chương 2 Ba Kỹ Năng Định Mệnh
Ba kỹ năng.
Tôi chỉ có ba lựa chọn để quyết định sự sống còn của mình trong đấu trường này.
Trước mặt tôi là bảng danh sách kỹ năng trôi lơ lửng, đầy những thứ hào nhoáng như "Siêu cường lực", "Tốc độ ánh sáng", "Hồi phục ngay lập tức". Hấp dẫn đấy, nhưng có một vấn đề: ai cũng sẽ chọn mấy thứ đó.
Tôi không thể trở thành kẻ mạnh nhất ngay từ đầu. Nhưng tôi có thể trở thành kẻ khó giết nhất.
Và thế là tôi chọn:
Ngụy Trang Hoàn Hảo – Cho phép tôi hòa vào môi trường xung quanh, gần như tàng hình khi đứng yên.Cướp Lời – Kỹ năng này nghe thì ngớ ngẩn, nhưng nó cho phép tôi cắt ngang lời bất cứ ai và khiến họ cứng họng trong 5 giây. Trong một cuộc chiến, 5 giây có thể quyết định sinh tử.Ăn Cắp Nhẹ Nhàng – Giúp tôi lấy đi vật phẩm từ người khác mà họ không hề nhận ra, miễn là tôi chạm vào họ trong 3 giây.
Ngay sau khi xác nhận lựa chọn, một cơn đau nhói tràn vào đầu tôi, như thể não bộ bị ghi đè dữ liệu. Khi cơn đau biến mất, tôi cảm thấy rõ ràng hơn về những gì mình vừa nhận được. Ba kỹ năng này có vẻ vô dụng với kẻ khác, nhưng với tôi, chúng chính là chìa khóa để sinh tồn.
"Thời gian lựa chọn đã kết thúc!" – Giọng nói vô cảm vang lên. "Trò chơi chính thức bắt đầu trong 10 giây!"
Tôi nhìn quanh. Có kẻ đang nắm chặt nắm đấm, có người kiểm tra vũ khí vừa nhận được, có kẻ hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng tất cả đều có một điểm chung: không ai tin tưởng ai.
10... 9... 8...
Tim tôi đập thình thịch. Tôi nín thở, quan sát mọi người.
7... 6... 5...
Một gã đô con đứng cách tôi vài mét đang siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung tợn như thể đã chọn xong mục tiêu.
4... 3... 2...
Tôi nhếch mép. Nếu đây là trò chơi sinh tồn, vậy thì... sống sót là ưu tiên hàng đầu.
1...
"Trò chơi bắt đầu!"
Tôi lập tức kích hoạt Ngụy Trang Hoàn Hảo, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Tiếng la hét vang lên khắp nơi. Ngay lập tức, những kẻ mạnh lao vào nhau, chiến đấu dữ dội. Tôi lặng lẽ di chuyển, tránh xa cuộc hỗn chiến ban đầu. Những đòn đánh vang lên chát chúa, máu văng tung tóe, và chỉ sau vài giây đầu tiên, đã có người ngã xuống.
Điên thật! Không hề có sự do dự nào... Tôi nghĩ, khi một kẻ vừa bị đâm xuyên bụng, máu chảy thành vũng.
Tôi lặng lẽ tiến về phía một tán cây rậm rạp. Đây không phải lúc giao tranh. Tôi cần quan sát, cần tìm cơ hội thích hợp. Một nhóm ba người đang hợp tác với nhau, đè bẹp từng đối thủ riêng lẻ. Những kẻ đơn độc như tôi sẽ là con mồi nếu không cẩn thận.
Hít một hơi thật sâu, tôi giữ bình tĩnh. Chờ đã... mình có thể dùng kỹ năng mới! Tôi nắm chặt tay, kích hoạt Ăn Cắp Nhẹ Nhàng, len lỏi qua chiến trường.
Bàn tay tôi lướt nhẹ qua một gã cầm dao, và trong nháy mắt, con dao đã nằm trong tay tôi. Gã kia hoàn toàn không hay biết. Tôi nhếch mép, lùi lại vào bóng tối.
Cuộc chiến sinh tồn chính thức bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro