Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 42

Đối với việc khiến cho cô trở lại thời thơ ấu của Tô Dật An, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy tức giận, vậy mà tức giận này không kéo dài mấy ngày.

Khi cô phát hiện mình có thể dùng trí thông minh nghiền ép tất cả các bạn nhỏ trong lớp và Lâm Bân cùng nhà thì cô cảm nhận được sự... Khoái cảm.

Cô có thể lim dim khi đang học, bắt nạt bạn nam ngồi cùng bàn, ngay khi bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi, vẫn có thể đưa một đáp án đẹp đẽ, cô có thể không nghe giảng một tiếng, không làm bất cứ ghi chép gì, nhưng khi đi thi vẫn có thể yên ổn cầm đủ một trăm điểm.

Lâm Khinh Ngữ dần dần nếm được ngon ngọt, cô đều biết chuyện tương lai đã xảy ra, cô cũng có nhiều trí tuệ và trải nghiệm hơn "Bạn cùng lứa tuổi" bây giờ, khi bạn cùng lớp bị giáo viên bạt tai, những bạn học khác không biết phản kháng như thế nào vì là giáo viên, Lâm Khinh Ngữ đã lặng lẽ đưa tờ giấy nhỏ đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Khi các bạn nhỏ nghịch ngợm trong lớp muốn bầu ai làm lão đại, Lâm Khinh Ngữ đã định ra quy định cho bọn chúng, biến thành "Lão đại".

Cô ở trường học lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, không tới vài ngày đã quên mất mình vừa đòi đổi thành người lớn, cô thấy có lẽ Tô Dật An nói không sai, nếu không muốn trở lại thế giới thật, vậy thì cứ ở đây rồi lớn lên cũng không tồi, cô giống như biến thành nữ chính trong tiểu thuyết trùng sinh, mở bàn tay vàng ra, nắm giữ tương lai, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

Ở chỗ này người duy nhất có thể tạo thành cạnh tranh hoặc nói là uy hiếp với cô – chỉ có Tô Dật An.

Mà Tô Dật An, thích cô.

Từ thời gian trước kia, đến bây giờ. Anh sẽ trợ giúp để cho cuộc sống của cô tốt hơn... Sao?

Khi Lâm Khinh Ngữ đang đi chọc, len lén quay đầu liếc nhìn Tô Dật An, nhưng mà cô lén lén lút lút cũng không có ích gì với Tô Dật An, Tô Dật An sẽ nhanh chóng đảo mắt, đối mặt nhìn cô, ánh mắt thông minh giống như toàn thân đều trưởng thành.

Lâm Khinh Ngữ lại vội dời ánh mắt, muốn cùng Tô Dật An sống cuộc sống lặp lại. Cô vẫn sẽ cảm thấy thấp thỏm.

Khi tan học, Tô Dật An và Lâm Khinh Ngữ cùng nhau về nhà. Anh hỏi cô: "Còn muốn biến trở thành người lớn không?"

Lâm Khinh Ngữ không nói lời nào.

Tô Dật An lại hỏi: "Ở nhà có thoải mái hơn trước kia chút nào không?"

Là thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì bây giờ ở trong nhà Lâm Bân hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, mà Phan Quyên có lúc sẽ bị Lâm Khinh Ngữ đột nhiên nói vài lời châm chọc, nói xong á khẩu không trả lời được, thậm chí sẽ thẹn quá thành giận, nhưng mà mỗi lần khi định trừng trị Lâm Khinh Ngữ, bị bố Lâm ngăn lại.

Bởi vì so với cô chân chính khi còn bé, Lâm Khinh Ngữ bây giờ đã học được cầu cứu viện.

Theo thời gian như vậy, bố Lâm cũng phát hiện Lâm Khinh Ngữ thay đổi, có một lần còn lẳng lặng hỏi con gái: "Gần đây sao hay gây gổ với mẹ vậy?"

Lâm Khinh Ngữ cũng không kiêng dè, dùng lời con nít nói thẳng: "Mẹ không thích con, mẹ chỉ thích em trai, cho nên con cũng không thích mẹ."

Sau khi bố Lâm nghe lời này, chỉ trầm mặc sờ đầu Lâm Khinh Ngữ, không nói gì. Không tới mấy ngày, có lẽ bố Lâm và Phan Quyên nói gì đó, thái độ đối xử của Phan Quyên với Lâm Khinh Ngữ và Lâm Bân, đã công bằng rất nhiều, ít nhất ở ngoài mặt là như thế.


Mà nghĩ như thế khiến Lâm Khinh Ngữ có thể trải qua thời gian này tốt hơn nhiều.

Lâm Khinh Ngữ liếc mắt nhìn Tô Dật An bên cạnh:

"Anh thì sao?"

Cô hỏi: "Trở lại tuổi thơ đối với anh, có vui không?"

Đối với Lâm Khinh Ngữ, có bố ở đây, tuổi thơ của cô mới hoàn chỉnh, còn đối với Tô Dật An, tuổi thơ của anh vô cùng mất mát.

Được Lâm Khinh Ngữ quan tâm, Tô Dật An liếc nhìn cô: "Tôi vốn không phải vì mình mà ước quay trở về đây." Cho nên gặp phải vết thương cũ năm đó, người thân mất, anh đã chuẩn bị tâm lý, mặc dù... nó không hề bớt đau chút nào.

Nhưng chuyện này, anh không định nói cho Lâm Khinh Ngữ biết.

Anh yếu ớt, bây giờ cho Lâm Khinh Ngữ biết điều này một chút là được. Bởi vì đối với anh, hiện tại bản thân không quan trọng, quan trọng chính là Lâm Khinh Ngữ.

Hiếm khi hai người có cùng quan điểm, từ đó về sau không ai đề cập đến việc quay trở về nữa.

Đi được nửa đường, đột nhiên bước chân của Tô Dật An khựng lại, anh bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước, Lâm Khinh Ngữ cũng nhìn theo, thì ra là ở trên đường đi có một con mèo bị đâm chết, không biết đã chết từ lúc nào mà thân thể nhũn ra nằm trên đất, xe cộ qua lại, người thấy thì tránh ra, người không để ý thì đi đè lên nó, máu tràn đầy đường.

Lâm Khinh Ngữ nhíu mày: "Thật đáng thương."

"Lâm Khinh Ngữ." Tô Dật An chợt quay đầu lại nhìn cô: "Em có muốn cho con mèo kia sống lại không?"

Lâm Khinh Ngữ: "Muốn, nhưng hình như không có cách nào."

Tô Dật An gật đầu một cái, quay lại nhìn con mèo, cho đến khi Lâm Khinh Ngữ đi vào quán bên cạnh mua snack quay trở lại, Tô Dật An vẫn còn ở đó nhìn, nhìn mãi, chỉ là con mèo kia đã bị ép cho xẹp lép như một tờ giấy.

Tô Dật An cuối cùng cũng hạ mắt, quay người rời đi.

Những ngày khi còn bé sao qua nhanh, đông qua, chớp mắt đến xuân, đã đến lúc Tô Dật An phải đi.

Cách thời gian Tô Dật An đi ngày càng gần, vậy mà Lâm Khinh Ngữ không thấy Tô Dật An chuẩn bị cái gì. Cho đến một ngày Tô Dật An không đến trường, Lâm Khinh Ngữ hỏi giáo viên, cô mới biết thì ra là bà nội Tô Dật An qua đời.

Lúc trước là bởi vì bà nội qua đời, trong nước không có ai chăm sóc, nên Tô Dật An mới phải theo dì đi sang nước ngoài sống, bây giờ cách thời gian Tô Dật An đi ngày càng gần.

Lâm Khinh Ngữ lại không nghĩ đến việc Tô Dật An có rời đi hay không, khi còn bé cô không nhận thức được nỗi đau khi mất người thân, nghe nói bà nội Tô Dật An mất, cô cũng chỉ biết thế, còn bây giờ, khi nghe được tin này, Lâm Khinh Ngữ hiểu ra việc để Tô Dật An trải qua tuổi thơ một lần nữa với anh là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Vốn ... Anh chính là đứa nhỏ kia, không phải vẫn đau thương, co rúc ở trong góc sao.

Tan học, Lâm Khinh Ngữ lập tức đi tìm Tô Dật An, trong nhà không có ai, đúng lúc gặp được hàng xóm của bà nội anh đang định đi tang lễ, Lâm Khinh Ngữ theo luôn đến, tới linh đường của bà nội, từ xa xa cô đã nhìn thấy Tô Dật An không tỏ vẻ gì quỳ gối trước quan tài.

Chỉ có điều khóe miệng của anh mím chặt, làm lộ ra tâm tình của anh.

Tô Dật An đang khổ sở.

Lâm Khinh Ngữ không biết có nên đến làm phiền anh không, cô đứng trong góc nhỏ chờ, mọi người đều vái lạy rồi rời đi, Tô Dật An đứng dậy vào nhà vệ sinh, lúc này Lâm Khinh Ngữ mới bám theo, chặn anh ở nhà vệ sinh nam, đợi gần 10 phút mới thấy Tô Dật An đi ra.

Khi nhìn thấy Tô Dật An bước ra, Lâm Khinh Ngữ ngẩn ngơ, cô thấy khóe mắt anh ửng đỏ, giống như vừa mới lau qua, hình như lúc nãy hắn...khóc.

Lâm Khinh Ngữ không dám hỏi, chỉ nhìn thật lâu, gọi tên: "Tô Dật An."

Tô Dật An ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên anh tiến lên một bước, ôm lấy Lâm Khinh Ngữ: "Không cần nói, cứ như vậy là tốt rồi."

Tô Dật An ôm Lâm Khinh Ngữ thật chặt, cánh tay bé xíu, giọng nói non nớt, nhưng lời nói lại y chang người lớn, có vẻ thành thục, "Ôm tôi là được rồi."

Giống như lần đầu tiên ôm anh trong tuyết, chẳng cần làm điều gì, không cần nói cái gì, chỉ một cái ôm đã đủ cho Tô Dật An cảm thấy an toàn và ấm áp.

Lâm Khinh Ngữ không còn cách nào ngoài ôm lấy Tô Dật An.

Lâm Khinh Ngữ nhìn quanh, người lớn đi qua chỉ nhìn bọn họ một cái, hiển nhiên bọn họ không hứng thú với việc hai đứa trẻ con ôm nhau. Không cần đợi lâu, chỉ một lát, Tô Dật An đã thu lại cảm xúc.

Anh buông Lâm Khinh Ngữ ra, khoảnh khắc rời ra đó, Lâm Khinh Ngữ chợt nắm lấy tay của anh: "Tô Dật An, ở thế giới này chẳng phải chúng ta ước gì được nấy sao, chúng ta cũng ước cho bà nội sống lại được không?"

Tô Dật An lắc đầu: "Vô ích thôi."

"Không thử sao biết." Lâm Khinh Ngữ nói, "Mau, cùng tôi ước."

"Em định để bà nội sống dậy từ quan tài à, dưới cái nhìn của bao nhiêu người?"

Lâm Khinh Ngữ suy nghĩ một chút: "Mặc dù hơi dọa người nhưng dù sao sống vẫn tốt hơn, nhanh lên, ước nguyện."

"Vô ích thôi." Tô Dật An lặp lại, lần này vô thức mang theo vẻ chán nản: "Em còn nhớ con mèo không?"

Lâm Khinh Ngữ ngẩn người, hoàn toàn quên.

"Đối với sinh mạng của người khác, ước nguyện của chúng ta, không có tác dụng, số mệnh đã hết, chính là không còn nữa."

Lâm Khinh Ngữ ngơ ngác nhìn anh, sau đó gật đầu.

Vừa rồi cô cũng nổi lên chút tâm tư riêng, nếu như bây giờ có thể ước cho bà nội sống lại, sau này khi bố cô chết, cũng có thể ước cho ông ấy sống lại.

Vẫn là, không được.

Thế giới này, hoang đường thì hoang đường, nhưng thì ra vẫn có quy tắc.

Sau tang lễ, ngày Tô Dật An đi cũng sắp đến, Lâm Khinh Ngữ đợi rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy Lâm Khinh Ngữ chuẩn bị thứ gì, thẳng cho đến ngày đó, Tô Dật An vẫn chưa rời đi.

Lâm Khinh Ngữ tò mò: "Anh không đi Mỹ với cô à, làm thế nào?"

"Tôi nói muốn ở trong nước học xong giáo dục bắt buộc, cô đồng ý."

"Nhưng để đứa bé một mình đi học, cô của anh yên tâm?"

"Cho nên tôi tự mời bảo mẫu."

Lâm Khinh Ngữ: "Tự anh? Lấy cái gì? Già vờ đáng thương với công ty bảo mẫu sao?"

Tô Dật An khinh bỉ liếc cô: "Di sản*."

*Tài sản thừa kế sau khi người thân mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro