embe. Anh không muốn đánh mất em.
Những lời này, dường như làm tan chảy lớp băng giá trong lòng Jaeyun.
Thấy Jaeyun bắt đầu mềm lòng, Heeseung vui mừng và hạnh phúc. Cuối cùng, Jaeyun cũng chấp nhận lời xin lỗi của Heeseung và quay trở về bên anh. Cả hai ôm nhau trong vòng tay, những xúc cảm trong tình yêu vững chắc hơn bao giờ hết. Đó là một bài học quý giá về việc trân trọng và hiểu biết lẫn nhau trong mọi tình huống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro