Chương 18: Hồi ức - Hồi thứ 4: Đông Phương Bất Bại
Khói lửa vùi dập thân thiếu nữ Liễu yếu hồng nhan biết nương ai Thân kia cô quạnh giữa đời khổ Nguyên làm kẻ mạnh sống cô đơn
Sau khi cứu vị tiểu cô nương khỏi tay sơn tặc, Phong Kiếm Phong cùng nàng ta quay trở lại làng tìm kiếm tiểu muội muội của nàng. Nhưng khi đến nơi nàng sửng sờ nhìn lữa đã thui rụi hoang tàn mọi thứ. Tiểu muội mất tích, nàng thất thần trong vô vọng. "Đừng tìm nữa. Tìm không ra đâu. Trên đời này chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại được. Còn kẻ yếu chỉ gây thêm phiền phức cho kẻ mạnh. Ta muốn từ nay cô hãy quên cô bé đó đi. Cô nương phải nhớ cô chính là kẻ mạnh!" nghe những lời Phong Kiếm Phong nói lạnh băng, nàng đứng lên, chậm rãi lạnh lùnh thốt lời " đúng, ta phải là kẻ mạnh!". Bởi vì nàng nghĩ muốn tìm lại tiểu muội nhất định phải là một kẻ có thể tự bảo vệ được bản thân, có đủ sức mạnh mới có thể thủ hộ cho những người quan trọng của mình. Con ngươi đen lãnh của PKP mang đầy tàn khí nhìn thẳng ĐP và nói "đi theo ta!". Đông Phương Bạch trong lòng có chút sợ hãi trước ánh mắt lạnh băng đó nhưng cũng cố trấn định bản thân mà bước theo hắn.
Đêm đó, PKP và ĐPB dừng chân nghĩ tại 1 ngôi miếu hoang. Hắn lạnh lùng ngồi nhóm lửa. Lúc này trước mặt PKP là 1 tiểu cô nương chỉ có thể nêu lên từ tuyệt mỹ, vì chỉ có từ đó mới xứng với gương mặt tiểu nữ tử kia. Nhìn thấy PKP nhìn mình chăm chăm, nàng bất giác nỡ 1 nụ cười thật ấm áp khiến cho ngươi ta cảm nhận được làn gió xuân mộc mạc, khiến cho người ta chiềm đắm trong sự ấm áp trong trẻo đó. Đổi lại PKP cũng nhếch mép mà nở 1 nụ cười vừa lạnh, vừa vô tình khiến cho nàng có cảm giác như đang bị nhốt trong hầm băng. PKP cất lời u ám xóa tan nhưng suy nghĩ mong lung của nàng
– Tiểu cô nương tên là gì?
– Tôi tên Đông Phương Bạch.- nàng trả lời rất dứt khoắc, không hề có sự dè dặt
– Nên nhớ sau này cô không còn là nữ nhân nữa. Gia nhập Thánh giáo rồi thì sau này coi như huynh đệ, cứ gọi ta là đại ca.
– ờ, tôi biết rồi.- Đông Phương đưa ánh mắt tròn xoe nhìn hắn.
Kiếm Phong khẽ câu mày "ngươi đã từng biết qua võ công chưa?". Đông Phương liền lắc đầu. Hắn chỉ thở dài nhưng ngữ khí cực kì bình tĩnh tiếp lời "võ công vốn dĩ ta ko cần dạy ngươi, vì chính bản thân ngươi mới là kẻ dạy ngươi tốt nhất. Ta chỉ cho ngươi biết cách phải học như thế nào. Nên nhớ chiêu thức chết, con người là sống. Kiếm thức là thứ ràng buộc, chỉ có kiếm khí mới là hảo thực lực. Chân nguyên vốn mỗi người đều có, chỉ là phải phát hết ra 7 phần chân khí, hòa tất cả vào hư không, dung nạp và hợp thể. Nên nhớ luyện khí không đơn giản, là tùy mỗi người nhận thức và tùy khả năng phát huy sở lực bản thân tới đâu. ". Nói đến đây, ĐPB khoanh chân, nhắm mắt lại chậm rãi điều hòa chân khí theo khẩu quyết mà PKP đưa ra. Tâm pháp mà PKP đọc có đôi chút nghịch thiên, nếu là kẻ bình thường chưa chắc luyện được, còn nếu gượng ép thì lợi bất cập hại. Nhưng ĐPB không hề có chút lấn cấn, luyện một mạnh, nhanh chóng có thể đẩy chân khí lên cao và cảm thụ nội năng trong cơ thể. Nàng bắt đầu rơi vào thiền định, dần dần cảm nhận được có 1 luồng chân khí, rồi 2, rồi 3... tới khi 7 nguồn chân khí đều xuất kích tiến nhập cơ thể. Từng chút một Đông Phương tụ hợp 7 nguồn chân khí đó lại làm 1 rồi rãi đều khắp các kinh mạch. Cảm thụ được chân khí đang lớn mạnh trong cơ thể mình, bất giác Đông Phương đẩy nguồn lực ra lòng bàn tay. Hai bàn tay nàng cố ép chặt vào nhau nhưng có 1 lực kinh hãi đánh bật ra rồi 1 tiếng động rầm vang lên. Kinh mạch của Đông Phương cũng theo âm thanh đó mà xé rách đau đớn. PKP nhìn cảnh tượng không khỏi kinh hỷ thốt lời "Quả nhiên là thiên tài tuyệt luân!". Vừa rồi là tự nàng đã đẩy được nội khí tiềm tàng trong cơ thể phát ra, xem như là tự mình đã thông kinh mạch, việc tiến vào luyện võ đã không còn gì khó khăn. PKP tiếp tục ra 1 chiêu thức cổ quái. Võ chiêu hắn phát ra thoáng 1 chút đã đánh xong các thế thức. Nhìn vào quả thực quá nhanh khiến người ta không kịp nhận thức. Đông Phương khẽ hít một hơi rồi đánh lại các thế võ ấy. Tay nàng không ngừng biến hóa, từng luồng chân khí từ ngón tay bắn ra ngoài tạo thành 1 vật thể nhỏ trong suốt như ngân châm. Rồi bỗng nhiên rung động phát ra tiếng ngân vang, 1 thanh kim ảo thiên biến thành vô số ngân châm va vào vách khiến vách tường đỗ nát tan tành trước mặt nàng và PKP. Uy lực bạo phát của chiêu thức lúc nãy càng khiến cho Đông Phương ngoài kích động còn thấy vô cùng thích thú.
– Đây là loại võ công gì sao lại có thể lợi hại như vậy?
– PKP vẫn còn bàng hoàng vì chiêu thức của Đông Phương vừa rồi, thanh âm có phần cảm thán: Ngươi... quả không đơn giản. Đây chính là 1 trong tứ đại bí tịch chấn giáo Quỳ Hoa Bảo Điển. Ta nghĩ mãi vẫn không phát huy hết được công năng chiêu thức này nhưng ngươi vừa xem qua có 1 lần đã có thể ngộ được huyền cơ trong đó.- rồi hắn không cho nàng xen vào liền tiếp lời:- Quỳ Hoa Bảo Điển này, năm xưa ta may mắn được giáo chủ cho xem qua một lần, chỉ xem loáng thoáng nên luyện mãi không thành. Xem ra ngươi có căn cơ hơn ta.
– Quỳ Hoa Bảo Điển! Quả nhiên là bảo vật hiếm có, nếu có cơ hội mai này ta tất sẽ xem cho kỳ hết.- nàng thầm nghĩ.
– Tặng cho ngươi, xem như là món quà ta tặng người phòng thân. – PKP đưa trước mặt nàng chính là thanh trủy thủ mà năm xưa Phong Thanh Dương tặng cho hắn. Rồi hắn ko để nàng kịp đa tạ đã ngắt lời:- Võ công là thế, nhưng ngươi vẫn còn thiếu 1 thứ!- PKP vừa dứt lời đã đánh ngất Đông Phương.
Cảm thấy bốn bề vắng lặng, Đông Phương từ từ mở mắt ngọc, phát hiện nàng đang ở trong một căn phòng hoa lệ, khắp nơi đầy mùi thơm phấn hương. Đang tự hỏi làm sao mình lại ở một nơi như vậy thì loáng thoáng thấy bóng người bước vào. Nàng mở bưng mắt rồi nhìn về phía kẻ lạ mặt. Hắn ta độ chừng trung niên, người mập mạp, to lớn không là rất to lớn và ánh mắt thì mang đầy dâm ý. Khắp người nàng đều đau đớn, cố nén sự hoảng loạn, nàng nhìn về gã đàn ông đó và hỏi "Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?". Gã nam nhân thô cuồng đó bỗng cười lớn đắc ý, nhưng trong mắt lại âm hiểm, lạnh băng " Đây là chốn phong hoa tuyết nguyệt Ỷ Hồng Lâu!". Đông Phương nhận ra được dã ý của hắn mà rùng mình " Ta không muốn ở đây! Để ta đi!" . Hắn lại được dịp cười lớn " Muốn đi?! Tiểu cô nương quá ngây thơ rồi. Ta bỏ nhiều ngân lượng để mua 1 đêm với cô nương, há có thể dễ dàng cho cô đi". Chợt nhớ ra trước lúc tới đây nàng là bị PKP đánh ngất, tựa hồ nàng đã minh bạch được sự tình là hắn bán nàng vào chốn mua vui này. Chưa kịp nghĩ nên làm gì đã bị tên hổn đản đó lao tới. Trong lúc cấp bách nàng cố dùng sức đẩy hắn ra. Dường như trong cơ thể phát ra 1 luồng chân khí mãnh liệt nhưng do kinh sợ hoang mang không thể phát toàn năng ra được. Tên to xác đó lãnh 1 chưởng của nàng bị văng ra, tuy nhiên vẫn đứng vững " thì ra tiểu cô nương cũng biết công phu! Hảo! Đại gia đây càng thích" . Tên hỗn đãn đó cũng là kẻ dung thân chốn giang hồ, võ công không phải hạn tầm thường, hơn nữa thân hình to lớn gấp đôi gấp ba nàng thử hỏi với sức lực nữ nhi sao có thể là đối thủ. Bất giác nàng đụng phải thanh truỷ thủ trong tay áo. Đông Phương tỏ ra vô lực dụ gã đó lao tới, trong lúc hắn sơ hở, không phòng bị, Đông Phương rút thanh trủy thủ ra đâm mạnh vào bụng y. Lại sợ hắn hét lên, làm kinh động đến đồng bọn bên ngoài, nàng 1 tay bịt miệng hắn, 1 tay rút trủy thủ ra lại đâm tiếp, phập, phập,.. liên tục nhiều nhát. Gã ta trợn trừng hai mắt đau đớn, dần dần lạc thần và thân thể co giật, cho đến khi miệng sùi bọt máu tắt thở, Đông Phương mới thả hắn ra. Vừa rồi nàng như biến thành con người khác, hạ thủ không hề do dự. Giờ nhìn lại máu tươi khắp nơi, đôi bàn tay nàng không ngừng run rẫy . Gương mặt nàng lúc này trắng bệt, không hề có chút biểu tình trên ấy, duy chỉ có 1 hàng nước nóng hổi lăn dài trên má. Nàng biết kể từ giấy phút này, đôi bàn tay này đã vấy đầy máu tanh, tương lai là không thể quay đầu lại. Vẫn gương mặt lạnh lẽo đó, nàng cẩn thận suy nghĩ và nhanh chống treo qua cửa sổ thoát thân khỏi Ỷ Hồng lâu, quay trở lại ngôi miếu hoang đêm quá. Y như dự đoán PKP vẫn là ở đó đợi nàng. Vừa thấy nàng bước tới, nhìn y phục vấy máu, hắn nhếch mép cười " Nhanh tới như vậy sao? Xem chừng ngươi rất có thiên tài giết người!" . Nghe đến đây nàng như dâng một cổ hàn ý với hắn, đưa ánh mắt cay độc mà nhìn hắn. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì ánh mắt nàng lúc này đã có thể giết chết Phong Kiếm Phong. Hắn cười lên khoan khoái " huynh đệ, ngươi đừng như thế! Nên nhớ giết ngươi là việc sớm hay muộn, ngươi nên tập quen dần với nó. Xem nào, ta đã chuận bị 1 bộ y phục nam nhi cho ngươi để ngươi có thể chính thức nhập giáo!". PKP hắn nói không sai, không giết cũng đã giết rồi, đây là con đường nàng lựa chọn nhất quyết không hối không oán. Nàng đoạn nghĩ vậy rồi đưa thành trủy thủ lại cho hắn " trả cho ngươi. Ta không cần tới nó. Dùng nó, máu sẽ vấy bẩn y phục của ta!". PKP đón lấy thanh dao và nhìn sâu vào đôi mắt đó. Ánh mắt băng lạnh, đầy tàn ý làm hắn không khỏi vui sướng vì rằng giang hồ rồi đây sẽ đầy mưa tanh gió máu, kẻ mà hôm nay hắn thu nạp rồi thì nhất định sẽ làm rung chuyển võ lâm.
Hắn đưa Đông Phương đến 1 phân đà Nhật Nguyệt giáo ở Triết Giang. Còn phần hắn thì nhanh chóng trở về Hắc Mộc Nhai. Trước lúc rời đi, hắn đưa cho Đông Phương 1 quyển bí kiếp. Tuy không phải võ công cao siêu hay tuyệt kỹ của đại phái, nhưng đó là những chiêu thức mà hắn đi khắp đại giang nam bắc tích lũy được.
– Đông Phương huynh đệ, ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây! Tự bản thấn ngươi phải lập thế tiến thân. Với tư chất của ngươi ta tin chắc sẽ rất nhanh hội ngộ cùng ta tại Hắc Mộc Nhai.
Đông Phương Bạch, chân bước vào phân đà, với 1 nhận thức duy nhất cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào thực lực mới là tối trọng yếu. Nếu bản thân cường đại thì mới có thể bảo hộ tiểu muội muội thật tốt, nhanh chóng tìm lại muội ấy. Cho nên muốn cải biên được kiếp số thì nhất định phải đề thăng thực lực bản thân, phải để cho bọn người tầm thương khiếp sợ mới có đủ tư cách tồn tại. Với ý nghĩ đó, Đông Phương Gia nhập giáo tuy ở tuổi đời non trẻ, nhưng sớm thể hiện là 1 cương nhân.
Phân đà Triết Giang có tên là Mãnh Long bang với thiếu chủ chính là Hoắc Thanh Long. Mọi người trong bang ai cũng gọi là Long đầu đại ca. Lão ta bề ngoài là 1 kẻ chuyên nói nghĩa khí với huynh đệ thật chất cũng chỉ là kẻ hiểm trá khôn lường. Vì kim ngân lão có thể cấu kết với tri phủ Triết Giang bán đứng huynh đệ. Ngân khố mà triều đình đưa xuống cứu tế cho dân bị nạn sau cơn thiên tai sẽ đi ngang vùng Triết Giang, Hoắc Thanh Long ra lệnh cho các huynh đệ trong bang đi cướp ngân khố. Ngoài việc cấu kết quan lại chiếm quan ngân về làm của riêng còn có thể tiêu diệt cái gai trong mắt là phó thiếu chủ, bối đắp phe cánh lão lớn mạnh, quả là nhất tiễn tam điêu. Lẽ tất nhiên, huynh đệ thất bại, toàn bộ ra đi không một kẻ trở về, quan ngân mất tâm biệt tích, người hưởng lợi chỉ có hai người. Thấy được đây chính là dịp may hiếm có cho Đông Phương Bạch nàng tiến thân lập uy. Đã gần 1 năm qua nàng sống chung với 1 lũ sài lang, bị khinh miệt vì dáng vẽ thư sinh nhi nữ, nếm đủ mọi cực khổ, cố công nhẫn nhịn, tự mình rèn luyện võ công, tu bôi trí lực chính là chờ ngày hôm nay. Nàng âm thầm điều tra ngọn ngành, cẩn thận theo dõi nhiều ngày mới biết tri phủ đại nhân có thói quen mỗi tháng 1 lần ghé thăm đệ nhất mỹ nữ Xuân Hồng viện. Nàng mai phục sẵn chờ đến khi quan nhân vừa bước vào phòng nàng liền nhanh tay phong phế nguyệt vị. Đại lão gia Triết Giang chẳng qua chỉ là tên tiểu nhân tham sống sợ chết. Sau một lúc tra hỏi gã liền cung khai đã cất giấu số quan ngân nơi nào. Tìm được quan ngân thì còn bằng chứng nào thuyết phục hơn để bắt tội Long đầu đại ca. Đối phó với Long lão đại này không đơn giãn như với tri phủ. Vì xét võ công, thực lực nếu trực chiến nàng chưa chắc đương đầu nỗi. Hơn nữa lần xuất thủ này nhất định phải thành công còn băng không bản thân khó bảo toàn tính mạng. Nàng cẩn thận suy tính đại sự. Lúc này trong bang mất đi rất nhiều huynh để, để cũng cố thực lực, thiếu chủ đã cho chiêu nạp thêm nhân lực. Và ngày chặc đầu gà, đốt vàng mã, bái lạy bàn thờ Quan Nhị Gia ăn thề nạp giáo chúng, cũng chính là cơ hội ngàn năm một thuở cho nàng ra tay.
Tại đại sãnh, có hơn 20 tân giáo chúng đang đợi sẵn sằng, cùng các huynh đệ trong giáo. Đang lúc thiếu chủ cất lời tuyên bố chào đón tân giáo chúng thì bỗng các ánh đèn trong sãnh vụt tắt. Hoắc Thanh Long hét lớn " Là kẻ nào?!!" . Chưa kịp nhìn rõ, thiếu chủ đã bị chiêu thức trong quỳ hoa bảo điển mà nàng học được từ Phong Kiếm Phong đánh trúng. Nàng hiểu rõ không thể trực tiếp đương đầu với lão ta, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng ,nên trước đó đã an bài chu đáo ra chiêu quyết thắng. Hoắc Thanh Long trúng phải kim khí cực lớn bị hất văng ra đất, xương sườn theo đó mà kêu lên răn rắc khi va chạm nền đất. Kim lực cũ vừa đi, kim lực mới liền đến, Long lão cố nén đau xoay người né chiêu đồng thời tung 1 trảo. Đông phương trúng phải 1 trảo liền thổ một bụm máu tươi. Nàng biết chiêu thức này chỉ sữ dụng một lần nên phi thân lao người biến chiêu dốc toàn lực kích chưởng vào Long lão. Hoắc Thanh Long cũng xuất trảo chóng đỡ nhưng giữa kình khí trảo lực hắn như 1 mãnh giấy mỏng bị xé nát. Chưởng lực vừa tới trước ngực, Đông Phương liền chuyển chiêu kích chỉ như một thanh kiếm sắt xuyên từ trước ngực đâm ra sau lưng máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, Long lão kêu thảm một tiếng rồi không gượng dậy nỗi. Lúc này đèn trong phòng mới được thấp sáng, mọi người đều bàng hoàng nhìn thấy cảnh tưởng thiểu chủ Mãnh Long bang bị 1 tên tiểu tử vô danh đánh cho trọng thương không thể ngồi dậy. Vừa nãy là từ trong tận tâm can không cam lòng khiếp nhược để phải uất ức cả đời. Nội tâm phẫn nộ khiến cho 7 tia chân khí phát huy cực độ. Đông Phương Bạch lúc này cũng không thể ngờ giây phút cận kề sinh tử có thể nãy ra ý niệm phát chế chiếu thức. Đứng giữa sãnh, nàng quét ánh mắt như máu đỏ nhìn từng kẻ một. Những kẻ chạm phải ánh mắt đó bũng rũng tay chân kinh hãi run lên. Hoắc Thanh Long thoi thóp cất lời
– Tên... tiểu...tử... ngươi dám tạo phản... người đâu...mau...mau...giúp ta...
Những thuộc hạ tại đó ai nẫy đều lặng im nhìn lão với ánh mắt thù hận, còn những kẻ mới thu nạp đều hoảng loạn sợ hãi. Cũng là vì trước đó nàng đã đưa bằng chứng thiếu chủ Hoắc Thanh Long cấu kết tham quan phản bội huynh đệ. Mọi người tuy tỏ tương ai nấy đều phẫn nộ nhưng không một ai dám ra mặt trả thù vì nói cho cùng trong bang người có khả năng giao đấu với Long đầu đại ca chỉ có phó thiếu chủ đã chết. Vậy nên khi nhìn thấy Đông Phương hạ thủ tên phản bội này mọi người không nhưng hãi hùng mà còn rất kinh hỉ. Những kẻ khác thì lại hoang mang khiếp sợ trước thần uy của nàng. Lúc này nàng mới cất lời băng lạnh
– Hoắc Thanh Long thân là thiếu chủ lại đi cấu kết tham quan phản bội, hãm hại huynh đệ. Hôm nay trước mặt các vị, Đông Phương Bá này xin đứng ra lãnh tội giết thiếu chủ, nếu trên có trách phạt một mình ta xin gánh vác.
Nói đoạn lời, Đông Phương dùng khí lực đầy thanh đao trên tay tượng đồng Quan Nhị ca đâm xuyên người Long lão, khiến lão trợn trừng mắt, huyết thể tuôn trào lênh láng. Cảnh tượng càng làm cho những kẻ xung quanh hải kinh hồn bạt vía. Khắp gian phòng không một tiếng động, thậm chí cả tiếng hơi thở cũng không nghe thấy. Lúc này 1 tiểu cô nương từ trong đám đông lao tới, quỳ lạy trước mặt Đông Phương, nước mắt thành dòng trên gương mặt nhỏ nhắn mà rằng
– Thiếu chủ xin cho tiểu nữ cả đời được theo hầu hạ người để trả ân thay gia phụ báo thù!
Đông Phương khẽ câu mày: "Thiếu chủ?" rồi nàng như có mạt cười: "tiểu cô nương, gia phụ của ngươi là ai?"
– cha tiểu nữ chính là phó thiếu chủ Doãn Thành đã bị lão tặc Hoắc Thanh Long mưu hại.
Đông phương nghe đến tên Doãn Thành thì tâm khẽ động nhớ lại hình ảnh ngày đầu mới bước chân vào Mãnh Long bang này. Người đầu tiên nàng gặp chính là Doãn Thành đại thúc. Khi ấy, nàng chưa biết thân phận phó thiếu chủ của lão. Vừa từ ngoài bước vào liền lên tiếng " đại thúc, cho hỏi chủ sự nơi này đang ở đâu?". Lão nghe cách xưng hô của nàng liền cươi nấc sảng khoái " đại thúc à? Nơi này không ai gọi ta là đại thúc cả! nhưng tiểu tử nha ngươi muốn tìm chủ sự nơi này làm gì? Ngươi là người mới tới phải không? Ngươi tên gì"
– Nàng ngập ngừng suy nghĩ rồi nói: Tôi tên Đông Phương Bá. Là người mới.
Doãn Thành nhìn chăm chăm từ trên xuống dưới, có lẽ thấy tiểu tử này ngoài tuổi còn nhỏ, thân thể lại gầy yếu thư sinh, có phần cũng xót thương cho hắn.
– Đông Phương Bá phải không? Ta là Doãn Thành, nhưng ngươi cũng có thể gọi ta là Thành đại thúc. Để ta sắp xếp cho ngươi làm công việc nhà bếp, ngươi sẽ dễ sống hơn. – Lão quàng tay sang vai nàng rồi ấm lời nói tiếp : sau này có kẻ nào ức hiếp ngươi thì ngươi cứ tìm Thành đại thúc, ta sẽ ra mặt giúp ngươi!
Câu nói ấm áp đó cũng là 1 phần nguyên nhân Đông Phương nàng liều mạng giết cho kỳ được Hoắc Thanh Long. Và giờ đây cũng vì câu nói đó nàng sẽ thu nhận con gái lão xem như trọn ân tình.
– tiểu cô nương tên là gì?
– Tiểu nữ là Ngọc Nương.
– Được, Ngọc Nương sau này ngươi hãy theo ta. Ta quyết không bạc đãi ngươi.- Đông Phương vẫn giữ lời băng lạnh
Vì sự việc hôm nay, Đông Phương Bá trước mặt mọi người thi uy võ vũ khiến cho ai nầy kinh hỷ và một lòng quy phục tôn làm thiếu chủ Mãnh Long bang. Mặc cho tuổi đời còn quá trẻ, mọi người đều lớn tiếng tung hô "Đông Phương thiếu chủ!"
Kể từ ngày lên làm thiểu chủ Mãnh Long bang, Đông Phươg càng phát huy rõ tài năng lãnh đạo giáo chúng. Nhanh chóng chấn hưng trong bang, đánh bại các hội, các giáo phái khác khiến cho khắp vùng Triết Giang từ các môn phái nhỏ cho tới các bang hội lớn đều khiếp sợ uy danh, kể cả quan lại trong vùng cũng phải kiên dè với võ công xuất quỷ nhập thần, mưu lược hơn người của nàng. Lúc bấy giờ giang hồ dấy lên lời đồn về một thiên tài tuyệt luân, trí tuệ vô song, học thức uyên thâm trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cầm kỳ thi hoa không gì không giỏi. Thật đúng với câu "Nhập xuất Đông Phương. Duy ngã Bất Bại". Kể từ đó danh xưng Bất Bại vang khắp thiên hạ. Tiếng tăm Đông Phương Bất Bại nhanh chóng lan truyền đến Hắc Mộc Nhai. Giáo chủ Nhật Nguyệt trọng dụng anh tài liền ban lệnh phong Đông Phương làm trưởng lão về tổng đà nhậm chức. Cũng bắt đầu từ đây trên giang hồ liên tiếp nỗi lên những trận tinh phong huyết vũ, tranh đấu thảm liệt giữa các phe phái ngày càng không ngừng.
[Sau khi đến được Hắc Mộc Nhai, là vì nguyên lai gì mà Đông Phương Bất Bại cố công lập kế đoạt vị giáo chủ Thánh giáo. Trận chiến giữa ma tôn Phong Kiếm Phong và nhất đại tôn sư Hoa Sơn Phong Thanh Dương liệu kết quả sẽ ra sao? Giang hồ có tránh được số kiếp hủy diệt? Mối duyên tình oan trái giữa Giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại và thiếu hiệp danh môn Lệnh Hô Xung sẽ kết thúc như thế nào? Xin mời chư vị anh hùng hảo hán đón xem chương 19 – đại kết cục Nhất Sinh Nhất Thế sẽ tỏ tường!!!]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro