Câu chuyện 16: Không thể nhịn cười
Hôm nay, mình thấy thất sự
hoảng hốt…bị chậm.. 10
ngày rồi , mình thấy trong
người không thoải mái lắm,
sức khỏe suy giảm. Nhìn
thấy cái gì ăn được cũng
muốn ăn , đặc biệt là hoa
quả chua chua ngọt ngọt thì
lại càng thèm …Mình bị sao
ý nhỉ? Bị chậm… 10 ngày
rồi, lo lắng quá …mình
chẳng dám chạy vèo vèo vào
hàng quần áo, chạy vèo vèo
đi đến công ty. Đi qua đi lại
đều nhẹ nhàng…haizzz thậm
chí mắt còn chẳng dám
nhìn vào hàng quần áo.
Hôm nay đã sang ngày thứ
10, không biết những ngày
tháng tới rồi cuộc sống của
mình sẽ ra sao đây. Mình
không dám về nói với mẹ là
con đã bị chậm ... 10 ngày.
Không biết khi mẹ mình
biết tin này mẹ sẽ phản ứng
như thế nào nữa. Mình
buồn và thất vọng lắm.
Cũng là con người với nhau,
anh lại là đàn ông, anh thật
vô trách nhiệm,mình phải
nói với anh như thế nào về
nỗi lo lắng trong long mình
đây. Mình sợ anh sẽ chối bỏ
trách nhiệm, sợ anh sẽ
không nghe mình nói. Mình
thật sự phải làm gì đây. Anh
là người đã gây ra chuyện
này, anh phải có trách
nhiệm với mình chứ.
Được rồi đợi chờ hết hôm
nay, nếu ngày mai không có
nữa… mình sẽ nói, mình sẽ
đấu tranh với anh, mình
thấy khó chịu trong người
lắm rồi. Mình sẽ thu hết can
đảm đứng trước mặt anh và
nói:
-Bao giờ mới có lương hả
sếp ????
Ps: á đùa! dự là một số người hiểu nhầm. há há
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro