Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiếng Vọng Từ Quá Khứ

 

  Khi chuông lại vang lên, Hà Hơ Hơ  từ từ mở mắt. Trong tầm nhìn dần dần rõ ràng hơn, vẻ mặt của Lưu Thôi Miên tỏ ra lo lắng:
 
“Thám tử Hà, anh--”

  Lưu háo hức mở miệng, như muốn hỏi điều gì đó, nhưng đột nhiên dừng lại giữa chừng, nghiêng người lấy ra vài chiếc khăn giấy trên bàn bên cạnh rồi im lặng đưa qua.
Hà Hơ Hơ xuất thần cầm lấy khăn giấy, sau đó phát hiện khuôn mặt của Lưu Thôi Miên đang run rẩy như sương mù.

  Anh giơ cánh tay tưởng như đã mấy đời không cử động lên, như thể anh vừa ôm từng người bạn cũ đó, lau đi hết nước mắt trên khóe mắt.
Khi Hà Hơ Hơ ngước lên nhìn Lưu Thôi Miên một lần nữa, trong mắt anh tràn đầy quyết tâm mạnh mẽ, anh nén lại nước mắt nói:

"Thám tử Lưu, tôi nhớ hết rồi."

  Lưu Thôi Miên không trả lời, như thể đang nói với Hà Hơ Hơ rằng có nói hay không là quyền lựa chọn của anh ấy. Nhưng Hà Hơ Hơ chỉ mỉm cười cảm kích với chàng thám tử trẻ, sau khi hít một hơi thật sâu, anh ta bình tĩnh mở miệng:

"Tôi muốn nói với em toàn bộ sự thật.
——Đây là vụ án cuối cùng mà tôi và những người bạn cũ cùng nhau giải quyết. Hãy để tôi tự tay kết thúc nó."

  _____________________________

  Trương Nhuợc Quân từ từ đặt bản thảo trong tay xuống, khi nhìn lên, anh thấy Đại Trương Vĩ, người ngồi đối diện bàn đang chớp chớp mắt, hai cảm xúc hồi hộp và tự hào không liên quan như hòa quyện một cách kỳ diệu vào từng đường nét tinh tế nơi khóe mắt anh:

  "Như thế nào, anh bạn, em xem cuốn tiểu thuyết này xem, có phải đặc biệt viết rất hay không! Toàn bộ sự việc đều có thăng trầm, kích thích!"

"... và nó rất giàu trí tưởng tượng."

  Trương Nhược Quân đặt bản thảo đã được đánh dấu sắp xuất bản trở lại trên bàn, anh thậm chí không biết nên dùng biểu cảm khen ngợi hay bất lực khi đối mặt với nhà văn vĩ đại trước mặt:

  "Vụ án trước đây chúng ta đã giải quyết chính là như vậy, đáng tiếc thầy lại có thể bịa ra một vụ thảm sát đau lòng như vậy."

“ ‘Chính là như vậy’ ám chỉ hành động vẻ vang dùng chính mình làm mồi nhử, khi nhận thấy tình thế không ổn, em đã kiên quyết và chủ động lao vào lưỡi dao của tên tội phạm nhằm hy sinh bản thân mình vì người khác. "

  Dương Dung, người đã đi đến cửa phòng họp từ lúc nào đó, nhẹ nhàng nói trong khi cô đi lấy thức ăn cho mèo chất đống trong góc phòng họp, cô không quên ném cho Trương Nhược Quân một ánh mắt lạnh lùng, sắc như dao :

"Lần sau mang cho chị một miếng bánh mẫu đầu mèo mới ở tiệm bánh ngọt bên cạnh, thầy Hà sẽ không biết em vừa mới nói cái gì."

"Vậy thì anh muốn một tách cà phê đen. Anh sẽ xóa đoạn phim giám sát vài phút trước mà không ai để ý."

  Ngụy Thần đang đợi ở cửa phòng họp, lấy thức ăn cho mèo từ tay Dương Dung, anh nháy mắt với Trương Nhược Quân rồi đi theo người tự nhận mình là cao lãnh, lạnh lùng để đi cho mèo ăn. Khi âm thanh đóng mở cửa Văn Phòng Thám Tử vang lên, Trương Nhược Quân nhận ra mình đã hết cơ hội phản kháng:

"...Này, không, cái này--"

"Được rồi, hãy cam chịu số phận của em và đi mua bánh, cà phê cho Dung và Thần đi."

Lần này, Vương Âu, người đã đợi ở cửa phòng hội nghị chờ nước trong bình đựng nước sôi lên, nói tiếp lời của anh. Âm thanh sắc bén của đôi giày cao gót vang lên cùng lời nói của cô:

“Khi em gặp rắc rối, không chỉ có mình thầy Hà lo lắng thôi đâu.”

Cô cúi xuống lấy nước, liếc nhìn Quân trong khi hất mái tóc đuôi ngựa dài ra phía sau:

"Vậy bây giờ em thế nào rồi? Vết thương không tái phát hay bất cứ điều gì tương tự, phải không?"

“…Làm sao nó có thể tái phát được. Chị! Chuyện đó đã xảy ra đuợc hơn nửa năm rồi!”

Trương Nhược Quân rên rỉ, nằm ngả người xuống bàn, chỉ cảm thấy vết thương trên ngực đã lành từ lâu đang nhói lên vì một lý do nào khác:

"Ngay từ đầu nó đã không phải là một vết thương chí mạng. Chị thực sự đang lo lắng quá nhiều r--"

"Em xứng đáng với nó."

Sau khi ra nói câu nói một cách không thương tiếc, Vương Âu lại một lần nữa bước đi. Tuy nhiên, cô dừng lại ở cửa và nhìn Trương Nhược Quân, người vẫn đang nằm trên bàn, cô nhướng mày nói:

"Chuyện em vừa nói, chị sẽ không báo lại với thầy Hà. Nhưng việc này sẽ không xảy ra lần hai đâu, hiểu chứ?"

Sau đó, cô ấy biến mất vào hành lang trong chớp mắt, chỉ để lại dư ảnh về mái tóc đuôi ngựa dài đung đưa. Trương Nhược Quân ôm đầu gục xuống bàn và thở dài:

“…Đó là quá khứ, tại sao chúng ta không để nó qua đi--”

"Vậy trường hợp của em thật sự không dễ bỏ qua."

Đại Trương Vĩ nhanh mắt và nhanh tay, đứng dậy giải cứu bản thảo của mình trước khi trán của Trương Nhuợc Quân đè nhăn bảo thảo của anh:

"Rốt cuộc thì em cũng ở hiện trường máu chảy thành sông. Chỉ nhìn ảnh thôi mà anh cũng cảm thấy choáng váng."

  Trương Nhược Quân ngẩng đầu nhìn Đại Trương Vĩ, nguời đang vuốt phẳng những nếp nhăn trên bản thảo như một báu vật, nhưng thấy ấy thậm chí còn không đến an ủi cái trán bị đập mạnh xuống bàn của anh. Anh chỉ cảm thấy chỗ bị đau đó lại càng đau hơn:

"Thầy Đại, em cũng có lo nghĩ tới Văn Phòng Thám Tử của chúng ta--"

“Em nói như thể anh chị chúng tôi không quan tâm đến Văn Phòng Thám Tử Hehehe vậy.”

Đại Trương Vĩ đặt bản thảo đã được vuốt phẳng gọn gàng lên trên bàn, khi nhìn lại Quân, giữa đôi lông mày hiện lên sự nghiêm túc hiếm thấy:

“Văn Phòng Thám Tử Hehehe không còn em, còn có thể gọi là Văn Phòng Thám Tử sao?”

"..."

  Trương Nhược Quân kìm nén vẻ mặt bất bình và từ từ đứng thẳng dậy nói:

"Thầy Đại, thầy biết em không có ý đó--"

"Anh biết em không có ý đó, và em biết anh cũng không có ý gì khác, em có thấy chúng ta thật nhàm chán biết bao khi nói về những chủ đề mà chúng ta đã nói đến tám trăm lần này chưa."

  Đại Trương Vĩ trở lại với vẻ thờ ơ vô tội mà không có bất kỳ cảnh báo nào. Anh ta thản nhiên vẫy tay trong không khí và đập mạnh vào bản thảo trước mặt:

“Vậy điều chúng ta đang nói là, em có ý kiến gì về cuốn tiểu thuyết này không?”

  Trương Nhược Quân bị nhịp điệu thay đổi này làm choáng váng hai giây, sau đó anh mỉm cười giải tỏa sức lực trên vai:

"...Em có thể có ý kiến gì khác? Thầy đã bắt đầu chuẩn bị xuất bản rồi."

"Ý anh không phải vậy,..."

  Đại Trương Vĩ khẳng định và đẩy bản thảo lại gần anh hơn một chút:

"Cho dù bản thảo lần này em nghĩ không dùng được thì chúng ta vẫn còn có thể dùng lần sau, em có nghĩ vậy không?"

“…………”

  Trương Nhược Quân  không thể cưỡng lại sự chân thành cực kỳ thuần khiết trong mắt đối phương, vì vậy anh cúi đầu và một lần nữa kéo bản thảo đến trước mặt mình. Khi đầu ngón tay anh lướt qua dòng chữ "Tiếng vọng của quá khứ" to lớn trên trang bìa, anh nhớ lại những tình tiết mình vừa đọc vội - những nghi ngờ không tồn tại trong thực tế và tình cảm quá quen thuộc trong thực tế.

Một lúc sau, anh nhẹ thở ra rồi quay lại nhìn người bạn cũ trước mặt:

“…Em không có ý kiến gì cả, em nghĩ mọi thứ viết đều ổn.”

Lần này đến người còn lại tỏ ra ngạc nhiên:

"Thật sao? Mọi thứ đều ổn chứ?"

"Thật mà."

Trương Nhược Quân gật đầu:

"Tại sao em phải nói dối thầy."

"Ồ, anh biết em sẽ không nói dối anh.."

  Đại Trương Vĩ nói, ánh mắt đảo quanh bản thảo đang cầm trong tay, có vẻ như anh ta không chắc lắm về những gì mình viết:

"Nhưng anh chỉ nghĩ em có thể thấy - nghĩ là cái này, cái kết này hơi bi thảm quá hoặc điều gì đó tương tự."

  Dấu tay đẫm máu không thể xóa nhòa trên công tắc cửa. Sự cô đơn trong phòng điều trị. Anh hiểu ý tứ của đối phương, chỉ cười:

"Quả thực cái kết có chút bi thảm. Nhưng em nghĩ, nếu ở một thế giới nào đó, em và anh ấy nhất định phải trải qua thảm kịch như vậy, thì những gì anh viết quả thực sẽ là điều mà chúng ta sẽ lựa chọn làm cho nhau,... cho dù nó sẽ không mang đến một kết thúc tốt đẹp nhưng chúng ta đã đồng hành cùng nhau đến giây phút cuối cùng theo cách riêng của mình nên em nghĩ mình không có gì phải bất mãn cả. "

Nói xong, phòng họp rơi vào sự im lặng lạ thường. Đại Trương Vĩ, người luôn huyên thuyên không ngừng, lúc này không nói một lời, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn thấu mọi chuyện lại như thể không hiểu gì. Anh ấy nhìn anh chằm chằm, khiến lưng anh dựng tóc gáy. Đúng lúc anh muốn mở miệng hỏi đối phương có chuyện gì thì đối phương đột nhiên bình tĩnh nói :

"...Vậy thì ...hai cậu bây giờ thế nào rồi?"

Anh chớp mắt hỏi :

"Ý thầy là gì?"

"Ôi trời, em không cần phải giả ngu ở đây đâu, anh Nhuợc Quân à - ở Văn Phòng Thám Tử Hehehe chúng ta, mọi nguời đều biết rằng em thích lão Hà và chúng tôi cũng biết rằng lão Hà biết em thích anh ấy. 
  Chúng tôi cũng biết rằng em biết anh ấy biết em thích anh ấy - nhưng trong nhiều năm như vậy, không ai trong số hai người cố gắng phá vỡ tờ giấy mỏng này, em có biết chúng tôi lo lắng như thế nào khi nhìn hai người không?!"

  Đại Trương Vĩ duỗi dài tay, nằm bò lên bàn, toàn thân đều tỏ ra cảm giác bất lực:

"Sau khi hai người gặp rắc rối lần này, chúng tôi còn tưởng rằng lớp giấy giữa hai ngươi sẽ bị xé nát, ai ngờ cuối cùng hai người các ngươi,  chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Không nhìn ra, cũng không cảm nhận đuợc chút quan tâm đặc biệt nào.
- Khi em bị thương và lão Hà cho phép em theo dõi vụ án, chúng tôi sốc tới mức há hốc mồm, em biết không?”

  Sau khi nói ra lời buộc tội này, Đại Trương Vĩ bật khóc như thể người đang đau khổ vì tình là anh :

"Em có biết chúng tôi đã quá lười để đặt cược xem khi nào hai người sẽ chính thức ở bên nhau không?!"

…Đây là điều mà anh không hề mong đợi. Trương Nhược Quân nghĩ. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là anh ta không biết rằng các thành viên của Văn Phòng Thám Tử đều biết về sự hiểu biết ngầm giữa anh và Hà Cảnh.

  Cũng không phải anh không biết rằng các thành viên khác của Văn Phòng Thám Tử Hehehe đều biết và luôn thích đặt cược vào mối quan hệ giữa anh và Hà Cảnh, đây là một bí mật được công khai trong Văn Phòng. Anh chỉ không ngờ rằng trong mắt nhóm bạn cũ được coi là người thông minh này, mối quan hệ giữa anh và Hà Cảnh thực ra vẫn như trước.

  Anh nhớ rằng cách đây vài ngày, khi họ cùng nhau thảo luận về vụ án, Hà Cảnh đã đưa tay chạm vào gáy anh để mô phỏng cách tên tội phạm bí mật cài một con bọ vào sau cổ áo của nạn nhân. Trong phút chốc, mọi ý kiến anh muốn nói về vụ án đều như biến thành bọt sóng dưới lòng bàn tay ấm áp của Hà Cảnh.

  Trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau ngắn ngủi đó, anh dường  như nghe thấy nhịp đập vĩnh cửu từ dưới đáy biển sâu. Anh nghĩ rằng sự thay đổi giữa họ là đủ rõ ràng. Nhưng có lẽ là không hẳn...

Anh nhìn Đại Trương Vĩ đang ngồi đối diện, gục đầu trên bàn với vẻ mặt đau khổ. Hoặc có lẽ, mối quan hệ của anh và He Jiong thực ra đã vượt qua mùa xuân se lạnh từ lâu, sự chênh lệch nhiệt độ nhỏ nhất cũng có thể gây xôn xao lớn, cuối cùng khi dừng lại ở mùa hè nhàn nhã, họ nhận thức được cái lạnh và ấm áp, thế đã là đủ đối với họ. Anh đưa tay lên vuốt ve gáy nơi dường như vẫn còn dư hơi ấm từ lòng bàn tay Hà Cảnh, cười khúc khích:

"Em thực sự xin lỗi vì thầy không có gì để nói sau bữa tối."

"Đúng rồi--"

  Đại Trương Vĩ ậm ừ và nằm vặn vẹo trên bàn, nhưng nửa chừng thì dừng lại. Quân mỉm cười, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh hãi của đối phương đang dán chặt vào mặt mình không thể dời đi.

"...Chờ một chút, Nhược Quân, biểu cảm này của em là có ý gì...?"

  Đại Trương Vĩ nói, lưỡi anh như bị thắt một nút sẽ chui vào miệng bất kì khi nào, anh không thể hiểu được tình huống truớc mắt :

“Em và thầy Hà, hai người các ngươi, thực ra không phải là—”

"...Thầy đoán đi?"

Anh trêu chọc một cách trắng trợn, sau khi thấy đối phương sắp nổi cơn thịnh nộ, anh lập tức chuyển chủ đề:

"Được rồi được rồi, em không trêu thầy nữa."

  Anh ngồi yên đợi đối phương bình tĩnh rồi ngồi dậy, sau đó chậm rãi mở miệng:

--- Nhược Quân.

"……Ừ thì."

---Lúc đầu anh đã nghĩ rằng sẽ không có gì hối tiếc nếu chúng ta không nói về chuyện đó...

“Nếu lời thầy nói là đúng thì giữa chúng em luôn có một lớp giấy mỏng.”

---Nhưng bây giờ anh nhận ra, nếu có một số điều không nói ra thì cuối cùng sẽ là một điều đáng tiếc.

“Vậy thì quả thực chúng em đã xé bỏ lớp giấy đó rồi”

---Vậy bây giờ anh muốn nói với em.

“Ngay sau khi em tỉnh dậy sau cơn hôn mê.”

---Anh không muốn di chúc của em.

"Và kể từ đó-"

---Anh chỉ muốn em.

  Đồng tử của Hà Cảnh là một màu đen sậm đẫm nước mắt, nhưng trong đó cũng có một tia sáng ấm áp không bao giờ phai nhạt.

Đó là ánh sáng thiêu đốt tầm nhìn nhợt nhạt của anh khi anh vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, và nó luôn cháy bỏng trong trái tim anh.

"—Mọi chuyện giữa chúng em vẫn bình thường."

--Ngọn lửa rực rỡ.

  Đại Trương Vĩ nhìn anh chằm chằm với đôi mắt không to lắm, miệng hơi hé mở. Trong một khoảng thời gian dài.

"...Vậy thì dừng nó lại thôi,.."

  Rồi một câu thốt ra từ môi Đại Trương Vĩ, giọng nói đầy vô hồn:

" Vậy là chúng ta đánh cược nhiều năm như vậy, nhưng thực ra không có ý nghĩa gì hết?"

Anh không khỏi bật cười, vừa cười vừa nhướng mày nhìn đối phương, ánh mắt có chút tự hào khó hiểu:

"Vậy ai nói với thầy, thầy là thám tử tài giỏi được em thuê với  lương cao, nhưng ngay cả tâm ý và suy nghĩ của ông chủ và nhà tài trợ mà cũng không đoán ra được?"

"Này, sao bây giờ em vẫn còn hào hứng thế--"

  Đại Trương Vĩ giả vờ tức giận, cười và cúi xuống nắm lấy cổ áo anh. Đồng thời...

"Nhược Quân? Thầy Đại?"

  Hà Cảnh thò đầu vào từ cửa phòng họp, làm tạm dừng hành động của bọn họ:

"Hai người đang làm gì vậy? Tại sao lại ồn ào thế?"

"Không có gì, không có gì cả, chỉ đang đùa thôi."

  Đại Trương Vĩ ngay lập tức dừng lại khi Hà Cảnh buớc tới, anh đi tới ghế và ngồi xuống với vẻ mặt ngây thơ:

"Đúng không, Nhược Quân?"

"Ừ, ừ, chỉ đang đùa thôi."

  Trương Nhược Quân chỉ cười, vẻ mặt trông có chút ngốc và gian xảo:

“Không có chuyện thầy Đại phải dùng đến bạo lực vì không thuyết phục được em”.

"Nè nè, thầy Nhược Quân, em đừng có mà bịt--"

"Được rồi được rồi, tôi biết hai người quan hệ tốt, nhưng dù sao chúng ta cũng đang ở trong phòng họp của công ty, chúng ta nên chú ý một chút đến bầu không khí và phong thái của mình."

  Hà Cảnh nén tiếng cười và cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay với Trương Nhược Quân :

"Nhược Quân, lại đây, chúng ta nói về ngôi nhà an toàn mới mà Văn Phòng Thám Tử chúng ta sau này muốn mua đi?"

"Được rồi."

  Trương Nhuợc Quân nhận được lệnh và đứng dậy không chút do dự, giả vờ đi theo Hà Cảnh đã đi trước để bước ra ngoài. Nhưng trước khi rời đi, anh đột nhiên quay người lại, tiến lại gần Đại Trương Vĩ:

“Đúng rồi, thầy Đại, em chợt nhớ ra, em cũng có ý kiến với cuốn sách của thầy.”

  Đại Trương Vĩ ngước lên và ngơ ngác nhìn anh như thể chưa kịp phản ứng :

“…Ý kiến gì?”

"Em chỉ hy vọng sau khi Hà Hơ Hơ tỉnh lại, thầy có thể nghĩ ra biện pháp nói cho hắn biết, thế giới A thật ra là có tồn tại."

Anh nói, giọng nhẹ nhàng và thoải mái:

"——Em hy vọng có thể cho Hà Hơ Hơ biết rằng ở đâu đó trong vũ trụ này, anh ấy đã nhận được tất cả tình yêu và sự chờ đợi mà anh ấy xứng đáng nhận được."

Nói xong, anh vui vẻ rời khỏi phòng họp và bắt kịp Hà Cảnh đang đứng đợi mình ở hành lang. Cùng lúc Hà Cảnh tự nhiên ôm lấy cánh tay của anh, một giọng nói từ phòng họp vọng ra

"Này, Nhược Quân..." cũng lọt vào tai họ với chất giọng nói buồn bã, đọng lại trong tai họ suốt ba ngày, nỗi buồn kéo dài và bền vững.

KẾT THÚC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: