Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2

Lúc ra về, đám con gái trong lớp có rủ cô tối đi chơi, bọn họ nói tiện thể làm quen để hiểu rõ nhau, liền hẹn nhau ở quán bar trung tâm thành phố. " Cậu mới tới đây nên chắc không biết chỗ đâu, để tối chúng ta hẹn nhau ở trường rồi cùng đi" - Thư Kì xán lên khoác tay cô, nhà cô tiểu thư này giàu có nhưng lại không kiêu căng giống bọn họ.

- Như vậy có được không, có tiện cho cậu không? - Tử Du ái ngại hỏi, tự nhiên cô nhận được lòng tốt của mọi người như vậy liền thấy không quen cho lắm.

Thư Kì vỗ vai cô" Trời ạ, không có gì mà không tiện hết, tớ đây là đang muốn làm việc tốt, cậu cứ tin ở tớ."

Buổi tối, mỗi cô gái đều ăn diện những bộ đồ đắt tiền, cùng nhau đi vào quán bar, trông họ chẳng giống học sinh chút nào. Ngồi đợi chừng 5 phút, cả đám đều đến đông đủ. Thực ra bọn họ chỉ muốn lôi cô tới đây để hành hạ, nhìn bộ dạng của cô ta là biết con nhà nghèo.

- Này, con nhỏ kia, biết tụi tao kêu mày tới đây làm gì không? - Đột nhiên một người trong đám lên tiếng hỏi cô, trái ngược với sự hào nhoáng của bọn họ, hôm nay cô chỉ mặc sơ mi với quần jeans.

Cô nghe được âm thanh lạnh lẽo từ bọn họ, có chút ngạc nhiên lẫn sợ hãi " Các cậu không phải nói là tới đây chơi sao?" Giọng cô rụt rè.

- Bọn tao không ngu đi chơi với đứa nhà quê lại còn nghèo như mày. Mày không bằng con Kitty - Vân Lam là người có quyền có nhất đám, liền mạnh dạn nói. Kitty là tên con chó nhà cô ta nuôi.

Ở phía trong góc đối diện, là Hợp Bằng với Tư Vũ, 2 người hầu như ngày nào cũng tới đây " Tư Vũ, là con nhỏ hồi sáng làm ồn mày đấy. Cô ta đang bị bọn con gái trong lớp giáo huấn kìa" - Hợp Bằng khều tay cậu xem trò vui

- Ồ, vậy nó tới đây rồi tí nữa chặn đường nó qua đây - Tư Vũ nhất thời nổi hứng, liền nghĩ trò.

Bên kia, Tư Vũ bị tát một cái thật đau, móng tay giả của bọn họ sượt qua mặt cô, rướm máu, cô không phản kháng, chỉ có thể nắm góc áo sơ mi thật chặt. Nếu bây giờ nói lại, bọn họ không chừng sẽ giết chết cô mất, cô vẫn còn muốn sống, sống hèn mọn, vẫn phải sống.

Đến khi bọn chúng đánh hả hê, thì trên người cô nút áo sơ mi cũng gần như rơi vãi, tóc tai bù xù, trên mặt còn tươm máu. Cô ngồi nán một lát, rồi chuẩn bị đứng lên đi khỏi nơi thối nát này. Bỗng có một chị xinh đẹp chặn cô lại, nói là thấy áo cô không lành lặn muốn đưa cô vào phòng thay cái mới.

Cô cũng chần chừ, nhưng với bộ dạng như vậy, quả nhiên không thay không được. Nhưng cô ta lại dẫn cô tới đám người Tư Vũ. Cô hơi giật mình, còn lúng túng, chị gái lúc nãy đã sà vào lòng Tư Vũ một cách tự nhiên.

- Được đích thân tụi nó dạy dỗ như vậy, cô có thích không? - không đợi Tư Vũ lên tiếng trước, Hợp Bằng đã vội chế nhạo. " Ngồi đi, bọn tôi không quen bắt người khác phải đứng đâu" Cô nhìn thấy trong từng lời nói của hắn, không có chỗ nào là tốt đẹp

Cô từ chối " Các cậu còn chuyện gì không? Nếu không thì để tớ đi?". Thật chật vật

Tư Vũ nãy giờ không nói chuyện, cậu chỉ phắt tay kêu chị gái kia rời đi trong im lặng. Đột nhiên cô bị kéo xuống ngồi cạnh cậu, cô nhìn thẳng vào cậu, nhưng đối diện với kẻ có tiền, kẻ máu lạnh, cô không có tư cách nhìn thẳng, liền dời tầm mắt đi chỗ khác

- Hình như rất đau, để tôi lau cho cô - Tư Vũ giọng nói nhẹ nhàng, cơn lạnh trong lòng cô dường như có ngọn đèn hải đăng nhỏ thắp sáng, nhưng không lâu sau lại vỡ tan. Cậu lấy tay chiết mạnh vào nơi chảy máu trên má cô, cô bất giác nhíu mày, nhưng khuôn mặt trông bỗng diễm lệ " Chỉ có đau như vậy, mới nhớ là không nên nhận người quen bậy".

Nói xong cậu đẩy cô xuống sàn, áo sơ mi vì vậy mà lộ phần áo ngực bên trong, cô vội vàng lấy tay che lại, bỗng nghe Tư Vũ nói " Đẹp đấy". Cô xấu hổ, liền lấy tay cầm áo che lại.

- Nay đại thiếu gia không có hứng à, gái dâng tới miệng rồi kìa - Đám bạn kế bên châm chọc cậu

Cậu rít một hơi thuốc, phả vào mặt cô " Không xứng để tao chơi". Sau đó thản nhiên nói " Được rồi, đi đi"

Nước mắt cô suýt nữa chực trào, nghe cậu cho cô đi, cô vội vàng đứng dậy chạy nhanh ra khỏi đây.

Bước ra khỏi quán, cô cảm thấy đám người này không khách gì bọn chúng là bao, vũ nhục cô, hành hạ cô. Lúc trước cô không để yên cho người ta chửi mắng, nhưng trải qua một thời gian khủng hoảng, cô thấy chỉ cần im lặng gật đầu, mọi chuyện vô lý đều có thể lắng xuống. Hơn nữa cô cũng biết được, đám sinh viên này khinh cô nghèo liền không muốn chơi chung.

Cô nhếch nhác đi bộ về kí túc xá của trường khoảng cách từ quán bar về trường không xa lắm, mất chừng nửa tiếng. Cô không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, cũng không thèm để ý đến bộ mặt đang chảy máu của mình, liền nằm ngủ một giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro