Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Phần 2: Mình có Phiền ai không?

Có một đứa trẻ sống trong màn đêm, nơi ánh đèn đường không chạm tới, nơi những giấc mơ bị bỏ quên, nơi chỉ có nó và tiếng lòng vang vọng trong khoảng không tĩnh mịch.

Nó không nhớ rõ lần cuối cùng mình cảm thấy nhẹ nhõm là khi nào. Mỗi bước chân nó đi đều để lại những dấu vết của sự do dự, những câu hỏi chưa có lời đáp, và một nỗi sợ mơ hồ rằng sự tồn tại của mình là một điều phiền phức. Nó hay nghĩ: "Mình có đang làm phiền ai không? Liệu nếu biến mất, thế giới có thay đổi gì không?"

Mỗi đêm, khi thành phố ngủ yên, nó thức. Nó ngồi bên khung cửa sổ, nhìn những ánh đèn le lói từ những ngôi nhà xa xa. Ở đó, chắc hẳn có người đang cười, có người đang mơ những giấc mơ đẹp. Còn nó, nó chỉ có bóng tối và những ý nghĩ không ngừng gặm nhấm tâm hồn.

Nó không dám mở lòng, không dám kể với ai về những gì đang diễn ra trong tâm trí. Vì nó sợ. Sợ rằng một khi cất lời, người ta sẽ thấy nó phiền phức. Sợ rằng nếu để lộ sự yếu đuối, nó sẽ bị bỏ rơi. Nên nó cứ thế lặng lẽ, giam mình trong vòng lặp của suy nghĩ rằng mình là gánh nặng.

Nhưng nếu có ai đó dừng lại, nhìn vào mắt nó thật lâu và nói: "Mày không phiền đâu, tao vẫn ở đây mà," liệu nó có thể tin không? Liệu ánh sáng có thể len lỏi vào màn đêm của nó không?

Có lẽ... nó không cần phải chiến đấu một mình.

Nó sợ rằng nếu nó cất tiếng, người ta sẽ nhăn mặt vì khó chịu. Nó sợ rằng nếu nó cần một vòng tay, người ta sẽ quay lưng đi. Nó sợ rằng nếu nó bày ra hết những hỗn độn trong đầu mình, người ta sẽ thấy nó phiền và rồi một ngày, không ai còn muốn ở lại bên nó nữa.

Nó sợ sự im lặng, nhưng lại cũng sợ cả âm thanh. Vì đôi khi, những lời nói vô tình có thể còn lạnh lẽo hơn màn đêm.

Nó sợ cả chính bản thân mình—sợ rằng mình thực sự là gánh nặng, rằng mình không đủ tốt, rằng thế giới này vốn dĩ chẳng cần đến sự tồn tại của nó.

Nó không nói ra, nhưng từng đêm, nỗi sợ đó vẫn ở đó, cuộn chặt lấy nó, siết chặt hơn từng chút một...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro