Chương 18: Hồi ức - Hồi thứ nhất: tuổi thơ Phong Kiếm Phong
Nhắc lại chương trước, những tưởng lần này Lệnh Hồ Xung và Đông Phương Bạch khó qua khỏi kiếp nạn. Nhưng may sao Phong Thanh dương xuất hiện kịp lúc. Qua cuộc đối thoại của PTD và Phong Kiếm Phong bí mật thân thế của lão quái vật ma tôn được hé lộ.
PKP đưa ánh mắt hận thù nhìn đại ca lão. Lòng dạ lão lúc này chỉ muốn phanh thay xẻ thịt PTD. PTD nhìn ra tàn ý trong ánh mắt lão quái, cất giọng u trầm "ngươi hận ta đến vậy sao? Người nên hận đúng lý là ta!.." Chưa kịp dứt lời lão quái lữa giận càng mãnh liệt mà quát lớn "Ta không cố ý!". Rồi gương mặt Phong lão quái trở nên âm u biểu lộ nhiều cảm xúc phức tạp, giọng lão u uất "Lúc đó ta còn quá nhỏ! Sao ngươi có thể bỏ mặc 1 đứa trẻ không đủ khả năng sinh tồn mà bỏ đi chứ!"...
Sự tình về ân oán của hai huynh đệ họ Phong phải kể lại từ quá khứ:
Hồi thứ 1: tuổi thơ Phong Kiếm Phong:
Chuyện xảy ra cách đây đã là mấy mươi năm về trước, lúc đó Phong Kiếm Phong chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa. Chỉ mới 3,4 tuổi đầu đã phải chịu cảnh mô côi khi cả cha lẫn mẹ PKP bất ngờ tử nạn trọng 1 trận dịch lớn. PKP được họ hàng đưa đến núi Hoa Sơn giao cho đại ca hắn là Phong Thanh Dương đang là đệ tử Hoa Sơn kiếm phải để chăm sóc. Ngày đầu gặp mặt vì lẽ khi PTD rời gia đến bái sư học võ thì PKP vẫn chưa ra đời nên cả hai đều có nhiều bỡ ngỡ. PTD nhìn vào ánh mắt non dại của tiểu đệ đệ mà không khỏi thương tâm cho số phận thằng bé. Lại thấy tiểu đệ kém mình rất nhiều tuổi nên khiến PTD càng cố lòng chăm sóc chu đáo. PTD ôm thằng bé vào lòng, rồi dùng đôi bàn tay nâng lấy gương mặt bé xíu của nó mà ấm áp nói " tiểu Phong, ta là đại ca của đệ. Sau này ta sẽ thay phụ và nương mà hảo chăm sóc cho đệ!". Câu nói đó không chỉ xoa dịu được những lo âu sợ hãi của một đứa trẻ, mà nó còn là câu nói khắc ghi suốt cuộc đời PKP không bào giờ quên.
PTD sau khi phân bày với sư phụ đã được trưởng môn chấp thuận cho tiểu đệ ở lại Hoa Sơn nhận làm đệ tử. Hoa Sơn tuy không được tính là nhất lưu môn phái nhưng trên chốn giang hồ phải nói tiếng tăm lừng lẫy nên không lấy gì làm khó hiểu khi môn quy gắt gao. PKP sau khi làm lễ bái sư thì được thu xếp ở cùng với các huỵnh đệ chặc tuổi. Tính luôn cả Kiếm Phong và những hài tử được nhận từ trước thì ước tính khoảng 20 tân đệ tử. Thanh Dương dắt tay tiểu đệ vừa đi vừa giới thiệu cho Kiếm Phong (KP) mọi thứ ở Hoa Sơn. Nhìn thấy cảnh vật xa lạ bàn tay KP không ngừng run rẫy mà đỗ mồ hôi. Thanh Dương (TD) thấy tiểu đệ quá khẩn trương mà ôn hoà vỗ vai nó. TD dẫn hắn đến gian phòng mà sau này sẽ là nơi ăn ở của nó với các tân đệ tử khác. Nhận ra mình không được ở cạnh đại ca gương mặt trắng hồng của nó trở nên đờ đẩn. Thấy vậy TD quan tâm hỏi thâm " Sao vậy tiểu Phong?". KP ngước mặt nhìn đại ca với ánh mắt ương ướt. TD cúi người nhìn trìu mến vào đôi mắt tiểu đệ mà ân cần nói "tiểu Phong, đệ đừng lo, tuy sau này đại ca không thể lúc nào cũng bên cạnh đệ nhưng ca hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi đệ đệ!". Vậy là đêm đó tiểu Phong ngủ lại 1 nơi xa lạ. Xung quanh toàn hơi người, trước giờ khi ở phủ hoặc là nó ngủ chung với mẫu thân, 2 là nó ngủ 1 mình ấm áp trên chiếc giường lớn, chứ đâu phải khổ sở như bây giờ phải ở cạnh cái bọn hôi hám dơ bẩn này. Nghĩ tới lại nhớ phụ mẫu mà tiểu Phong không khỏi khóc khúc khích ở gốc phòng trong màn đêm tăm tối.
Khóc cả đêm qua khiến cho cậu bé mắt sưng đỏ, mệt mỏi mà ngủ quên đi lúc nào không hay. Buổi tập võ đầu tiên khi tiểu Phong xuất hiện điều khiến các hài tử khác chú ý. Dù sao hôm nay cũng được xem là ngày nhập môn đầu tiên, mọi người đều muốn lưu lại ấn tượng tốt cho sư phụ nên tập trung rất sớm. Rõ ràng bọn chúng là muốn chơi khâm tiểu Phong khi không đánh thức nó dậy, ý là muốn nó là người đến trễ nhất. Nhìn tiểu Phong ngủ tới bây giờ mới dậy thì trong mắt sư phụ nó là một kẻ lười nhát không có chí cầu tiến.
Tuy nhiên KP vốn tư chất thông minh, tử nhỏ đã biểu lộ cái ngạo khí ngông nghênh, trầm lặng. Sớm đã bộc lộ được ngộ tính phi thường về võ học. KP không những nhanh chóng bắt kịp tiến độ luyện công của các sư huynh đi trước mà còn ngày càng trở nên vượt trội. Điều này khiến cho không ít kẻ ghét người ganh.
Mặc dù những ngày đầu trên Hoa Sơn phái mà nói đối với PKP ko dễ dàng gì nhưng đó lại là những ngày tháng vui vẻ nhất của nó. Bởi lẽ nó rất được PTD yêu chiều xem như bảo bối. Mỗi ngày nó đều ngồi trên hốc đá lớn ngay hậu viện Hoa Sơn mà chờ ca ca nó luyện công. Nhưng lúc rãnh rỗi PTD thường cõng nó trên vai đi loay quoanh khắp núi. Nếu có dịp xuống trấn cũng dẫn nó theo, nào mua hô lô ngào đường, nào đồ chơi... chỉ cần tiểu Phong muốn ca ca nó luôn mua cho nó. Cả hai lúc nào gặp nhau là lại rộn rã tiếng cười. PTD trong phái cũng được xem là môn sinh ưu tú nhất. Không những vì tài năng võ học của hắn mà còn vì đức tính nghĩa hiệp, hào sản nên luôn được lòng sư thúc bá và sư phụ hắn trưởng môn Hoa Sơn. Những người khác cũng phải dị nể hắn mà không dám làm quá với tiểu Phong.
Thời gian cứ êm đềm trôi qua đã gần 3 năm KP ở núi Hoa Sơn. Với tư chất võ học tiểu Phong giờ đây phải nói võ công cao hơn hẳn so với các huynh đệ cùng lứa với nó. Cả 2 huynh đệ PTD và PKP luôn được ưu ái trong mắt các vị trưởng bối, sớm đã xem là trụ cột sau này của tông phái. Tuy nhiên tính cách 2 huynh đệ hoàn toàn trái ngược nhau, nếu TD là anh hùng tính tình phóng khoáng thì KP lại là đứa bé ít lời, hay xa cách và sống nội tâm.
Một hôm, Tiểu Phong lén nhìn Trưởng môn luyện kiếm pháp thất truyền Tịch tà. Chỉ nhìn qua 1 lần theo đó KP về mô phỏng và luyện không sai một ly. Nó rất đắc chí với bản thân. Thế là sáng sớm hôm sau nó quyết rữa nhục lần trước sư huynh Lục Khang ỉ thực lực mạnh nên đã khinh thường cướp đi con thỏ con của nó. Nhớ lại lần đó Lục Khang căm tức vì sư phụ khen ngợi KP trước mặt nhiều người. Hắn ôm hận nhìn thấy KP đang mân mê con thỏ nhỏ mà nó cứu được trong khe núi. Tận mắt nhìn thấy Lục Khang bóp chết con thỏ, trong lòng KP thế nhất định trả thù này. Vừa bước đến thấy LK, tiểu Phong cười khinh miệt hắn, nói rằng thứ võ công của hắn chẳng đáng là gì. Với tính cách háo thắng đương nhiên LK tức tối bay vào định nện cho KP 1 trận nhừ tử như lần trước. Nào ngờ vừa xông tới đã bị KP dùng chiêu thức mà nó mới học lóm được đánh cho ói máu. Trưởng môn nhìn thấy sự tình vừa cả kinh vừa phẫn nộ. Lại thấy KP tuy là đứa trẻ có tài nhưng tính cách hung bạo làm gì cũng chưa hề nghĩ hậu quả, thật khác xa so với huynh trưởng nó vừa tài vừa đức. Trưởng môn trách phạt tiểu Phong bằng cách chuyển nó sang phòng kinh khí, cho nó luyện về khí công cũng là việc thích hợp kiềm chế bản tính ngang tàn của nó. Từ Kiếm tông bị an bài sang Khí tông khiến cho KP không khỏi oán trách. PTD hay chuyện liền đến khí phòng tìm đệ đệ. Định bụng sẽ trách mắng tiểu Phong 1 trận ra trò nhưng khi nhìn thấy cái gương mặt nhỏ bé đang ủ rủ thảm thương thì lại không nở. Thấy KP không nói lời nào, TD thở dài ngồi xuống cạnh bên mà an ủi vỗ về "tiểu Phong, trưởng môn sư phụ cũng là muốn tốt cho đệ. Khí công mà nói cũng là tâm pháp quan trọng. Không những điều hoà định tâm mà còn là gốc rễ võ học. Tu luyện đấu khí cũng được xem không kém cạnh gì với kiếm thức. Chỉ cần đệ cố công luyện tập nhất định sau này sẽ là tuyệt thế cường giả". Gương mặt nhỏ bé u ám bỗng trở nên tươi sáng, nó quay sang nhìn đại ca hớn hở " thật không ca ca?!". PTD khẽ cười xoa đầu nó " đệ ngốc quá, đại ca xưa giờ đã bao giờ gạt đệ. Đệ xem trước kia viếc học đạo, tu luyện kiếm pháp là say mê mà cả đời ta theo đuổi. Nhưng giờ nó chỉ xếp hàng thứ 2 sau tiểu Phong đệ thôi!". Nói xong TD còn chớp chớp mắt với tiểu Phong, bộ dạng rất dí dỏm, buồn cười. Thấy biểu tình đáng yêu của ca ca, KP vừa cảm động vừa buồn cười, trong lòng vô cùng cảm khái đại ca. Nhìn thấy tiểu Phong không phải ánh mắt có lệ, Thanh Dương mới yên lòng, hắn lại trầm giọng "tiểu Phong, đệ phải hứa với đai ca sau này không được dùng võ công tâm pháp lần trước nữa!". KP lập tức nhận lời đại ca "đạc ca yên tâm, đệ không làm ca thất vọng nữa đâu!". "tiểu Phong ngoan!" TD khẽ vuốt đầu tiểu đệ mà dịu giọng. "Vài ngày nữa ta phụng mệnh sư phụ đi Thái Sơn dâng lễ vật chúc mừng tân nhiệm trưởng môn. Đệ ở lại phải ngoan ngoãn nghe lời các vị trưởng bối có biết không!". Vừa nghe đến phải xa đại ca, tiểu Phong hốt hoảng nói như mếu "đệ ko muốn ca đi! Hãy cho tiểu Phong đi với ca!". TD lòng cũng xót xa khi phải rời xa tiểu đệ, từ khi biết mình có đệ đệ, cả 2 lúc nào cũng dính chặc với nhau, giờ phải để tiểu Phong lại TD cũng chua xót lắm, nhưng hắn vẫn cứng giọng "không được! đệ phải ngoãn ngoãn ở nhà, ta sẽ đi nhanh về nhanh". Sau vài lời dặn dò hắn rời đi. Thấy bóng lưng rời đi của Thanh Dương, Kiếm Phong lòng buồn rười rượi, nhưng nó tự nhủ phải nổ lực để ko làm đai ca nó thất vọng.
Phong Thanh Dương lúc này là một anh hùng tuổi đời ngoài 20, tràn trề sức trẻ, ngun ngút hào khí cất bước rời Hoa Sơn. Sau ngày PTD rời đi, chiều nào PKP cũng ra ngồi trên hốc đá lớn hậu viện đợi ca ca nó trở về. Nhưng lần này hắn đi bạt vô tâm tính, mãi không thấy quay về. Mãi hơn 3 tháng sau mới có tinh tức của PTD. Nghe giang hồ đồn đãi đệ tử Hoa Sơn PTD cấu kết ma giáo gây hoạ võ lâm, mọi người đều bàng hoàng hoang mang. Tiểu Phong thấp thởp lo sợ. Rồi thì một buổi chiều như bao buổi chiều khác tiểu Phong vẫn ngồi trên hốc đá mà trông ngóng thân ảnh đại ca thân thượng. Gương mặt bé nhỏ xinh xắn của nó nặng trĩu. Nó ngồi chống cằm 1 cách chán chường. Rồi sắc mặt biến đổi từ từ. Gương mắt càng trở nên phúng phính hồng hào, nó nở nụ cười thật tươi tất tả lao ra khỏi hốc đá toan ôm lấy đai ca nó. Rồi nó dừng bước, đôi mắt ngơ ngác nhìn hồng nhan bên cạnh. Một vị cô nương xinh đẹp như hoa, tuy sắc da trắng xanh những vẫn toát lên vẻ ma mị, thu hút, đang được PTD dìu đi. Gương mặt nhỏ nhắn của tiểu Phong không khỏi thời kinh, gắt gao nhìn về phía họ. PTD nhíu mày căng thẳng "tiểu Phong, trưởng môn sư phụ đâu?". Tiểu Phong bất thình lình đau nhói, thật không ngờ đại ca hắn ngay đêm mông nhớ vừa gặp không hỏi thăm hắn câu nào đã vội đi mất. Hắn nhìn theo bước chân hai người bọn họ mà mơ hồ hoang mang.
Rồi những ngày tiếp theo vẫn vậy, PTD vẫn là không đói hoài gì tới tiểu Phong mà chỉ một lòng chữa thương cho vị cô nương kia. Tiểu Phong càng tò mò mà đến gần phòng của họ thầm tìm hiểu, thì bị TD bắt gặp. Thanh Dương ôn tôn đưa đệ đệ cùng vào phòng rồi nói " Mạc nương, muội mau uống thuốc đi!". Xem thời sắc mặt vị cô nương này không được tốt có lẽ bị thương không nhẹ. Tiểu Phong không khỏi lo ngại mà nắm lấy vạt áo đại ca khi nhìn thấy kẻ lạ mặt. Vị Mạc cô nương đó sau khi uống xong chén thuốc, khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn tiểu Phong "đây chính là tiểu Phong mà huynh thường hay nhắc tới phải không? Xem ra cũng rất khôi ngô, sau này ắc sẽ hơn ca ca nó nhiều!". TD cũng mỉm cười rồi bước đến bên gường đỡ lấy Mạc cô nương vào lòng "tiểu Phong, đây là Mạc Cô Tử. Sau này sẽ là đại tẩu của đệ!". KP cũng còn quá nhỏ ko hiểu hết được đại tẩu là như thế nào chỉ thấy là lòng bi thảm, khó chịu như có kẻ đang cướp đi đại ca của mình. Nó ko nói câu nào lặng lẽ rời phòng.
Sau đó ít hôm thướng thế của vị cô nương họ Mạc đã đỡ nhiều. Trưởng môn liền cho mời PTD đến thư phòng nói chuyện. Tiểu Phong lo lắng cho ca ca, cùng theo sau nghe lén.
Tại thư phòng trưởng môn:
-trưởng môn nhân phái Hoa Sơn: Thanh Dương con nói đi, sự tình là như thế nào? có phải cô gái đó là con gái của tả sứ Nhật Nguyệt giáo Mạc Chính Hùng? Những gì giang hồ đồn đải có phải là sự thật?
-Thanh Dương sắc mặt khẩn trương chấp tay thi lễ: thưa sư phụ, đồ nhi không dám giấu diếm xin kể hết sự tình cho người. Ngày trước phụng mệnh sư phụ xuống núi đi chúc mưng lễ tân nhiệm trưởng môn Thái Sơn. Trên đường đi tình cờ quen biết Mạc nương. Nhiều lần được nàng tương cứu, đem lòng yêu mến. Sau đó mới biết nàng là người của Ma giáo, lại là ái nữ duy nhất của tả sứ Nhật Nguyệt giáo cố tình tiếp cận để mê hoặc đồ nhi nhắm muốn thực hiện âm mưu ly gián ngũ nhạc phái. Nhưng theo thời gian Mạc nương cũng có tình cảm chân thành với đệ tử. Vì đệ tử mà nàng đã chấp tam chương đoạn tình phụ tử với Mạc Chính Hùng. Lại còn vì con mà đỡ 1 chưởng. Đồ nhi cũng đã thề vơi thiên địa suốt đời suốt kiếp mãi không phụ nàng. Cuối xin sư phụ tác thành tâm nguyện.- hắn chắp tay quỳ gối trước mặt sư phụ hắn, lời nói thống thiết.
Trương môn Hoa Sơn nỗi tiếng là người cố chấp, nguyên tắc, ghét tà giáo cay đắng, từng thề không đội trời chung, thế nên vừa nghe qua, nội tâm tức giận, cả cơ thể run lên bần bật, đạp mạnh tay xuống bàn quát lớn
-ngươi thật to gan, đã biết ả là ma giáo còn là có mục đích tổn hại đến môn phái ngươi lại mang về đây! Những kẻ ta ma ngoại đạo đều là những kẻ điêu ngoa xảo trá. Làm sao có thể tin lời tin lời nói của chúng. Dù cho có thật như ngươi nói ả đoạn tuyệt ân tình với ma đao thì cũng không thể chấp nhận được trong bổn môn!
Thấy rõ sự cương quyết trong lời nói của sư phụ, hắn dập đầu cúi lạy liền 3 lạy
-Sự phụ tha tội đồ nhi bất hiếu. Đồ nhi đã hứa sẽ không phụ lòng Mạc nương, dù cho có thịt nát xương tan cũng nguyện cam lòng! Xin sư phụ cho thành toàn!
-Thanh Dương ngươi làm ta quá thất vọng. Uổng cho ngươi tuyệt thế kỳ tài nay lại vì 1 ả yêu nữ mà đối đầu với tông phái. Được, ta cho ngươi 1 ngày suy nghĩ. 1 là ngươi lập tức đuổi ả yêu nữ đó đi, ta niệm tình sư đồ sẽ bỏ qua cho ngươi lần này. 2 là ngươi tự phế võ công bị trụt xuất khỏi sư môn mãi mãi không được bước chân về Hoa Sơn nữa.
Xong lời trưởng môn đuổi TD ra ngoài. TD lòng đã quyết chí nguyện cùng Mạc nương chung sống trọn kiếp nên hắn không suy nghĩ nhiều, định bụng trở về thu xếp đồ đạc sáng sớm mai trước mặt huynh đệ tự huỷ võ công, cùng Mạc nương và tiểu Phong quy ẩn điền viên vui vẻ bên nhau.
Trong lúc đó tiểu Phong lại hoang mang vô định mà bước đến trước cửa phòng Mạc Cô Tử. Với cái suy nghĩ của đứa trẻ 6 tuổi mà nói thật ngờ nghệch, vừa hay đại ca muốn cùng Mạc nương bên nhau, nó câm giận và bi thương vì nghĩ mình là kẻ bị bỏ lại. Suốt mấy tháng qua không có ca ca bên cạnh, nó hiu quanh cô đơn cỡ nào. Đối với tiểu Phong, Thanh Dương không chỉ là đại ca yếu quý của nó, mà còn như phụ thân mà nó luôn tôn thơ, kính trọng, là tất cả mọi thứ của nó. Nó sẽ không để bất cứ ai cướp đi ca ca của nó, cũng giống như ngày trước không muốn Lục Khang cướp mất con thỏ nhỏ của nó. Nó bước vào phòng Mạc nương. Lúc này mạc nương đang ngồi trên ghế, thấy tiểu Phong liền nỡ nụ cười ôn hoà "tiểu Phong, đệ đến thăm ta à?". Tiểu Phong vẫn không nói lời nào, vẫn ánh mắt chằm chằm nhìn Mạc nương. Mạc Cô Tử thật muốn gần gủi thân thiết hơn với nó nên vẫn mỉm cười mà rằng "ta nghe Dương lang nói đệ tuổi nhỏ nhưng võ công cao thâm, sau này thành tựu chắc chắn sẽ hơn cả huynh ấy. Làm ta cũng tò mò, ta và đệ hãy đấu vài chiêu được không?". Tiểu Phong tròn mắt nhìn nàng "đánh ở đây sao? Nhưng tỷ đang bị thương!". "không sao, nội thương ta đã đỡ nhiều rồi chỉ là tỷ thí vài chiêu". Nói rồi Mạc nướng xuất chiêu đánh tới, chiêu lực xuất ra có phần nương nhẹ chỉ là muốn làm tiểu Phong vui vẻ thân cận hơn với nàng. Nhưng Kiếm Phong càng đánh càng hăng. Trong lúc giáo thủ bất giác nó sợ hãi mường tượng hình ảnh ca ca sẽ bỏ nó mà đi với người phụ nữ này. Như có hoả dục thiêu đốt, sự tà ác trong người như chiếm lấy tất cả tâm hồn nó. Không! nó không muốn mất ca ca, nó không muốn vì cô gái này mà đại ca từ bỏ tất cả, từ bỏ luôn cả niềm đam mê võ học mà bẫy lâu này 2 huynh đệ ôm ấp, nó không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi người thần duy nhất của nó. Một tiếng phập, một cây truỷ thủ từ tay KP gắm sâu vào tim Mạc nương. Tim đau nhói, nàng mở to mắt nhìn tiểu Phong hung hăng cầm dao nhọn đâm mình. Là vì quá bất ngờ, lại không nghĩ 1 hài tử lại có thể ra tay tàn bạo nên Mạc nương không tránh né kịp. Huyết dao đâm vào tim khiến máu trào ra trong nháy mắt. Đột nhiên thấy máu tươi tiểu Phong mới tĩnh táo lại, hoảng sợ lùi về phía sau "không! Không phải ta cố ý". Thanh truỷ thủ mà trước kia PTD tặng tiểu Phong phòng thân nó luôn mang theo bên mình thật không ngờ giờ lại là hung khí giết người mà PTD yêu nhất. PTD từ ngoài bước vào nhìn thấy cảnh tưởng huyết lệ kinh hoàng, đau đớn bàng hoàng lao đến ôm chằm lấy Mạc nương. Mạc nương đột nhiên rút dao nhọn ra, máu phun ra càng nhiều. TD vội vàng điểm huyệt phong bế các động mạch cầm màu. "Phụt" nàng phun một ngụm máu tươi, sau đó lại 1 ngụm, rồi lại 1 ngụm nữa. Thanh Dương thấy người mình yêu thương không ngừng hôc màu mà tan nát cõi lòng. Hắn lấy tay nâng gương mặt nàng lên, nước mắt tràn ra mà thống thiết gọi tên nàng "Mạc nương đừng bỏ ta!". Mạc Cô Tử vương bàn tay run rẫy đầy máu chưa kịp vuốt lên má nam nhân mình yêu đã vội lìa trần. TD như chấn đông tâm can, ôm xiết lấy nàng mà gào thét. Tiểu Phong nhìn cảnh tượng đẫm máu, Mạc nương nằm giữa vũng máu tựa như 1 đoá hoa giữa ngọn lữa đỏ mà sững sốt. Mạc nương nàng cứ nằm bất động ở đó không hề nhúc nhích, mặc cho tiếng ai khóc gào thống khổ.
Nét mặt Phong Thanh Dương lộ rõ vẻ đanh thép, tàn khốc trút hơn cơn giận mà hét lớn "Tại sao?! Phong Kiếm Phong tai sao ngươi làm vậy!?! Tại sao! ngươi nói cho ta biết đi tại sao?". Hắn nắm lấy cổ áo tiểu Phong liên tục giất mạnh. Hắn oán hận đến nỗi muốn bóp chết tiểu Phong ngay tức khắc. Nhưng nghĩ đến nó là đệ đệ thân sinh của mình thâm tâm đanh lại, TD không nỡ ra tay giết nó. Nhưng cũng không thể đối mặt với kẻ lạnh lùng hạ sát người yếu hắn. Hắn ôm lấy thân thể Mạc nương, nâng niu gương mặt đã lạnh của nàng, không 1 lần ngoảnh lại nhìn tiểu đệ phi thân lao đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro