Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Xung đột

Tối thứ năm, Mạnh Bá Ngôn nghe nói Mạnh Yến Thần muốn hẹn với anh em Tần gia, cảm thấy đánh tennis thôi thì quá nhàm chán nên đề nghị đổi một địa điểm thú vị để đi chơi hai ngày cuối tuần.

Hai người họ vẫn chưa thảo luận xong việc cuối tuần này sẽ đi đâu thì bị cuộc gọi của Mạnh Tinh Tinh cắt đứt.

Lúc Mạnh Yến Thần đến đồn cảnh sát, luật sư Lý cũng chỉ nói hai câu.

Câu đầu tiên là: một lời khó nói hết.

Câu sau chính là bảo Mạnh Yến Thần phải bình tĩnh.

Đến khi nhìn thấy Tống Thiếu Kiệt - bạn trai năm đó của Mạnh Tinh Tinh, bốn chữ một lời khó nói hết của luật sư Lý quả nhiên hình dung rất đúng tình huống hiện tại.

Sự việc lần này bắt nguồn từ việc Tống Thiếu Kiệt dẫn Mạnh Tinh Tinh hẹn hò ở một club vừa khai trương. Xui xẻo thế nào mà lại đụng trúng một đám phú nhị đại và quan nhị đại trêu ghẹo Mạnh Tinh Tinh. Hai bên liền phát sinh mâu thuẫn. Một mình Tống Thiếu Kiệt đánh nhau với bốn năm người. Hai bên đều bị thương, chủ club thế lực lớn, cũng không ngại đắt tội với bên nào, nên tóm cả đám giao cho cảnh sát khu vực.

Nếu là phú nhị đại hay quan nhị đại thông thường thì không đến mức luật sư Lý lo lắng như vậy.

Chuyện lớn đầu tiên chính là trong đám người đánh nhau bị tóm có con trai cưng của phó thị trưởng Kim- phó thị trưởng đương nhiệm của Hải thành. Kim Tuấn An là bạn học cũ của Mạnh Tinh Tinh, nhiều lần theo đuổi Mạnh Tinh Tinh đều bị từ chối. Cậu ta lại là người bị Tống Thiếu Kiệt đánh thảm nhất, sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Chuyện lớn thứ hai là trong lúc xô xát lại gây ngộ thương người vô tội. Mà người vô tội này là tiểu bảo bối của hai nhà Tề - Diệp. Một nhà họ Diệp dù là dòng thứ cũng đủ nhấc lên sóng gió. Tề gia thì không cần giới thiệu, Tề gia cắm rễ sâu rộng trong quân đội nhiều năm, còn chưa thấy qua bao nhiêu trường hợp Tề gia chịu thiệt thòi đâu. Tề Khanh đang ở Bắc thành, không hiểu sao lại chạy đến Hải thành, còn dính vào vũng nước đục này.

Mạnh Yến Thần tự hỏi đây là cái loại nghiệt duyên gì?

Cách một căn phòng, mấy người họ vẫn còn nghe tiếng gào của Kim Tuấn An: "Đừng hòng, đừng hòng ông đây hòa giải ... mau cút! "

Mạnh Yến Thần hiểu rõ, bây giờ nếu chỉ dẫn Mạnh Tinh Tinh trở về không khó. Chuyện bồi tội chỉ cần hướng đến hai nhà Tề Diệp bồi tội trên danh nghĩa là được. Dù sao Tề Khanh là nạn nhân, Mạnh Tinh Tinh cũng là nạn nhân.

Nhưng nếu muốn Kim Tuấn An và Tề Khanh buông tha cho Tống Thiếu Kiệt lần này, Mạnh gia chính là một lần đắc tội cả ba nhà. Thực sự không đáng để trở mặt.

Mạnh Tinh Tinh níu tay áo Mạnh Yến Thần khổ sở nói: "Anh à, anh phải cứu Thiếu Kiệt. Anh ấy vì bảo vệ em nên mới ra tay đánh người. Chúng ta không thể bỏ mặc anh ấy được. Em xin anh đấy. Mọi chuyện do Kim Tuấn An khơi màu, không phải lỗi của Thiếu Kiệt."

Mạnh Yến Thần nhìn vẻ kiên quyết muốn bảo vệ Tống Thiếu Kiệt của em gái, trong lòng hơi nhức nhối. Anh cân nhắc một lúc, vẫn đích thân đến gặp năm người kia tỏ thành ý muốn hòa giải, thay mặt Tống Thiếu Kiệt xin lỗi Kim Tuấn An và Tề Khanh. Chỉ cần Kim Tuấn An chịu lui một bước thì chuyện lớn đều hóa nhỏ.

Nhưng khó ở chỗ, dù Mạnh Yến Thần đã xuống nước xin lỗi thì Kim Tuấn An không quan tâm cái gì Mạnh thị hay Mạnh gia, điều cậu ta muốn lúc này chính là lập tức lấy thế đè người đừng hòng cậu ta buông tha cho cái tên khốn kiếp Tống Thiếu Kiệt.

"Ông đây bảo ngươi cút! Lăn ra chỗ khác đi!"

Vốn Kim Tuấn An còn định rống thêm vài tiếng thì liền bị tát mạnh một cái sau gáy, đau đến hoa cả mắt

"Ai? Ai dám đánh ông?"

Vừa nhìn lại phía sau, âm thanh của Kim Tuấn An liền nuốt ngược trở vào, sau đó lại trào ngược trở ra: "Tần Dật Nhiên, chị không nhẹ tay được một chút sao? Không thấy ông đây bị thương à?".

Mạnh Yến Thần không ngờ người mang luật sư đại diện đến cho Kim Tuấn An đến lại là Tần Dật Nhiên, trước tiên chỉ gật đầu chào hỏi theo phép lịch sự

"Tiểu Tần tổng, lại gặp nhau rồi!"

"Đúng vậy, thật trùng hợp."

Tần Dật Nhiên dừng một lúc, chờ xem Mạnh Yến Thần có nói thêm cái gì nữa hay không. Đại loại như nể mặt hai người có chút quen biết, yêu cầu Tần Dật Nhiên đứng ra hòa giải giúp chẳng hạn. Nhưng Mạnh Yến Thần rất biết điểm dừng, không có nói gì thêm. Tần Dật Nhiên rất hài lòng điểm này, cười cười nhìn Mạnh Yến Thần nói một câu với hàm ý sâu xa: "Mạnh tổng a, anh vất vả rồi."

"Như nhau mà thôi."

Dựa theo sự quan sát của Mạnh Yến Thần trong ba lần gặp Tần Dật Nhiên trước đó, người này tính cách rất quyết đoán thích hành sự tùy tâm, không dễ gì sẽ vì một hai câu nói của anh mà dễ dàng thay đổi ý định. Vì Tống Thiếu Kiệt mà làm mất lòng Tần Dật Nhiên là lựa chọn ngu xuẩn. Mạnh Yến Thần cũng không phải loại người mù quáng không biết phân nặng nhẹ.

Quan trọng hơn là Mạnh Yến Thần không nỡ khiến Tần Dật Nhiên khó xử.

Tần Dật Nhiên chào hỏi với Mạnh Yến Thần xong, liền xoay sang vỗ vỗ cái vai đang bị thương của Kim Tuấn An rồi bóp một cái: "Kim Husky a, bảo cậu dẫn Tề Thỏ Con đi chơi vài hôm, cậu liền dẫn nó đi đánh nhau? Thanh niên đánh nhau thì cũng không phải chuyện to tác, nhưng sao một đám lại bị một người đánh vậy hả? Đánh thua còn ko biết chạy, còn bị người ta bắt lại? Bình thường chị dạy cậu thế nào, hửm? Cậu còn mặt mũi ở đây gào? Gào thêm cho bà đây nghe xem nào!"

"Đau, đau đau... nhẹ tay a! Tóm... tóm lại là chị muốn gì? Đừng nói là chị muốn tôi hòa giải. Đừng hòng! Nằm mơ đi!" Kim Tuấn An chỉ vào gương mặt bị đánh sưng húp cả lên, muốn lấy vết thương ăn vạ.

"Cậu có hai lựa chọn... hòa giải, tôi có thể khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nếu bố cậu có biết đi nữa cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Không hòa giải, tôi liền gọi cho bố cậu đến xách cậu về. Từ giờ đến Tết âm lịch đừng hòng ra khỏi cửa".

"Tần Dật Nhiên, chị bênh vực người ngoài." Kim Tuấn An nhìn sang Mạnh Yến Thần, thấy ban nãy Tần Dật Nhiên cùng Mạnh Yến Thần chào hỏi, chắc chắn hai người này có quen biết, liền quát lớn: "Chị thấy sắc liền mờ mắt, vừa tới liền muốn tôi chịu thiệt thòi. Ông đây chính là muốn ngọc đá cùng nát đó, thế nào?"

Một câu "thấy sắc liền mờ mắt" của Kim Tuấn An đánh mạnh vào thính giác của Mạnh Yến Thần. Cũng không biết gọi cảm giác trong lòng là gì.

Nếu dàn xếp hòa giải, đích thị là Kim Tuấn An không còn mặt mũi nào.

Tần Dật Nhiên lần đầu bị mắng là thấy sắc mờ mắt cũng không nóng nảy: "Được nha Kim Husky, đi theo Tề Thỏ Con mấy ngày cũng học cách mắng người có văn hóa rồi. Được, bây giờ cậu chắc chắn không hòa giải? "

"Chắc chắn!"

" Đã nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Chị lăn đi, đừng phiền ông đây báo thù."

"Cậu thực sự chắc chắn rồi chứ?"

"Lăn!"

"Nếu tôi nói tôi muốn lấy điều kiện lần trước trao đổi thì sao?"

"Tần Dật Nhiên!" Kim Tuấn An đứng bật dậy quát: "Chị...chị quả nhiên là thấy sắc mờ mắt rồi. Ông đây nhìn lầm chị."

Tần Dật Nhiên nhìn Kim Tuấn An xù lông trợn mắt lên quả nhiên không khác gì mấy con Husky thái độ lòi lõm nhà cô từng nuôi, rất muốn ôm bụng cười một trận. Chỉ là nếu cô cười vào lúc này thì không phúc hậu chút nào.

Tần Dật Nhiên dỗ Husky nhà mình một lúc, cuối cùng Kim Tuấn An lại lần nữa xù lông quát: "Được, ông đây hòa giải thì hòa giải. Tần Dật Nhiên, chị nhớ đó. Đồ trọng sắc khinh bạn."

Luật sư Lý chính là đợi ngay lúc này muốn mau chóng tiến hành thủ tục hòa giải cho hai bên liền bị Tần Dật Nhiên ngăn lại.

"Thật ngại quá, chuyện lần này vẫn chưa thể tiến hành hòa giải được." Tần Dật Nhiên hướng cậu thanh niên mặc áo thun trắng đang trốn ở một góc từ nãy đến giờ vẫn đang cố gắng hạ thấp sự tồn tại, ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Tề Thỏ Con, lăn ra đây hay là..."

Tề Thỏ Con - Tề Khanh, còn không đợi Tần Dật Nhiên nói hết câu đã bước ra trình diện. Gương mặt thanh niên còn xen lẫn nét thiếu niên non nớt bị bầm một bên má. Cánh tay cũng đầy vết xướt và vết bầm. Tần Dật Nhiên trong lòng thầm than cảm giác con thỏ mình nuôi bị con chó hoang nào đó nhàu đến cắn bị thương, không hề dễ chịu chút nào.

"Trường hợp gây thương tích cho Tề Khanh, sẽ không hòa giải."

Tần Dật Nhiên thốt ra câu này, trong phòng mỗi người một biểu cảm. Cơn tức của Kim Tuấn An cũng hạ xuống hơn một nửa. Riêng Mạnh Tinh Tinh liền tỏ vẻ không chấp nhận được mà lớn giọng hỏi: "Vì sao lại không chịu hòa giải? Các người muốn bồi thường thế nào mới chịu hòa giải?"

"Tinh Tinh..." Mạnh Yến Thần nghiêm giọng. Ngoài trừ thời kì phản nghịch, thật hiếm khi Mạnh Yến Thần nhìn thấy Mạnh Tinh Tinh thất thố như hiện tại.

Tần Dật Nhiên liếc nhìn Mạnh Tinh Tinh, đánh giá một chút, liền cảm thấy đây là loại người "tất cả các người đều nợ tôi" trong truyền thuyết.

"Thái độ của Mạnh tiểu thư đây rõ ràng là không phục rồi. Nếu vậy chúng ta đến nói rõ ràng đi.

Cho đám người của Kim Tuấn An hòa giải là vì bọn họ sinh sự trước. Họ làm sai họ phải tự chịu trách nhiệm, bị đánh cũng không oan ức. Tôi đã xem qua camera an ninh ở nơi đó, Tề Khanh không hề tham chiến ngược lại còn cố can ngăn cản vụ ẩu đả. Nhưng Tống Thiếu Kiệt mắt mù tay điếc, không phân rõ người hay chó, trong vòng bán kính một mét cứ thấy người nào là đánh người đó. Tôi muốn hỏi cô một câu, Mạnh tiểu thư và vị kia của cô từ lúc bị chủ club bắt lại đến hiện giờ đã mở miệng xin lỗi em trai tôi hay chưa?

Kim Tuấn An làm sai phải chịu phạt, Tống Thiếu Kiệt đánh nhầm người một câu xin lỗi cũng không có. Mạnh tiểu thư, cô lấy tư cách gì ở đây hô to gọi nhỏ với tôi? Nói vậy ...đây là giáo dưỡng Mạnh gia dạy cô sao?"

Tần Dật Nhiên cười cười nói tiếp: "Nếu cảm thấy bất mãn, thì chuyện hôm nay bất kì ai cũng không cần hòa giải nữa. Chút ít thể diện của tôi không xài được hai lần đâu."

Mạnh Tinh Tinh bị nói cho cứng họng, hiểu rõ đây là Tần Dật Nhiên uy hiếp trắng trợn. Một khi Tần Dật Nhiên phủi tay không xen vào việc này nữa, Tống Thiếu Kiệt bị kiện là một chuyện, mấy gia tộc kia có dùng thủ đoạn ngầm trả thù hay không lại là chuyện khác. Mấy người ở đây, trừ Tống Thiếu Kiệt không quyền không thế, có ai mà không có hậu thuẫn vững chắc cơ chứ, muốn vờn cho Tống Thiếu Kiệt sống dở chết dở chỉ cần vài câu nói là được

Mạnh Tinh Tinh cùng đường, liền khóc nức nở mà ôm lấy cánh tay Mạnh Yến Thần cầu xin.

Tần Dật Nhiên nhìn sang Kim Tuấn An, thấy vẻ mặt Kim Husky nhà cô nhìn Mạnh Tinh Tinh khóc lóc đang thương như thế có hơi không nỡ. Nhưng bị ánh mắt của Tần Dật Nhiên quét tới, Kim Tuấn An chỉ có thể giả ngây giả dại mà nhìn đi nơi khác.

Mạnh Yến Thần nghiêm mặt nhìn Mạnh Tinh Tinh hồi lâu rồi gỡ tay Mạnh Tinh Tinh ra khỏi tay mình, hướng Tần Dật Nhiên xin lỗi: "Chuyện ngộ thương Tề công tử, Mạnh gia không còn gì để nói. Tiểu Tần tổng, hôm khác sẽ đến tận nhà bồi tội."

Mạnh Tinh Tinh ngơ ngác không tin được là Mạnh Yến Thần cứ vậy mà chấp nhận từ bỏ. Đây là lần đầu tiên cô rơi nước mặt mà Mạnh Yến Thần lại từ chối yêu cầu của cô. Dùng một ánh mắt thất vọng nhìn Mạnh Yến Thần, Mạnh Tinh Tinh nức nở trách móc: "Mạnh Yến Thần, sao anh lại thấy chết không cứu...sao anh có thể độc ác như vậy...em nhìn lầm anh ..."

"Mạnh tiểu thư không cần làm khó anh trai cô." Tần Dật Nhiên cau mày, ánh mắt dừng trên người Mạnh Yến Thần, rồi dời sang chỗ Mạnh Tinh Tinh, bất mãn ra mặt: "Cũng đừng ở trước mặt tôi khóc lóc như vậy. Cô khóc ở Mạnh gia, người nhà họ Mạnh sẽ đau lòng mà chiều theo ý cô. Nhưng thật ngại quá, tôi không giúp gì được. Hai người các người dù tình hay lý đều không chiếm đươc, còn thích đóng vai nạn nhân trách cứ người khác. Quả thật khiến tôi thấy ghê tởm, nhìn không nổi, nghe càng không nổi." Tần Dật Nhiên mang một giọng điệu trào phúng từng bước ép sát đến trước mặt Mạnh Tinh Tinh, muốn nhìn cho rõ diện mạo cô con gái nuôi yêu quý của Mạnh gia.

Mạnh Yến Thần cảm thấy Tần Dật Nhiên nói chuyện đã rất nể mặt, chưa nói thẳng ra là thế cục hiện tại đã nghiêng về một bên, kết quả như thế nào cũng không phải do Mạnh gia bọn họ nói là được.

Tần Dật Nhiên quả thực là miễn nhiễm với cảnh tượng mỹ nhân rơi lệ, nhưng Tề Khanh thấy một cô gái xinh đẹp khóc nức nở như vậy cũng không đành lòng, liền túm một góc áo của Tần Dật Nhiên cười lấy lòng: "Tần đại mỹ nữ... Tần lão đại, không phải chị dạy em chơi cùng một nhóm phải cùng tiến cùng lùi sao? Bọn họ làm sai em không ngăn được liền tính như em cũng có phần sai đi. Về nhà lăn vài quả trứng không phải là xong rồi sao? Mọi chuyện dừng ở đây đi, được không?"

Tần Dật Nhiên cũng không lạ cái tính tình này của Tề Khanh, đưa tay nhéo bên mặt không bị thương của Tề Khanh mắng một câu "con thỏ chết bầm ngu xuẩn" rồi xoay lưng bỏ đi. Dù sao luật sư hai bên cũng có thể lo liệu, cảnh sát khu vực cũng muốn thỉnh đám tổ tông này đi cho sớm.

Mạnh Yến Thần cũng không muốn nhiều lời, bước theo ra cửa. Nhìn bóng lưng Tần Dật Nhiên khuất sau cánh cửa cổng của đồn cảnh sát khu vực, Mạnh Yến Thần trong lòng vô cùng phức tạp, cũng không đuổi theo.

Hôm nay anh ngộ ra vài chuyện trước nay chưa từng nghĩ qua. Cần chút thời gian để nhìn lại từng chuyện từng chuyện.

Hoàn chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro