Chương 18: Hồi ức - Hồi thứ 3: Phong Kiếm Phong tương ngộ Đông Phương Bạch
Nhắc lại phần trước, sau khi Phong Kiếm Phong bị bọn người Lục Khang hãm hại tới mức bị trụt xuất khỏi sư môn. Đúng lý với thương tích đầy mình hắn chỉ nằm chờ chết, nhưng trong phút chốc tuyệt vọng đó, cái sự ham muốn được sống thật mãnh mẽ. Hắn thiết nghĩ không thể chết một cách vô nghĩa như vậy, không thể để cho kẻ thù hắn được đắc chí. Hắn là khao khát vương danh thiên hạ, là muốn cái quyền lực sinh sát, là muốn đòi lại tôn nghiêm của mình, là muốn trút hết những oán khí, những đau khổ mà hắn chịu đựng lên Phong Thanh Dương- đại ca, người thân duy nhất của hắn
Hắn lê thân tàn tạ cố gắng rời khỏi chân núi. Không biết là có sức mạnh nào mà hắn có thể gắng gượng tới được một trấn nhỏ gần đó. Trời đã tối hẵn, mọi thứ xung quanh hắn chỉ là một màu u tối ảm đạm. Hắn lê lết đến một con hẻm vắng, nhìn thấy một thau cơm bỏ xó. Đúng là cơm thừa nhiều ngày thu gơm lại từ các quán ăn để cho bòn gia súc ăn. Hắn run rẫy bốc từng miếng nhét vào miệng, cố nhét thật nhiều thật nhiều vào. Thỉnh thoảng hắn lại ói ra một bụm máu, nhưng hắn cũng mặc, cứ cố ăn để sống xót. Rồi những ngày sau đó, hắn nằm vật ra phố trước kẻ qua người lại. Hôm nào may mắn thì được một vài đồng lẻ của người qua đường bố thí. Ngày nào xui xẻo thì lại bị đánh chửi đuổi xua vì mùi ôi thúi trên người hắn.
Rồi tới cái ngày mà hắn tưởng chừng như không còn mấy hi vọng. Phía trước mặt hắn ngoài 1 chén cơm thìu nhiều ngày, còn có 1 bầy chó dữ gần chục con. Hắn không muốn chết trong ô nhục nên mới gắng gượng tới được giờ phút này và hắn quyết không bao giờ bỏ cuộc, "Đường sống của ta không thể nào ngăn cản được, bọn bây chỉ là chướng ngại mà ta phải vượng qua thôi" hắn nói với bầy chó dữ bằng giọng nói chán chường. Bất chợt Phong Kiếm Phong tập trung hết toàn bộ sức lực của toàn thân vào đôi tay, hồng quang bừng lên trong mắt, trên người cũng dường như phóng xuất chân khí. Bầy chó hoang cũng gầm gừ mà nhe nanh múa vuốt lao tới hắn. Hắn chân thì gẫy, người mang nội thương, võ công lại bị phế. Ấy vậy mà hắn lao mình vào lũ cho dữ không 1 chút do dự. Bọn chúng cũng đói như hắn, cũng lồng lộn cắn xé để giành miếng ăn. Vô số tia máu phun ra từ trước lẫn sau cơ thể hắn, từ nhưng vết cắn nhưng hắn bất chấp tất cả, hắn vật lộn và bẽ gẩy cổ được con đầu đàn, các còn khác bị thương kêu hoảng loãn bỏ chạy mất. Nhìn lại bản thân hắn cũng nhếch nhác kinh tỏm. Mặc kệ, hắn cố gom hết cơm ôi vương vãi trên nền đất vào họng, ăn lấy ăn để cho đến khi xuất hiện trước mặt hắn 1 vạc áo màu tía. Hắn ngước lên nhìn thấy 1 gã trung niên đang chăm chăm nhìn hắn. Gã ta với cả gương mặt lạnh lẽo và tia mắt tà ác, khẽ cất giọng trầm ồ " tiểu tự này tuy tàn phế nhưng sức mạnh không đơn giản. Nói xem ngươi từng là người của môn phái nào? Chân khí trong người ngươi là thứ quái quỷ gì mà ta chưa từng nhìn thấy trước kia?". Hắn vẫn dững dưng mà ăn nốt cơm trên tay. Một tên thuộc hạ theo sau tức giận quát hắn "khốn khiếp! giáo chủ ta hỏi mà ngươi to gan không trả lời" đồng thời giơ cước nện cho hắn một cú như trời giáng. Hắn bị đá văng xa, thổ huyết mà vẫn lê lếch lại chén cơm khiến tên thuộc hạ kia càng điên tức hơn nữa "mi thích ăn cơm chó vậy sao! Để gia gia cho ngươi thỏa ý". Bỗng vang lên thanh âm băng lạnh "Dừng tay!". Kẻ trung niên ra lệnh tên thuộc hạ không dám không tuân liền lùi về sau ba bước. Gã ta nhéch mép cười " tiểu tự này cũng lì đòn thật. Ta chưa từng thấy kẻ nào ham muốn sống mãnh liệt như ngươi. Tiếc là ngươi vừa câm lại vừa điếc không thì cũng là 1 kẻ hữu dụng cho Nhật Nguyệt giáo ta!". Gã nói xong thì quay lưng toan bỏ đi. PKP lúc này mới chợt tỉnh, hắn biết người trc mặt hắn là giáo chủ Nhật Nguyệt thấn giáo, giờ đây muốn sống chỉ có gã ta mới cứu được hắn. Không bỏ lỡ cơ hội Phong Kiếm Phong nhào người ôm cứng chân gã, hắn nói với giọng đầy quyết ý
– Giáo chủ, xin hãy thu nhận ta!
– Ngươi dựa vào đâu bảo ta thu nhận ngươi. Cứu ngươi? 1 kẻ tàn phế như ngươi có lợi gì cho bổn tọa chứ?- Gã trung niên tuy bất ngờ nhưng gương mặt vẫn không chút biễu tình chậm rãi hỏi
– PKP dừng lại suy nghĩ, hắn biết nói sai 1 câu coi như đời hắn hết: Con đường của ta gian nan, gập ghềnh hiểm trở, nhưng tuyệt không bỏ cuộc. Cho dù mười bước giết một người, phải giết ngàn vạn người để sinh tồn, ta cũng tiến lên.
– HAHAHA, Thú vị lắm! một kẻ tàn tạ như ngươi cũng nói được câu cương dã như vậy. Được, để ta xem ngươi làm được gì.
Gã nhìn vào ánh mắt đang rực lữa của Phong Kiếm Phong rồi lớn tiếng ra lệnh "hãy mang hắn ta theo!".
PKP được đưa về Hắc Mộc Nhai, được đại phu giỏi nhất thánh giáo chữa trị. Hắn nằm trên gường suốt 4 tháng, cả người bị bó thuốc không thể nhúc nhích được. Tuy vậy lại càng là điểm mạnh đối với hắn, vì hắn có thể từ từ lưu truyền huyết khí trong cơ thể, thấm nhuần và ngộ ra chân nguyên từ đâu và cái thế mạnh của hắn là y như lời đại ca hắn năm xưa từng nói "khí là gốc của công. Quang khí lưu chuyển có thể sát thương còn ghê gớm hơn cả đao kiếm". Sau khi thương tích lành lặn, hắn được giáo chủ Nhật Nguyệt giáo truyền thụ võ công. Gã là thấy thích với tài năng luyện võ của hắn và ngộ tính của hắn mà không ngần ngại giao cho hắn xem các bí kiếp tuyệt thế bổn giáo. Sau đó PKP không ngừng lập được công lớn cho Thánh giáo, quả là thời của hắn đã tới. Hắn không quên thù xưa mà xin lệnh giáo chủ dẫn thập vị trưởng lão lên Hoa Sơn tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái lập uy cho thánh giáo. Hắn cũng có toan tính từ trước mà cho hai bên lưỡng bại câu thương để bản thân được ngư ông đắc lợi. Lên tới Hoa Sơn đỉnh, hắn tách ra khỏi các trưởng lão, mặc cho họ chém giết với các cao thủ 5 đại phái, phần mình thì đi tìm kẻ thù năm xưa Lục Khang sư huynh của hắn.
Lục Khang ngay khi gặp lại PKP lập tức cả kinh không tin vào mắt mình. PKP lúc này đang ngồi giữa phòng Lục Khang giống như biết chắc rằng hắn sẽ bước vào và kinh ngạc như thế. PKP không khỏi bật cươi ha hả khi nhìn thấy LK tay run rẫy khẽ rút trường kiếm ra. Chưa kịp manh động trên thân người LK đã cấm 1 đao quang, chính là chân khi biến thành. PKP với ánh mắt hung tàn, nghiến răng, sát ý lộ rõ thu hồi chân nguyên. LK bị khí đao xả ra làm đôi nữa từ đầu xuống tới chân theo đường thẳng. Trông nháy mắt thân thể LK tách ra ngã xuống đất, nội tạng bay tán loạn, máu tươi văng tung tóe, bắn ra dính khắp toàn thân PKP. Ánh mắt của PKP lúc này đỏ lừ, chân khí trong người hắn quả thật dũng mãnh, chỉ khi sát ý dâng cao thì luồng chân khí đó như huyết nhục tuôn trào khắp cơ thể. Cảm giác giết người lúc này với hắn mới khoang khoái làm sao.
Nhờ vào mưu kế hèn hạ, những kẻ chính giáo mới chiếm thế thượng phong trước thập đại trưởng lão mà nhờ đó thoát nạn diệt môn. Tuy rằng lần này thập đại trường lão Nhật Nguyệt vong mạng những cũng đã khiến Hoa sơn cùng bọn người tự cho chính phái một phen tan tác, tổn hao nguyên lực. Ngũ nhạc kiếm phái từ đây cũng mất rất nhiều nhân tài cao thủ, Hoa Sơn trở nên xa sút. Và đặc biệt sự căm hận 2 bên càng lúc càng lớn, người chánh phái kẻ ta ma quyết không đội trời chung. PKP cũng trở thành 1 trong các đại cao thủ là trụ cột của Nhật Nguyệt Thần giáo. Sau 3 năm hắn được ngồi vào vị trí trưởng lão giáo phái. Nhưng đó chưa phải là mong ước của hắn, ước vọng của hắn là ngông cuồng độc bá võ lâm, thống lĩnh thiên hạ.
Dương giáo chủ chỉ có 1 tiểu nữ độc nhất là Dương Tuyết Tâm, lại rất mực yêu thương nhi nữ, nên điều tất nhiên là kẻ làm thân phu của đại tiểu thư cũng chính là giáo chủ tương lai của thánh giáo. PKP một lòng muốn thực hiện bá khí hung tâm của mình nên tìm đến giáo chủ cầu thân xin được hỏi cưới đại tiểu thư.
– Kiếm Phong, ta biết ngươi là 1 nhân tài. Ta cũng rất trọng nhân tài. Nhưng ta chỉ có 1 tiểu nữ, ta không muốn nó có bất cừ thiệt thòi nào! Ngươi ko phải là ngươi thật lòng yêu thương con gái ta mà muốn cưới nó làm vợ. Ngươi nói ta làm sao có thể giao tiểu nữ cho ngươi đây?!
– Giáo chủ, người nói ko sai, thuộc hạ chính là muốn thống nhất thiên hạ, đưa Nhật Nguyệt giáo ta vang danh võ lâm. Đó ko phải cũng là mong muốn của giáo chủ sao?! Thuộc hạ tuy có giả tâm hung bá, nhưng xưa nay chưa bao giờ quên ân cứu mạng của giáo chủ, 1 lòng 1 dạ vì thánh giáo. Tiểu thư, thuộc hạ nhất định một lòng đối đãi tốt, quyết không phụ tình.- những lời đó cũng chính là tự đáy lòng của hắn.
Nghe thấy lời nói cương liệt của PKP, Dương giáo chủ cũng có chút động tâm mà thuận ý. Hắn biết bản thân hiện tại không xứng với đại tiểu thư thánh giáo, vì vậy hắn giáo ước với giáo chủ rời giáo 7 năm, tự mình tìm kiếm võ học để trở thành 1 kẻ có đủ tư cách với Tuyết Tâm tiêu thư, để nàng vì hắn mà kiêu ngạo.
Trong suốt 7 năm ròng rã, hắn đi khắp đại giang nam bắc thách đấu với các cao thủ giang hồ từ các môn các phải. Vốn có trí nhớ tuyệt đỉnh nên sau mỗi lần giao thủ, các chiêu thức từ các đối thủ đều được hắn ghi nhớ và luyện đến thành thục. Chẳng mấy chốc trở thành 1 kẻ mà cô độc giang hồ cầu được bại. hắn đánh khắp thiên hạ chưa 1 lần bỏ cuộc, chưa 1 lần thất bại. Mỗi 1 lần thi thố là hắn dốc toàn bộ niềm tin, toàn bộ lý tưởng, toàn bộ khát khao, toàn bộ phấn đấu trong quá khứ cùng với tất cả chân khí mà dốc hết thẩy sức lực vào trận đấu. Giống như đó là trận đánh cuối cùng của hắn. Hắn hăng say tìm kiếm đạo trong kiếm mà rời khỏi trung nguyên, đi đến các vùng đất xa lạ, thách đấu với các loại võ công, không ngừng tiếp thu và tôi luyện kiếm khí.
Thời hạn định ước đã tới, tuy hắn chưa đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất nhưng cũng có thể xem thành tựu không nhỏ. Hắn háo hứng quay về Hắc Mộc Nhai. Nhưng trên đường trở về hắn đã gặp một người, một kẻ có ảnh hưởng rất lớn đến thiên hạ võ lâm sau này. Kẻ đó chính là Đông Phương Bất Bại.
PKP đang luyện khí trên một cái hồ lớn, thì bỗng có nhiều thâm âm lộn xộn làm kinh động đến hắn, hắn bực tức mà hất 1 luồng khí giết sạch bọn cường đạo. Xuất hiện trước mặt hắn lúc này là 1 tiểu cô nương tuồi đời khoảng độ 14, 15. Hắn vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy tiểu cô nương đó nói nhìn thấy kim châm mà hắn phóng xuất. Không phải kẻ nào cũng có thể nhìn thấy nó được. Hắn tò mò mà quan sát vừa ngỡ ngàng vửa mừng vui vì biết vị tiểu cô nương này là 1 kỳ tài luyện võ mà thiên hạ hiếm gặp trăm năm qua. Không ngờ thế gian ngoài hắn vẫn còn có kẻ có được thiên bẩm như vậy, chỉ đáng tiếc lại là 1 nữ nhi. Và câu nói "nữ nhi thì sao chứ! Tôi cũng có thể làm 1 nam nhân. Để làm 1 kẻ mạnh, sau này ko bị người ta ức hiếp nữa tôi nguyện cả đời làm 1 nam nhân" chính câu nói đó khiến giang hồ 10 năm sống trong mưa tanh gió máu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro