MƯA SƯƠNG - Nguyễn Trí Đạt
Trắng mưa sương bạc vườn quê
nhớ em muốn gặp trời che mất người
Thôi đành nhặt trộm tiếng cười
ra về lòng những bồi hồi bước nghiêng
Ước gì anh có phép tiên
Mưa sương gói lại trao em mặt trời
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro