Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46- Hoàn


Chính văn:

Tô Dật An dỗ dành, thanh âm của anh giống một cơn gió mát thần kỳ, thổi tan những lo lắng cùng bất an còn sót lại trong lòng Lâm Khinh Ngữ đi.

Kỳ thật, chỉ cần biết rằng Tô Dật An vẫn còn ở nơi này, đối với Lâm Khinh Ngữ mà nói, điều đó cũng đủ để cô yên lòng rồi. Có thể vừa rồi vừa khóc dữ dội, cho nên vẫn chưa thể dừng hẳn lại được những tiếng nấc nhẹ, đến khi vất vả dừng lại được, thầy thể dục đã thổi còi tập hợp lớp.

Lâm Khinh Ngữ hít sâu một hơi, chỉnh lại cảm xúc, bỏ lại một câu thù hận :"Chờ buổi tối tan học tôi đến tìm anh tính sổ."

Gần đây thầy chủ nhiệm rất chú ý đến cô , nếu cô không ngoan ngoãn học tập, lại cho rằng tinh thần cô có vấn đề, thể nào cũng về mách bà Phan Quyên. Cô vất vả mãi mới tìm được Tô Dật An biến thành cây kia, không thể phát sinh chuyện gì được.

Nhìn Lâm Khinh Ngữ nhẹ nhàng nhảy xà, Tô Dật An im lặng đứng tại chỗ. Cắm rễ thật sâu khiến anh có cảm giác thật an toàn, không cần biến thành người, không có mặt, cho nên Lâm Khinh Ngữ cũng không nhìn thấy vẻ bất an ẩn sâu trong nội tâm hiện lên trên khuôn mặt anh.

Anh cảm thấy như vậy rất tốt, như vậy, Lâm Khinh Ngữ sẽ không thể phát hiện sâu trong nội tâm anh là sự...... Yếu đuối.

Bình thường Lâm Khinh Ngữ vốn không nghe giảng bài, lại là hôm nay nên cô chẳng nghe vào đầu cái gì.

Cô cầm một cuốn vở nhỏ ra, vốn định vạch tội việc biến mất đột ngột của Tô Dật An có bao nhiêu là ác liệt, tất cả ghi vào trong, sau đó đọc cho hắn nghe, còn nghĩ muốn anh cam đoan không bao giờ được làm như vậy nữa .

Nhưng nghĩ lại, sở dĩ Tô Dật An có thể biến thành cây, chẳng phải là hai người bọn họ cùng ước nguyện mới được sao. Lâm Khinh Ngữ lấy bút đau đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra, hôm bọn họ đi chơi xuân, ngoài miệng cô hỏi Tô Dật An muốn trở về chưa, nhưng trong lòng thật ra có ý muốn khác.

Đoạn thời gian Tô Dật An tránh né cô kia, Lâm Khinh Ngữ mơ hồ có thể đoán ra lý do là gì, hiện tại cô thật sự hiểu Tô Dật An, mà Tô Dật An cũng thế. Hắn nhất định là đoán được sẽ có lúc cô đến tìm hắn, nói muốn trở về.

Mà nếu hai người đều hứa muốn trở về, thế giới này sẽ biến mất. Mà bây giờ, bọn họ đã sống ở đây gần nửa năm , Tô Dật An...... Hắn đã thích ứng với cuộc sống này.

Hắn bắt đầu không muốn thay đổi.

Cho nên ngày đó, lúc cô hỏi Tô Dật An muốn trở về chưa, kỳ thật trong lòng cô tôn trọng ý kiến của Tô Dật An. Khi ấy, câu hỏi nói ra, trong nháy mắt đó, mong muốn duy nhất cô, không phải là được trở về, mà là cho Tô Dật An có một cuộc sống mà hắn cảm thấy an tâm.

Mà lúc đó Tô Dật An chỉ nói một câu "Được." Nghe thì như đồng ý trở về, nhưng ở sâu trong nội tâm hắn hẳn là không nghĩ như vậy. Cho nên hắn mới có thể biến thành cây.

Biến thành một thân cây, đây là tâm nguyện trước đây của hắn, cũng là ước muốn về sau, muốn tránh né một việc nào đó, mong muốn trong tiềm thức sẽ hiện lên.

Cho nên Tô Dật An biến thành như vậy.

Lâm Khinh Ngữ nhìn xuống chữ trên vở viết, sau đó xé ra, vò thành một cục, vứt luôn đi.

Tan học, Lâm Khinh Ngữ vượt qua hàng rào dài trong góc trường, cô nhìn cái cây khô, không nói gì. Chỉ là nhìn chằm chằm vào hắn, thẳng đến khi Tô Dật An cũng không nhịn được , mở miệng hỏi:" Trời tối rồi, không trở về nhà à?"

Lúc này Lâm Khinh Ngữ mới bĩu môi nói: "Tô Dật An, kỳ thật chúng ta thật sự rất dã man. Bị dẫm lên chân, mặt thì có thể phô trương thanh thế hù dọa người khác, nhưng phản ứng đầu tiên, quả nhiên vẫn là trốn tránh."

Tô Dật An trầm mặc.

"Tôi hôm nay vốn có rất nhiều thứ để nói , nhưng không biết vì cái gì, thấy anh ở trong bộ dáng này, cái gì tôi cũng đều không nói được." Lâm Khinh Ngữ tiến lên từng bước, nâng tay khẽ vuốt thân cây, vỏ cây thô ráp, không có độ ấm. Lâm Khinh Ngữ chạm vào Tô Dật An, đột nhiên cô lại đau lòng ,"Anh biến thành cây, là vì như vậy, sẽ khiến anh cảm thấy an toàn sao."

"Ừ." Tô Dật An lên tiếng, "Không biết sau khi trở về sẽ trong tình trạng gì, cho nên mới bất an."

Sau khi trở về, anh còn có thể nhớ rõ cuộc sống ở đây không, Lâm Khinh Ngữ còn có thể nhớ không, ở thế giới thực, hiện tại sẽ biến thành bộ dạng gì, anh không biết, cho nên sợ hãi.

Anh trả lời như vậy, Lâm Khinh Ngữ lại nổi lên vài phần tự trách, cô không có biện pháp làm cho Tô Dật An thấy an toàn.

Chạng vạng , trong sân trường tiểu học đã yên tĩnh lại, không khí trầm mặc quanh co giữa hai người, bỗng nhiên Tô Dật An nhẹ nhàng gọi một tiếng:"Lâm Khinh Ngữ." Anh có thể nhận ra bàn tay của Lâm Khinh Ngữ đang áp lên ngực mình, chính lúc này, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô, mà cô, bởi vì sự trốn tránh của anh, không thể nắm bắt được vẻ mặt anh, " Em muốn trở về sao?"

Anh hỏi câu ngày đó Lâm Khinh Ngữ hỏi anh.

Lâm Khinh Ngữ trầm mặc không trả lời.

Lời nói của Tô Dật An bình tĩnh như thường ngày, không ra để lộ nửa phần cảm xúc: "Nếu em muốn, tôi sẽ khiến cho em trở về. Không nên để tôi làm lãng phí thời gian của em."

Lâm Khinh Ngữ đứng ở trước cây lâu thật lâu, bỗng nhiên vừa ngẩng đầu, nói:"Được, anh ước cho tôi trở về, coi như tôi chưa từng biết anh, sau khi trở về, tôi phải đi tìm Tạ Thành Hiên một lần nữa, sau đó thổ lộ với anh ấy, sáng tối quấn quýt bên nhau, sau đó tôi đi tìm việc, đời này cũng không bao giờ nhớ đến anh."!!!

"...... Được."

Nghe được đáp án dứt khoát này của Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ tức giận đá vào cây một cước :"Khá lắm nhóc con! Tôi nói cho anh biết, Tô Dật An, vài ngày trước anh chính là bạn trai tôi, trừ phi tôi đá anh, còn không thì đừng mơ tưởng đến việc vứt bỏ tôi."

Lâm Khinh Ngữ nghiêm túc đứng đắn nói với cái cây:"Tô Dật An, anh nghe, nếu anh chân chính muốn một cuộc sống như vậy, tôi đây sẽ cùng anh sống như thế. Việc tôi nói làm bạn gái anh là thật, cùng anh trải qua nhiều việc, tôi cảm thấy, suốt đời này tôi sẽ không thích một ai khác ngoại trừ Tô Dật An, mà đáng tiếc là, ở toàn thế giới, Tô Dật An chỉ có một. Cho nên tôi sẽ không buông tha anh đâu."

Lâm Khinh Ngữ nói đến đây, màu đen của đồng tử hòa quyện với ánh tím của tịch dương (mặt trời cuối ngày), tựa như có ngọn lửa đang cháy trong mắt cô, trong khoảnh khắc này, Tô Dật An giống như bị ngọn lửa ấy đốt cháy lên, thoáng chốc, anh có thể cảm giác được trong thân cây là một nhiệt độ cơ thể......

"Ai! Trò kia!" Rất xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng của một ông bác thét to, đánh vỡ không khí lúc đó của hai người, Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn, là ông vảo vệ khóa cổng: "Về nhà mau ! Ông muốn khóa cổng trường!"

Lâm Khinh Ngữ đành lặng lẽ lại bỏ thêm một câu:"Anh chờ đi, ngày mai tôi tới tìm anh."

Nhìn theo bóng cô rời đi, Tô Dật An nhìn về tịch dương xa xa, yên lặng, bỗng nhiên trong lúc đó, Tô Dật An có chút chờ mong với ngày mai.

Ngày mai, quả nhiên Lâm Khinh Ngữ đến từ rất sớm,  cô còn mang đến một bình nước giữ nhiệt.

Cô đứng ở thư viện, vừa ăn bánh bao, vừa chào hỏi Tô Dật An:"Sớm chưa, tôi mang đồ ăn sáng đến cho anh." Cô quơ quơ bình nước trước mặt,"Anh thấy có phải hay không bạn gái anh thật chu đáo."

Tô Dật An:"......"

Đột nhiên anh lại cảm thấy, đối với Lâm Khinh Ngữ vẫn là không nên ôm cái gì gọi là chờ mong.

Cứ như vậy, Lâm Khinh Ngữ bắt đầu cùng một thân cây nói chuyện yêu đương. Sáng nào, nghỉ trưa, buổi chiều tan học, cô cũng bỏ chạy đến sân thể dục...... tưới nước cho anh. Tô Dật An luôn lạnh lùng cự tuyệt:"Tưới nước nhiều quá sẽ chết cây."

Lâm Khinh Ngữ liền mở to mắt hỏi:"Muốn tôi bón phân cho anh? Hóa chất không tốt đâu, không bảo vệ môi trường, tôi tìm phân thiên nhiên cho anh! Anh thích loại nào? Mèo , chó ? Hay là người ? Đừng khác người quá, tôi có thể nghĩ ra thứ khác cho anh......"

Tô Dật An:"...... Lâm Khinh Ngữ, nếu cô dám làm việc này, đừng nói đời này, kiếp sau cô đừng tới tìm tôi."

"Sao anh khó hầu hạ thế! Tôi còn không ngại bẩn đây này, hiện tại anh không phải ăn cái này mà sống sao!" Lâm Khinh Ngữ có chút nóng nảy, Tô Dật An muốn thổ huyết, sau đó lại nghe Lâm Khinh Ngữ hỏi,"Nếu không tôi xới đất cho anh? Tôi sẽ cẩn thận không cắm vào rễ."

"Dừng lại cho tôi nghỉ một chút! Đứng im đừng nhúc nhích."

Giọng anh trầm xuống, Lâm Khinh Ngữ có cảm giác khẩn trương như bị uy hiếp bởi một vị giáo sư. Cô đứng im trong chốc lát, rồi liếc liếc nhìn cái cây khô khốc Tô Dật An, vẫn nói thầm:"Nhưng anh còn chưa nở hoa, cây nào cũng đều nở hoa rồi,  ngay cả cái nụ hoa anh cũng không có...... Nếu không nở hoa thì làm sao bây giờ......"

Tô Dật An nghe xong lời này, mới đột nhiên phản ứng lại, vì cái gì mà Lâm Khinh Ngữ tự nhiên hiến ân tình...... Hóa ra, cô sợ anh, chết héo .

Lĩnh ngộ được điểm này, cơn tức trong lòng Tô Dật An lại bốc hơi một chút, ngữ khí anh thoáng nhu hòa lại:"Nở muộn một chút mà thôi." Anh dừng một lât, sau đó nói với Lâm Khinh Ngữ,"Cô ngẩng đầu nhìn xem ba cành phía trước, nơi đó có mầm rồi."

Lâm Khinh Ngữ nghe vậy, mắt sáng lên, lập tức đi qua nhìn, cuối cùng tìm được , cô lập tức vui vẻ hô lên:"Thật sự! Có!" Quả thực nghe không khác gì vẻ vui mừng của chồng khi biết vợ mang thai, nhưng sau khi vui mừng xong, cô lại hỏi,"Tô Dật An, anh là cây gì, khi nở hoa thì nhìn thế nào?" Hỏi xong, không đợi Tô Dật An trả lời, Lâm Khinh Ngữ bỗng nhiên cười vô cùng bỉ ổi:

"Há há, nghe nói, hoa thực vật là tự thụ phấn, anh mấy ngày nữa, cái đầu kia sẽ dài ra...... Há há há."

Tô Dật An nhìn vẻ mặt cười đến đáng khinh của cô gái nhỏ, trong lúc nhất thời cảm thấy mình mất năng lực ngôn ngữ......

Quả nhiên, tiếp qua mấy ngày, mầm hoa bắt đầu khai nở. Trắng trắng nộn nộn , Lâm Khinh Ngữ không nhận ra hoa gì, nhưng biết Tô Dật An khai hoa, quả thực...... Rất phong tao*. (*Lẳng lơ, đỏm dáng) 

Vì thế cô trêu ghẹo Tô Dật An rất nhiều lần, mà Tô Dật An cũng quen dần, tùy ý Lâm Khinh Ngữ nói như thế nào, anh đều thản nhiên bình tĩnh.

Lâm Khinh Ngữ không hề vội lấy lòng Tô Dật An, thời điểm mặt trời lên cao, cô ngồi dưới gốc cây Tô Dật An, dựa lưng vào cây, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, híp mắt hưởng thụ phút giây thanh thản như vậy.

Có đôi khi cô cũng sẽ cùng Tô Dật An nói chuyện phiếm, trong lúc đó, có thật nhiều chuyên để nói, nói ví dụ như: "Không nghĩ tới hồi còn bé anh đã thích tôi rồi cơ đấy, tôi cũng nhớ rõ hồi nhỏ tôi cũng từng thích anh rồi."

Đối với thái độ này của Lâm Khinh Ngữ, Tô Dật An chỉ nói hai chữ: "Không tin."

Lâm Khinh Ngữ kinh ngạc:"Vì sao không tin?"

"Mặc dù thích, cũng không sâu, dù sao một lúc là em liền quên."

"Ai nói tôi đã quên, hồi đó lúc gặp lại anh vào năm 3 ĐH, tôi còn âm thầm vui vẻ đây này."

"Đó là bởi vì cô cảm thấy may mắn vì không lo rớt tín chỉ nữa." (Có ai không hiểu tín chỉ là cái gì không? Cần giải thích thì nói nha)

Lâm Khinh Ngữ há miệng thở dốc, lại phát hiện Tô Dật An nói đúng thật, lúc trước gặp lại Tô Dật An, cô vui mừng, quả thật là vì cuối cùng cũng quen được một người làm giáo sư, môn này nhất định không sợ rớt tín chỉ, nhưng lại không nghĩ tới, hết lần này đến lần khác đều phải học lại môn của Tô Dật An: "Tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu!" Lâm Khinh Ngữ không phục bật lại một câu,"Anh nói lúc đấy anh không quen nhìn tôi như vậy, bình thường nhằm vào tôi thì thôi, cuối kỳ còn làm tôi rớt môn, hại tôi học lại năm sau, còn nói anh không dùng việc tư trả thù riêng!"

"Không phải." Tô Dật An nói, "Cuối kỳ là lúc trường học nghiêm tra, kiểm tra số lương sinh viên, em điểm danh không thật , bị phòng giáo vụ ghi tên."

"Tôi......"

Là, cô khi đó còn chưa là xong công tác cho trường, bình thường điểm danh , tưởng có thể trốn tiết, kết quả...bị đưa lên danh sách đầu. Lâm Khinh Ngữ ngửa đầu nhìn thoáng qua một cành hoa của anh, để kệ cho cành hoa cọ vào mặt cô: "Lúc tôi đi tìm anh hỏi nguyên nhân, vì sao không nói cho tôi biết."

Tô Dật An không trả lời.

"Tôi đuổi theo hỏi anh nhiều lần như vậy, anh cũng không nói cho tôi biết, anh ghét tôi, vậy anh cũng chỉ......"

"Tôi trả lời em ngay từ đầu, lần sau em có còn đuổi theo hỏi tôi nữa không?"

Tô Dật An đánh gãy lời của Lâm Khinh Ngữ, sau đó Lâm Khinh Ngữ ngây cả người, đợi đến khi kịp hiểu ý trong lời nói này, Lâm Khinh Ngữ âm thầm cắn răng: "Tốt! Tô Dật An, quả là âm hiểm, lúc đó không phải anh chán ghét tôi sao! Thế lại còn khiến tôi phải đuổi theo anh."
(Không! anh ấy rất cơ trí._.)

"Ai nói tôi chán ghét em." Tô Dật An dừng một chút,"Em chán ghét thì có. Lúc em đi làm ở quán bar, sao năm cánh xếp tặng em, còn bị em mắng một trận."

Nghe vậy, Lâm Khinh Ngữ thật lâu mới phản ứng: "Đâu, lúc nào...... A! Sao năm cánh!" Cô nghĩ tới,"Ngôi sao kia là anh gấp đưa tôi sao!" Cô gãi đầu một cái, "Đại ca, lúc đó tôi đang đi làm ở quán bar đó! Quán bar, làm việc ở nơi này rất nguy hiểm, mỗi tối có một người con trai mạc danh kỳ diệu ngồi ở góc trong tặng tôi sao năm cánh, nhỡ đâu là biến thái thì sao, tất nhiên là phải bảo người ta dừng lại. Ai biết là anh......"

"Nếu là chân ái thì sao không nhận ra?"

"Anh nhiễm phim truyền hình rồi đấy. Tâm hồn thiếu nữ của Tô giáo sư có thể kết hợp lại với tinh thần của cô nương Tô Hạ được rồi."

Tô Dật An nghe Lâm Khinh Ngữ nói, nhẹ nhàng mỉm cười.

Mỗi một ngày, bọn họ đều nhàn hạ trò chuyện như vậy, giống như những chuyện bọn họ từng trải qua, có nói cũng chẳng nào hết. Càng tán gẫu càng thấu hiểu, Lâm Khinh Ngữ ngẫu nhiên nhớ đến lão sư từng nói với cô, Tô Dật An sinh bệnh, lúc ấy Lâm Khinh Ngữ chẳng để ý, hiện tại ngẫm lại, Tô Dật An kỳ thật vẫn luôn trầm lặng như vậy.

Ở trong lòng hắn, bởi vì cha mẹ đột nhiên mất, gia đình bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, khiến cho hắn không tin ai, chẳng cho bất luận kẻ nào có cơ hội làm bạn.

Bởi vì sợ hãi cô độc, cho nên không muốn tiếp xúc với người ngoài nên mắc bệnh tự kỷ. Bởi vì không tiếp xúc sẽ không sẽ có chờ mong, không có chờ mong, sẽ không sẽ có thất vọng. Hắn sợ , sợ cảm giác trống rỗng khi bị vứt bỏ.

Cho nên trước đây anh mới ỷ lại vào Lâm Khinh Ngữ, bởi vì trong trí nhớ thời thơ ấu, chỉ có một người là Lâm Khinh Ngữ, là người không có vứt bỏ anh mà đi, bọn họ bị tách ra, là vì anh bắt buộc phải rời đi, cũng bởi vì như thế, Tô Dật An mới muốn quay trở về tìm Lâm Khinh Ngữ. Tuy lúc đầu không như trong tưởng tượng, nhưng quanh đi quẩn lại, cuối cùng Tô Dật An cũng đã mang Lâm Khinh Ngữ trước kia, tìm trở về.

Lại là một ngày tràn ngập ánh sáng, trên nhánh cây Tô Dật An, bông hoa trắng bắt đầu héo tàn đi, lộc mầm xanh đã đâm trồi ra, Lâm Khinh Ngữ ngồi ở dưới tàng cây, nhìn ánh mặt trời, cảm khái nói: "Lúc trước anh là cây, tôi nhìn lá anh rụng, hiện tại anh lại biến thành cây, tôi lại được nhìn anh phát tân ha." Cô toét miệng cười,"Coi như là tôi đã nhìn thấy anh trải qua sinh tử nữ tử rồi."

Vốn là một câu nói đùa, nhưng khi vào tai Tô Dật An, nó đã mang một hàm nghĩa khác.


Lâm Khinh Ngữ nói đúng, nếu tính ra, thời điểm anh chân chính gặp được cô, chính là lúc anh đang khô héo, lá rụng, bởi vì khi đó, quả thật đối với Lâm Khinh Ngữ và mình, anh đều rất thất vọng. Mà hiện tại, giống như một cây khô đón mùa xuân, mầm mới đâm trồi, lại bừng bừng sức sống để bắt đầu một năm mới.

Lâm Khinh Ngữ dựa phía sau cọ cọ thân anh: "Bỗng nhiên thật là nhớ lúc có thể ngồi trong lòng anh, được ôm, được nằm trong ngực ấm áp......" Nói xong, cô cười cười, lại nói, "Nhưng mà chỉ cần như vậy cũng được rồi, anh có thể cho che nắng cho em. Tô Dật An, cho dù anh là cái cây em cũng thích. Em sẽ cùng anh, để anh nguyện ý cho em cởi bỏ khúc mắc, anh muốn tìm lại em của trước đây, em cũng nguyện ý, cùng nhau lớn lên, cho dù anh là cây, em cũng sống chết bảo vệ quyền lợi sinh tồn cho anh ở nơi này. Em sẽ bảo vệ anh."

"Có trở về hay không cũng chẳng sao, bởi vì lúc này với em mà nói, mặc kệ ngày mai thế nào, em cũng không sợ hãi. Em chỉ hy vọng anh cũng thế. Cho dù mưa to gió lớn, chỉ cần có anh ở đây, là em vui rồi."

Tô Dật An ở phía sau, cảm thụ được nhiệt độ của cô, trầm mặc không nói gì, trên lá cây mới nhú được mặt trời chiếu vào có ánh nước ướt át.

Lâm Khinh Ngữ tựa đầu vào trên cây, híp mắt, trong ánh mặt trời ban trưa lười biếng chiếu xuống, Lâm Khinh Ngữ có điểm mơ mơ màng màng buồn ngủ, miệng cô mỉm cười, dựa vào Tô Dật An, cứ như vậy chậm rãi chìm vào giấc ngủ......

Kết thúc

Bên tai có chút ồn ào, cô nghe thấy tiếng nói rất lâu rồi chưa được nghe của Lâm Bân, có chút tục tằng lỗ mãng, nó nhao nhao: "Đều do bình thường mẹ hay nói con trai thế này con trai thế nọ, con cũng chưa thấy con có điểm nào tốt hơn so với chị, quan niệm của mấy người thật cổ hủ! Mẹ xem mẹ đã khiến chị thành thế nào! (Oh oh look what you made her do) Nếu không vì mẹ, chị có thể uống rượu đến mức nhập viện thế này sao?"

Bên cạnh là tiếng khóc của bà Phan Quyên, còn có tiếng Tô Hạ ôn hòa khuyên: "Lâm Bân, cậu bớt tranh cãi đi, chị cậu là vì chuyện việc làm nên hôm qua mới uống, khi cô ấy tỉnh , cũng không muốn thấy cậu ồn ào vậy."

Trong tiếng ồn ào nói chuyện như vậy Lâm Khinh Ngữ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, cô vừa mở mắt, bà Phan Quyên đã nhìn thấy :"Khinh Ngữ ? Khinh Ngữ tỉnh rồi."

Bà kêu lên, vài người ở trong phòng đều vây quanh.

Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn, bên cạnh là bà Phan Quyên so với trước đây đã già đi rất nhiều, một đầu tóc bạc, trên mặt là nếp nhăn, cô hướng lên trên nhìn, là Lâm Bân và Tô Hạ, bọn họ đang lo lắng nhìn cô.

Bà Phan Quyên một bên gạt lệ một bên nói:"Con, đứa nhỏ này, trước kia nói không trở về thì không trở về sao, bên ngoài áp lực lớn như vậy, mẹ nói không cần con, sao con có thể hành hạ bản thân như thế, uống đến mức trúng độc cồn."

Lâm Khinh Ngữ chuyển mắt, thấy bốn phía là tường trắng bóc, còn có dây truyền nước cắm trên tay mình.

Cuối cùng cô cũng phản ứng lại, cô đã trở lại, cô đã trở lại cái thế giới thực vốn có!

Hơn nữa thời gian cách lúc cô uống say, hình như trôi qua không quá nhiều!

Lâm Khinh Ngữ nhất thời giật mình một cái, ngồi dậy, khiến ba người đang vậy quanh cô giật nảy mình, Lâm Khinh Ngữ quay đầu, hỏi Tô Hạ:"Tô Dật An đâu?"

Tô Hạ sửng sốt thật lâu, mới chớp mắt đáp:"Ngày hôm qua hắn ta được đưa tới cùng với cậu...... Hai ngươi đều trúng độc cồn ngã ở ven đường ...... Hiện tại hắn ta hẳn là ở phòng bệnh đối diện."

Lâm Khinh Ngữ vội vàng đưa tay giật đứt giây chuyền dịch, máu trên tay nhất thời chảy ra, bà Phan Quyên sợ tới mức hút vào ngụm khí lạnh, đã thấy Lâm Khinh Ngữ muốn xuống giường, dép cũng chưa đi đã hướng ra cửa chạy.

Ba người ở phía sau gọi đuổi theo.

Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn mặc kệ, cô kéo mở cửa, mà ở phía kia, cửa phòng đối diện cũng đột nhiên mở ra, một người con trai cùng mặc quần áo bệnh nhân giống cô, chỉ khác là, sau lưng anh không có ai gọi với theo.

Mà phía sau, khác hay không thì có gì liên quan.

Quan trọng là, trong ánh mắt của bọn họ có lẫn nhau.

Lâm Khinh Ngữ một bước đi ra, phi một cái nhào vào lòng của Tô Dật An, mà Tô Dật An cũng đang giang hai tay đón cô ôm vào lòng.

Gắt gao ôm nhau, ở trong thế giới thật, cảm thụ được nhịp đập của tình yêu. Hai người đều dùng hết khí lực toàn thân, như là muốn khảm đối phương vào thân thể mình.

"Anh đã trở lại." Lâm Khinh Ngữ nói.

"Chúng ta đã trở lại." Tô Dật An sửa lại lời cô.

Mà ở đằng sau, bà Phan Quyên và Lâm Bân là vẻ mặt mờ mịt, Tô Hạ nhìn bọn họ giống như nhìn quỷ:"Cái gì thế này." Cô rên ,"Hai ngươi cùng uống chút rượu, từ tử địch biến thành như vậy...... hai người ...... mua được rượu gì thế......"

Lâm Khinh Ngữ ôm Tô Dật An, không trả lời, căn bản không cần trả lời, mọi người cho rằng bọn họ sau một hồi say rượu quay ra yêu lẫn nhau, thì cứ để họ nghĩ vậy đi!

Bọn họ cùng nhau mơ một giấc mộng dài, mà sau khi tỉnh mộng, cuối cùng bọn họ cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro