Sương Đỏ - 113
13. ( Part 1)
Dinh thự của Huy quận công (*) tuy rộng thật, nhưng so với Lượng phủ chỉ là một khuôn viên bé nhỏ trong hoàng thành rộng lớn. Đó là ý nghĩ đầu tiên của Thanh Loan khi cô theo chân anh mình vào trong phủ, thế nhưng giờ đây ý nghĩ đó đã không còn nữa, bởi vì dù phủ chúa rộng đến đâu, dễ bị lạc đến đâu, nơi cô đến chỉ một, và con đường dẫn đến nơi đó đã trở nên thân thuộc với cô, đó là thư lầu.
Hôm nay cũng như bao ngày khác, Thanh Loan đã đến thư lầu của công tử Trịnh Khải, trưởng tử của Tĩnh vương, để tiếp tục giúp người giã thuốc. Căn phòng nhỏ thơm mùi thảo dược cùng ánh mắt dịu dàng quen thuộc của Trịnh Khải luôn khiến cô cảm thấy ấm áp. Trịnh Khải rất thích tìm hiểu các tính năng và bào chế dược thảo, căn phòng nhỏ mà anh hay mày mò học hỏi trước nay chỉ có mình cô biết, đó là một bí mật trong những bí mật Trịnh Khải đã chia sẻ cho cô. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến Thanh Loan vui sướng và tự hào, trong vô thức, bờ môi đào khe khẽ hé cười khi nghĩ đến mơ ước sẽ trở thành người nâng khăn sửa túi cho người cô yêu
Vừa đặt chân về đến cổng phủ, Thanh Loan thoáng ngạc nhiên khi thấy quân lính thưa thớt, đèn đóm chưa thắp, phủ quận công vắng lặng kỳ lạ. Tuy bây giờ trời chưa tối hẳn, nhưng sao Thanh Loan cảm thấy có một chút gì đó thật lạ khi băng ngang qua vườn hoa. Hành lang dài vắng bóng cung nữ, hai bên tấm mành sáo kêu lách cách khi gió thổi vào, làm cô chợt cảm thấy nôn nao. Theo lẽ thường, khi về đến phủ, hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy chắc chắn sẽ là trưởng huynh Đình Bảo, với gương mặt lo lắng đang chắp tay đi qua đi lại chờ đợi vì đến giờ này em gái vẫn chưa về. Thế nhưng hôm nay, anh cô không thấy xuất hiện, đèn đóm chưa được thắp lên, lính canh thì chẳng thấy ai, khiến cho cô cảm thấy khó hiểu lạ lùng
Dù hơi khó hiểu, nhưng lúc này, không thấy anh trai của mình đứng đợi, Thanh Loan lại có phần cảm thấy nhẹ nhõm. Dù cô luôn cố gắng về phủ sớm, thế nhưng với anh trai cô thì sớm thế nào cũng không đủ, vậy nên nếu bị anh bắt gặp, chắc chắn cô lại bị thuyết giáo rầy la và bản thân cô cũng không muốn để Đình Bảo phải lo lắng cho mình. Nở một nụ cười tinh nghịch khi phòng mình đã hiện ra trong tầm mắt, Thanh Loan tính chạm tay mở cửa, nhưng đến phút cuối, đôi mày liễu của cô nhíu lại khi nhớ ra một việc. Chẳng là sáng nay, trước khi sang phủ chúa gặp Trịnh Khải, Đình Bảo đã gọi cô lại, bảo tối nay muốn nhờ cô cho ý kiến về việc chọn quà mừng sinh thần của Tuyên phi, cô đã hứa sẽ về sớm để giúp anh, nhưng vì mải vui nên bây giờ mới trở về được. Có lẽ vì cô về trễ nên anh cô đã đi chọn quà một mình rồi chăng? Thanh Loan cắn môi hối lỗi, ngày mai đã là tiệc sinh thần của Tuyên phi, lẽ ra cô phải giúp anh chọn một món quà thật đẹp để Tuyên phi hài lòng thay vì mải chơi thế này.
Không vội vào phòng, Thanh Loan muốn đến xem Đình Bảo có còn trong phủ hay không. Men theo hành lang phía tây, cô bước thoăn thoắt về phía thư phòng của anh trai. Cánh cửa màu gụ hiện ra trước mắt, đôi mày liễu của Thanh Loan nhíu lại khi không nhìn thấy hai người lính, gươm giáo nghiêm ngặt đứng canh gác bên ngoài như mọi khi.
Chẳng lẽ Đình Bảo đã ra ngoài mà không chờ cô thật sao…?
Nhưng kể cả như thế thì thư phòng của Đình Bảo không thể không có người canh gác như vậy, chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ vì anh cô vốn là người rất cẩn thận. Thanh Loan thở nhẹ, linh tính mách bảo cô có điều gì đó bất thường đã xảy ra. Gõ vài tiếng nhưng không thấy có người trả lời, Thanh Loan đánh bạo đẩy cửa bước vào, thế nhưng cô còn chưa kịp nhìn xung quanh thì đã nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên đá cuội trong vườn. Theo bản năng, Thanh loan vội trốn sau kệ sách nằm khuất trong góc phòng. Cánh cửa mở toang khi cô vừa giấu mình. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một nhóm người đang vội vã tiến vào trong, dẫn đầu là cấp sự Nguyễn Huy Bá, người mà trước đó đã bị cách chức vì tội tham ô.
Nguyễn Huy Bá tính rất giảo hoạt, cuối trên luồn dưới, hà cớ gì anh trai của cô lại dính dáng đến hạng người này. Thanh Loan nhíu mày suy nghĩ, cô nép mình một cách kín đáo, thở thật nhẹ để không đánh động những người trong phòng. Hình như đang có một cuộc họp diễn ra ở đây, thế nên ngoài giọng của Đình Bảo còn có những tiếng nói lao xao khác ở trong phòng.
Thật là lạ! Anh cô mở một cuộc họp mà không cần binh lính canh gác bên ngoài, thật không giống tính cách cẩn trọng thường ngày chút nào, trừ phi… Trái tim Thanh Loan đập dồn dập. Trừ phi đây là một cuộc họp bí mật và quan trọng đến nỗi không thể cho phép bất kỳ ai- ngoài những người có mặt trong phòng- nghe ngóng hay biết đến sự tồn tại của nó. Đúng rồi, chỉ có như thế thì anh cô mới phải cho giải tán lính gác. Nhưng, chuyện gì mà lại cơ mật đến thế chứ?
Vốn không phài người tò mò, nhất là với những chuyện quốc gia đại sự, thế nhưng tình cảnh của Thanh Loan hiện giờ buộc cô không muốn cũng phải nghe những thứ mà cô chẳng hứng thú chút nào. Những tưởng bản thân phải chịu trận cho đến khi cuộc họp này kết thúc, thế nhưng Thanh Loan đã nhầm. Lúc này, bản thân cô hoang mang vô cùng trước những gì mà nhóm người kia đang trao đổi với nhau.
- Theo những gì viên hầu cận thân tín của tôi thu thập được thì trưởng công tử Trịnh Khải đang nhân lúc chúa công se(**) trong người, muốn làm phản, tranh lấy ngôi chúa.
Hai chữ Trịnh Khải tuy được nói rất khẽ, nhưng lọt vào tai Thanh Loan chẳng khác nào tiếng sét. Cô vội vàng đặt tay lên ngực, trấn an trái tim đang đập loạn nhịp, đầu óc choáng ngợp vì những gì vô tình nghe thấy được. Giọng nói ồm ồm vừa cất lên khi nãy chính là giọng của Cấp sự trung Nguyễn Huy Bá, người ban nãy cô đã nhìn thấy.
- Ngài có chắc không? Nguồn tin có đáng tin cậy không? Mưu phản là một tội lớn, chuyện này phải hết sức cẩn thận, để lộ ra chúng ta vu khống cho trưởng công tử thì bay đầu cả đám như chơi.
Một giọng nói khác vang lên, đầy nghi hoặc. Thanh Loan xiết chặt gấu tay áo khi nhận ra đó là giọng của anh cô – Quận Huy Hoàng Đình Bảo.
- Huy quận công cứ an tâm, thông tin này hoàn toàn chắc chắn. Thuộc hạ thân tín của tôi vốn làm môn khách của Tuân sinh hầu (***) đã lâu, gần đây hắn cho biết, Tuân sinh hầu, Hồng lĩnh hầu (****) thường xuyên được trưởng công tử và thuộc hạ mời gặp. Sau một tháng theo dõi thám thính, thuộc hạ của tôi đã nắm mọi tin tức và hoạt động của trưởng công tử. Hắn ta báo lại rằng đêm mai, trưởng công tử, Đàm Xuân Thụ, Thế Thọ, Thẩm Thọ, Vĩnh Vũ cùng hai vị hầu gia sẽ hội họp bí mật để bàn chuyện soán ngôi. Địa điểm là…
Những lời sau cùng đã được Nguyễn Huy Bá hạ giọng đến mức thì thầm, khiến cho Thanh Loan dù rất tập trung và áp sát tai cũng không nghe thấy gì. Cuộc họp kết thúc chóng váng ngay sau khi Đình Bảo lên kế hoạch cho cuộc truy bắt đêm mai. Mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại một mình Thanh Loan đứng như trời trồng trong bóng tối.
Gió đêm thổi ngoài cửa sổ, vầng trán Thanh Loan lạnh toát, những lời của Nguyễn Huy Bá cứ vang lên trong đầu cô. Trịnh Khải muốn tạo phản, có thật không? Tạo phản là một tội rất nặng, nhất là khi Trịnh Khải lại tạo phản, soán ngôi chính phụ thân của mình. Tại sao lại như thế? Liệu những lời kia có phải là bịa đặt để làm hại Trịnh Khải không? Thế nhưng những chứng cứ mà Nguyễn Huy Bá nêu ra không phải là không có cơ sở, chính bản thân Thanh Loan cũng từng nghe báo rằng Hồng lĩnh hầu và Tuân sinh hầu nhiều lần xin gặp Trịnh Khải. Hơn nữa dạo gần đây, cô rất hay thấy Trịnh Khải nói chuyện với họ khi cô đến tìm anh. Những cuộc trò chuyện đó luôn trở thành bí mật mỗi khi cô hay bất cứ ai xuất hiện gần đó, họ im bặt rồi nhanh chóng kiếu từ ra về. Trước đây cô chỉ nghĩ đó là luận bàn quốc gia đại sự nên không mấy quan tâm, thế nhưng nếu đúng theo những gì mà cô vừa được biết, mưu tính chuyện tày trời như thế thì hai người họ im lặng mỗi khi có ai đó xung quanh là lẽ đương nhiên.
Thanh Loan càng nghĩ càng rối. Cô không tin Trịnh Khải lại có chủ ý mưu tính làm phản, và nếu như chuyện đó có là thật đi nữa thì hẳn đó không phải là ý của anh, chỉ là vì sự dèm pha, xúi giục của Hồng lĩnh hầu và Tuân sinh hầu mà thôi. Cô tin Trịnh Khải, và nhất định cô phải thông báo cho anh về cái bẫy này. Cho dù không đồng tình với những lời xúi giục của hai vị trấn thủ đi nữa nhưng nếu bị bắt gặp đi cùng bọn họ thì sẽ khiến cho Trịnh Khải rơi vào tình huống khó xử, danh dự bị hoen ố, oan án khó giải, tiếng xấu khó phai.
Trước mắt, Thanh Loan đã quyết định, những gì cô phải làm là thông báo Trịnh Khải biết mọi chuyện ngay lập tức, rằng anh phải nhanh chóng hủy ngay cuộc họp bí mật ngày mai, sau đó là cân nhắc kỹ càng, đâu là trung, đâu là gian, tránh mang oan án đại nghịch bất hiếu.
Địa điểm bí mật mà Nguyễn Huy Bá nhắc đến, Thanh Loan không nghe thấy, nhưng cô biết phải tìm Trịnh Khải ở đâu. Đó luôn là những bí mật giữa cô và anh, những bí mật anh đã chia sẻ cho chỉ một mình cô mà thôi.
oOo
Trong căn phòng ấm áp, phảng phất mùi hương trầm nhẹ nhàng, Trịnh Khải đang ngự trên sập, trải dài trước mặt anh là những cuộn sách giấy viết chi chít những chữ. Đôi mày kiếm chau lại, từng dòng chữ đen thẫm lấp lánh trong ánh mắt anh như một bí mật mơ hồ, chờ đợi được làm sáng tỏ.
Ngồi trên ghế quan sát những thay đổi kín đáo trên nét mặt Trịnh Khải, Hồng lĩnh hầu Nguyễn Khản vô cùng sốt ruột. Lúc nhận mật thư đến giờ đã tàn một nén hương, thế mà trưởng công tử vẫn yên lặng, chưa có chủ ý hay phán xét gì khiến ông nôn nóng. Khó khăn lắm mới có người chịu đứng ra tố cáo Đặng Mậu Lân tham ô ăn hối lộ, cưỡng bức con gái nhà lành. Trong triều, ai ai cũng biết Đặng Mậu Lân là em ruột Tuyên phi Đặng Thị Huệ. Có chị gái được Tĩnh vương sủng ái, lại thêm chức danh quận mã nên hắn càng ngày càng hống hách, bạo ngược, ngang nhiên giết chết nội giám sử Thọ hầu mà không ai dám cản ngăn hay lên tiếng. Dù bị đày ở An Quảng nhưng ai chẳng biết đó chỉ là cái vỏ để an lòng quần thần chứ thật sự chẳng có hình phạt nào cho hắn. Đi đày mà vẫn xênh xang áo mũ, tì thiếp vô số, suốt ngày đàn hát véo von, quả thật sung sướng không gì sánh kịp. Tuy mang tội, nhưng Mậu Lân vẫn mặc sức làm càn, chỗ dựa từ Tuyên phi đủ để đảm bảo không ai dám làm khó hắn, khiến hắn ngày một ngông cuồng. Và chính sự ngông cuồng của hắn nên ông và Tuân sinh hầu mới sinh bất bình, lòng dân ca thán, triều thần bất phục. Âm thầm cử người điều tra, Hồng lĩnh hầu và Tuân sinh hầu miệt mài thu thập chứng cứ cũng như lời khai của những nạn nhân và lấy tay điểm chỉ để có bằng chứng xử tội Đặng Mậu Lân theo phép nước. Lần trước có Tuyên phi nhúng tay vào nên Mậu Lân mới thoát tội, lần này ông sẽ bí mật điều tra và tâu trực tiếp lên Tĩnh vương để định tội, xử lý Đặng Mậu Lân rồi mới công bố ra ngoài, đến lúc Tuyên phi biết chuyện thì sự cũng đã rồi. Chỉ cần trưởng công tử giúp sức, lần này tấu sớ, lời oan thán của nhân dân sẽ đến được tận tay Tĩnh vương.
Cuộc họp hôm nay để bàn bạc về chuyện xử tội Đặng Mậu Lân trong vòng bí mật như thế nào. Thư tấu đã dâng lên, kế hoạch đã trình bày, chỉ chờ trưởng công tử hạ lệnh là các ông cùng cận thần sẽ hành động. Thế nhưng, trái với mong đợi, các ông ngồi chờ mãi một lúc lâu mà vẫn chưa nghe Trịnh Khải hạ lệnh gì, điều đó khiến ông cảm thấy ngạc nhiên và hoài nghi.
Dường như đọc được suy nghĩ của Nguyễn Khản, Trịnh Khải mỉm cười, một nụ cười nhẹ, rồi gấp các bằng chứng lại, đặt lên bàn. Lướt mắt về phía hai vị trấn thủ cũng như những gia thần đang có mặt trong phòng, Trịnh Khải nhẹ lời.
- Những người đứng ra tố cáo Đặng Mậu Lân đều đã được bảo vệ hết rồi chứ?
- Thưa vâng! Chúng thần đã đảm bảo họ và gia quyến của mình được an toàn.
- Chuyện này không thể vội vàng được, chúng ta cần phải có thêm thời gian suy nghĩ thật kỹ càng rồi hẵn hành động.
Đang nôn nóng muốn dẫn quân áp giải Đặng Mậu Lân về kinh, bao nhiêu hăm hở của Nguyễn Khản tất ngóm khi nghe Trịnh Khải nói. Đôi mày rậm nhướng lên, hàm râu đen nhánh rung rinh, Nguyễn Khản nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng để khỏi mạo phạm bề trên.
- Công tử, thần không hiểu, chúng ta đã có nhân chứng, vật chứng rõ ràng, chỉ còn phải trình lên chúa công để trị tội Đặng Mậu Lân, tại sao người lại còn muốn có thêm thời gian?
Trước sự bất bình không hiện rõ lên mặt của Nguyễn Khản, Trịnh Khải mỉm cười.
- Hồng lĩnh hầu, ta biết ông đang rất nôn nóng. Đặng Mậu Lân dựa vào Tuyên phi được sủng ái mà hiếp đáp dân lành cố nhiên ai cũng bất bình. Nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, ta nhất định phải cẩn thận. Một khi Tuyên phi phát hiện ra chuyện ông và mọi người bắt Đặng Mậu Lân, khiến hắn phải chết, chắc chắn bà ấy sẽ không bỏ qua. Ta thì không sao, nhưng các ông còn có gia quyến của mình, hẳn ông không muốn họ rơi vào vòng nguy hiểm chỉ vì ông chứ? Nên nhớ, minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng.
Những bất bình, khó hiểu trong lòng Nguyễn Khản chợt vơi khi nghe Trịnh Khải phân tích. Trong phút chốc, căn phòng đang xôn xao liền im lặng, chỉ còn mùi trầm hương nhẹ nhàng lãng đãng. Một giọt mồ hôi rịn trên vầng trán tái nhợt của Nguyễn Khản, rõ ràng ông chưa tính đến chuyện này. Tuyên phi khác với Đặng Mậu Lân, bà ta có mối liên hệ trực tiếp với chúa công. Cùng với việc sinh ra công tử Trịnh Cán, vị trí quyền lực của bà ta rõ ràng rất vững, một tay có thể che trời. Nếu Đặng Mậu Lân là được nể tình mà dung túng thì bà ta cố nhiên sẽ được làm ngơ hoặc quở trách lấy lệ, cho dù phạm bất cứ lỗi lầm gì. Bắt Đặng Mậu Lân danh chính ngôn thuận về kinh xử tội, bà ta có thể không làm gì được, nhưng ai dám đảm bảo bà ta không hãm hại sau lưng các ông và gia quyến của họ nhằm uy hiếp họ làm theo ý mình. Làm không khéo, rất có thể họ sẽ hại ngược lại bản thân, nhất là khi Tuyên phi rất yêu chiều cậu em bạo ngược kia. Chẳng phải bà ta đã bao phen dùng đủ cách năn nỉ chúa công gia ân khi Mậu Lân bị tội nên hắn mới giữ được cái mạng của mình đó sao.
Trong lúc Nguyễn Khản còn đang lượng lự, Tuân sinh hầu vội vàng lên tiếng, giọng hơi trầm xuống.
- Công tử, vậy người bảo chúng thần phải làm sao đây?
- Không cần phải vội. Cổ nhân có câu “trăm nghe không bằng một thấy”, chúng ta phải khéo léo sắp xếp làm sao để phụ thân ta tận mắt nhìn thấy những việc làm bạo ngược của Đặng Mậu Lân. Khi ấy, không cần chúng ta phải ra tay, phụ thân cũng sẽ khép tội Đặng Mậu Lân, Tuyên phi dù có muốn cầu xin cũng không thể được, vì bà ta đã ra mặt giùm cho hắn ta quá nhiều lần rồi. Và chuyện “tình cờ” đó cũng không liên quan gì đến các ông, bà ta sẽ không thể trút giận vào các ông được.
Trịnh Khải vừa mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng của anh khiến mọi người trong phòng tin tưởng và bình tâm lại. Suy nghĩ thấu đáo mọi việc chứ không nôn nóng hành động như các ông, nếu Trịnh Khải không thay các ông giải quyết đến vấn đề này, thì chắc chắn các ông đã phạm một sai lầm khó có thể sửa chữa.
Nguyễn Khản thở nhẹ một tiếng, ông liếc măt nhìn Tuân sinh hầu, vừa hay Tuân sinh hầu cũng nhìn lại ông. Cả hai người nhìn nhau, vuốt râu rồi gật nhẹ đầu, không khí trong căn phòng bắt đầu có những tiếng bàn tán với ý định sẽ thực hiện lại sự sắp đặt “tình cờ” này như thế nào. Chợt, tất cả âm thanh ầm rì im bặt khi họ nghe thấy có tiếng bước chân vội vã vang lên. Không ai bảo ai, mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng quay đầu về hướng có tiếng bước chân ấy, cảnh giác. Dưới ánh nến lung linh, một bóng hình yểu điệu hiện ra, nét mặt lo lắng, mái tóc dài xõa trên bờ vai run rẩy vì lo lắng quá nhiều hơn là vì phải chạy một đoạn dường dài để thông báo gì đó. Bóng hình ấy không ai khác chính là Thanh Loan.
Đang ngồi trên sập, nhìn thấy gương mặt nhuộn đầy lo lắng của Thanh Loan, Trịnh Khải nhíu mày, anh tính lên tiếng nhưng liền ngưng lại khi thoáng nghe thấy tiếng bước chân rầm rập đổ dồn về thư lầu bí mật. Một tia chớp lóe lên trong đêm tối, đôi mắt Trịnh Khải thẫm lại khi nhìn thấy bóng dáng cao gầy của quận công Hoàng Đình Bảo tiến vào bên trong, theo sau là Nguyễn Huy Bá cùng các binh lính gươm giáo sáng ngời.
- Phụng mệnh Tĩnh vương! Ta tới đây để bắt trưởng công tử và gia thần vì đã có mưu đồ phản nghịch!
Đưa mắt nhìn những gương mặt ngạc nhiên hiện có trong phòng, Hoàng Đình Bảo cất tiếng dõng dạc. Lời hắn vừa thốt ra, Tuân sinh hầu, Hồng lĩnh hầu và những người có mặt trong thư lầu đều đứng phắt dậy, nét mặt vô cùng căm phẫn vì bỗng nhiên mang tội danh vào người, mà còn là tội tạo phản, bất trung.
- Quận công, ngài đừng gắp lửa bỏ tay người. Chứng cứ nào cho thấy chúng ta muốn làm phản chứ?
Trước sự tức giận của Nguyễn Khản, Hoàng Đình Bảo nhếch môi.
- Tang chứng rành rành mà ngài còn muốn chối cãi nữa sao. Nếu không làm loạn vậy tại sao lại tụ họp vào lúc nửa đêm, lại trong một căn phòng bí mật như thế này. Ngài là trấn thủ Sơn Tây, còn ngài, ngài là trấn thủ Kinh Bắc, trong tay các ngài là binh quyền, thế mà lại tự tiện bỏ vị trí về kinh, lại còn nửa đêm họp bàn bí mật với trưởng công tử, ngay lúc chúa công ngã bệnh. Theo ngài thì, ta phải hiểu thế nào cho phải đây. Nơi này quả thật rất bí mật, rất lí tưởng, nếu không có tiểu muội ta dẫn đường, chắc chắn ta sẽ không thể nào nào tìm được căn cứ bí mật của các ngài, không kịp ngăn cản mưu đồ phản nghịch soán ngôi của các ngài rồi!!
- Ông đừng ăn nói hàm hồ!
Tuân sinh hầu phản kháng yếu ớt, những lời của Quận Huy Hoàng Đình Bảo vô cùng sắc bén, khiến ông không thể phản bác lại. Cuộc họp này được tổ chức để bàn kế hoạch bắt giữ Đặng Mậu Lân, vạn nhất phải bí mật vì không thể đánh động đến Tuyên phi, lặp lại sai lầm như lần trước. Thư lầu này vốn là chốn bí mật của trưởng công tử, chỉ có nội bộ thân tín biết, ngoài ra thì chỉ có Thanh Loan, tri kỉ của trưởng công tử từng đến đây. Nhưng Thanh Loan còn là tiểu muội của Hoàng Đình Bảo, người thuộc phe Tuyên phi, chính vì thân phận này nên Tuân sinh hầu đã nhiều lần lo ngại về việc trưởng công tử tin cẩn cô ta, đưa cô ta đến thư lầu bí mật này. Trong lòng nghi hoặc, nhưng vì ý của Trịnh Khải đã quyết nên ông không biết phải làm sao hơn, chỉ có thể kín đáo không để lộ thông tin gì khi có cô ta gần đó.
Quả đúng như ông nghĩ, cô ta nói cho cùng cũng là tiểu muội của Quận Huy, không ngần ngại phản bội lòng tin của trưởng công tử, lợi dụng trưởng công tử để thám tính tình hình cho Quận Huy. Ông thật không thể ngờ một cô gái dịu dàng, luôn tươi cười với mọi người như Thanh Loan lại thâm độc đến nhường này. Ân hận. Ông quả thật ân hận trước đây đã không quyết liệt can ngăn công tử, để giờ đây một phút sa cơ mà hủy cả tương lai, mang tiếng xấu muôn đời. Ông thật ân hận vì một lúc thiếu kiên quyết mà làm ảnh hưởng đến cơ đồ mai sau, nhìn quyền lực rơi dần vào tay Tuyên phi.
Đang đứng ngơ ngác vì không hiểu tại sao anh mình lại có mặt ở đây, đôi mắt đẹp của Thanh Loan mở to, nhìn trân trân vào mặt Đình Bảo vì những gì anh trai mình vừa thốt ra. Như có tiếng sét đánh ngang tai, Thanh Loan quay phắt người lại đối diện với Trịnh Khải. Mọi người đều đang nhìn cô, những ánh mắt căm giận và oán hờn đang bủa vậy cô, nhưng tất cả không khiến cô sợ hãi, hoảng hốt như ánh mắt của Trịnh Khải – người mà cô vô cùng yêu thương – đang nhìn cô.
Ngồi trên sập cao, Trịnh Khải vẫn không đứng dậy hay tỏ ra hoảng hốt khi binh lính của Quận Huy ập đến, anh cũng không nóng giận hay phản ứng với những lời cáo buộc của ông ta về những chuyện anh không làm. Anh chỉ ngồi đó, đưa mắt nhìn Thanh Loan, ánh mắt tối hun hút như vục sâu, đôi bàn tay đan lại với nhau, những ngón tay bất động. Anh chỉ nhìn cô, không nói, nhưng ánh mắt ấy lại khiến cô chết lặng và tê cứng người
Anh nghĩ rằng cô là gián điệp ư…
- Quân đâu! Mau bắt lấy hai vị hầu gia cùng những người có mặt trong thư lầu!
Hoàng Đình Bảo kéo lui Thanh Loan và vung tay chỉ về phía những người có mặt trong thư lầu, giọng đanh lại. Lệnh vừa ban ra, Nguyễn Huy Bá đã huy động binh lính từ phía sau ùa lên, bao vây tất cả mọi người, khiến ai nấy đều thất sắc. Trước biến cố xảy ra, Trịnh Khải vẫn ngồi yên trên ghế không động đậy, khi bốn tên lính xăm xăm tiến về phía mình, ánh mắt như sao băng của anh khiến chúng khựng lại, lúng túng và lùi lại. Chứng kiến thái dộ của bốn tên lính, Đình Bảo ho một tiếng, hắn hiểu rõ, vị công tử trước mặt tuy trẻ tuổi, thân thiện, nhưng không phải là người có thể bất kính hay mạo phạm được. Khoát tay để bốn tên lính về lại chỗ cũ, Đình Bảo nhìn thẳng vào ánh mắt của Trịnh Khải được một chốc, rồi ngoảnh mặt đi, vì đôi mắt sâu hun hút ấy khiến hắn cảm thấy sợ, một nỗi sợ vu vơ.
- Ngoại trừ… công tử, những người còn lại đem giam vào ngục, chờ chúa công xét xử!!
- Quận Huy, ông dám…?!
Bỗng nhiên vô cớ bị vu khống, lại còn bị bắt giam, Tuân sinh hầu vô cùng tức giận, ông quát lớn, khiến ba tên kính đang chĩa giáo vào người ông liền lui lại. Cười khảy một tiếng, Hoàng Đình Bảo xoa hai tay vào nhau, mắt lấp lánh.
- Sao lại không dám. Đối với bọn phản loạn các ngươi, bất cứ ai đều có thể bắt giữ, đó là cách thể hiện tấm lòng trung thành mà bọn ta dành cho chúa công, thay chúa công dẹp yên phản loạn, thử hỏi, dám hay không chứ? Quân đâu, đưa bọn chúng đi!!
- Hoàng Đình Bảo! Rồi ngươi sẽ phải trả giá cho những việc ngươi làm!
Khi bị quân lính bắt giải đi, Tuân sinh hầu phẫn hận, ông ngoái đầu lại, gào lớn, cảnh tượng trong thư lầu đã bắt đầu hỗn loạn. Thanh Loan đứng chết lặng, để mặc Đình Bảo kéo mình đi, cô không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này, đến khi nghe tiếng gào của Tuân sinh hầu, Thanh Loan mới chợt bừng tỉnh. Cô vội níu chặt lấy cánh tay của anh trai, giọng khẩn thiết.
- Anh, em nghĩ họ không có hội họp làm phản như anh đã nghĩ đâu. Họ trước giờ luôn một lòng trung thành, anh hãy thả mọi người ra đi!
- Anh là anh ruột của em, em không tin người trong nhà mà lại đi tin bọn phản loạn đó sao? Trưởng công tử cùng các thuộc hạ chắc chắn muốn làm phản, nếu không tại sao lại hội họp vào ban đêm, lại là một nơi vô cùng bí mật như thế này? Em là em gái của anh, em tưởng bọn họ sẽ tin em mà nói hết những việc mà họ đang làm cho em biết hay sao? Làm phản là tội rất lớn, anh không thể để em liên lụy vì bọn chúng được. Thanh Loan, em yên tâm đi, nếu họ thật sự không làm phản thì anh sẽ thả họ ra ngay, Cây ngay không sợ chết đứng, sợ gì chứ!
Bóp nhẹ đôi bàn tay run run của Thanh Loan, Đình Bảo trấn an em gái mình. Nghe những lời anh trai vừa nói, nét mặt của Thanh Loan đã giãn ra, tuy vẫn còn lo lắng. Anh cô nói đúng, nếu như họ thật sự không làm phản thì sớm muộn gì họ cũng sẽ được thả ra. Anh trai cô là người có nguyên tắc, quyết không thể nào đổ tội oan cho những gì họ không làm. Nghĩ như thế, Thanh Loan cảm thấy yên tâm hơn phần nào, cô gật nhẹ đầu, nới lỏng tay ra.
Sau cơn nguy biến, quận Huy kéo binh bỏ đi, thư lầu lại chìm trong yên lặng. Thanh Loan cố tình ở lại để gặp Trịnh Khải, biết không thể miễn cưỡng, Đình Bảo đành chấp thuận theo ý cô. Chậm chạp tiến vào căn phòng đã được bố trí canh gác cẩn thận, khóe môi cô run run khi đối diện với Trịnh Khải, vẫn ngồi trên sập như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong khoảnh khắc hai ánh nhìn giao nhau, Thanh Loan bỗng cảm thấy chơi vơi và lạ lẫm. Rõ ràng Trịnh Khải chỉ cách cô mấy bước chân, nhưng sao cô cảm thấy phía trước là vực sâu thăm thẳm. Thứ cảm xúc lạ lùng ấy khiến cô khó xử, bức bối và trái tim nhói đau.
- Trịnh Khải, có thật là ngài nhân lúc Tĩnh vương đang se mà muốn làm phản không? Tôi… không muốn tin những lời anh tôi nói, nhưng nếu không làm phản, tại sao ngài lại hội họp quần thần vào ban đêm tại thư lầu như thế này. Ngài nói đi!
Khó khăn lắm Thanh Loan mới nói thành lời, giọng cô run run, nửa muốn biết sự thật, nửa lại không ngờ chính miệng mình có thể nói ra những lời đó. Câu hỏi ấy Trịnh Khải không trả lời, anh chỉ nhìn cô, một nỗi buồn mênh mang ngự trị trong đôi mắt ấy, khiến cô chợt nhận ra rằng câu hỏi của mình mới ngu ngốc làm sao.
- Với một người sớm đã không tin thì có nói gì cũng vô ích. Hoàng tiểu thư, cô về đi, ta muốn nghỉ ngơi!
- Không! Chỉ cần ngài nói ngài không làm những chuyện phản nghịch ấy thì tôi nhất định sẽ tin!
Thanh Loan vội vàng nói lớn, đôi mắt cô rưng rưng, sóng mũi đỏ ửng, thân người cô hơi ngả về phía trước, chờ đợi, nửa muốn chạy đến bên cạnh Trịnh Khải, nửa lại ngập ngừng, như có một sức lực vô hình nào đó níu chân cô lại. Thư lầu lảng bảng sương khói, Trịnh Khải nhẹ nhàng đứng lên, anh quay người bước vào trong mà không nhìn cô lại lần nào. Mùi trầm hương dịu dàng xa dần, xa dần rồi tan biến, chỉ còn mình Thanh Loan đứng đó, mắt đăm đăm nhìn tấm mành sáo đung đưa, nơi Trịnh Khải vừa khuất dạng. Gió thổi xào xạc, trái tim của cô giờ sóng dậy trong lòng. Trịnh Khải rất tin tưởng cô, cô biết anh rất tin tưởng cô nên mới chia sẻ những bí mật từ nhỏ nhoi cho đến to lớn. Chuyện sở thích của anh, chuyện thảo dược, rồi cả căn lầu bí mật này, nhiêu đó thôi cũng đủ thấy anh đã tin tưởng cô, dù thân phận cô có thế nào đi nữa. Ấy vậy mà cô lại ngờ vực anh, dù chỉ là thoáng qua trong tích tắc, nhưng đó chẳng khác nào đã phụ lòng tin bao năm giữa cô và anh.
Cô không phản bội anh, cô tin anh, tuyệt đối tin anh. Chuyện xảy ra ngày hôm nay là lỗi tại ai? Tại sao lại ra nông nỗi này, cô không cam lòng để mất đi Trịnh Khải, mất đi người mà cô yêu thương nhất, mất đi lòng tin ấy. Mọi chuyện có lẽ vẫn còn cứu vãn được, bây giờ cô phải quay trở về tìm Đình Bảo, phải chứng minh cho anh ấy thấy Trịnh Khải không làm phản. Cô phải giúp Trịnh Khải làm rõ chuyện này, có như thế cô mới có lại lòng tin của anh, có lại mối quan hệ tốt đẹp mà bao lâu nay cô trân trọng, nâng niu. Vì Trịnh Khải, cô sẽ làm mọi thứ. Mọi thứ…
—————————-
Chú thích
(*) Huy quận công: Tước danh của Hoàng Đình Bảo
(**) Se: Từ chỉ bệnh tật. Thời phong kiến, trong cung kiêng kỵ những chữ không tốt, vì thế, thay vì nói chúa công đang bệnh thì phải nói tránh đi là chúa công đang se
(***) Tuân sinh hầu: Trấn thủ Kinh Bắc Nguyễn Khắc Tuân
(****) Hồng lĩnh hầu: Trấn thủ Sơn Tây Nguyễn Khản
113 (part 2)
Thanh Loan chạy thật nhanh về phủ, tà áo bay lất phất, hơi thở gấp gáp, từng bước chân như không chạm đất cho đến khi về đến dinh thự Huy quận công. Bây giờ đèn đóm đã được thắp, lính canh lại tiếp tục tuần tra như thường ngày. Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ, cùng dáng bộ gấp gáp của cô, hai người lính canh ái ngại và tính nói gì đó, nhưng Thanh Loan bỏ ngoài tai, không thèm để ý đến họ. Cô nhắm hướng thư phòng của anh trai mình, trong lòng chuẩn bị sẵn những gì phải nói, để thuyết phục Đình Bảo rằng trưởng công tử không hề có ý định chiếm ngôi.
Thư phòng của Hoàng Đình Bảo nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt, đèn trong phòng đã được thắp sáng, hắt lên cửa sổ bóng của hai người đang trò chuyện. Đôi mày đang nhíu lại của Thanh Loan lại càng đăm chiêu hơn khi nhận ra ngoài bóng dáng thân thuộc của anh trai cô, hình bóng còn lại rất yểu điệu, chứng tỏ đó là một nữ nhân. Nữ nhân! Ai lại đến thăm anh mình vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế, cũng không thấy lính gác đâu. Kinh nghiệm lần trước cho cô cảm giác, đây là một cuộc gặp gỡ không bình thường.
Giảm tốc độ, Thanh Loan thận trọng tiến dần về thư phòng của Đình Bảo, vòng ra phía sau và nép mình vào bụi cây để không bị ai phát hiện, rồi bắt đầu nghe ngóng cuộc nói chuyện bên trong. Thanh Loan không phải chờ lâu, một giọng nói êm ả, ngọt ngào cất lên, khiến đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc. Nhìn trừng trừng như muốn xuyên qua bức tường màu gạch cua, không khó khăn gì để Thanh Loan nhận ra đó là giọng nói của Đăng Tuyên phi, thiếp yêu của chúa công. Tại sao Tuyên phi lại có mặt ở đây vào lúc này, lại còn trong phòng riêng của anh cô. Chuyện này mà để người khác biết được, anh cô sẽ bị tội bêu đầu.
- Quận công! Ta đã nghe về cuộc truy quét đêm nay cùa ngài. Làm tốt lắm. Và ta mong là ông sẽ không để lại bất cứ sơ hở nào để Trịnh Khải vịn vào đó mà lật ngược thế cờ!
- Tuyên phi, xin an tâm, với tội chứng lần này, bọn chúng khó lòng mà thoát. Thần sẽ tâu lên Tĩnh vương, thêm vào đó là sự bồi đắp của Tuyên phi, thần chắc chắn Tĩnh vương sẽ hạ lệnh xử tội bọn chúng và trưởng công tử ngay.
Nghe những lời Đình Bảo vừa thốt ra, Thanh Loan đứng bên ngoài như chết lặng. Tại sao, tại sao lại như thế? Anh cô đã trấn an cô rằng nếu không có tội thì họ sẽ được thả ra, trưởng công tử sẽ được minh oan, vậy tại sao giờ anh cô lại nói như thế với Tuyên phi? Tại sao Đình Bảo lại cố ý gán tội cho họ, tại sao anh cô lại muốn đẩy họ vào chỗ chết? Chẳng lẽ là vì Tuyên phi ư? Chẳng lẽ vì người đàn bà đó hay sao? Lúc này Thanh Loan chợt hiểu ra, ánh mắt mà cô luôn thắc mắc mỗi khi thấy anh mình dành cho vị phi tần này, đó chính là ánh mắt ngưỡng mộ và say đắm. Chính bà ta, nguyên nhân tất cả chính là ở bà ta. Chính bà ta quyến rũ anh cô, lợi dụng anh cô, làm anh cô say đắm đến nỗi làm ra những chuyện tày đình, làm anh cô bán đứng cả người em gái ruột thịt của mình?
- Tốt lắm! Quận Huy, ông làm tốt lắm. Bọn chúng tưởng rằng thu thập đầy đủ chứng cứ thì có thể khiến chúa công xử tội Mậu Lân hay sao. Để xem với tội danh khó cãi lần này, chúng có thể chạy đâu cho thoát. Quận Huy! Lần này em ta thoát nạn, Trịnh Khải chịu tội, ta và Cán nhi cũng có thể kê cao gối mà ngủ. Một mũi tên bắn trúng hai nhạn, ông quả thật không làm ta thất vọng. Công lao này của ông Tuyên phi ta sau này tuyệt đối sẽ không quên.
- Đa tạ Tuyên phi, chỉ cần người trở lại vui vẻ như xưa thì thần đã thấy mãn nguyện rồi!!
Một tiếng cười khẽ vang lên, hương thơm thoang thoảng đưa tới, Thanh Loan vội vàng nép vào bụi cây khi cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Dưới ánh trăng rằm, Tuyên phi Đặng Thị Huệ khoác một chiếc áo choàng đen tuyền, những sợi tóc mai mượt mà bay trong gió, đôi mắt phượng thông minh lấp lánh tham vọng, gương mặt như hoa phù dung đang mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào khiến Hoàng Đình Bảo ngẩn ngơ. Một người phụ nữ đầy tham vọng, nụ cười và giọng nói quyến rũ và ma mị đến thế, thảo nào Tĩnh vương không say lòng, thảo nào anh trai cô không mê đắm, để không còn tâm trí đâu mà suy xét đúng sai.
Anh! Chẳng lẽ bà ta quan trọng với anh vậy sao…
Thanh Loan thốt lên trong đau đớn. Nhìn theo bóng dáng của Đình Bảo khi tiễn Tuyên phi, Thanh Loan có cảm giác thật đau đớn. Người này không phải là anh trai cô, hay ít nhất, không còn giống anh trai cô. Anh trai cô trước nay là một người có lòng khoan dung, công tư phân minh. Khi trấn thủ Nghệ An giữa lúc nơi này bị nạn đói hoành hành, chính anh trai cô là người đã ra lệnh cho các nhà giàu trong vùng xuất lúa gạo cứu người nghèo, điều đó đã làm cô tự hào biết bao, hãnh diện biết bao, vậy mà bây giờ… Vậy mà bây giờ anh cô vì một người phụ nữ mà đánh mất thanh danh của mình, vì một người phụ nữ mà lập mưu giá họa người vô tội, vì một người phụ nữ mà khiến trưởng công tử bị án oan, vì người phụ nữ mà nỡ lừa dối cô, người thân duy nhất của ông. Niềm tự hào của cô, lòng hãnh diện của cô, ước mơ của cô và niềm tin của cô trong phút chốc đã sụp đổ tan tành rồi theo mây khói bay đi…
Quỳ sụp xuống đất khi đôi chân không còn đứng vững, đôi bàn tay Thanh Loan run rẩy, bấu chặt ngực áo, nước mắt cô đã giàn giụa từ bao giờ. Từng giọt lệ trong suốt rơi xuống đôi bàn tay đang nắm chặt, nóng hổi, rồi lạnh ngắt. Thanh Loan cắn chặt môi, cố nén tiếng khóc nghẹn ngào. Cô loạng choạng đứng lên, rồi chạy vụt vào màn đêm mênh mông, nơi chỉ còn lại tiếng loài chim đi ăn đêm vọng về.
Thanh Loan chạy như bay trên mặt đất, bàn chân cô giẫm lên những viên gạch lát đường ươn ướt bởi sương đêm. Cô cứ chạy, chạy mãi, cho đến khi kiệt sức rồi mới ngồi bệt xuống, gương mặt ửng lên vì mệt, và vì nước mắt vẫn chưa ngừng rơi. Gục đầu lên đôi bàn tay mình, cô để những tiếng nức nở đầu tiên bật ra, tan vào trong đêm.
Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy đến với cô, nó dồn dập kéo tới, không để cô kịp chuẩn bị tinh thần, buộc cô phải đối diện với những sự thật đau lòng. Trưởng công tử Trịnh Khải – người mà cô rất mực yêu thương bị Hoàng Đình Bảo – người anh trai mà cô hết mực kính trọng gán tội phản nghịch. Giờ đây, ngoài một trái tim tan vỡ vì trót biết quá nhiều, Thanh Loan lại lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu đứng ra vạch trần âm mưu của Tuyên phi, chứng minh Trịnh Khải và gia thần vô tội thì anh trai cô sẽ bị tội, nhược bằng không thì Trịnh Khải sẽ phải mang án oan khó rửa, tiếng xấu muôn đời, tương lai bị hủy trong thoáng chốc. Cô phải làm sao đây? Giữa hai người đàn ông quan trọng nhất đời mình, cô phải làm sao đây? Phụ mẫu sớm đã qua đời khi cô còn chưa hiểu chuyện, anh trai cô đã tự tay mình chăm sóc và nuôi dạy cô. Đối với cô, Đình Bảo chẳng khác nào cha mẹ khi đã lo lắng, dạy dỗ cô nên người. Còn Trịnh Khải, đó là người cô yêu, là giấc mơ của cô, là người cô mong sẽ được nương tựa, mang đến hạnh phúc suốt đời cho cô. Một bên là huynh trưởng, một bên là người trong mộng, cô phải làm sao để vẹn cả đôi đường, cô phải làm sao để trọn nghĩa đôi bên. Trời hỡi, ông trời sao lại bắt cô phải lựa chọn khó khăn như thế này…
Nếu không vì người phụ nữ đó…
Một tia sáng lóe lên trong đầu Thanh Loan. Phải, nếu không vì người phụ nữ ma mị đó thì anh trai cô sẽ không phải làm những việc trái với lương tâm, trưởng công tử sẽ không bị đổ oan và cô sẽ không bị lâm vào tình cảnh trớ trêu này. Người phụ nữ này có rất nhiều tham vọng, bà ta không những quyến rũ Tĩnh vương mà còn quyến rũ cả anh trai cô, đưa anh trai cô vào vòng xoáy tranh giành quyền lực của bà ta, biến anh trai cô thành công cụ để thực hiện tham vọng của bà ta. Trịnh Khải bị tội, bà ta là người được lợi nhiều nhất, em trai bà ta sẽ an toàn, con trai bà ta sẽ đứng trước cơ hội được phong thế tử, quyền lực của bà ta sẽ ngày một vững mạnh và phát triển to lớn. Phải! Chắc chắn toàn bộ chuyện này là chủ ý của bà ta. Nếu không vì người phụ nữ đó thì tất cả cớ sự sẽ không như ngày hôm nay. Nếu thế! Người có tội, người đáng trách, người phải hứng chịu cho tất cả những chuyện ngày hôm nay không phải là anh cô, càng không phải trưởng công tử mà chính là bà ta…
Đột ngột, Thanh Loan ngẩng đầu lên, đôi mắt cô lấp lánh những tia sáng, nhìn trừng trừng vào khoảng không bao la đen tối trước mặt, bờ môi mím lại đầy quyết tâm. Cô đã biết chính xác bây giờ cô nên làm gì. Nếu kể hết mọi chuyện với anh trai cô, chắc chắn huynh ấy sẽ vì bà ta mà ngăn cản cô, đó không phải là cách có thể khiến anh trai cô thức tỉnh và thoát khỏi sự mê muội này. Hiện tại cô chỉ có một mình, nhưng cô nhất định bắt người phụ nữ đó phải trả giá, trả giá vì những gì bà ta đã làm, đã gây ra cho mọi người. Cô biết, để lật đổ được người phụ nữ đó không dễ, vì quyền lực của bà ta đã bao phủ khắp nơi, những cái rễ của bà ta đã cắm sâu vào tòa Lượng phủ, thế nên cô phải cần lập một kế hoạch hoàn hảo, thật chặt chẽ, và với sự trợ giúp của họ, những người trong huyết ly cung, kế hoạch đó của cô chắc chắn sẽ thành công.
Thanh Loan đứng dậy, rũ sạch bụi bám trên váy áo, cô đưa mắt nhìn về phía phủ quận công, đôi mắt lấp lánh những nỗi đau. Sau chuyện này cô cần phải ra đi, đến một nơi không ai biết, phần để chuẩn bị cho kế hoạch của mình, phần vì cô không thể nhìn thẳng vào mắt Đình Bảo, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong thâm tâm, cô rất muốn đến thư lầu của Trịnh Khải để nói lời tạm biệt, nhưng Trịnh Khải chắc chắn sẽ không gặp cô. Cô ra đi lần này sẽ rất nhớ anh, nhớ ánh mắt ấm áp cùng mùi trầm hương dịu dàng ấy, nhưng vì anh, vì Đình Bảo và vì cả chính cô, cô bắt buộc phải ra đi, và cô sẽ khiến mọi chuyện đâu vào đấy khi cô quay trở về…
Trịnh Khải, hãy chờ em một thời gian, em nhất định sẽ quay trở về!
oOo
Thấm thoắt mà đã hai năm trôi qua, nay ta lại đặt chân về cố hương, Nơi cũ còn đó, nhưng người đang ở đâu?
Phủ chúa đêm khuya sáng bừng lên bởi ánh lửa, tiếng bước chân rầm rập của lính tam phủ, tiếng la hét quát tháo, tiếng gươm giáo khua loạn xạ khuấy động cả không gian. Trong Bội Lan thất, Tuyên phi Đặng Thị Huệ thất thần đứng trước tấm gương đồng. Trong tấm gương soi, dung nhan xinh đẹp của bà nay trở nên tiều tụy, đôi mắt thông minh chất chứa tham vọng năm nào nay thất thần. Vương phi uy quyền ngày nào giờ đây chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ bất lực trước cuộc binh biến. Khi mộng đẹp đã tan, những gì còn lại chỉ sự thật đến bàng hoàng
- Lệnh bà, người mau chạy đi, quận Huy vì chống lại kiêu binh nên đã bị giết, Mậu Lân đã bị bọn chúng bắt khi cố giải vây cho lệnh bà. Chốc nữa thôi là lính tam phủ sẽ kéo đến nơi này, khi ấy lệnh bà không thể thoát được đâu!
Nhìn thấy Đặng Thị Huệ cứ chần chừ mãi mà chưa đi, quận Diễm nói nhanh. Gắn bó với thái phi bao nhiêu năm nay, ông tất hiểu rõ, rời bỏ giấc mộng vàng son này là điều không thể đối với bà, nhưng để giữ lại tính mạng thì không còn cách nào khác hơn là phải chấp nhận sự thật. Bờ vai thon thả khẽ động đậy, Đặng Thị Huệ chậm chạp quay ra, đối diện với quận Diễm, ánh mắt đen như màn đêm không chút hy vọng. Có nằm mơ bà cũng không nghĩ cục diện sẽ xoay chiều như thế này.
Khi Tĩnh vương băng hà, bà đã làm mọi cách để ngôi chúa về tay Trịnh Cán, những tưởng bà đã có thể cai trị tòa Lượng phủ này, nuôi mộng làm một nữ chúa nắm đầy quyền lực trong tay, nhưng đến cuối cùng bà lại mất tất cả chỉ vì những lời đồn đại ác nghiệt. Nào là bà tư thông với người ngoài, Cán nhi không phải là cốt nhục của Tĩnh vương… Tin đồn lan nhanh như một ngọn lửa thả vào vũng dầu, nó bùng lên vào đúng lúc tân triều còn non trẻ, khiến lòng người hoài nghi. Những thế lực chống đối chỉ chờ có thế, chúng vịn ngay vào tin đồn để làm lí do trút phế Cán nhi. Kiêu binh làm phản, vây cánh xung quanh bà bị triệt tiêu nhanh đến không ngờ. Tĩnh vương đã băng hà, quận Huy tử trận, Mậu Lân bị bắt, bà đã bị cô lập, đã bị phong tỏa hoàn toàn mọi lối thoát. Đứng giữa Bội Lan thất lộng lẫy xa hoa, lần đầu tiên bà cảm thấy phủ chúa không còn nơi nào dành riêng cho mình.
- Mẫu thân! Khải ca đâu, sao Khải ca không cùng đi với chúng ta!
Dòng suy nghĩ miên man của Đặng Thị Huệ đột ngôt ngưng lại khi một giọng con trẻ vang lên. Cuối xuống nhìn hài tử duy nhất của mình, đôi mắt bà lấp lánh như có nước mắt. Với gương mặt non nớt thơ ngây, Trịnh cán níu tay mẹ hỏi, câu hỏi của con khiến ngọn lửa căm giận trong bà bùng cháy. Kiêu binh tạo phản, chúng phế mẹ con bà để đưa Trịnh Khải lên ngôi, thế mà không hiểu Trịnh Khải đã làm gì mà con của bà lúc nào cũng luôn miệng nhắc tới, lại không chịu theo quận Diễm đi lánh nạn vì không có Trịnh Khải đi cùng.
- Con ngoan! Khải ca của con rất khỏe mạnh. Lát nữa huynh ấy sẽ ra sau, còn bây giờ con cứ theo quận Diễm lánh nạn trước đi!
- Không chịu! Con không chịu đâu! Con muốn đi cùng với Khải ca thôi. Mẫu thân, chúng ta đợi Khải ca thêm một lúc nữa có được không?
Trời ơi, con tôi…
- Cán nhi ngoan! Nghe lời mẫu thân, nếu thấy con còn ở đây chắc chắn Khải ca sẽ giận, mà Khải ca giận thì sẽ không đi cùng chúng ta đâu. Chẳng lẽ con muốn thế sao?
Vòng tay ôm lấy Trịnh Cán, Thái phi Đặng Thị Huệ thì thầm vào vành tai của con, giọng nói còn nhỏ hơn cả tiếng thì thầm, cốt để che giấu nội tâm đang xáo trộn. Bà rất hận Trịnh Khải, rất ghét, ghét và oán, thế nhưng rủi sao ngày hôm nay, bà lại nhờ vào Trịnh Khải để vỗ về con mình, nhờ Trịnh Khải để con mình đi lánh nạn mà không bị kiêu binh làm hại. Sự tréo ngoe đó khiến bà khó chịu, bực bội và ê chề, nhưng bà lại chấp nhận sự ê chề đó để con mình được an toàn. Chồng qua đời, chẳng phải người thân duy nhất của bà là Trịnh Cán hay sao.
- Mẫu thân! Vậy Cán nhi đi nhé, Cán nhi đến trước để đợi mẫu thân và Khải ca!!
Dù đã được quận Diễm bế đi, nhưng Trịnh Cán vẫn cố ngoái lại, bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy, nét mặt ngây thơ tươi cười. Trong giây phút đó, Đặng Thị Huệ muốn vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé đó, nhưng bà biết, một khi bà nắm lấy, thì sẽ không đành lòng để con đi. Vì Trịnh Cán, bà phải ghìm lòng lại. Bà ngồi yên nhìn quận Diễm bế con đi khuất, nét mặt tươi cười, bàn tay thon thả giơ lên vẫy chào. Đến khi bóng dáng Trịnh Cán và quận Diễm chỉ còn là một chấm nhỏ, bà gục xuống, những giọt nước mắt bất lực, phẫn hận và xót xa tuôn tràn trên khóe mắt.
Lượng phủ xảy ra biến loạn, kiêu binh lùng sục bên ngoài, Bội Lan thất rồi cũng sẽ bị chúng tìm đến, nếu cứ ngồi mãi ở đây khóc lóc cũng chẳng được ích gì. Bà phải sống để gặp lại Trịnh Cán, sống để gầy dựng và lấy lại những gì đã mất. Quận Huy không còn, nhưng bà còn nhiều thế lực khác ở bên ngoài, bà không thể để mọi thứ bà dầy công kiến tạo lại dễ dàng trôi sông trôi biển như thế. Cơ nghiệp của chồng bà phải thuộc về con trai bà. Nghĩ nhanh trong đầu, Đặng Thị Huệ vụt đứng dậy, nhanh chóng thay y phục, khoác lên người một tấm khăn rồi thận trọng tiến ra bên ngoài.
Bốn bề hỗn loạn, tiếng người la hét, tiếng bước chân chạy loạn, phủ chúa chìm trong khỏi lửa, ai nấy lo chạy thoát thân, không ai để ý đến một người phụ nữ yểu điệu từ Bội Lan thất chạy ra ngoài. Lần đầu tiên bà cảm thấy phủ chúa rộng đến thế, nguy hiểm đến thế, chính môn, Tuyên Vũ môn đều bị kiêu binh canh gác, bà biết đi đâu, biết ẩn nấp vào đâu để qua cơn binh biến. Trong cơn vô thức, Đặng Thị Huệ lần bước về hậu cung giờ đây lạnh lẽo, hoang tàn để ẩn trốn, chờ thời cơ thích hợp để lẻn ra ngoài. Chẳng phải nơi nguy hiểm nhất luôn là nơi an toàn nhất sao.
Khu hậu cung rộng lớn, lúc trước nhiều tiếng cười đùa, đèn hoa đăng sáng rực cả một góc, nay trở nên hoang vắng và lạnh lẽo. Những tấm rèm trắng câm lặng bay trong gió, thi thoảng có tiếng chim bay vội qua khiến Đặng Thị Huệ giật mình. Quấn chiếc khăn sát vào người, Đặng Thị Huệ gạt những giọt mồ hôi chực rơi vào mắt, hơi thở bà gấp gáp, nặng nhọc do phải vội vã vừa chạy, vừa trốn đến khu hậu cung này.
Càng bước vào sâu, một cảm giác chơi vơi từ từ chiếm lĩnh lấy tâm trí bà. Nghe đâu đây có tiếng cười văng vẳng, tiếng sên ca dập dìu. Đưa tay chạm vào từng chiếc rèm trắng, rồi để nó trôi tuột qua kẽ tay, Đặng Thị Huệ quên mất ý định đến đây để ẩn nấp, trong đầu bà giờ tràn ngập những ngày tháng huy hoàng năm xưa. Bà bước đi như trong cõi mộng. Ngày ấy bà chỉ là một nàng tì nữ được sai mang hoa quả đến cho Tĩnh vương, vì tài pha trà cùng với dung nhan diễm lệ, chẳng mấy chốc, bà một bước lên tiên, từ nàng thị nữ trở thành đệ nhất phi tần, rồi giờ đây từ một người phụ nữ đỉnh cao quyền lực trở thành một góa phụ yếu đuối, bất lực lang thang trong hậu cung mong tìm chỗ ẩn nấp để qua loạn binh đao. Chợt, Đặng Thị Huệ sững người lại khi nhìn thấy một tấm gương đồng phản chiếu bóng hình bà trong đó. Bà chợt hoảng loạn khi không còn nhận ra đó là mình. Trong gương là một người phụ nữ tiều tụy, đôi mắt thất thần đang đứng nhìn bà. Tuyên phi Đặng Thị Huệ đây ư? Vương phi quyền lực và xinh đẹp nhất phủ chúa đây ư?
- Thái phi… À không, bà không còn là Thái phi nữa rồi. Tuyên phi, tôi chờ bà đã lâu. Kể cả khi hoảng loạn sợ hãi nhất, bà vẫn rất thông minh. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tôi nói có đúng không, Tuyên phi?
Trong đêm khuya tịch mịch, một giọng nói thanh tao vang lên, khiến Đặng Thị Huệ giật mình lùi lại. Phía sau chiếc gương đồng đột ngột xuất hiện một bóng người yểu điệu giấu mình trong tấm áo choàng dài. Dưới ánh trăng, hiện diện một gương mặt xinh đẹp, bờ môi đào thoáng cười mà như không cười, ánh mắt nhìn thẳng vào bà chất chứa đầy nỗi đau và niềm oán hận. Cô gái ấy tiến đến gần bà, những đường nét quen thuộc trên gương mặt xinh đẹp khiến Đặng Thị Huệ dù trong cơn hoảng hốt vẫn nhận ra được đó chính là Hoàng Thanh Loan, em gái của quận Huy – người đã tử nạn khi chống chọi với kiêu binh đêm nay.
- Tuyên phi, bà cảm thấy thế nào khi gặp tôi trong tình cảnh này? Đệ nhất phi tần giờ đã thất thế, vây cánh bị triệt tiêu, ngay cả cơ hội gượng dậy cũng không có. Bao nhiêu đó đối với bà đã đủ chưa?
Những lời Thanh Loan nói như những nhát dao cứa vào lòng bà. Cố không để lộ sự xúc động hiện ra trên nét mặt, Đặng Thị Huệ ngẩng cao đầu, dù có xảy ra chuyện gì, bà tuyệt đối không để cho người khác thấy thương hại và xem thường.
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là cô. Một thời gian không gặp, cô đã ăn nói sắc sảo hơn rất nhiều, một Thanh Loan dịu dàng, rụt rè và hiền lành khi tiếp xúc với người lạ mà ta biết đâu rồi?
- Bà lầm rồi! Tôi vẫn là Thanh Loan như ngày xưa, duy chỉ một điều thay đổi, đó là đối với những người mà tôi oán ghét, không việc gì tôi phải hiền lành và dịu dàng cả, nhất là bà!
- Ô! Ta đã làm gì khiến cô oán ghét nào? – Nhận ra trong giọng nói của Thanh Loan lộ rõ lòng căm hận, Đặng Thị Huệ nhíu mày hỏi lại.
- Bà còn phải hỏi tôi xem mình đã làm gì ư? Để tôi nhắc cho bà nhớ, chính bà đã xui khiến anh tôi lập mưu bắt giữ gia thần của trưởng công tử, bức hại họ đến con đường cùng, khiến người bị giam, kẻ vong mạng. Bà xàm tấu trước mặt Tĩnh vương, vu oan tội phản nghịch cho trường công tử, khiến người mang tiếng đại nghịch bất hiếu, bị Tĩnh vương giáng xuống làm con út và giam trong tam nhàn đường, khiến ngôi Thế tử thuộc về con bà. Tất cả những chuyện anh tôi làm đều là theo kế hoạch của bà, phục vụ cho mưu lợi và tham vọng của bà. Sau khi làm tất cả vì bà, số phận của anh tôi như thế nào, anh ấy đã chết, đã vì bà mà chết, vậy tại sao bà còn sống, trong khi anh tôi lại phải chết?
Những lời cuối cùng của Thanh Loan cao vút, lại thêm đôi mắt lấp lánh sát khí của cô khiến Đặng Thị Huệ lùi lại, mặt hoa thất sắc vì e Thanh Loan sẽ đánh động quân lính đến. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Đặng Thị Huệ, Thanh Loan nhếch môi, cô từng bước tiến đến gần cho đến khi ép bà lùi đến sát tường, lưng chạm vào chiếc gương đồng.
- Bà đừng lo! Tôi sẽ không giết bà đâu, tôi sẽ để bà sống, sống để nhìn thấy những gì bà khao khát, những gì bà dành cả đời để tranh đấu, sụp đổ trước mắt. Chỉ với tội danh phản bội chúa công, bà đừng mơ sẽ có thể vực dậy được những năm tháng vàng son đó.
- Ta không phản bội chúa công, chưa từng – Đôi mắt phượng của Đặng Tuyên Phi long lên tức giận.
Thanh Loan nhìn thẳng vào đôi mắt Đặng Thị Huệ mà không hề e ngại. Cô nở nụ cười mỉa mai.
- Bà chưa từng phản bội chúa công, Trịnh Cán là cốt nhục của Tĩnh vương, bà biết không, tôi hoàn toàn tin bà. Thế nhưng mà, bà cảm thấy thế nào Tuyên phi? Cảm thấy thế nào khi chỉ trong chớp mắt, bà mất tất cả mọi thứ mà mình gây dựng, chỉ vì việc bà không hề làm. Cảm giác bị hàm oan, thanh danh bị hủy hoại, cảm giác xung quanh không một ai tin mình, có đau đớn không, Tuyên phi? Ngày đó bà đã hủy đi mọi thứ của Trịnh Khải, nay tôi bắt bà phải trả lại tất cả, bắt bà cũng phải nếm trải những uất ức tủi nhục mà ngài ấy đã phải chịu đựng. Bà biết không, bà rất thông minh, nhưng lại quá tự phụ. Xung quanh bà có rất nhiều kẻ thù, nhưng bà coi thường bọn họ. Tất cả những gì họ cần là một lí do, và tôi chỉ cần cho họ một mồi lửa để họ có thể thiêu cháy bà. Thế nào Tuyên phi, bà hài lòng chứ?
Đôi mắt hạnh của Đặng Tuyên Phi mở to khi nghe Thanh Loan nói, trong phút chốc, bà đã hiểu ra tất cả, thì ra người đứng sau giật dây là Thanh Loan. Chính cô ta đã tung tin đồn thất thiệt về bà, chính cô ta đã gieo sự ngờ vực vào lòng quần thần, chính cô ta đã khiến dân chúng bất bình, quân lính tạo phản. Cô ta đã âm thầm theo dõi và chờ đợi, để rồi giờ đây xuất hiện trước mặt bà với tư cách người chiến thắng, cười nhạo vào sự thất thế của bà. Cô ta hiểu rõ bà, cô ta không trả thù bà bằng cái chết, mà khiến cho lòng tự tôn của bà bị tổn thương, khiến bà phải nếm trải tất cả uất ức, bất lực khi nhìn vào công sức bao năm của mình bị cô ta từng chút một xô đổ, giấc mơ của bà bị chà đạp. Đến cuối cùng cô ta để cho bà sống, để bà sống và chịu đựng tất cả. Chính là cô ta.
Đặng Thị Huệ đột ngột ngửa mặt cười to. Giờ đây bà không còn sợ gì cả. Bà nhìn thẳng vào Thanh Loan, ánh mắt đầy kiêu hãnh. Các người càng muốn chà đạp ta, ta càng mạnh mẽ đối diện. Thanh Loan, cô tưởng chỉ với chừng ấy là có thể hạ gục ta sao. Ta sẽ không để cô thanh thản như thế đâu.
- Vậy ra, tất cả là kế hoạch của cô sao Thanh Loan, kế hoạch của cô để trả thù cho Trịnh Khải, để giành lại những gì đã mất cho hắn ta à?
- Phải, và cho cả những người đã chết dưới tay bà hay vì bà mà chết?
- Thật đáng thương, vì hắn mà cô hại chết cả anh ruột của mình sao Thanh Loan. Có đáng không, người anh đó đã yêu thương cô nhiều đến thế.
- Đừng nhắc đến anh tôi, bà không có tư cách. Tôi không hại chết anh ấy, chính là bà.
- Cô sai rồi, là chính cô hại chết Đình Bảo. Cô bảo ta hại Trịnh Khải, vu oan cho hắn, khiến hắn mất tất cả, vậy còn cô, cô đã làm gì? Khi cô tung ra tin đồn, thổi lên mồi lửa, cô có từng nghĩ nó ảnh hưởng đến anh trai cô thế nào không hay chỉ nghĩ đến hắn? Anh trai cô là vì cô mà chết, chết trong tủi nhục, chết trong oan ức. Vậy Thanh Loan, cô có khác gì ta?
- Bà im đi!
- Thanh Loan, cô có biết vì sao trong vụ án Canh Tý, Đình Bảo lại cố tình biến cô thành gián điệp, biến cô thành kẻ chống lại Trịnh Khải không. Kế hoạch đó sẽ thành công và kín đáo nếu như không lôi cô vào, nhưng Đình Bảo sợ rằng cô sẽ bị liên lụy khi Trịnh Khải chịu tội. Đình Bảo sợ cô chịu thiệt thòi. Kéo cô vào, công khai biến cô thành người khác phe Trịnh Khải sẽ đảm bảo cô không bị liên đới khi Tĩnh vương trị tội bọn chúng, khiến cô còn có công. Vậy mà cô đã làm gì hả Thanh Loan. Cô vì Trịnh Khải, không tiếc hy sinh anh trai mình. Có đáng không? Cô ảo tưởng rồi. Cô nghĩ hắn sẽ mang ơn cô sao, sẽ lập cô làm phi tử của hắn sao. Thanh Loan, cô làm em gái của Đình Bảo, là kẻ thù của hắn, hắn sẽ tin những gì cô làm cho hắn sao? Hắn sẽ yêu cô sao? Hắn hận cô. Thanh Loan, cô hy sinh anh mình vì cái gì đây?
- Ngài ấy không như thế. Ngài ấy sẽ không như thế. Bà im đi…
- Để rồi xem. Ta sẽ chờ xem, cô hy sinh người đàn ông duy nhất trên đời này, yêu thương cô, lo lắng chô cô không một chút tư lợi để chạy theo thứ tình cảm ảo tưởng từ hắn. Thanh Loan, cô sẽ hối hận, tuyệt đối hối hận. Cô rồi sẽ không khác gì ta, sẽ mất tất cả. Nhưng ta còn có Cán nhi, có tình yêu của Tĩnh vương, còn cô, cô có gì? Cả một người thân cũng không còn, cô thật đáng thương.
Đặng Thị Huệ cười to, từng lời nói của bà ta như những nhát đao đâm vào lòng của Thanh Loan, khiến cô cay đắng nhận ra cái giá mà cô phải nhận lãnh sau khi đã trả được mối thù. Cô đã đòi được nợ, cô đã khiến người phụ nữ này mất tất cả chỉ trong vòng một đêm, phải lãnh nhận trái đắng mà bà ta đã gieo. Phải! cô đã trả được thù, nhưng cũng chính vì thế mà anh trai cô đã thọ nạn, trong phút chốc cô trở nên bơ vơ lạc lõng trong cuộc đời này. Gương mặt cô giờ tràn ngập bi ai và sầu muộn, nỗi buồn thương thi nhau tràn ra khóe mắt. Anh cô bị lính kiêu binh đâm đến chết, gia phủ bị phá sạch không còn một miếng ngói. Cô đã mất tất cả, chỉ còn ngài ấy là những gì cô bấu víu và hy vọng. Cô đã thắng, đã giúp người cô yêu thương trả được thù, đã giành lại cho ngài ấy, tương lai, ngai vị và mọi thứ vốn thuộc về người ấy, thế nhưng vì sao nỗi lòng cô triũ nặng, sự thương xót này cứ vây kín lấy cô, khiến trái tim cô nặng nề, khiến nước mắt cứ từng giọt rơi đẫm cả gương mặt…
Anh cô đâu?
Người mà cô yêu thương đâu?
201009/16POSTED BYYohchanCATEGORYPhần 1
Sương ĐỏTAGSSươngWrite comment
Like
Be the first to like this post.
Write comment
RSS của phản hồi
Trackback ( 0 )
Phản hồi ( 15 )
Sachan
Tháng Chín 16th, 2010
REPLY
QUOTE
0
0
i
Vote
Xin lỗi Yo nhưng Sa có cảm giác chap này chưa đến được cảm xúc mà Yo muốn truyền tài thì phải, đọc khá trúc trắc và hơi nhanh, cả về mặt sự kiện và tâm lí. Cái em Loan thể hiện ở chap trước, cái dẫn đến sự sai lầm của em ấy là sự lừng chừng không thể chọn lựa giữa anh trai và người yêu, bi kịch của em ấy là để mất lòng tin của ng yêu và mất lòng tin vào anh trai mình. Nhưng chap này, mọi chuyện sao mà nhanh và đơn giản thế, sự trả thù thật chóng vánh, em Loan có thể lựa chọn Trịnh Khải mặc dầu phải đánh đổi bằng cái chết của anh em ấy như vậy sao ???
diaryfox
Tháng Chín 16th, 2010
REPLY
QUOTE
0
0
i
Vote
Em Loan ko lựa chọn Trịnh Khải mà là em Loan đã biết ai đúng ai sai trong chuyện xảy ra, em ấy cũng thấy rõ ai là nguyên nhân gây ra tất cả sự việc này. Giờ em ấy làm gì, đứng ra vạch mặt đích danh Tuyên phi để cứu Trịnh Khải sao, vạch mặt ngay lúc này, ai là ng' chết trước. Bà ta có Tĩnh vương Trịnh Sâm chống lưng, ng' bị mang ra xử chắc chắn chỉ có Đình Bảo mà thôi. Em Loan biết anh mình sai, nhưng em ấy cũng ko tán tậm lương tâm đến độ bán đứng anh mình.
Em Loan trả thù bà Huệ, trả thù bà ta bằng chính cái cách bà ta làm hại anh Khải, bà ta khiến anh Khải mất tất cả chỉ vì chuyện anh Khải ko làm, thì em Loan cũng khiến bà ta mất tất cả vì chuyện bà ta ko làm. Những gì bà ta giành dc từ anh Khải, em Loan mang trả lại cho anh Khải. Em Loan ko chủ ý hy sinh anh trai mình. Đình Bảo chết vì tự nguyện bảo vệ Tuyên phi, Đình Bảo chết vì bà ta, ko phải vì em Loan. Em Loan chỉ lật đổ Tuyên phi mà thôi. Còn chuyện bà Huệ nói, có thể nhìn ra ngay là bà ta vùng vẫy, bà ta ko cam tâm chịu mình thua, em Loan thắng, và cho dù bà ta có thua thì bà ta cũng ko muốn em Loan thắng nhởn nhơ . Bà ta đã chìm thì muốn kéo em Loan chìm theo mình. bà ta dùng lời lẽ tổn thương em ấy, quy trách nhiệm cái chết của Đình Bảo cho em ấy, cốt ý là muốn em ấy sống ko yên, ko dc hạnh phúc. Bà Huệ chỉ nghĩ, em Loan yêu anh Khải và anh Khải yêu em Loan, nếu thế thì sau tất cả những gì em Loan làm cho anh Khải, hai ng' sẽ thật hạnh phúc, bà ta ko cam tâm. Bà ta lợi dụng cái chết của Đình Bảo, quy trách nhiệm cho em Loan, muốn em Loan suốt đời dằn vặt, có đến với Khải cũng ko dc. Bà ta chính là muốn thế
Trời ơi, chả nhẽ mọi ng' đọc và thật sự nghĩ, em Loan hại chết anh mình vì Trịnh Khải sao. Vậy thì sự do dự vẹn toàn từ đầu đến giờ chẳng lẽ đổ sông đổ bể
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro