Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 27

Dungabby^^

Lâm Khinh Ngữ dắt theo Tô Dật An ra khỏi sân trường, lúc đầu vốn rất tự nhiên, nhưng cô phát hiện có những ánh mắt quỷ dị của mọi người xung quanh bắn về phía mình, Lâm Khinh Ngữ đột nhiên tỉnh ngộ.

Ờ ha! Bây giờ cô là một thằng con trai cao to vạm vỡ, tuấn tú đang hoàng mà!

Một thằng con trai nắm tay một thằng con trai dắt nhau đi trên đường, lúc này đang lại đang ở trong trường , Lâm Khinh Ngữ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được mọi người đang nghĩ cái gì.

Nhất thời, cô cảm thấy lòng bàn tay mình trở lên nóng rực, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Tô Dật An, cô quay đầu lại nhìn Tô Dật An đang trùm cái mũ rộng thùng thình, ánh mắt quỷ dị, lại cảm thấy có điểm vô nhân đạo nói:"Tô Dật An."

Cô nói, "Hay là tôi dẫn anh vào phần đường dành cho người khiếm thị nha, như vậy mọi người sẽ nghĩ tôi đang dắt người mù, sẽ không dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn tôi nữa."

Tô Dật An chỉ lạnh nhạt trả lời: "Dưới ký túc xá có phần đường dành cho người khiếm thị?"

Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn thoáng qua:"...... Không có."

Vì thế Tô Dật An không chút do dự khinh bỉ:"Cô không mang bịp mắt mà cũng như người mù."

Lâm Khinh Ngữ thở dài, không khỏi cảm khái nói:"Trong hoàn cảnh này là con gái thì đỡ ngại ."

Lời này còn chưa dứt, Tô Dật An bỗng nhiên dừng chân, ngữ điệu vui vẻ trả lời :"Đúng vậy."

Sau đó đến lượt Lâm Khinh Ngữ dừng lại.

Cô...... Vừa rồi có phải cô đã nói ra một câu không thể nói?

Cô hốt hoảng mặc kệ Tô Dật An, đưa tay lên sờ ngực và mặt mình, sợ mình đột nhiên biến lại thành con gái, sờ lên sờ xuống, phát hiện ngực mình vẫn bằng phẳng , trên cằm vẫn còn vết cạo râu, lúc này cô mới an tâm một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Dật An.

Thấy Tô Dật An đã kéo chụp mắt xuống, nhìn cô đầy soi mói.

Đợi một lúc thấy cô không có biến đổi gì, Tô Dật An không thú vị lại kéo chụp mắt lên: "Đi tiếp đi, đừng lề mề."

Lâm Khinh Ngữ vẫn chưa ổn định, cảm thấy ở trước mặt Tô Dật An, thật sự là thời thời khắc khắc cô đều bị hắn khinh thường.

Trên đường đi cô liên tục đề phòng, trừ dẫn đường cho Tô Dật An, cô không nói một câu nào, thẳng đến khi dẫn anh tới nơi, Tô Dật An mở cửa vào phòng, Lâm Khinh Ngữ mới mở miệng nói tạm biệt:"Vậy nhé, tôi đi về đây."

"Một mình cô đi về?"

"Không thế thì sao."

Chẳng lẽ lại để hắn đưa cô về phòng, sau đó cô lại đưa hắn về nhà trọ, cứ đưa tới đưa lui như thế thì hết mẹ nó buổi tối......

Tô Dật An bình tĩnh chớp mắt, thản nhiên nói: "Ở lại đi."

Trong nhận thức của Lâm Khinh Ngữ, cho dù ngoài đời thật hay trong phim điện ảnh, chỉ cần xuất hiện ba chữ này, chắc chắn sẽ có một việc mờ ám nào đó xảy ra, vì thế Lâm Khinh Ngữ lui từng bước, dùng ánh mắt như nai con hoài nghi người xấu Tô Dật An.

Đối mặt với ánh mắt như vậy Tô Dật An nhíu mày:"Cô suy nghĩ cái gì thế?" Ngữ điệu ghét bỏ,"Đây đơn giản chỉ là lo lắng cho an toàn của cô." Anh nói xong, bỏ cửa lại cho Lâm Khinh Ngữ, mặc kệ cô quyết định,"Nếu cô chết, ai biết cái thế giới quỷ quái này sẽ xảy ra chuyện gì."

A......

Lâm Khinh Ngữ đã hiểu, thì ra là thế, Tô Dật An chính là sợ cô chết, sẽ ảnh hưởng đến thế giới này, rồi ảnh hưởng đến hắn.

Nghĩ như thế, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy bình tĩnh lại, nhưng cùng với bình tĩnh, còn có một thứ cảm giác mơ hồ khó hiểu, đó là hơi hơi...... mất mát.

Lâm Khinh Ngữ xoa xoa ngực, xoa đi cảm giác khó chịu trong lồng ngực. Cô không muốn ở lại, nhưng quay lại nhìn bên dưới lầu là bầu trời tối thui và những hạt tuyết to đùng rơi xuống, Lâm Khinh Ngữ chậm chạm lết vào, vào căn phòng trọ của người độc thân Tô Dật An.

Tô Dật An, cái tên khốn này sớm biết cô không dám một mình về nhà mà! Biết vậy cô không nên mềm lòng , không đưa hắn về nhà cũng được, bây giờ phải tự mình chịu như thế này đây......

Khoan, wait a minute...

Nói như vậy, nếu Tô Dật An lo lắng cho sự an toàn của cô, cái lúc cô xuống lầu một lần nữa, Tô Dật An chắc hẳn cũng phải nghĩ đến việc sau khi cô đưa hắn xong thì cô phải một mình quay về. Hôm nay cô không có người đón, mà không có khả năng hắn lại đưa cô trở về lần nữa, cho nên lúc Tô Dật An đồng ý cho cô đưa về nhà, hẳn là cũng đã nghĩ tới việc cho cô ở lại đây rồi!

Đây nhất định là âm mưu!

Lâm Khinh Ngữ tỉnh ngộ, ngước mắt nhìn Tô Dật An đang cầm khăn mặt trong tay đi tới gần mình, cô không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, bụng dạ tiểu nhân, nhìn Tô Dật An càng ngày càng gần, trong lòng hò hét:

"Hắn đến gần, hắn muốn làm gì, hắn vẫn đến gần, trời ạ! Hắn đưa tay ! Hắn đến đây rồi ! Hắn......"

"Chờ đã!" Lâm Khinh Ngữ nhịn không được hô lên.

Cùng lúc đó, sau lưng "cạch" một tiếng, là tiếng đóng cửa.

Chỉ thấy Tô Dật An đưa tay ra kéo cửa, anh đứng trước người cô, một câu trần thuật: "Vào nhà thì đóng cửa, buổi tối phải khóa trái." Nói xong, cánh cửa bíp một tiếng, đã khóa trái.

Sau đó Tô Dật An lấy khăn mặt đặt lên tay Lâm Khinh Ngữ, lúc này lùi hai bước, khoanh tay lại, ung dung nhìn cô:"Vừa nãy cô bảo tôi chờ đã, chờ cái gì?"

Chờ......

Đúng vậy! Cô kêu chờ làm quái cái gì! Muốn hét thì cũng phải hô lên "không muốn". A! Chờ, chờ cái đếch gì! Chờ em chuẩn bị xong sao!

Lâm Khinh Ngữ cúi đầu cắn răng, trong lòng tự khinh bỉ mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa lơ đãng nhấc mắt, lại thấy Tô Dật An trước mặt, quay người, đi vào phòng.

Nhưng trong nháy mắt hắn xoay người đó, giống như ảo giác, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy khóe miệng Tô Dật An hơi cong lên.

Hình như hắn...... đang cười.

Mẹ nó! Quả nhiên hắn đang cười nhạo cô!

Lâm Khinh Ngữ cũng chỉ có thể cắn răng, đi qua cửa, vào phòng khách. Chỗ anh ở, không nhiều đồ lắm, màu sắc lạnh lùng, phong cách đơn giản, ngăn lắp, giống hệt con người anh.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Khinh Ngữ đi vào nhà của một người đàn ông không có quan hệ họ hàng gì cả. Cô đánh giá căn phòng một chút, lúc này Tô Dật An mang một cái chăn ra ném vào ghế sofa:"Hôm nay cô ngủ ở sofa."

Ok, cô biết, ở cùng với một người như Tô Dật An tốt nhất không nên bàn điều kiện .

Vì thế Lâm Khinh Ngữ thành thành thật thật ngồi xuống sofa.

Tô Dật An đưa cô điều khiển nhiệt độ, lại cho cô cái remote TV, rồi lại cho thêm một câu, không có việc gì thì không xem TV, Lâm Khinh Ngữ phát cáu. Lâm Khinh Ngữ cầm điều khiển từ xa thầm nghĩ ném nó lên mặt của Tô Dật An.

"Không cho xem thì đưa remote làm cái gì, mua TV về làm cảnh à, tiền lương của Tô giáo sư chắc rất nhiều nhỉ?" Lâm Khinh Ngữ trào phúng.

Tô Dật An chỉ thản nhiên, liếc mắt nhìn Lâm Khinh Ngữ:"Bởi vì thói quen."

Từ nhỏ, bà của anh cũng tiếp khách như vậy , từ nhỏ trong nhà đã có TV, cho nên đó là thói quen.

Lâm Khinh Ngữ:"......"

Giống như giảng bài trên lớp, Tô Dật An nhắc lại cách sử dụng mọi thứ ở trong nhà lần nữa, sau đó nói với cô:"Ngồi đi." Rồi anh đi tắm.

Nhưng sau khi Lâm Khinh Ngữ nghe anh giảng đạo, cũng chẳng dám làm gì, chỉ ngồi lên ghế .

Có lẽ ngồi chán, Lâm Khinh Ngữ liền đứng lên đi lại nhìn một vòng quanh nhà, ánh mắt lướt qua cái bình thủy tinh đặt trên bàn làm việc trong phòng ngủ của anh, sau đó Lâm Khinh Ngữ ngây người.

Cái bình thủy tinh kia nhìn quen quen.

Lâm Khinh Ngữ tò mò vào phòng, không ngó chỗ khác, lập tức đi đến bàn đọc sách, ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá bình thủy tinh trên bàn sách, bên có rất nhiều sao xếp bằng giấy, bởi vì trải qua thời gian dài, trên mỗi góc của những ngôi sao đều đã ố vàng.

Cái này hình như là...... Quà chia tay của cô đưa cho Tô Dật An lúc hắn sắp đi.

Lâm Khinh Ngữ giật mình, nhớ tới trước đây, sau một trận tuyết lớn, Lâm Khinh Ngữ đến đón Tô Dật An cùng đi học, tâm trạng của Tô Dật An không được tốt.

Ăn sáng cũng không ăn, Lâm Khinh Ngữ đi ở trên đường hỏi hắn, hắn đưa tay ra, có chút sợ hãi ôm lấy Lâm Khinh Ngữ, hắn ôm cô từ phía sau, tham lam ỷ lại:"Khinh Ngữ." Hắn nói,"Buổi tối tuyết rơi, không có cậu ở cạnh tớ."

Đúng vậy, buổi tối, biết làm thế nào được, cô cũng không thể ở lại nhà Tô Dật An.

Sau đó lúc ở trường học, Lâm Khinh Ngữ đành gấp sao cho Tô Dật An, đưa cho anh mang về nhà, cô nói:"Tô Dật An, cậu xem, buổi tối có sao thì sẽ không có tuyết rơi. Buổi tối ngắm sao, sẽ không thấy tuyết. Từ nay về sau, mỗi ngày tớ đều gấp sao cho cậu."

Lâm Khinh Ngữ thất thần cầm lấy kia lọ sao, không khỏi cảm khái, cô quên mất nhiều thứ lắm, nếu không phải có mấy cái này, cô căn bản không nhớ gì cả, trước đây cô đối xử với Tô Dật An cũng thật là dịu dàng quá đi.

Bình thủy tinh trong tay bị cướp đi. Lâm Khinh Ngữ giật mình hoàn hồn, quay người lại, thấy Tô Dật An đang mặc áo tắm. Trên người còn tản ra hơi nước, làm cho không khí giữa hai người có chút mờ ám.

Nhưng vẻ mặt Tô Dật An không có dấu hiệu muốn trêu đùa. Anh nhẹ nhàng đặt lọ thủy tinh lên bàn, cũng không trách cứ Lâm Khinh Ngữ tự ý đi vào phòng mình, thản nhiên nói:"Tắm rửa rồi đi ngủ."

"Ờ......"

Lâm Khinh Ngữ tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ Tô Dật An chuẩn bị cho, ở trước gương nhà tắm khoa tay mua chân một chút. Cái này hình như là quần áo ngủ của Tô Dật An, ướm lên trên người cô, tuy đều là con trai, nhưng hình như Tô Dật An lại cao thêm một tý rồi......

Lâm Khinh Ngữ ló đầu ra khỏi phòng tắm, phòng tắm ở trong phòng ngủ Tô Dật An, cô nhìn Tô Dật An không biết đang cắm đầu xem cái gì trong máy tính, đang lau mặt thì đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên ở phòng khách.

Cô chạy ra ngoài nghe điện thoại, là Chu Hưng gọi:"Lâm Thanh Vũ, cậu vẫn còn ở bên ngoài à?"

Lâm Khinh Ngữ sửng sốt, thầm nghĩ Chu Hưng hiện tại nhất định là đang lo lắng, giọng cô hơi cao lên một chút:"Đúng rồi!"

"Tôi ở bên này đã giải thích với giáo sư rồi, cậu ở đâu, tôi tới đón?"

Tôi ở trong nhà Tô Dật An......

Lời này nói ra có vẻ không ổn......

Lâm Khinh Ngữ thức thời mà ngừng lại, liếc mắt vào phòng ngủ, thấy Tô Dật An cũng đang dựa vào ghế nhìn mình, Lâm Khinh Ngữ đang hết sức do dự, đột nhiên, cô cảm thấy có một cơn buồn ngủ đánh úp lại, nhất thời đầu choáng váng, suýt nữa đánh rơi điện thoại .

Thân hình Lâm Khinh Ngữ lung lay một chút, sau đó cô thấy Tô Dật An vội vàng đi ra từ trong phòng ngủ, cảm giác cổ tay mình bị Tô Dật An nắm.

Tô Dật An nhíu mày hỏi:"Lâm Khinh Ngữ?"

Trong nháy mắt kế tiếp, cô thấy Tô Dật An đột nhiên cao lên, thân dưới hơi lạnh, quần ngủ của Tô Dật An cho cô mượn tụt xuống đất , sau đó cô cúi xuống nhìn, lại phát hiện ngực mình......

Từ từ...... to lên.

Cô......

Lâm Khinh Ngữ lắc lắc đầu, giật mình, cơn buồn ngủ biến mất, bước chân, lại bị cái quần trên đất cản lại, đập mặt xuống đất, nhưng cô một chút cũng không thấy đau, phi thân vào phòng tắm.

Sau đó cô nhìn thấy mặt mình, ngực mình, chân, eo...Cô bắt đầu thấy choáng trở lại....

Cô bây giờ.....

Là.Con.Gái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro