GIÓ NỒM - Trần Hải Sâm
Bởi em đang gặt gió nồm
Nên chi cơm nắng muốn ôm vào cùng
Nửa bước đi nửa bước dừng
Để cho ai đó ngập ngừng giữa trưa...
Cứ như cái thuở học trò
Bao phen trốn học ngu ngơ suốt ngày
Cái thời còn những hàng cây
Bóng râm đổ xuống như vây lấy mình
Nét cong của những mái đình
Con sông cũng tự cuốn mình cho cong
Nón em tạo dáng trăng tròn
Câu thơ anh viết có còn trong tim ?...
Thì anh vẫn cứ đi tìm
Bởi em ngọn gió của mình đấy thôi
Em đang ở phía chân trời
Anh đang ở phía cuộc đời...thiếu em...
Ơ kìa ngọn gió choàng ôm
Cánh tay của những ngọn nồm...hay em?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro